DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Thế Giới
Chương 28: Bậc cửa

Tả Mạc cuối cùng cũng sờ tới bậc cửa!

Kiếm ý này nhìn như dải lụa trắng như tuyết, ẩn ẩn hắn lại nhìn thấy vô số kiếm ý tinh mịn. Những kiếm ý này nhỏ mịn như băng tinh chồng lên nhau vô cùng bề bộn, chi chít, chúng tụ tập một chỗ, tầng tầng lưu động. Mỗi kiếm ý nhỏ mịn như một giọt nước, mà vô số giọt nước tạo thành biển lớn, lưu động thành triều dâng.

Kiếm ý của sư thúc Tân Nham, như là một cơn sóng triều nho nhỏ, sóng triều băng tinh.

Lần đầu tiên, hắn quên đi sự đau đớn khủng khiếp do thần thức bị trảm phá.

Màn cảnh kia rất ngắn, nhưng thứ nhìn thấy được lại khiến hắn bồi hồi thật lâu. Kiếm ý vỡ ra lóa mắt như băng tinh, lưu động như sóng triều, uy nghiêm cuồn cuộn, nó lại mang trong mình một dạng mỹ lệ khác. Cho dù là hắn – một kẻ không biết kiếm, cũng phải vì nó mà kinh thán.

Hắn đột nhiên hiểu ra, con ly long sư thúc Tân Nham phóng ra không phải thật, cũng là do vô số kiếm mang trắng muốt cấu thành.

Đứng ngơ ngác trong sân, sửng sốt tới nhập thần, mãi tới đêm xuống.

Ngày thứ hai, trời sáng bạch, Tả Mạc lập tức chạy tới Lãnh Vụ cốc. Từ nhân viên lâm thời chuyển thành nhân viên chính thức, lại thêm một viên trúc cơ đan, đối với cương thi mê tiền mà nói, thật là đánh trúng điểm trí mạng, hắn càng hết sức.

Xác định mục tiêu mình muốn đi tìm đáp án, nhưng hắn lại thấu hiểu rất rõ công việc cần tiệm tiến, hơn nữa hắn là loại đệ tử ngoại môn duy nhất.

Lượng công việc hiện tại của hắn so với trước kia đã lớn hơn rất nhiều. Tứ sư cô cho hắn một tấm ngọc giản, bên trong là các điều chú ý khi trồng các loại linh dược, 90% là hắn chưa tiếp xúc qua. Đối với hắn mà nói, đây là một thách thức hoàn toàn mới.

Nhưng may là hắn có thể chầm chậm mò mẫm, tình trạng của linh dược trong dược điền hiện tại xem cũng khá tốt.

Tận trong ngóc ngách dược điền, cây Hỏa Long thảo non đã đâm chồi. Hạt Hỏa Long thảo sư huynh Vi Thắng tặng đã được hắn trồng tại linh điền.

Hôm nay hắn phải kèm vài nữ đệ tử đi Đông Phù một chuyến. Nói là kèm, kỳ thực là không khác áp trận bao nhiêu.

Ngồi trên hạc giấy phong hành, Tả Mạc theo đám nữ đệ tử sau chừng mười trượng.

Đàn nữ nhân này, thật là ồn ào!

Tiếng các nàng rộn ràng rôm rả, xa xa có thể nghe, Tả Mạc cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Hạc giấy phong hành trải qua chỉnh sửa cường hóa, vững chắc hơn nhiều, so với trước kia còn thoải mái hơn nữa, hắn thầm nghĩ ba viên tinh thạch tiêu cũng đáng. Ngồi trên hạc giấy, trái phải vô sự, hắn bắt đầu suy đoán kiếm ý sư thúc Tân Nham.

Tuy mỗi lần đau chết đi sống lại, nhưng là hắn biết rõ đây là cơ hội quý báu cỡ nào. Cơ hội thỉnh giáo sư thúc Tân Nham, trừ phi là sư huynh Vi Thắng, loại đệ tử ngoại môn như hắn, đừng có mơ tưởng. Hắn không biết Bồ yêu vì sao lưu lại đạo kiếm ý này của sư thúc, đạo kiếm ý này đối với Tả Mạc mà nói, không nghi ngờ gì là một bảo khố.

Khả năng học biết toàn bộ không cao, nhưng thu được năm câu ba điều, cũng đủ dùng cho hắn vô cùng.

Đột nhiên lúc này, phía trước bỗng truyền đến tiếng ồn ào, kéo Tả Mạc từ trong suy tư trở lại.

Hắn lập tức thấy khó chịu.

Vài tên nam tu xa lạ đang bám lấy các nữ đệ tử, Tả Mạc than thầm, dạo này, lễ không dễ thu a!

Thu lại hạc giấy, hắn chậm chạp đi về phía trước. Đây là đại lộ đi tới Đông Phù, Tả Mạc không sợ đối phương dám ra tay làm chuyện gì, cho nên rất bình tĩnh.

"Ha, nghe nói sư tỷ Lý Anh Phượng của các ngươi đã trúc cơ? Tin tốt nha tin tốt nha." Tên nam tu cầm đầu miệng lưỡi trơn tru nói.

Mấy tên nam tu xung quanh cũng cười he he không dứt.

Lúc này một gã nam tu nịnh bợ nói: "Sư huynh, ta không có nói sai chứ. Chất lượng nhóm hàng này, so với những mẫu dạ xoa trong môn phái chúng ta phải non tơ hơn nhiều."

"Đúng đúng!" Gã cầm đầu tức thì cười tà ác: "Nhưng ngươi phải cẩn thận, lời này nếu để các nàng nghe được, ngươi không có ngày lành đâu."

"He he, vâng."

Tả Mạc ho nhẹ một tiếng, chúng nữ đệ tử lập tức nhường ra một lối đi. Nếu đã thu lễ vật, cũng không thể khoanh tay không quản nha.

"Làm sao vậy? Các vị? Cản đường cướp sắc sao?" Tả Mạc tiến ra khỏi đám đông, mắt liếc đối phương, miệng cười lạnh.

Đám này vừa nhìn đã thấy rất cặn bã, kẻ nào cùng mặt dơi mắt chuột. Đặc biệt là đứa cầm đầu, nhìn mặt y, Tả Mạc muốn lập tức vung quyền đập thành xiên nướng. So với các đồng môn, kinh nghiệm xuất môn của Tả Mạc phong phú hơn hơn, ánh mắt cũng lão luyện. Đám người này vừa nhìn đã biết là loại bất nhập lưu, đối phó cái loại này, càng khách khí, bọn họ càng cảm thấy mình mềm yếu có thể ăn hiếp.

Kỳ thực chỗ dựa lớn nhất trong lòng Tả Mạc là chiếc nhẫn kim kiếm, bên trong có ba đạo kiếm mang, đem dọa dọa đám này thật không tồi.

"Nguyên lai là đổi tướng." Kẻ cầm đầu cũng cười lạnh, đánh giá trên dưới Tả Mạc, mặt lộ vẻ trào phúng: "Khu khu luyện khí tầng tám đã dám làm anh hùng, thật là không biết trời cao đất rộng. Dù là Lý Anh Phượng tại đây, cũng không dám nói với ta như vậy."

Chẳng lẽ kẻ trước mắt rất có cơ sao? Tả Mạc lập tức suy ngẫm, nhưng mặt vẫn không lộ vẻ gì: "Khẩu khí lớn thật, có giỏi, sao không tới bản môn khiêu chiến, chạy tới đây ăn hiếp mấy cô gái nhỏ, ha ha, thật giỏi nha thật giỏi nha."

Các nữ đệ tử chung quanh có người che miệng cười.

Gã kia sắc mặt lập tức vô cùng khó coi, hừ lạnh: "Nghe nói Vô Không kiếm môn xuất thiên tài, chẳng lẽ chính là tên phế tài nhà ngươi? Sư huynh hôm nay cho ngươi biết thế nào là lễ độ!"

Lời vừa dứt, trước mặt hắn đã xuất hiện một thanh phi kiếm!

Tả Mạc mộng rồi, đối phương không ngờ có phi kiếm!

Điều thứ nhất nảy ra trong đầu hắn là Trúc cơ! Hắn không nghĩ tới, thằng mặt dơi mắt chuột này lại là tu giả trúc cơ kỳ. Tu giả luyện khí kỳ không cách nào luyện phi kiếm, chỉ có đạt tới trúc cơ kỳ, mới có thể bắt đầu luyện phi kiếm. Ngay cả sư huynh Vi Thắng, trước khi trúc cơ, cũng chưa từng có phi kiếm.

Vô cùng khẩn trương coi chừng thanh phi kiếm đang trôi nổi trước thân đối phương, Tả Mạc khó khăn nuốt nước miếng.

Đây là lần đầu hắn nhìn thấy phi kiếm!

Toàn thân màu xanh, dài chừng ba xích (90 cm), thân kiếm nhỏ dẹp, lưỡi sắc bén, vẻ ngoài lấp lánh. Nếu bị chọc một cái, trên thân nhất định là một hố máu nha.

Các nữ đệ tử biến sắc! Các nàng cũng không nghĩ tới, lần này lại gặp một tu giả trúc cơ kỳ! Nguyên bản các nàng tràn đầy tin tưởng Tả Mạc, lập tức lòng tin biến mất. Luyện khí kỳ cùng trúc cơ kỳ có một vực sâu ngăn cách cực lớn, tu giả luyện khí kỳ đối mặt tu giả trúc cơ kỳ, tuyệt đối không có lực đối kháng.

Uy lực của phi kiếm không phải kiếm mang có thể chống chọi.

Mặt quả táo của tiểu Quả trắng bệch, kinh khủng nhìn vào thanh phi kiếm kia.

Người đó cười âm trầm: "Để ngươi nếm thử Thanh Phong kiếm của tiểu gia."

Đồng thời tay chỉ, chỉ thấy phi kiếm như thông linh, phút chốc đâm hướng Tả Mạc!

Trước khi phi kiếm đối phương vừa động, Tả Mạc ngược lại đã trở nên trầm tĩnh. Sự khẩn trương cơ hồ tan biến mất tăm, hắn nhìn chằm chằm phi kiếm, tựa như đang cẩn thận chờ đợi kiếm ý trắng muốt!

Phi kiếm vừa động, hắn lập tức ổn định.

Thanh phi kiếm này tuy nhìn sáng loáng dọa người, nhưng thực lực thằng này có hạn, hơn nữa cảm giác nguy nhiểm xa xa kém luồng kiếm ý thuần túy của sư thúc Tân Nham!

Đồ đểu còn khoe!

Kiếm ý đơn bạc hư tán, hiển nhiên chưa ngưng hình, đơn giản không đáng để vào mắt.

Linh lực trong thân thể cấp tốc vận chuyển, hắn lạnh lùng nhìn vào phi kiếm càng lúc càng gần, trong chớp mắt, hắn đột nhiên giơ tay, điểm vào hư không.

Một kiếm mang màu vàng chói rời tay bắn ra.

Binh!

Một tiếng giòn vang, kiếm mang chuẩn xác kích trúng cách mũi phi kiếm 3cm, phi kiếm khẽ rung lên.

"Hừ!" Đối phương hừ lạnh một tiếng, linh lực chuyển động, chỉ thấy phi kiếm trong không trung lại chuyển, trên không trung lại tạo thành một vòng sáng bán nguyệt, rất đẹp.

Keng!

Tiếng sắt đá giao nhau đột nhiêng vang lên, phi kiếm đột nhiên đình trệ, vòng sáng hình bán nguyện khẽ dừng. Như một tiên tử liên tục nhảy múa, đang múa tới lúc say sưa thì đột nhiên lại hắn xì, toàn bộ mỹ cảm tức thì tan biến không còn tăm hơi.

Người đó vừa sợ vừa giận!

Cũng nhìn ra tên trước mặt dựa vào một kiện pháp bảo. Nhưng liên tục hai lần bị đối phương ngăn chặn, mà đối phương lông tóc vô thương, điều này khiến hắn thể diện quét rác. Đối mặt với một đệ tử luyện khí kỳ, liên tục hai chiêu không thành, nếu truyền tới môn phái, sẽ bị các sư huynh đệ cười rụng răng.

Hai chiêu trước chỉ có ý giáo huấn, chiêu này, hắn không còn để ý nhiều như vậy, liều mạng thôi động linh lực!

Cùng lắm lúc trở về bị trách phạt một trận!

Linh lực vận đủ, uy thế phi kiếm lập tức bất đồng!

Phi kiếm bay tới đỉnh đầu Tả Mạc, thân kiếm nổi lên một tầng kiếm mang nhàn nhạt, phát ra tiếng ô ô không dứt, tựa như một con dã thú đang hưng phấn, chuẩn bị nhào vào mồi săn.

Tả Mạc ngẩng đầu, mắt nheo lại, lóng lánh hiện lên vẻ hưng phấn cùng điên cuồng!

Liện tục hai lần đánh trúng, khiến lòng tin của hắn càng tăng nhiều. Trước đây hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm đấu đá với người, lần trước cùng sư tỷ Lý Anh Phượng, cũng chỉ là vừa đụng liền phân. Mà trong ý thức hải đối mặt với luồng kiếm ý của sư thúc Tân Nham, hắn càng không có cơ hội phản kháng. Đừng nói chống đỡ, trước mặt luồng kiếm ý cuồn cuộn này, ngay cả giơ một ngón tay hắn cũng không làm nổi.

Nhưng với thanh phi kiếm trước mặt, hắn lại thành công ngăn trở hai lần công kích của đối phương!

Bằng vào chiến tích này, hắn đã đủ để tự ngạo. Nhưng hắn lúc này, lại hoàn toàn rơi vào một trạng thái hưng phấn cuồng nhiệt khó hiểu.

Hắn đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ điên cuồng chí cực.

Chặt đứt thanh phi kiếm này!

Hắn không biết mình vì sao lại đột nhiên có ý nghĩ điên cuồng như vậy, nhưng ý nghĩ này vừa ra, lập tức trở nên cường liệt, cường liệt tới mức hắn căn bản không thể đi nghĩ rốt cục là có thật hay không.

Thời gian không cho hắn nghĩ nhiều, cách nghĩ điên cuồng này thôi thúc hắn, hắn cũng vận tập linh lực trong nội thể.

Con mắt nheo lại, nhìn chằm chằm phi kiếm sáng xanh đang phiêu phù trên đầu.

Từng họa cảnh lướt qua trong đầu hắn.

Đạo kiếm ý ngưng luyện thuần túy của sư thúc Tân Nham, Kiếm ý sâm nhiên như băng tinh cuộn sóng, tựa hồ càng trở nên rõ ràng trước mặt hắn. Nó như một quái vật khổng lồ, chậm rãi chuyển động, nhưng mà cảm giác lạnh lẽo tận xương tủy, lại không chút suy giảm.

Nỗi thống khổ khi thần thức bị chém, lúc này tựa như rõ ràng vô cùng. Không biết có phải là do thống khổ kích thích, thần thức của hắn trong vắt, tựa hồ hết thảy chung quanh đều an tĩnh.

Linh lực toàn thân cuộn trào, yên lặng vọt tới nhẫn kim kiếm.

Hắn giơ tay phải, chỉ hư không!

Trả Lời Với Trích Dẫn

Đọc truyện chữ Full