Vi Thắng gian nan đi tới, mỗi bước đi đều tổn hao rất nhiều tâm thần.
Quần áo trên người hắn đã vô cùng rách nát, phủ một màu xám nhạt, thân thể mười phần tiều tụy, chỉ có cặp mắt đen nhanh vẫn lóe sáng sắc bén như ánh kiếm, tựa như có thể xuyên qua màn sát vụ nồng nặc.
Đoạn đường mà hắn vừa đi so với hành trình trong kiếm động năm đó, hung hiểm hơn đâu chỉ gấp trăm lần.
Nhất là những hồn thú kia có thể hóa hình, hung ác, độc địa, xảo trá. Bọn chúng như hòa thành một thể vớt sát hồn, lặng yên không chút tiếng động tới gần, lúc nào cũng có thể đánh lén, khó lòng phòng bị. Hơn nữa các loại ảo thuật mê hoặc tâm chí tầng tầng lớp lớp, nếu không phải Vi Thắng có tâm chí cứng cỏi thì đã sớm trầm mê trong đó rồi. Bọn chúng đi lại như gió, tốc độ nhanh như sấm sét, xuất thủ tàn nhẫn, chỉ hơi vô ý sẽ lâm vào nguy hiểm.
Lần mạo hiểm nhất, hắn gặp phải ba con sát hồn thú. Khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên là ba con sát hồn thú này không ngờ lại hiểu cách phối hợp. Trận chiến đó hắn bị thương muời hai chỗ, trong đó vết thương nghiêm trọng nhất sâu tới mức thấy được cả xương sườn.
Nếu không phải trong Nạp Hư Giới của hắn mang theo linh đan chữa thương, chỉ sợ lần này phải nằm lại đây.
Bât quá, Vi Thắng cuối cũng vẫn là VI Thắng, rời xa môn phái, đi tới một nơi xa lạ nguy hiểm như vậy song hắn ngược lại lại như trút được gánh nặng, mọi gông cùm xiềng xích trong lòng đều bị đánh tan. Hắn như chú chim nhỏ bay khỏi lồng, thoải mái không nói nên lời, nguy hiểm trước mắt cũng không khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Dọc đường đi không ngừng bị các loại sát hồn thú tập kích quấy rối, chịu đựng đủ loại ảo thuật mê hoặc tâm chí con người, song những nguy hiểm này đều không khiến hắn nao nhúng mà ngược lại khiến kiếm tâm của hắn càng thêm ngưng luyện thuần túy.
Thiên phú tu kiếm của hắn vốn cực kỳ nổi bật, khi trúc cơ đã có dị tượng thiên địa, khiến cho mọi người đều vô cùng mong đợi đối với hắn. Ngay cả Lâm Khiếm lai lịch thần bí cũng có vài phần kính trọng đối với thiên phú của hắn, có thể thấy nó xuất sắc đến mức nào.
Một lần nữa tìm lại kiếm tâm tĩnh lặng, thêm vào sự tôi luyện trong hiểm nguy, hắn như một thanh bảo kiếm xuất trần, dần dần tỏa ra phong mang bức người!
Linh lực không còn nhiều nữa.
Hắn suy nghĩ trong lòng, ánh mắt hướng tới chỗ sâu trong sát vụ. Lúc trước hướng hắn đang tới hiện giờ đột nhiên có kiếm ý bùng nổ, điều này lập tức mang tới hy vọng cho hắn. Hắn có dự cảm mãnh liệt rằng mục tiêu đã cách mình không xa nữa.
Nhưng trước mắt, hắn cần dốc hết tất cả tâm tư, nỗ lực khống chế sự tiêu hao linh lực.
Hắn phảng phất như thần giữ của keo kiệt nhất, có thể dùng một tia linh lực vậy tuyệt đối không dùng hai tia. Hắn cũng thử hấp thu linh lực trong Nạp Hư Giới, thử hóa giải tạp chất trong đó, hắn thử tất cả các cách có thể làm được.
Ngay cả như vậy hắn vẫn chật vật không thể chịu nổi.
Vuốt ve thanh kiếm đen trong tay, hắn lại ngẩng đầu lên, thần sắc kiên định, tiếp tục tiến về phía trước.
Hắn tin vào thanh kiếm trong tay.
"Sư huynh lại hôn mê rồi à?" Công Tôn Sai sắc mặt hiếu kỳ nhìn chăm chăm vào Tả Mạc đang hôn mê, hắn giơ ngón tay ra chọc chọc xem sư huynh có hôn mê thật hay không.
Chữ "lại" trong miệng Công Tôn Sai khiến vài khuôn mặt khác hơi cau cau lại.
"Khụ, chắc là đại nhân đang tu luyện công pháp đặc thù nào đó thôi." Tạ Sơn tìm một lý do vô cùng kém cỏi để thoái thác, Tả Mạc tốt xấu gì cũng là ông chủ của hắn, hắn cũng phải giúp che giấu đôi chút.
Khóe miệng Thúc Long khẽ cong cong với mức độ gần như không thể thấy được, song hắn nhanh chóng khôi phục vẻ nghiêm túc.
Công Tôn Sai lộ vẻ tiếc nuối, miệng lầm bầm nói: "Vốn đang trông cậy hôm nay huynh ấy sẽ giúp ta câu cá…"
"Khụ, đại nhân nghỉ ngơi một lát, có lẽ cũng sắp tỉnh." Tạ Sơn đành phải nói.
Hắn kiểm tra một lát, trên người đại nhân không có bất cứ vấn đề gì.
Thúc Long vốn muốn báo cáo cho Tả Mạc, giờ đành phải đi ra. Hắn dù sao cũng là thủ lĩnh của Khổ Vệ, ngày nào cũng có một đống việc đang chờ hắn.
Doanh trại của Khổ Vệ trước giờ đều được xây dựng độc lập, bên trong doanh trại khí thế ngất trời.
Đối với người khác mà nói, huyền sát khí dày đặc ở nơi đây không khác gì độc dược, song đối với họ mà nói lại như thứ thuốc bổ tốt nhất/
"Thủ lĩnh, lúc nào đại nhân tới doanh trại?" A Văn vừa thấy Thúc Long lập tức hai mắt tỏa sáng, ôm mũi mâu đen chạy tới. Một ít Khổ Vệ khác cũng dồn dập tiến tới.
Thúc Long cảm thấy đau đầu nhưng khuôn mặt vẫn không chút biểu tình gì nói: "Đại nhân còn đang tu luyện, đợi đại nhân tu luyện xong ta sẽ lập tức bẩm báo."
"Rõ." Trong giọng điệu của mọi người mang theo đôi chút thất vọng.
Khoảng thời gian này, đám Khổ Vệ tiến bộ cực lớn, không ngừng có người hoàn thành Hóa Binh, hiện giờ toàn bộ Vệ Doanh có khoảng phân nửa số người Hóa Binh, sức chiến đấu mạnh mẽ hơn so với trước đây rất nhiều. Còn một số người kiệt xuất, như A Văn, tiến bộ cực nhanh, thực không khác gì ngồi trên tên lửa.
Chỉ một thời gian ngắn ngủi, A Văn đã trở thanh cao thủ thứ hai trong vệ doanh, gần sát Thúc Long. Hắn vừa hồi tỉnh từ trong nhập định, có chút thu hoạch. Tâm tính của A Văn đơn thuần, đang rất muốn được đại nhân biểu dương. Trong doanh trại mọi người đều tiến bộ rất nhiều, ngay cả những hoa nô kia mỗi người cũng đều ngộ ra vài thứ pháp quyết.
Thúc Long cũng hi vọng đại nhân có thể tới doanh trại, điều này có thể cổ vũ thêm sĩ khí cho mọi người.
Không ngờ đại nhân lại hôn mê.
Đành phải để mai tới vậy, Thúc Long nghĩ thầm.
Nam Nguyệt xoa trán, đầu ê ẩm đau. Bị cưỡng chế đuổi khỏi Thập Chỉ Ngục cũng đồng nghĩa với việc thần thức đã bị thương nhẹ. Song lúc này, nàng hoàn toành không có tâm tình nghĩ về vết thương nhẹ của thần thức.
Nàng hiện giờ chỉ muốn biết một chuyện --- đại nhân rốt cuộc có hoàn thành trận chiến phá ngục hay không!
Nàng muốn vào Mạc Thủy Minh Không một lần nữa, song lại hơi thiếu lực, trước khi thần thức khôi phục lại như trước nàng không cách nào tiến vào Mạc Thủy Minh Không.
Cắn chặt môi, trái tim nàng bỗng co thắt một cách khó hiểu, trong Mạc Thủy Minh Không rốt cuộc ra sao?
Thế nhưng nàng chỉ có thể lo lắng suông, đành phải an ủi chính mình, ngày mai, chỉ cần tới mai thôi là mình có thể biết được kết quả. Cho dù đại nhân có hoàn thành trận chiến phá ngục hay không, ngày mai chuyện này cũng sẽ được truyền ra. Đến lúc đó kết quả ra sao tất sẽ rõ.
Đại nhân vô tình khởi động trận chiến phá ngục vì vậy ngoại trừ ngục thứ nhất và ngục thứ hai những người khác không kịp chạy tới. Tin tức trước mắt còn chưa kịp khuếch tán, nhưng nàng dám cam đoan, tới ngày mai chuyện này nhất định sẽ làm chấn động toàn bộ yêu giới.
Đây là trận chiến phá ngục đó!
Nàng bỗng kích động hẳn lên, có thể theo một đại nhân như vậy là vinh hạnh tới mức nào!
Ở yêu giới, yêu lợi hại thường sẽ có rất nhiều người đi theo, trong số họ có một số người sẽ trở thành học sinh của vị đại nhân đó, nhưng phần nhiều sẽ có thân phận người đi theo. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là kém một bậc, chỉ điểm của đại sư dù chỉ một chút cũng đủ cho họ được lợi không ít.
Huống chi, đại nhân còn đồng ý truyền cho nàng Thiên Nam Tiễn thuật!
Nghĩ tới điều này, nàng không kìm lòng nổi nắm chặt tay lại.
Nam Nguyệt, nhất định phải nỗ lực, không được để đại nhân thất vọng.
Nàng tự khích lệ mình trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ kiên nghị, nàng hiểu trách nhiệm của mình. Thiên Nam Đằng Thị đã suy tàn, nàng không nghĩ tới việc khôi phục lại vinh quang của Đằng Thị Thiên Nam ngày trước, hy vọng duy nhất của nàng là thông qua nỗ lực của bản thân, khiến các tộc nhân thoát khỏi tình cảnh gian nan trước mắt, ít nhất cũng khiến cho cuộc sống của họ tốt hơn một chút.
Nam Nguyệt, ngươi nhất định sẽ làm được!
Nàng tự nói với bản thân mình.
Đại dương rộng lớn mênh mông, nhìn không thấy cuối.
Tại một chỗ trong đại dương mênh mông dòng nước đột nhiên chuyển động mãnh liệt, trong khoảnh khắc, một vòng xoáy kinh khủng với đường kính trên hai trăm dặm thành hình., Vòng xoáy xoay tròn với tốc độ kinh người, lực ly tâm cường đại nhanh chóng kéo vùng trung tâm vòng xoáy sụp xuống.
Trung tâm vòng xoáy xuất hiện một con đường sâu không thấy đáy.
Trong thông đạo, một nam tử anh tuấn bay ra, hắn có khuôn mặt với đường viền cong nhu hòa, một nụ cười ôn hòa thanh nhã khiến người khác lập tức có hảo cảm, trên trán là một khối lăng tinh trong suốt.
"Phá Mạc Thủy Minh Không, còn nuốt mất Thủy Tức Châu của ta." Nam tử lắc đầu cười khẽ: "Xem ra lại là một tiểu yêu trẻ tuổi khỏ lường rồi."
Ngay lúc hắn đang lẩm bẩm, một ánh lửa đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
"Ha ha! Tiểu Thiên Thiên, Mạc Thủy Minh Không của ngươi bị phá rồi!"
Trong ngọn lửa lớn cỡ ngọn núi nhỏ hiện ra một khuôn mặt, hắn lúc này đang cười ha hả, đầy vẻ hả hê.
Nghe xưng hô của đối phương, trán Thiên Lưu khẽ nhăn lại, nhưng hắn biết nếu dây dưa với tên càn quấy này chẳng khác nào tự làm mất mặt, hắn đành cười nói: "Ba trăm năm rồi, cũng nên phá thôi."
Khuôn mặt lửa vốn đang cười đầy hả hê lúc này lại không nhịn được tức giận hừ một tiếng: "Hừ! Ba trăm năm không ngờ lại không có một tên nào đi ra, mấy lão già kia ngày nào cũng chỉ có một khuôn mẫu, dùng được cái rắm."
Thiên Lưu vội vàng khuyên nhủ: "Không thể nói như vậy được, tuy rằng không có cao thủ nhưng phương pháp của bọn họ khi bồi dưỡng yêu cấp trung vẫn có hiệu quả rõ ràng mà."
Người mặt lửa tính tình cực kỳ nóng nảy, chửi ầm: "Hiệu quả cái rắm! Không có cao thủ nào đến lúc đó muốn chống đỡ cũng chẳng được."
"Bọn họ cũng có chỗ khó." Thiên Lưu thở dài một tiếng: "Nghe nói mấy trăm năm nay có vài phủ yêu thuật xuất ra phôi thai không tồi, bọn họ cũng tính tìm ra một con đường."
Người mặt lửa đã nguôi cơn tức nhưng vẫn gào lên: "Chậm rồi, chúng ta đã khai chiến với tu giả rồi, nếu sớm vài năm còn đỡ."
Thiên Lưu cười nói: "Bọn họ vượt qua trận đại chiến lần này cũng chưa chắc là chuyện xấu. Không có thực chiến tôi luyện bọn họ nếu muốn tiến thêm một tầng đã khó lại càng thêm khó."
"Dù thế nào ngươi chả tìm ra đạo lý!" Người mặt lửa hiển nhiên không đủ kiên nhẫn để tiếp tục dây ở vấn đề này, bèn đổi đề tài: "Thế nào, lẽ nào ngươi không muốn biết đệ nhất nhục mới sẽ thành dạng gì à?"
Thiên Lưu nhấp nháy con mắt: "HÌnh thành đệ nhất ngục mới còn cần thời gian một ngày."
Thân hình bằng lửa của người kia hơi ngưng lại, chết tiệt, lại quên mất việc này, hắn vội vàng cười ha hả: "Ngươi nói xem, tên tiểu tử này có lai lịch gì?"
"Ngươi bảo ta đoán làm sao? Ngày mai xem mới biết được."
"Ha ha, ta sốt ruột lắm rồi."
Mạc Thủy Minh Không bị người ta phá rồi.
Tin tức như mọc cánh nhanh chóng truyền khắp mỗi đại yêu giới, lập tức tạo nên sóng to gió lớn. Lúc này yêu quân ở tiền tuyến đang thế như trẻ tre, tin tức này cổ vũ sĩ khí cực lớn. Yêu ở các giới đều cảm thấy phấn chấn.
Một thời đại mới sắp tới rồi sao?
Trận chiến phá ngục ba trăm năm rồi chưa từng khởi động hôm nay lại một lần nữa tiến vào tầm mắt mọi người, một số ít yêu cao tuổi thậm chí kích động bắt đầu nhớ lại thời phồn vinh hưng thịnh của yêu tộc trước khi đại chiến nghìn năm trước.
Bất quá, tên lai lịch thần bí này đến giờ còn không ai biết được lai lịch của hắn.
Các loại yêu thuật được ghi lại không ngừng hiện lên. Song rất nhanh chóng mọi người đều phát hiện tất cả yêu thuật được ghi lại đều không có phần cuối, không có đoạn quan trọng then chốt nhất.
Suy đoán, thảo luận xuất hiện ở mọi ngóc ngách khắp yêu giới, mỗi vị yêu đều đang chờ đợi, chờ ngày thứ hai tới, chờ đệ nhất ngục mới thành hình! Mỗi vị yêu đều nóng lòng muốn biết.
Đệ nhất ngục mới sẽ ra sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Thế Giới
Chương 353: Khuếch tán
Chương 353: Khuếch tán