DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khí Trùng Tinh Hà
Chương 061: Giá trị tăng gấp trăm lần

Tần gia thăng lên cấp bậc Hào môn, trong chốc lát lợi ích cũng nhiều lên trông thấy.
Buổi tối kết thúc Gia tộc Luận phẩm cũng là ngày sứ giả Chân Võ Thánh Địa tổ chức thịnh yến ở quận La Giang, mời tất cả quý tộc trong quận đến tham dự. Trong buổi tiệc này, những người đứng đầu Chân Võ Thánh Địa sẽ nhận xét về nội dung và chất lượng của Gia tộc Luận phẩm lần này và cổ vũ mọi người tiếp tục phát huy, tiếp tục cố gắng, để lần sau lại tạo ra một cục diện tốt đẹp hơn.
Về tổng thể mà nói thì tình thế rất tốt, tiền đồ cũng vô cùng sáng rạng.
Nhân vật chính của bữa tiệc đương nhiên là gia tộc vừa mới bước lên bục Hào môn, Tần gia. Tất cả mọi người cùng xúm lại chúc tụng. Chỉ trong nháy mắt, Hào môn Tần gia đã nghiễm nhiên lên thẳng được cái vị trí gần như bằng vai phải lứa với Đạt Hề Thế gia.
Tần Vô Song không hứng thú lắm với những yến tiệc kiểu này. Đây không phải mục tiêu để hắn phấn đấu. Cố gắng đáp lễ một cách qua loa khách sáo, hắn vội vàng lẩn về khách ****.

Mỗi ngày, Đạt Hề Minh đều đưa Đạt Hề Lão thái thái tới đây tìm Tần Vô Song.
Việc châm cứu mỗi ngày nói chung cũng đã gần hoàn tất rồi. Kết thúc công việc, Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Lão thái thái, điều kiện sức khỏe của bà tốt hơn những gì vãn bối nghĩ rất nhiều. Xem ra chỉ chừng một tuần nữa thôi là bà có thể hồi phục mười phần.
- Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên. Tốt tốt tốt.
Đạt Hề Lão thái thái nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy Tần Liên Sơn nuôi con thật là giỏi, cả trai lẫn gái ai cũng dễ nhìn.
- Vô Song huynh đệ, nghe nói vài ngày nữa mọi người sẽ quay về trấn Đông Lâm?
Đạt Hề Minh đột nhiên cất lời.
Tần Vô Song cũng không phủ nhận:
- Trong gia tộc vẫn còn nhiều việc vặt phải giải quyết lắm.
- Vậy bệnh tình của tổ mẫu ta thì sao?
Đạt Hề Minh có chút do dự.
Tần Tụ cũng cất lời:
- Nếu như Lão thái thái không chê, có thể về Tần gia trang ở dăm bữa nửa tháng. Như vậy Vô Song có thể châm cứu cho Lão thái thái mỗi ngày.
- Ừ, ý kiến này không tệ, chỉ không biết Lão thái thái có chịu đi hay không?
Tần Vô Song mỉm cười nói.
Lão thái thái tươi cười hớn hở:
- Ở trong quận thành La Giang lâu như vậy rồi, được ra ngoài du ngoạn, hưởng chút không khí đồng quê, chuyện tốt như vậy sao một lão bà như ta có thể bỏ qua được? Đương nhiên là ta muốn đi rồi.
Đạt Hề Minh nghe tổ mẫu nói vậy thì vui mừng ra mặt.
Lão thái thái chăm sóc Đạt Hề Minh từ nhỏ đến lớn, tình yêu đối với thằng cháu đích tôn này lớn vô cùng nên chỉ nhìn cũng biết trong lòng hắn đang nghĩ gì:
- Minh nhi, vậy con đi với tổ mẫu một chuyến nhé.
- Tôn nhi sẵn lòng ạ.
Đạt Hề Minh vui như mở cờ trong bụng.
Tần Vô Song nhìn hai người "túy ông bất tại tửu" này, tự nhiên cũng thấy có chút thú vị.
(*) Túy ông say không phải tại rượu
- Tỷ tỷ, tỷ với Đạt Hề đại ca ở đây nói chuyện với Lão thái thái, đệ đi xem cha thế nào rồi. Đám quý tộc ở quận La Giang này uống không ít đâu. Nói không chừng cha đã bị bọn họ chuốc say rồi.
Đây thực ra chỉ là cái cớ Tần Vô Song nghĩ ra để giúp họ có được không gian riêng mà thôi.
Nhìn theo Tần Vô Song, Lão thái thái không giấu nổi vẻ âu yếm, nói:
- Thật là đáng tiếc, tiếc là Nguyệt nhi lớn hơn vài tuổi, chứ nếu không để thằng bé này làm cháu rể ta thì tốt biết mấy.
Đây là lời cảm thán xuất phát từ tận tâm can Lão thái thái. Sống đến từng này tuổi, chưa bao giờ bà nhìn sai người. Nguồn truyện:
Đạt Hề Minh và Tần Tụ chỉ biết mỉm cười, không đáp lại câu nào.
- Minh nhi, A Tụ, các con cũng đừng giấu nữa. Tình cảm của hai đứa tổ mẫu biết hết rồi. Chuyện này tổ mẫu sẽ ủng hộ hai đứa hết sức. Còn phần phụ thân Minh nhi, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách. Đại phiệt là cái gì chứ. Chúng ta không tham quyền quý của họ. Con dâu Đạt Hề Thế gia này tướng mạo tính tình là chính, mọi thứ khác đều là phụ.

Bên trong Phong Trạch Lâu, đám quý tộc đang tới tấp đến chúc mừng Tần Liên Sơn.
- Liên Sơn huynh, đúng là chân nhân bất lộ tướng. Tiểu nhân phục hoàn toàn Tần gia trấn Đông Lâm rồi!
Cùng là quý tộc Hào môn nhưng Tiễn gia lấy kinh doanh làm gốc, xưa nay bao giờ cũng giữ hòa khí với mọi người. Dù kẻ thù không nhiều nhưng cũng chưa có giao tình gì với Tần gia trấn Đông Lâm.
Nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc Tộc trưởng Tiễn gia Tiễn Bất Bạt tiếp cận Tần gia. Uống cùng nhau đôi ba chén, vậy là đã thành huynh đệ.
Tên Tiễn Bất Bạt này keo kiệt vô cùng, còn được mọi người gọi với tên khác là "Một xu cũng tiếc", nhưng hắn thì lại hiểu cái tên họ của mình với một cách hoàn toàn khác, tự xưng bản thân là "kiên quyết không tiêu", chỉ có như vậy thì mới mong kiếm được lợi nhuận trên thương trường.
- Bất Bạt huynh khách khí rồi, chén này coi như ta kính huynh.
Tần Liên Sơn vui vẻ đáp lời.
Hai người uống xong chén này, Tiễn Bất Bạt đột nhiên ngoác miệng cười, nói:
- Liên Sơn huynh, Gia tộc Luận phẩm lần này, Vô Song nhà huynh uy phong quá. Ta tin rằng không lâu nữa, cửa vào Tần gia trang sẽ bị mấy bà mối làm hỏng mất. Vừa hay tiểu đệ còn cô con gái năm nay mới mười bốn tuổi, phẩm mạo hay những thứ khác đều ổn…
Tần Liên Sơn quả thực không ngờ là Tiễn Bất Bạt lại mang cả con gái của mình ra bán như vậy. Tiễn Bất Bạt cười tủm tỉm nhìn Tần Liên Sơn chờ đợi một câu trả lời.
Tần Liên Sơn đương nhiên cũng chẳng lạ lẫm gì với mấy chuyện kiểu này nên chỉ mỉm cười nói:
- Chuyện con trẻ, người làm phụ thân như ta thật chẳng muốn lo lắng thay chúng làm gì. Bất Bạt huynh, để ta về hỏi Vô Song nhà ta xem ý kiến của nó thế nào? Được không?
Tiễn Bất Bạt gật gật đầu:
- Được được. Hiền điệt Vô Song có ý kiến gì là Liên Sơn huynh phải thông báo ngay cho tiểu đệ biết đấy nhé.
Cả đám quý tộc có mặt ở đó đều lầm bầm rủa thầm tên Tiễn Bất Bạt này trâng tráo. Hắn có buôn con bán cháu thì cũng chẳng cần tích cực một cách lộ liễu đến thế chứ. Mặc dù tất cả bọn họ đều có cái suy nghĩ này, nhưng dám đứng ra nói thẳng thì chắc chỉ có mình Tiễn Bất Bạt.
Hào môn Tiễn gia đã lên tiếng rồi, đương nhiên Hào môn còn lại trong Tam Đại Hào Môn, Vân gia làm sao chịu thua kém được.
Tộc trưởng Vân gia, Vân Thiên Hào nửa đùa nửa thật nói:
- Bất Bạt huynh, lệnh ái vẫn còn nhỏ, hơn nữa lại chẳng quen biết gì với Vô Song hiền điệt. Nhưng tiểu nữ nhà chúng tôi thì ngược lại, là bạn học cùng học tại Võ Đồng Viện với Vô Song hiền điệt, tính ra cũng có thể được gọi là thanh mai trúc mã.
Nghe được câu này, cả đám người cùng cười vang. Lần đầu tiên quận La Giang mới có cảnh hai gia tộc trong Tam Đại Hào Môn tranh nhau con trai của một Hào môn khác làm con rể.
Tần Liên Sơn không để lộ bất cứ cảm xúc nào ra ngoài, chỉ tủm tỉm cười nhưng trong bụng thì vui như mở cờ. Con trai mình có giá như vậy, sao không cảm thấy tự hào cho được?
Tiễn Bất Bạt nghe thấy câu này thì khó chịu lắm, miệng vẫn cười nhưng giọng điệu thì đầy khiêu khích:
- Thiên Hào huynh, tiểu đệ nghe nói trong Võ Đồng Viện, lệnh ái với Vô Song hiền điệt hình như còn có xô xát nữa mà.
- Lời đồn, tất cả chỉ là lời đồn mà thôi. Theo ta được biết, người có xô xát với Vô Song hiền điệt đúng ra phải là con trai Hứa gia - Hứa Đình mới đúng. Chuyện này làm liên lụy đến Khinh Yên nhà ta. Vì chuyện này mà ta còn to tiếng với Viện trưởng của Võ Đồng Viện nữa đấy.
- Ha ha, vậy sao? Thiên Hào huynh, sao những điều ta nghe được lại hoàn toàn khác nhỉ. Hình như là lệnh ái mang theo một đám người đến tìm Vô Song hiền điệt, định đổ oan cho cậu ta, kết quả…
Nói qua nói lại, tự nhiên thành cãi nhau. May mà Tần Liên Sơn lên tiếng giải hòa:
- Hai vị, chuyện qua rồi không nên nhắc lại nữa. Ân oán giữa Hứa gia và Tần gia chúng ta tất cả đều xuất phát từ sự tham lam của Hứa gia. Tần gia trấn Đông Lâm chúng ta từ trước đến giờ luôn cố gắng giữ hòa khí, ngoài mâu thuẫn với Hứa gia và Trương gia ra thì không xô xát với ai hết.

Trong phủ Hứa gia, hai chiếc quan tài được đặt ngay giữa đại sảnh. Hứa Tam Lập dẫn đầu đoàn người quỳ trước quan tài, phía sau là đám con cháu Hứa gia, nét mặt ai cũng bi thương sầu thảm, máu vương khắp người.
Hứa Tam Lập cùng đoàn người dập mạnh đầu, liên tiếp dập chín cái thì mới chậm rãi đứng dậy, nét mặt lạnh lùng.
- Tứ Hải, lộ tuyến sắp xếp ổn thỏa cả chưa?
- Tộc trưởng, đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi.
Tứ Hải nhanh nhẹn đáp lời.
- Tốt, mọi người đã nhớ nhiệm vụ và đường rút của mình chưa?
Đám con cháu Hứa gia nhất loạt gật đầu, đáp lời:
- Nhớ rồi ạ.
- Có ai hối hận muốn rút lui không?
Ánh mắt Hứa Tam Lập sắc như điện, quét nhanh qua đám người trước mặt.
- Không lùi bước! Không hối hận!
Đám người càng trở nên phấn khích.
- Được, nhớ kỹ rằng, tất cả những việc ngày hôm nay đều là vì gia tộc, vì sinh tồn. Nếu không rời khỏi quận La Giang, không quá nửa năm chúng ta nhất định sẽ bị diệt.
Hứa Tam Lập lạnh lùng nói:
- Nhưng đi như thế này liệu có khiến người thân đau, kẻ thù mừng? Bọn quý tộc mới nổi Tần gia ấy vui vẻ? Vì vậy lần này chúng ra sẽ tới Tần gia trang, tập kích bất ngờ hủy diệt cơ nghiệp của bọn chúng. Hờ hờ, lúc ấy chuyện lấy lại vị trí còn khó khăn gì nữa? Không còn cơ nghiệp, Tần gia chỉ còn là cái cây không rễ, khó có thể sinh tồn và sớm muộn sẽ trở thành trò cười cho cả cái quận La Giang này.
Tứ Hải đột nhiên lên tiếng:
- Tộc trưởng, chúng ta nguyện không đội trời chung với Tần gia, hủy cơ nghiệp của chúng, mọi người đương nhiên không ý kiến gì. Nhưng đi được đến Đại Ngô Quốc phải vượt ngàn dặm Đại Thương Sơn, qua vài châu quận, đường xa như vậy e rằng hơi khó.
- Có khó hơn nữa cũng phải đi! Bách Việt Quốc đã bỏ rơi chúng ta thì sao chúng ta không sang bên Đại Ngô Quốc? Vừa hay Nhạc Trưởng lão có quen biết một quý tộc bên đó, chúng ta có thể nương tựa vào. Nhạc Trưởng lão, ông thấy sao?
Nhạc Trưởng lão gật đầu, nét mặt vô cùng nghiêm trọng:
- Bất luận tiền đồ có khó khăn ra sao thì chúng ta cũng phải đi. Nếu không đi, ở lại quận La Giang này Hứa gia nhất định sẽ bị diệt. Tần gia sẽ là những kẻ đầu tiên không bỏ qua cho chúng ta. Trước đây khi chúng ta còn là Hào môn, kẻ thù dù nhiều nhưng không ai dám đến gây sự. Bây giờ chúng ta trở về làm bình dân, hậu quả không cần phải nghĩ cũng biết! Không đi, chỉ còn đường chết!
Lưu lại chắc chắn chết, sang nước khác còn có hy vọng sinh tồn, bảo tồn gia tộc. Lựa chọn này không hề khó khăn gì với đám con cháu Hứa gia. Kẻ nào cũng nhiệt huyết đầy mình quyết cùng gia tộc đồng sinh đồng tử.
Hứa Tam Lập thấy khí thế đã tạm ổn gật đầu nói:
- Tốt, không nên chần chừ nữa, chúng ta xuất phát thôi. Quân chia làm bốn cánh, một cánh đi đến Tần gia trang, đốt trụi trang viên Tần gia, trước hủy Tổ đường, sau hủy phong thủy. Một cánh đến điền sản của Tần gia, bỏ thuốc phá hoại mùa màng của chúng. Một cánh thì đến phóng hỏa xưởng ép dầu của Tần gia. Một cánh bỏ độc xuống các ao cá. Xong việc mọi người cùng tiến về hướng Đông Nam, tập hợp ở Thiên Thạch Châu gần biên giới của Xích Mộc Lĩnh.
Thương nghị kết thúc, chuẩn bị xuất phát.

Đọc truyện chữ Full