Yêu Thương nói không sai, thực lực của Long Kình Thiên vừa bạo phát tuy khiến người ta chấn kinh nhưng hắn cũng chỉ là Thần Cấp tam tứ trùng, quả thực không có tư cách khiến Yêu Thương động thủ.
Yêu Thương không ngừng dùng thần thức quét quanh Long Kình Thiên, xác định Long Kình Thiên chỉ là cao thủ Thần Cấp tam tứ trùng.
Lúc này tông chủ Hàn Linh Tông, Mộng Linh thu ánh mắt từ vị trưởng lão Yêu Vương Tông về, chuyển sang nhìn Long Kình Thiên với ánh mắt mang dị quang.
- Một đệ tử U Linh Tông lại là cao thủ Thần Cấp?
Nàng nhíu mày.
Lúc này ai cũng có thể nhận ra Long Kình Thiên không đơn giản là đệ tử của U Linh Tông.
Tuy mọi người nghi ngờ thân phận Long Kình Thiên, cũng có suy đoán, nhưng không ai lại nghĩ hắn là chủ nhân của Châu Ôn.
- Không biết hắn là cao thủ Châu Ôn mời ở đâu đến nhỉ?
- Thần Cấp, đúng là rất mạng, nhưng muốn tranh vị trí minh chủ với tông chủ Yêu Thương thì đúng là nằm mơ.
- Thần Cấp trước mặt Cổ Thần thì có khác gì Thánh Cấp đâu.
Trên đại điện có không ít cường giả nghị luận.
Gần như tất cả cường giả đều cho rằng Long Kình Thiên là cao thủ do Châu Ôn mời tới.
- Vẫn không có tư cách.
Long Kình Thiên vẻ mặt thản nhiên nhìn Yêu Thương.
- Tông chủ, thuộc hạ sẽ ra tay giết chết hắn! Bạn đang xem tại - truyenfull.vn
Lúc này, một vị thái thượng trưởng lão Yêu Vương Tông tiến lên trước, cung kính nói với Yêu Thương.
Vị thái thượng trưởng lão này là Thần Cấp thất trùng, địa vị cao nhất trong Ngũ đại thái thượng trưởng lão Yêu Vương Tông, thực lực cũng mạnh nhất, chỉ dưới tông chủ Yêu Thương và phó tông chủ Yêu Thừa.
- Được.
Yêu Thương gật đầu.
- Không cần nương tay, toàn lực công kích, giết hắn đi!
Nói đến đây mắt Yêu Thương loé sát ý.
Long Kình Thiên hết lần này đến lần khác khiến Yêu Vương Tông mất mặt, điều này khiến sát ý trong Yêu Thương lên đến cực điểm.
Nếu không phải vì thể diện thì hắn đã ra tay lâu rồi.
- Nhìn kìa, thái thượng trưởng lão Trần Phục ra tay!
- Hơn hai trăm năm trước thái thượng trưởng lão Trần Phục đã là cường giả Thần Cấp thất trùng. Nghe nói hồi đó khi tranh đoạt bảo tàng ở một tinh vực nào đó, một vị Cổ Thần cường giả muốn giết mà Trần Phục thoát được.
- Cổ Thần cường giả cũng không giết nổi Trần Phục, Trần Phục tuyệt đối là đệ nhất nhân dưới Cổ Thần của nam vực chúng ta!
- Các ngươi nói xem tên đệ tử kia sẽ đỡ được bao nhiêu chiêu?
Thấy thái thượng trưởng lão Yêu Vương Tông ra tay, chúng nhân lại bàn tán.
Trần Phục phi thân ra giữa đại điện. Hắn rất cao, rất gầy, đứng ở đó cao hơn Long Kình Thiên một cái đầu, đôi mắt là màu trắng hiếm thấy.
Long Kình Thiên nhìn hai mắt Trần Phục, nói:
- Quang minh chi nhãn.
Quang minh chi nhãn là một loại mắt cường đại hơn, yêu dị hơn cả tam nhãn tà đồng. Người có quang minh chi nhãn, trời sinh ra là quang minh chi thể, tu luyện công pháp hệ quang minh.
- Đúng vậy, quang minh chi nhãn.
Sắc mặt Trần Phục lạnh lùng.
Long Kình Thiên nhận ra quang minh chi nhãn cũng không có gì lạ, rất nhiều người ở nam vực cũng biết.
Trần Phục dứt lời, toàn thân khí tức bạo phát, vô số đạo bạch quang chói loà bắn lên trời, cả đại điện sáng loà, tất cả mọi người được bao phủ bởi một thứ năng lượng ấm áp, dễ chịu.
- Đây là Quang Minh Thần Vực của ta.
Trần Phục lạnh lùng nói.
- Tiểu tử, ngươi chịu chết đi. Chết dưới Quang Minh Thần Vực là vinh hạnh cho ngươi.
Nói rồi, toàn thân hắn toả sáng, ngưng tụ thành vô số dòng quang minh trường hà.
Đúng vậy, là quang minh trường hà, ánh sáng lưu động, xoay chuyển tựa những dòng sông ánh sáng dài bất tận.
Trần Phục hô lên một tiếng, chỉ thấy những dòng quang minh trường hà lao về phía Long Kình Thiên, chớp mắt biến thành quang minh kiếm hà, không gian rung chuyển.
Long Kình Thiên lạnh lùng nhìn những đòn công kích đang lao về phía mình, hai tay giơ lên tung ra hai quyền.
- Cái gì? Hắn dùng song quyền để đỡ chiêu của Trần Phục?
- Quang minh kiếm hà của Trần Phục đủ để băm nát một Thần Cấp cường giả đó. Hắn quá ngông cuồng rồi!
Đúng lúc mọi người nghị luận thì đột nhiên nhìn thấy song quyền của Long Kình Thiên va chạm với quang minh kiếm hà của Trần Phục.
Keng! Keng! Keng!
Vô số âm thanh va chạm vang lên không ngớt, tiếng chấn động kích thích màng nhĩ của tất cả mọi người trong đại điện. Tất cả kinh ngạc nhìn thì chỉ thấy vô số dòng quang minh kiếm hả có thể dễ dàng băm nát nhục thể Thần Cấp cường giả lại nổ tung trước song quyền của Kiếm Tiên Đồ Lục.
Rồi họ nhìn thấy Long Kình Thiên lướt người đi, nháy mắt đã ở trước mặt Trần Phục.
- Toái Tinh Chỉ!
- Toái Tinh Bạo!
Long Kình Thiên chỉ tay ra, Trần Phục sắc mắt kinh hãi nhìn Long Kình Thiên điểm lên ngực mình.
- Sao có thể nhanh như vậy?!
Trần Phục không dám tin, trong đầu loé lên suy nghĩ.
Hắn đang định phi thân tránh đi nhưng đã muộn rồi.
Trần Phục sắp bị một chỉ của Long Kình Thiên đánh trúng, đúng lúc thì một tiếng quát vang lên:
- Tiểu tử, ngươi dám!
Một đạo thân ảnh bay tới tung quyền về Long Kình Thiên.
Quyền kinh xuyên qua hư không, chúng nhân ở xung qunh nhìn mà sắc mặt đại biến.
Là phó tông chủ Yêu Vương Tông, Cổ Thần cường giả Yêu Thừa ra tay!
Một quyền của hắn sắp chạm tới người Long Kình Thiên, nhưng lúc này một tiếng hừ lạnh vang lên, lại một thân ảnh bay tới tung một chưởng, kim quang chói loà chặn đứng một quyền kia lại.
Uỳnh!
Cả đại điện rung chuyển.
Môt tiếng kêu thảm thiết vang lên, mọi người nhìn thì thấy một chỉ của Long Kình Thiên đã tới ngực Trần Phục, hắn kêu lên, bay ngược ra sau, rơi rầm xuống đất, cũng như trưởng lão kia, lăn tới trước mặt tông chủ Yêu Thương.
Lăn tới trước mặt Yêu Thương, từ trong cơ thể Trần Phục vọng ra vô số tiếng nổ dày đặc, rồi từ khắp cơ thể bắn ra vô số lỗ máu.
Tất cả chấn kinh.
Nhưng điều khiến mọi người chấn kinh hơn đó là người vừa chặn đứng một quyền của Yêu Thừa cũng là một đệ tử U Linh Tông.
- Cổ Thần cường giả?!
- U Linh Tông có Cổ Thần cường giả?!
- Hai người này rốt cuộc là ai?
Tất cả mọi người đều không dám tìn nhìn Tử Thiên Long Hoàng đang đứng bên cạnh Long Kình Thiên.
Tông chủ Hàn Linh Tông, Mộng Linh nhịp thở tăng nhanh, sắc mặt tông chủ Vu Lý tái nhợt, tay chân run rẩy.
Vẻ mặt của Yêu Thừa bị Tử Thiên Long Hoàng chặn đứng công kích, bị phản chấn bật ra sau lại càng chấn inh.
- Tông chủ Yêu Thương, đánh lén là tác phong của Yêu Vương Tông sao?
Long Kình Thiên nhìn Yêu Thương đang có vể mặt kinh hoàng, cười khảy:
- Một người không địch được thì hai người lên đi!