Khi những đốm xám trắng trên người hắc điệp lộ ra mùi hôi thối, Tả Mạc đã cảm thấy không ổn!
Không chút do dự, Ngọ đao trong tay mạnh mẽ hướng quái thi chém tới!
Một trảm này khiến ánh kim diễn trên thân đao phát ra quang mang, tạo nên một đường vòng cung chói mắt hướng quái thi đánh tới!
Ngọ đao nhất trảm!
Tả Mạc hiểu rằng thực lực đối thủ sâu không dò được cho nên vừa động thủ đánh hết sức.
Đao mang vàng óng ánh lên hoả diễm, bá đạo tuyệt luân, khí tức mãnh liệt gào thét xé toang không gian!
Trong con ngươi xám trắng của hắc thi hiện lên dị sắc, ngón tay vung lên không hề bỏ xuống mà giống như chuồn chuồn lướt nước hướng Ngọ đao điểm tới.
Oanh!
Ngọ đao bá đạo uy mãnh nổ tung trước mắt Tả Mạc!
Trước mắt Tả Mạc trở nên trắng xoá, không thể nhìn rõ cái gì. Trong lòng hắn hoảng sợ tới cực điểm, thực lực của đối phương lại kinh khủng đến vậy sao! Nhưng đúng vào lúc này, hắn có dự cảm không tốt, không chút nghĩ cảm, Minh Hư dực trên lưng khẽ động, thân hình hắn đột nhiên biến mất.
Vị trí mà hắn vừa đứng chợt có một tia sáng màu xám trắng loé qua!
Trái tim Tả Mạc co lại!
Quang mang biến mất, mọi thứ trước mắt dần hiện rõ ra, quái thi vẫn đứng ở chỗ đó giống như chưa từng dời đi, ngay cả ngón tay vừa vung lên cũng ở chỗ cũ, nó tựa như một toà điêu khắc, một toà điêu khắc không có sức sống.
Trong lúc đó, hắc điệp biến mất không thấy đâu.
Quái thi thờ ơ nhìn Tả Mạc, con ngươi xám trắng không có chút cảm xúc nào, nó vẫn trống rỗng, ngay cả khi vừa trải qua trận chiến kịch liệt như vậy nó vẫn trống rỗng vô hồn!
Một cảm giác lành lạnh đang dâng lên trong lòng Tả Mạc.
Rốt cuộc đây là quái vật gì?
"Bồ, có biết nó không?" Tả Mạc nhìn chằm chằm vào đối phương, không nhúc nhích, âm thầm hỏi Bồ yêu.
"Không biết." Bồ yêu lắc đầu, rất ít khi thấy hắn dặn dò như vậy: "Ngươi phải cẩn thận, thực lực của nó ta nhìn không ra!"
Đột nhiên trong lòng Tả Mạc trầm xuống, ngay cả Bồ yêu cũng nhìn không rõ thực lực của nó, vậy…
Bỗng nhiên Vệ mở miệng: "Ngươi thử cùng hắn nói chuyện xem, hắn có khả năng có thần trí."
Có thần trí? Trong lòng Tả Mạc khẽ động, miệng hỏi: "Các hạ là ai?"
Quái thi như điêu khắc cạc cạc chuyển động cổ, đôi mắt xám trắng nhìn Tả Mạc, từ cổ họng phát ra âm thanh vô cùng khó nghe: "Tê tê…"
Âm thanh khàn khàn quỷ dị khiến tóc gáy Tả Mạc dựng hết lên.
"Tê tê… Người…"
Âm thanh quái dị thập phần mơ hồ, như lâu lắm rồi không nói gì.
Nhưng khi Tả Mạc nghe rõ từ "người" kia thì hắn biết quái thi có thần trí! Điều này đối với bọn họ có tốt có xấu. Quái thi có thần trí vậy nghĩa là song phương có khả năng giao tiếp, đây là chuyện tốt. Mà chỗ xấu chính là, khi song phương giao tiếp thất bại, vậy địch nhân càng thêm nguy hiểm. Địch nhân có trí tuệ không nghi ngờ chính là rất khó đối phó.
"Ngươi hiểu được lời ta nói không?" Tả Mạc hỏi thăm dò.
"Tê tê… Ôi ôi…" Thanh âm vẩn đục phát ra từ cổ họng tương tự tiếng dã thú, trên mặt quái thi rốt cuộc cũng có chút biến hoá, hắn dường như đang hồi tưởng lại cái gì đó. Nhưng vẻ mặt hắn biến hoá cũng vô cùng khó coi, khuôn mặt càng trở nên dữ tợn.
Tả Mạc bị doạ chết khiếp, chọc giận quái thi, thật đúng không phải trò đùa. Ngay cả Bồ yêu cũng không nhìn ra được thực lực, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ!
"Tê tê… Người… Ngươi là người…"
Đôi mắt xám trắng của quái thi mang theo mãnh liệt tình cảm, nhưng âm thanh trong miệng hắn vẫn mơ hồ không rõ.
Nhưng Tả Mạc nghe ra, hắn vội vàng gật đầu, bắt đầu khoa chân múa tay: "Đúng đúng đúng, ta là người ta là người."
Đám thủ hạ phía sau Tả Mạc bị một màn trước mắt doạ cho sợ ngây người, miệng bọn họ há hốc ra, vẻ mặt dại đi. Mấy tên gia hoả lớn mật không nhịn được cười khẽ, giao tiếp như vậy thật là cổ quái, nhất là câu trả lời của đại nhân, nghe thật là buồn cười.
Sau khi nghe được mấy tiếng cười khẽ, Tả Mạc lập tức biết rõ đám gia hoả kia đang nghĩ cái gì. Nhưng vì không muốn kích thích quái thi trước mặt, trên mặt hắn vẫn là điệu cười vô cùng hữu hảo.
Hắn thầm nghĩ trong lòng, chờ ta xong việc rồi sẽ thu thập các ngươi!
Biểu tình dữ tợn của quái thi có chiều hướng bình tĩnh lại, hắn nói chuyện cũng bắt đầu trở nên lưu loát hơn: "Ngươi… Các ngươi vào đây bằng cách nào?"
Cả người Tả Mạc bị con mắt xám trắng của quái thi nhìn chằm chằm mà run lên, miệng nói: "Truyền tống trận của chúng ta bị người khác cải biến cho nên truyền tống tới đây."
"Truyền tống trận?" Quái thi nhạy cảm nắm được thông tin then chốt.
"Không sai, đúng là truyền tống trận." Tả Mạc gật đầu.
"Truyền tống trận là cái gì?" Quái thi hỏi.
"Sặc, cái này giải thích tương đối phức tạp…" Tả Mạc khoa chân múa tay.
"Không sao, nơi đây không thiếu chính là thời gian." Quái thi cười cười nhìn hắn, Tả Mạc khi thấy nụ cười này thì dựng hết cả tóc gáy lên. Nói xong, quái thi bỗng nhiên bắn ra một điểm quang mang, một lát sau, năm con quái vật xuất hiện bên cạnh hắn. Trong năm con quái vật chỉ có tượng cát tương đối chật vật, trên người nó nó cắm một thanh hắc mâu, nhưng nếu so sánh với thân thể cao lớn của nó thì thanh hắc mâu này chỉ giống như một que tăm. Chỗ hạt cát bị hắc mâu cắm vào đột nhiên lõm xuống, lập tức đem hắc mâu thôn phệ.
Tả Mạc hít vào một hơi lạnh.
Cùng lúc đó, vài đạo thân ảnh như chớp xuất hiện bên cạnh Tả Mạc, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi. Thực lực của đối phương quả thực mạnh không thể tưởng tượng nổi. Quái thi nhìn thoáng qua hắc kiếm trong tay Vi Thắng, gật đầu nói: "Không nghĩ tới thanh kiếm này lại rơi vào tay ngươi."
Vi Thắng giật mình.
Tả Mạc phản ứng nhanh nhất, vội vàng hỏi: "Tiền bối, thanh kiếm này có lai lịch như nào?"
"Ha hả, đến lúc đó chính hắn sẽ biết." Quái thi nói năng ngày càng lưu loát, vẻ mặt càng thêm phong phú, chỉ là điều này làm cho hắn nhìn qua càng thêm quái dị. Quái thi quay sang hỏi Tả Mạc: "Nói một chút về truyền tống trận đi."
"Truyền tống trận là dùng trận pháp để di chuyển từ nơi này đến nơi khác…"
"Trận pháp?"
Ngay cả trận pháp cũng không biết sao? Lẽ nào tên gia hoả này thật sự là kẻ may mắn còn tồn tại ở chiến trường Phong Tuyệt? Hắn không khỏi cảm thấy kinh hoàng.
Quái thi dường như biết rõ trong lòng Tả Mạc đang nghĩ cái gì, con ngươi xám trắng, cười mà như không cười.
Tả Mạc ổn định lại tâm thần, dứt khoát ở dưới đất khắc ra một toà truyền tống trận: "Đây là truyền tống trận, chúng ta dùng nó để đi lại."
Quái thi nhìn lướt qua, hiểu được: "Cái này thật xảo diệu nhưng hạn chế quá nhiều."
"Đúng vậy, chúng ta không biết vị trí cụ thể của nơi đây, truyền tống này chỉ cần lệch một ly là đi ngàn dặm." Nghĩ đến điều này, Tả Mạc chỉ biết lắc đầu nói.
Quái thi nhìn Tả Mạc: "Ta biết rõ các ngươi có biện pháp rời khỏi đây."
Không đợi Tả Mạc cãi lại, hắn thản nhiên nói: "Ta đi theo sau các ngươi đã rất nhiều ngày, các ngươi muốn đến trung tâm của chiến trường."
Sắc mặt mỗi người bên phía Tả Mạc vô cùng kém, người khác đi phía sau bọn họ nhiều ngày như vậy mà bọn họ không hề phát hiện ra. Tả Mạc trái lại không quá bất ngờ, thực lực của đối phương cao hơn rất nhiều so với bọn hắn. Trong đầu hắn mơ hồ suy đoán, quái thi này, vô cùng có khả năng là một lão quái vật may mắn còn sống sót ở cuộc chiến Phong Tuyệt.
Ngược lại, người mạnh nhất trọng đoàn bọn họ mới đạt tới kim đan, đối phương chỉ cần một đầu ngón tay là có thể nghiền nát bọn họ.
"Dựa vào thực lực của các người không thể tiến vào được trung tâm của chiến trường." Quái thi thản nhiên nói: "Những kẻ chết trận nơi đây đều là người mạnh nhất, khí tức bọn họ lưu lại dù trải qua bao nhiêu năm cũng không phải là thức các người có thể chống lại."
Bị dí mũi nói thực lực không đủ, sắc mặt mọi người đều đen như đáy nồi. Nhưng thực lực của đối phương sâu không thể dò khiến bọn họ không dám nhúc nhích.
Phản ứng của Tả Mạc là nhanh nhất, có thể nói, trong tất cả mọi người hắn đối với thực lực của quái thi là rõ ràng nhất, hắn đối với tình cảnh của bọn họ cũng minh bạch nhất, bởi vậy hắn bày ra vẻ mặt đoan chính nói.
"Thỉnh tiền bối chỉ giáo!" Tả Mạc hành lễ.
Trên mặt quái thi lộ ra vẻ thoả mãn, cho dù nửa bên mặt lốm đốm khiến hắn nhìn thật kinh khủng, hắn không thừa nước đục thả câu nói: "Ta có thể mang bọn ngươi đi vào, nhưng ta sẽ cùng các ngươi rời đi."
Tả Mạc thả lỏng người, vội vàng nói: "Đó là vinh hạnh của chúng ta."
Có tốp quái thi gia nhập, không ai có ý kiến gì.
Thực tế rất nhanh chứng minh quyết định này là chính xác. Có quái thi gia nhập vào khiến trên đường quái vật khác cơ hồ tuyệt tích, tốc độ tăng nhanh. Quái thi không trầm mặc ít lời, ngược lại còn hay nói, cùng Tả Mạc đàm luận rất hợp. Tả Mạc tuy rằng không thể nghiệm chứng suy đoán trong lòng về quái thi, nhưng hắn lại có được những thông tin hết sức hữu dụng. Tốp sáu kẻ này chỉ có quái thi là có thần trí, năm kẻ khác đều là hung vật của mảnh đất tuyệt sát này.
Những hễ lúc nói chuyện với quái thi thì Bồ yêu và Vệ đều im lặng, bọn họ đối với quái thi khá là kiêng kị.
Tả Mạc là loại người không hiểu sắc mặt người khác sao? Vừa thấy quái thi không có ác ý, hắn liền lấy mảnh nhỏ đồ đằng mà bọn họ có được hướng quái thi thỉnh giáo.
"Ồ, thứ này các ngươi cũng dùng sao?" Quái thi cười cười, giọng nói đầy cười nhạo: "Quá nát, không có tác dụng gì to tát."
"Tiền bối biết thứ này?" Tả Mạc vội vàng hỏi.
"Rất phổ biến, mỗi bộ lạc đều có, tế tự dùng đến nó."
"Dùng như thế nào?"
"Đồ đằng bản thân đã có thần lực."
"Thần lực?"
"Tín ngưỡng sinh ra thần lực, thần lực tẩm bổ đồ đằng, đồ đằng mới có thể hoá hình."
Tả Mạc nghe xong như lọt vào sương mù, quả nhiên, viễn cổ xa xôi so với bây giờ là hoàn toàn khác biệt! Hắn đành phải đổi cách hỏi: "Tiền bối, trong mảnh nhỏ này có một chút linh tính, làm thế nào mới có thể luyện hoá được?"
"Chút linh tinh ấy có lợi ích gì?" Quái thi bắt đầu chướng mắt.
Tả Mạc không biết phải nói như nào, mảnh nhỏ này nếu lạc ra bên ngoài tuyệt đối sẽ khiến vô số kẻ đánh nhau vỡ đầu để dành lấy.
"Kẻ no không biết nỗi khổ của người đói!" Tả Mạc lẩm bẩm trong mồm, qua nói chuyện Tả Mạc đại khái biết được tính khí của quái thi, biết rõ đối phương sẽ không bởi vì thế mà tức giận.
Quái thi liếc mắt nhìn hắn: "Yên tâm, cái này dọc đường đi rất nhiều, so với mảnh này còn tốt hơn. Ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm chút."
Tả Mạc vui mừng như điên: "Đa tạ tiền bối!"
"Không cần cảm tạ. Không có các ngươi ta cũng không ra ngoài được." Quái thi tiếp tục chỉ điểm: "Thủ pháp của các ngươi quá nhu hoà, muốn luyện hoá chút linh tính trong mảnh nhỏ đồ đằng này phải dùng sức mạnh."
"Sức mạnh?" Tả Mạc há hốc mồm, đây là lần đầu tiên hắn nghe tới điều này.
"Không phục tùng thì chết." Quái thi thản nhiên nói.
Thấy vẻ mặt Tà Mạc cứ đần ra, quái thi nói: "Đồ đằng sinh ra để che chở cho bộ lạc, thần trí không cao, không khác nhiều so với dã thú. Chỉ cần nó biết không phục tùng sẽ chết, nó tự nhiên sẽ phục tùng ngươi."
Tả Mạc còn chưa kịp phản ứng thì quái thi ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
"Cẩn thận đó, sắp đi vào vùng đất trung tâm rồi."
Tả Mạc chỉ cảm giác thấy trước mắt dần trở nên sáng sủa hơn!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Thế Giới
Chương 416: Quái thi
Chương 416: Quái thi