DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 383: Thất bại

Tiêu Sơn thực không nghĩ ra được tại sao Vân Sơn hoàn toàn bình yên bởi chiêu thức bạo viêm cầu mà hắn sử dụng lại không phát huy ra tác dụng thực tế. Chiêu thức bạo viêm cầu có sức nổ cực mạnh, nó mang theo ba loại dị hỏa và một loại hàn khí hợp lại. Uy lực khi hợp bốn thứ này không phải giống như mấy loại pháp thuật cấp thấy hay đấu kỹ hàng xoàng mà uy lực của nó tăng theo cấp số nhân.

Uy lực Tiêu Sơn đánh ra mặc dù cực kỳ mạnh mẽ nhưng so với cường giả đấu tông bắt đầu lĩnh ngộ không gian mà nói uy lực bạo viêm cầu hắn đánh ra không đủ đả thương nặng bọn họ. Ngoài ra vừa rồi Vân Sơn biết rõ được chiêu thức của Tiêu Sơn đánh ra nếu hắn ngạnh kháng thì chắc chắn một điều, hắn sẽ thua thiệt lớn.

Vận dụng đấu khí, Vân Sơn tạo ra một chiếc lồng bảo hộ mạnh mẽ. Khi mà chiếc lồng bảo vệ bao quanh Vân Sơn tạo ra một cái khiên đấu khí thì sóng lửa cũng đã đập thẳng vào cái lồng. Âm thanh phát ra giống như những phát búa tạ nện lên đe sắt. Hiển nhiên Vân Sơn tại trước lúc đó cũng lập tức tự bay ngược về phía sau.

Hắn hoàn toàn tùy theo hướng sóng nhiệt đánh vào người mình mà bay đi. Hắn dùng phương pháp này đem ngọn lửa tấn công thân thể của hắn giảm bớt. Ngoài ra một tay sử dụng đấu kỹ tạo ra vòng bảo hộ, một cái tay khác thì liên tục sử dụng loại đấu kỹ cấp thấp mượn lực đả lực đem lực phá hoại của bạo viêm cầu dần dần triệt tiêu.

Không nghĩ tới Vân Sơn lại có thể dễ dàng thoát khỏi tuyệt chiêu của Tiêu Sơn như thế. Lão chiến đấu nhiều năm như vậy, với những kinh nghiệm chiến đấu lão luyện của mình khiến Vân Sơn đã tránh thoát được chiêu thức này. Nếu như trực tiếp ngạnh kháng sẽ khiến cho Vân Sơn không bị thương nặng cũng mất một miếng thịt lớn trên người nhưng Vân Sơn lại dễ dàng như vậy đem sát chiêu của Tiêu Sơn hóa giải hơn phân nửa.

Phong cực vẫn sát có sức sát thương cực mạnh. Nó tạo ra một đường ánh sáng chỉ nhỏ bằng ngón tay đánh xuyên thẳng về phía Tiêu Sơn. Hiển nhiên Tiêu Sơn tuyệt không bó tay chờ chết. Bàn tay hắn biến thành đao, thiên hà nguyên lực dữ dội truyền vào tay của Tiêu Sơn. Nó phát ra hàn khí với những hạt lấp lánh bao xung quanh dọc cổ tay đến ngón tay của Tiêu Sơn.

Vù! Một luồng khí lạnh tản ra, nó xoáy dọc theo cánh tay phải của Tiêu Sơn tạo ra hàn khí bức người. Tiêu Sơn trực tiếp đánh về phía chiêu thức vân đang vọt tới hắn với tốc độ cực nhanh. Bàn tay bắn thành xoắn ốc với tộc độ cực kỳ nhanh. Nó vọt thẳng về phía ánh sáng mạnh mẽ màu trắng.

Oanh, oanh... Từng tiếng nổ rung trời vang lên. Nó phát ra âm thanh khiến cho tất cả mọi người đều đinh tai nhức óc. Mấy người tu vi thấp trong đoàn người đều bị âm thanh của vụ nổ khiến cho tai cảm giác được ong ong ong.

Mấy người đạt đến tu vi đấu hoàng nhìn về phía nơi xa thì chặc lưỡi hít hà một hơi thật sâu. Một người trong đó mở miệng nói: “Đây là thực lực của đấu tông cường giả sao? Quả nhiên không giống bình thường a. Không biết tiếu huynh đệ Tiêu Sơn có tiếp nổi hay không?” Cho dù là cách nhau khá xa nhưng dư ba năng lượng phả vào mặt lại vẫn làm cho sắc mặt đám lão già khẽ biến lần nữa, lui ra phía sau một khoảng.

Ánh mắt Hải Ba Đông liếc về phương xa, con người nóng cháy nhìn chỗ hai người giao chiến, bất kể nói thế nào thì cho Hải Ba Đông vài năm, hắn tin tưởng mình sẽ bước vào đấu tông nhưng ngay cả như vậy thì tại lúc chân chính đối diện với đấu tông cấp, hắn vẫn cảm thấy được thực lực đấu tông bá đạo như vậy.

Lão giả trẻ tuổi nhất trong ba lão già Mộ Lan Tam lão quay ra phía lão già lớn tuổi nhất mà nói: “Tiểu huynh đệ Tiêu Sơn tu luyện công pháp và đấu kỹ thuật quỷ dị. Ta làm thế nào cũng không nhìn ra được hắn có tu vi bao nhiêu. Tuy nhiên dựa vào đấu kỹ thì lực tấn công đạt đến đấu hoàng sơ cấp. Đặc biệt chiêu thức quả cầu lửa kia sợ rằng đã đạt đến cấp bậc đấu tông đi!”

Lão già thứ hai trong ba lão già Mộ Lan Tam lão nhẹ nhàng gật đầu vuốt râu, hắn mở miệng nói: “Tam đệ nói không sai! Đại ca, tiểu huynh đệ Tiêu Sơn quả thực rất mạnh mẽ. Ta thực sự có chút nghi ngờ việc hắn thực sự mới chỉ mười bảy tuổi...” Lão già tặc lưỡi sau đó mở miệng nói: “Ta còn đang hoài nghi hắn có phải một lão bất tử nào giả trang làm người trẻ tuổi không nữa?”

Cầm đầu trong Mộ Lan Tam lão, lão già nhẹ nhàng vuốt vuốt râu của mình. Lão bình thản đáp lại hai người kia: “Nhị đệ, tam đệ... Chẳng lẽ mấy người đã quên mất có một số gia tộc viễn cổ rồi hay sao? Họ dựa vào huyết mạch lực tăng lên tu vi cho tộc nhân.”

Hai lão già nghe được lão già lớn tuổi nhất nói như vậy thì kinh hãi. Ngay cả Nhạn Lạc Thiên nghe được ba lão già nói như vậy thì trên khuôn mặt của hắn cũng xuất hiện vẻ bàng hoàng. Nhạn Lạc Thiên trực tiếp mỉm cười thân thiện nhìn về phía ba lão già mà hỏi: “Mộ Cốt Tam Lão, các vị nói như vậy thì tiểu huynh đệ Tiêu Sơn rất có thể là người của Trung Châu?”

“Rất có khả năng này!” Lão già lớn tuổi nhất trng Mộ Lan tam lão mỉm cười gật đầu nói. Bàn tay hắn không ngừng vuốt vuốt râu. Ánh mắt nhìn chăm chú quan sát trận chiến đang diễn ra. Hai bàn tay Nhạn Lạc Thiên khẽ siết lại trong một khoảng thời gian ngắn. Ngay sau đó Nhạn Lạc Thiên buông ra sau đó mỉm cười tiếp tục nói với moi người.

Một lão già trong đoàn người ai thán lắc đầu nói: “Cường giả đấu tông thì vẫn là cường giả đấu tông. Xem ra trận đấu này tiểu huynh đệ Tiêu Sơn muốn thắng quả thật rất khó. Rất khó a. Nếu như cho hắn một vài năm, lão phu tin tưởng Vân Sơn muốn thắng Tiêu Sơn sẽ không dễ chút nào.”

Giống như lão già dự đoán, tuyệt chiêu do Vân Sơn đánh ra hoàn toàn thắng thế. Chiêu thức này bị tuyệt chiêu của Tiêu Sơn cản trụ trong một thoáng, nó lập tức xuyên phá đám khí xoáy trắng. Nó đem đám khí xoáy trắng đánh tan tác biến thành một đám khí lấp lánh màu xanh trắng bắn ra xung quanh. Mặc dù đánh tan tuyệt chiêu của Tiêu Sơn nhưng chùm sáng nhỏ bé cũng chậm hơn khá nhiều. Mặc dù nó chậm hơn nhưng Tiêu Sơn muốn tránh cũng cực kỳ khó khắn.

Tay trái của Tiêu Sơn đã phòng bị sắn. Trên bàn tay của hắn lấp lánh một quả cầu nước khổng lồ đang liên tục xoay tròn. Nó xoay với tốc độ cực kỳ nhanh. Nó nhanh đến mức dưới ánh sáng mặt trời đâm xuyên qua quả cầu nước tạo ra một đám ánh sáng bảy màu. Quả cầu nước trực tiếp đánh thẳng về phía chùm sáng nhỏ sắc bén mà Vân Sơn đánh tới Tiêu Sơn.

Ầm... Xẹt, xẹt... Khi va chạm với nhau thì chúng tạo ra một tiếng nổ cực lớn. Lần này dẫn đện trận rằng co dai dẳng giữa quả cầu nước xoáy tròn và chùm sáng mà Vân Sơn bắn ra. Chúng ma sát vào nhau tạo ra âm thanh khiến cho người cảm giác rợn cả người. Từng tia nước lại bắn ra tung tóe khắp nơi.

Quả cầu nước càng ngày cảng nhỏ dấn. Thân thể Tiêu Sơn cũng theo đó mà nhanh chóng bị đẩy lùi lại về phía sau. Từng trận sóng gợn mạnh mẽ do hai chiêu thức một tấn công, một phòng thủ nhanh chóng tản ra. Thời gian duy trì kéo dài khá lâu, quả cầu nước thì nhỏ dần đồng thời chùm sáng cũng nhanh chóng ảm đạm lại.

Thân mình Tiêu Sơn bị chùm sáng đẩy ngược về phía sau. Đến cuối cùng Tiêu Sơn không trụ được vững, chùm ánh sáng đánh thẳng về phía cảnh tay của hắn. Tiêu Sơn cảm giác được cả cánh tay của mình như bị búa tạ giáng vào. Cảm giác đau đến thấu xương.

Bộ giáp dọc theo cánh tay của Tiêu Sơn bắn đầu phát ra từng tiếng rạn vỡ. Chúng trực tiếp nứt vỡ sau đó biến thành những mảnh giáp bắn tung tóe. Đám mảnh giáp này trực tiếp biến thành một đám khí năm màu tiêu tán trong không khí.

“A...” Miệng Tiêu Sơn há ra, một ngụm máu trực tiếp phun ra bên ngoài. Trên cánh tay của hắn bắt đầu xuất hiện sự rạn nứt. Thân hình Tiêu Sơn giống như một cây lao bắn vút đi theo một đường vòng cung tuyệt đẹp.

“Phu quân!” Tiểu Y Tiên thấy vậy kinh hô một tiếng. Ở bên cạnh Tiểu Y Tiên, nữ vương Mỹ Đỗ Toa đột nhiên đứng dậy, thân hình nàng trực tiếp biến mất. Không, phải nói nàng dùng lực lượng lĩnh ngộ không gian sơ sài rời đi.

Hắn rơi vào một nơi vòng tay mềm mại. Cảm giác được đầu của mình áp vào một nơi cực kỳ mềm mại, mềm mại đến mê người. Mặc dù còn đau đớn nhưng hắn đã ngửi được mùi thương mê người truyền tới lỗ mũi của mình. Đầu hắn hơi ngẩng lên sau đó nhìn về phía người đang đỡ mình, Tiêu Sơn hơi mím mím môi sau đó đáp: “Lung Linh!”

Nghe được lời gọi của Tiêu Sơn thì Lung Linh cũng chăm chú nhìn về phía hắn. Nàng thấy được cánh tay của hắn đã trở nên đỏ bừng. Từ cánh tay xuất hiện chằng chịt những vết rách. Chúng giống như cánh tay một bức tượng bị những vết nứt chằng chịt ở trên đó. Máu tươi từ những vết nứt này rỉ ra đem cả cánh tay hắn nhuộm đỏ. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhìn về phía Tiêu Sơn mà mở miệng nói: “chàng làm như vậy là đủ tốt rồi!”

Hai người tâm linh vốn tương thông, hắn không cần nghe cũng hiểu ý vị mà nữ vương Mỹ Đỗ Toa nói. Đầu Tiêu Sơn hoi cúi xuống, hắn hít một hơi thật sâu. Hắn khe khẽ thở dài ra một hơi. Đầu hắn ngẩng lên nhìn về phía trước, thân hình Vân Sơn vẫn đứng lẳng lặng ở phía trên không trung chờ đợi câu trả lời của Tiêu Sơn.

Trong lúc này Vân Sơn lại tỏ ra mệt mỏi, khuôn mặt đỏ bừng, từng hạt mồ hôi chảy xuống phía dưới. Bộ dạng mệt mỏi vô cùng chật vật của Vân Sơn khiến cho bất cứ đệ tử ở Vân Lam tông đang nhìn từ phía xa cũng cảm giác được trái tim đang nhảy lên. Họ sùng bái, kính trọng và yêu mếm Vân Sơn. Trước đây có lẽ Vân Sơn trở nên xa cách nhưng hiện giờ Vân Sơn lại trở nên gần gũi còn mang theo hình bóng to lớn. Hắn chẳng khác nào một ngọn núi sừng sững chắn sóng gió cho Vân Lam tông.

Mấy lão già ở đây đều là người thành tinh. Có lẽ một số lão già có tu vi thấp không nhìn ra nhưng số người nhìn ra được thì không ít. Trong đó có đám người Mộ Lan tam lão, Bàn lão cùng với Nhạn Lạc Thiên. Họ nhìn ra được mặc dù bộ dạng Vân Sơn trật vật, bẩn thỉu như vậy nhưng có một phần do Vân Sơn đang làm trò. Vừa rồi Tiêu Sơn bị chiêu thức hắn chế trụ, hắn thừa đủ thời gian bồi cho Tiêu Sơn một chiêu trí mạng nhưng hắn lại không có làm vậy. Trận đấu này có chút giống như diễn trò.

Ánh mắt chớp vài cái, Tiêu Sơn thở dài một hơi, vẻ mặt tái nhợt đang dần dần trở nên tốt hơn. Nhìn thẳng về phía Vân Sơn, Tiêu Sơn điềm tĩnh nói ra từng lời: “Tiền bối, lần này ngươi đã thắng. Dựa theo ước định ta sẽ tạm thời đem việc này để xuống nhưng tiền bối người phải hiểu. Nếu như Vân Lam tông liên quan tới sự kiện diệt Tiêu gia ta cùng bắt cóc người thân của ta, đến lúc đó chúng ta sẽ không chết không thôi!”

Lão già Vân Sơn nhẹ nhàng mỉm cười. Hắn trong lúc này quả thực biểu lộ ra khí chất của một người cao nhân. Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt chòm râu sau đó chắp tay đối với Tiêu Sơn mà nói: “Tiểu huynh đệ Tiêu Sơn, cảm ơn tiểu huynh đệ giơ cao đánh khẽ với Vân Lam tông chúng ta.”

Thân mình Tiêu Sơn ổn định lại. Hắn trực tiếp rời khỏi ngực của nữ vương Mỹ Đỗ Toa, bàn tay hắn phất nhẹ một cái. Vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ cao ngạo, hắn đạp lại Vân Sơn: “Thua thì là thua... Vừa rối nếu như tiền bối trực tiếp tấn công ta trong lúc đó, ta hẳn bại không thể nghi ngờ. Bất kể thế nào trận đấu này là ta đã thua. Ta sẽ giữ đúng lời hứa của mình.”

Những lời này của Tiêu Sơn rơi vào tai của Vân Sơn khiến lão già càng đánh giá Tiêu Sơn cao hơn. Nếu như có thể đem mối hôn sự Vân Vận và Tiêu Sơn gắn chặt với nhau xem ra chưa hẳn đã là một sự kiện xấu. Lão già Vân Sơn mỉm cười lắc lắc đầu nói với Tiêu Sơn, bộ dạng của lão cực kỳ khách khí: “Tiểu huynh đệ, ngươi khiêm nhường rồi. Năm nay ngươi mới mười bảy tuổi đi. Mười bảy tuổi đạt đến tu vi như vậy... Hài... Không sớm mấy nắm nữa lão phu sẽ bị ngươi bỏ rơi.”

Trong đại điện Vân Lam tông...

Lão già Vân Vũ sờ sờ cổ của mình. Hắn cảm giác được cổ của mình xuất hiện tình trạng đau nhói. Trên cái cổ của hắn vẫn lưu trữ một cái ấn ký kỳ lạ. Đây chính là ấn ký mà nữ vương Mỹ Đỗ Toa đem một con rắn trực tiếp cắn vào cổ của hắn mà tạo ra.

Ánh sáng lấp lóe của cái ấn ký liên tục phát ra mỗi khi lão già Vân Vũ sử dụng đấu khí. Nó trực tiếp đem đám đấu khí của lão già khóa chặt lại. Lão già muốn sử dụng đấu khí làm gì đó cũng cực kỳ khó khắn. Ngoài ra hiện giờ hắn còn đang bị mấy lão già khác trông coi.

Hiển nhiên đây là sự sắp đặt của nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Nàng sợ rằng sẽ có gì bất chắc đối với Vân Vũ thế nên mới làm cái ấn ký như vậy. Ngoài ra nàng cũng sai phái một hai người ở lại trông coi Vân Vũ không để cho hắn có được cơ hội bỏ trốn hoặc làm gì đó.

Cảm giác được phong ấn ở cổ truyền tới đau đớn, khuôn mặt Vân Vũ hơi nhăn lại. Hắn thầm mắng một tiếng: “Chết tiệt!” Vậy mà hắn vừa dứt lời thì ở trong không khí xuất hiện từng đợt sóng gợn. Tại nơi sóng gợn thì không giạn trực tiếp nứt ra, một bóng người bước ra ngoài.

Mấy lão già đột nhiên cảm giác được gì đó họ quay lại quát lớn một tiếng: “Ai!?” Ánh mắt của mấy lão già mở lớn nhìn về phía cảnh này. Không gian bị xé rách ra, một người mặc áo choàng màu đen che kín toàn thân bước ra bên ngoài. Cả thân thể hắn bốc ra khí màu đen có vẻ cực kỳ âm trầm.

Người mặc áo choàng che kín toàn thân nghe được mấy lão già hỏi như vậy thì đáp lại họ. Từ trong áo choàng màu đen kia phát ra âm thanh cười khằng khặc: “Khặc, khặc... tên của bản tôn, các ngươi không có tư cách để hỏi!”

Xích, xích... Từ trong vạt áo của hắn phát ra âm thanh ma sát của đám sắt thép. Ngay sau đó một chùm dây xích trực tiếp phóng ra bên ngoài. Đầu mũi nhọn của dây xích có những hoa văn tổ hợp khá là kỳ lạ. Đám dây xích trực tiếp phá không mà đi.

Phập!

Chúng sống động như những con rắn trực tiếp đâm xuyên qua bụng của mấy lão già. Mấy lão già chưa kịp vận dùng một chiêu nửa thức nào thì đã bị dây xích đánh xuyên qua bụng. Miệng mấy lão già lập tức nhổ ra một bãi máu. Nhiều lão già còn tự nhìn về bụng của mình thấy được đám dây xích trực tiếp mở ở bụng của chính mình một cái lỗ lớn.

Từng người, từng người bị đám khí ở dây xích ăn mòn. Họ lần lượt ngã xuống phía dưới đất. Trong khi đó con mắt trợn trắng nhìn về phía người mặc áo bào đen che kín toàn thân. Họ không tin được rằng họ đã chết.

Một đám đệ tử cảm giác được trong đại điện có gì đó xảy ra thì hốt hoảng chạy vào. Ánh mắt họ nhìn về phía cảnh này thì đều trợn mắt, con mắt mở lớn hết cỡ nhìn về phía cảnh này. Họ thấy được một đám lão già có chức cao trong tông môn đã ngã xuống đất, máu chảy lênh láng. Hiển nhiên mấy lão già này đã bỏ mình.

Xích!

Âm thanh phát ra từ trong tay áo khi người mặc áo choàng che kín toàn thân đưa cánh tay lên. Từ ống tay áo rộng thùng thình của hắn vọt ra một đoạn dây xích dài. Đầu dây xích cực kỳ sắc bén phóng thẳng về phía Vân Vũ với tốc độ cực kỳ nhanh. Nó đâm xuyên thẳng đầu của Vân Vũ khiến cho đầu của Vân Vũ bị đánh nát.

Đầu của lão già Vân Vũ nổ tung lên giống như một trái dưa hấu bị một vật cứng đâm xuyên qua. Não tương bắn tung tóe khắp nơi. Khắp nơi đều chứa đầy não tương màu trắng. Khung cảnh có vẻ cực kỳ ghê rợn và tởm lợm. Điều này khiến cho người khác có cảm giác nôn mửa.

...

Ngồi trên đầu Tam Trảo Tử Sắc Giao Long, thân mình Tiêu Sơn ngồi xuống. Hắn đưa cánh tay ra trong khi đó ánh mắt nhìn chăm chú về phía Tiểu Y Tiên. Dù sao đi nữa thì Tiểu Y Tiên cũng là nữ nhân. Nàng thấy được thân thể Tiêu Sơn bị thương nặng như vậy thì có chút lo lắng. Khuôn mặt xuất hiện sự buồn phiền và u sầu.

Mặc dù sử dụng tín ngưỡng khôi giáp không lâu nhưng khi giải trừ vẫn khiến cho Tiêu Sơn có cảm giác được toàn thân đau nhức, thân thể vô lực mềm oặt giống như toàn sức lực đã bị thứ gì đó hút mất. Tiểu Y Tiên trực tiếp đưa bàn tay về phía cánh tay của hắn.

Làn sương trắng từ cánh tay của nàng trực tiếp truyền vào cánh tay Tiêu Sơn. Nó dọc theo cánh tay lan tràn khắp nơi. Tiêu Sơn cảm giác được toàn thân khoan khoái và dễ chịu. Trong lúc này thì Vân Sơn cũng đứng ở trên đầu Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Vân Sơn mỉm cười hòa nhã nói: “Tiểu huynh đệ yên tâm, môn đồ của Vân Lam tông trải khắp để quốc Gia Mã. Lão phu sẽ toàn lực huy động họ tìm kiếm tin tức của họ đồng thời nhất định sẽ tìm ra hung thủ gây ra diệt án Tiêu gia. Lão phu tin chắc sẽ có tin tức sớm truyền lại.”

Nữ vương Mỹ Đỗ Toa có vài phần khinh thường nhìn về phía Vân Sơn mà nói: “Vân Sơn, nhiều năm như vậy miệng lưỡi ngươi không thua kém tu vi ngươi chút nào!”

Nghe được lời này thì Vân Sơn có vài phần khó chịu nhưng ai bảo hiện nay tu vi nữ vương Mỹ Đỗ Toa cao hơn hắn đây. Vân Sơn mỉm cười hòa ái giống như không có chuyện gì xảy ra, lão vuốt nhẹ râu của mình sau đó nhìn sang Tiểu Y Tiên mà nói: “Sớm nghe nữ thần y Tiểu Y Tiên ngay cả người chết cũng có thể cứu sống. Xem ra tin đồn không phải giả.”

Tiêu Sơn đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Tiểu Y Tiên một cái. Ánh mắt hắn trở nên tĩnh lặng nhìn về phía Vân Sơn, hắn mở miệng đáp lại: “Tiền bối, bất kể thế nào ngươi cũng phải đem Vân Vũ cho chúng ta. Chuyện này sẽ không có thương lượng!”

“Yên tâm, Vân Vũ dám gây ra tội ác tày trời như vậy, Vân Lam tông chúng ta tuyệt sẽ không làm ngơ!” Từng lời từng chữ đầy hiên ngang và khí phách từ miệng của Vân Sơn truyền ra. Trong lúc này thì đám người đã trở lại Vân Lam tông. Tam Trảo Tử Sắc Giao Long bay lơ lửng vài vòng trên bầu trời.

Rầm! Một tiếng nổ từ đại điện Vân Lam tông phát ra khiến cho người có vài phần kinh ngạc.

Đọc truyện chữ Full