Miêu Miêu đã ở ngay trước mặt. Trong ánh Kim quang lóe lên, con Cửu Qua Long khổng lồ đã bị nàng thu hồi lại. Nàng nhắm hai mắt lại, hai giọt nước mắt trong suốt từ mắt Miêu Miêu chảy xuống. Nàng không phải khóc vì mình sắp chết, mà bởi vì nàng không cam lòng vì mình trước khi chết không thể giết chết một gã Chủ Thần. Đó là nước mắt vì không cam lòng, cũng là nước mắt tuyệt vọng. Nàng biết, số mạng mình không thể thay đổi được nữa. Bất kể là bảy Đao Hồn đang đuổi theo tên Chủ Thần nhanh như tia chớp, hay là Tích Lỗ đang bay đến cực nhanh, đều không thể nào đuổi đến kịp trước khi ba gã Chủ Thần đánh đến mình. Tất cả đã chắc chắn, chỉ có thể thừa nhận mà thôi.
Trong lòng Miêu Miêu, cái chết cũng không phải là một việc đáng sợ. Nàng vẫn nghĩ rằng, cái chết là từ một thế giới này đến một thế giới khác mà thôi. Chẳng những có thể nhìn thấy hai vị Tỷ tỷ vì mình mà chết, đồng thời cũng có thể gặp được Cha mẹ và Tộc nhân của mình. Mặc dù nơi đó không có Niệm Băng Ca ca, nhưng nàng đã rất thỏa mãn.
Khi Miêu Miêu nhẹ nhàng chuẩn bị tiếp nhận kết cục là cái chết thì, đột nhiên xuất hiện một âm thanh làm nàng mở hai mắt mình ra. Trong khi đôi mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc. Bởi vì âm thanh nàng nghe thấy, chính là tiếng Phượng Minh rõ ràng. Âm thanh đó rất quen thuộc, mặc dù chỉ nghe thấy một cái, nhưng nàng có thể rõ ràng phân biệt trong âm thanh đó có hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau. Một là Băng, một loại là Hỏa.
Hắc Ám đang bao phủ đại bản doanh Ngưỡng Quang Đại lục đã không còn, bởi vì Hắc Ám lúc này đã bị xua tan. Hai luồng hào quang một Lam một Hồng chiếu sáng khắp mọi ngõ ngách Đại bản doanh, như hai vầng Thái dương, hào quang chiếu khắp mặt đất, đó là ngọn lửa màu đỏ và ngọn lửa màu lam. Nơi chúng nó xuất hiện, chính là ở ngay trước người Miêu Miêu. Ngọn lửa đang thiêu đốt, Hỏa quang khổng lồ vụt lên trăm trượng trong không trung, nhưng không khiến cho nhiệt độ biến hóa một chút nào. Không có nóng rực, cũng không có lạnh như băng. Nhưng Năng lượng ba động mênh mông đó khiến cho thân thể của ba vị Chủ Thần đang vọt tới bị dừng lại. Nghe thấy tiếng Phượng Minh rõ ràng sinh ra trong hai luồng ngọn lửa, trong lòng bọn họ rất rung động. Không hề có thời gian do dự, bọn họ hầu như đồng thời có động tác giống nhau là lui lại. Năng lực ba người ngưng tụ lại một chỗ, đẩy lui bảy vị Đao Hồn đang truy đuổi lại. Hiện tượng khác thường trước mặt khiến bọn họ cảm giác có vài phần không ổn, chạy trốn mới là biện pháp tốt nhất.
Tất cả những việc này đều là đồng thời xảy ra. Khi Niệm Băng phá vỡ Doanh trướng miễn cưỡng đứng yên, nhìn thấy ba tên Chủ Thần đang đánh về phía Miêu Miêu, hắn vừa muốn dùng Thuấn di Ma pháp đến cứu viện. Nhưng lại thấy được hai ngọn lửa màu Lam và Hồng khổng lồ xuất hiện. Ngọn lửa cao trăm trượng đại biểu cho cái gì. Vì sao ngọn lửa không có nhiệt độ? Giờ phút này, ánh mắt tuyệt vọng của Niệm Băng trong nháy mắt trở nên mừng như điên. Bởi vì hắn nghĩ đến bốn chữ Niết Bàn trọng sinh. Chính là Niết Bàn trọng sinh của Phượng Hoàng Tộc. Đúng vậy, Phượng Hoàng có tên gọi là Bất Tử điểu. Hai người vợ của mình đâu có thể dễ chết như vậy chứ? Lúc trước khi xảy ra Thần Di đại chiến, Phượng Hoàng tổ tiên của các nàng, chính là dựa vào Niết Bàn trọng sinh mới có thể ngăn cản công kích của nhiều Chủ Thần như vậy.
Nước mắt một lần nữa xuất hiện trong mắt Niệm Băng, chỉ có điều, đây là kích động vì quá hưng phấn.
Hai con Phượng Hoàng khổng lồ xuất hiện. Mỗi một con Phượng Hoàng đều dài hơn trăm trượng. Đứng thẳng trên không trung mở ra đôi Vũ dực khổng lồ của mình. Ngọn lửa đang thiêu đốt mỗi một bộ phận trên người các nàng. Một loại cảm giác không nói nên lời sinh ra trên người các nàng. Ngọn lửa màu đỏ vừa nhìn thì thấy không có gì khác với Ngọn lửa bình thường, nhưng cẩn thận quan sát lại có thể phát hiện, trong ngọn lửa màu đỏ đó, chẳng những không có nhiệt độ sinh ra, mà ngay cả ánh hào quang đỏ rực cũng rất hư ảo. Đúng thế, đó không phải Ngọn lửa chính thức, mà là Linh hồn Chi hỏa phát ra từ Linh hồn của Phượng Hoàng. CHỉ có thể thông qua thiêu đốt Linh hồn, mới có thể Niết Bàn trọng sinh. Ngọn lửa màu Lam cũng giống như ngọn Lửa màu đỏ, đều là Linh hồn chi hỏa hư ảo. Chỉ là Hỏa Phượng Hoàng màu đỏ toàn thân phát ra một cỗ Chính khí lẫm liệt, mà Hỏa Phượng Hoàng màu Lam lại phát ra một cỗ khí Tử vong mênh mông. Khí tức của nó không phải là Âm tà, mà là một loại khí tức Tử vong tinh khiết. Trong phạm vi bao phủ của khí tức Tử vong, tất cả mọi người không khỏi cảm thấy run sợ. Đây cũng là nguyên nhân mà ba gã Chủ Thần lựa chọn biện pháp lui lại chứ không phải tiếp tục tấn công khi hai loại Khí tức này đồng thời sinh ra.
Thân hình của Niệm Băng xuất hiện trước người hai Hỏa Phượng Hoàng. Ở phía sau lưng ba gã Chủ Thần, Ma pháp của Băng Linh, Băng Khiết đã đồng thời tiến đến. Hơn nữa bảy vị Đao Hồn và Tích Lỗ đã vây quanh ba gã Chủ Thần ở bên trong. Niệm Băng mặc dù bị thương, nhưng hắn vừa xuất hiện đã lập tức phát động Thiên nhãn lĩnh vực của mình. Quang mang bảy màu bao phủ chiến trường, lực công kích của bảy vị Đao Hồn và Tích Lỗ trong nháy mắt được tăng cường. Nhờ sự khống chế Tinh thần lực khôn khéo, khi hai cây Băng Thần Chi mâu mà Băng Linh và Băng Khiết phát ra, đã có uy lực đến mức cao nhất. Ba gã Chủ Thần mặc dù toàn lực ngăn cản, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ thân thể mình không bị thương mà thôi. Chứ muốn dựa vào đánh lén mà phản kích đã không có khả năng. Lúc này, công kích của bọn người Niệm Băng đã phối hợp rất kiên cường như Thùng sắt. Bất kể bọn họ lựa chọn công kích ai, đều sẽ bị tất cả cường giả bên phía Niệm Băng công kích.
Chủ Thần rất cường đại. Dù lúc này bị động đến như vậy, thực lực cấp 14 của bọn họ nhất thời đã thể hiện ra ưu thế. Tác dụng tăng phúc của Thiên nhãn lĩnh vực mặc dù rất cao, nhưng bởi vì lúc trước hắn chiến đấu với Phách Thần Cuồng Quân, nên không thể lại công kích nữa. Vì vậy, phối hợp của bảy vị Đao Hồn, Tích Lỗ và hai vị Băng hệ Thần Hàng Sư cũng chỉ có thể vây lấy ba gã Chủ Thần mà thôi. Nhưng không thể nào làm bọn họ bị thương. Dù sao muốn phá vỡ Phượng Hư cường giả Chung cực của bọn họ cũng không phải việc dễ dàng. Huống hồ ba gã Chủ Thần này đều có năm khiếu huyệt. Trên người mỗi người đều là Kim quang lóe lên, đối phó công kích. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Hai con Phượng Hoàng to lớn trên không trung đã bắt đầu xảy ra biến hóa. Linh hồn chi hỏa đang thiêu đốt dần thu liễm lại, đến khi ngọn lửa thu lại còn khoảng mười trượng, thì quá trình Niết Bàn trọng sinh rốt cuộc đã hoàn thành. Hai Phượng Hoàng hoàn mỹ xuất hiện trên bầu trời. So sánh với Bát biến thì thân thể các nàng tăng lên mấy lần. Mỗi một cây Phượng vũ càng thêm thon dài trong suốt, cùng với Phượng mâu với ánh sáng ngọc, càng giống như Bảo thạch lóe sáng trong bầu trời đêm. Miệng Hỏa Phượng Hoàng khẽ mở ra, một ngọn lửa màu đỏ từ trên trời giáng xuống. Ngọn lửa chỉ to bằng cánh tay, nhưng khi nó tiến vào Thiên nhãn lĩnh vực của Niệm Băng, thì Niệm Băng rõ ràng cảm giác được, Thiên nhãn lĩnh vực của mình không có tác dụng gì đối với Ngọn lửa đặc biệt này. Vừa không thể tăng phúc, cũng không thể tước yếu. Hắn đột nhiên nhớ đến truyền thuyết của Phượng tộc mà Ngọc Như Yên đã nói với mình khi ở lãnh địa của Phượng tộc. Năng lực mạnh nhất của Phượng tộc chính là Phượng Hoàng Chân hỏa, chẳng lẽ đây là Phượng Hoàng Chân hỏa sao? Nếu quả thực như vậy, Phượng Nữ và Lam Thần đều đã đạt đến Phượng Hoàng Cửu biến sao.
Phượng Hoàng luôn luôn chỉ có một, nhưng lúc này đã biến thành hai.
Khi Niệm Băng đang suy nghĩ, ngọn lửa mà Hỏa Phượng Hoàng phun ra đã rơi xuống trên người Ngân Thần Sắt An. Sắt An tự nhiên không muốn bị ngọn lửa này thiêu đốt. Nhưng ba gã Chủ Thần phải đồng thời đối diện công kích từ nhiều mặt, hắn lại là một người yếu nhất. Đương nhiên khi Phượng Hoàng Chân hỏa tiến đến, hắn vừa vặn bị một búa của Tích Lỗ đẩy lùi. Tích Lỗ sau khi cuồng hóa vốn đã có thực lực rất khủng bổ, hơn nữa còn có tác dụng của Thiên nhãn lĩnh vực, dựa vào hai kiện Siêu Thần khí, hắn có thể một đối một với một gã Chủ Thần. Khi cứng đối cứng với Sắt An, nhất thời hắn đẩy lui được Sắt An, vừa lúc Phượng Hoàng chân hỏa bao phủ. Đặc tính lớn nhất của Phượng Hoàng chân hỏa là gì? Đó chính là phá giải tất cả năng lượng có tính phòng ngự. Thiên nhãn lĩnh vực của Niệm Băng không thể ảnh hưởng đến Phượng Hoàng Chân hỏa, thì phòng ngự Phương Giáp Huyệt của Sắt An cũng tuyệt đối không thể làm được. Mùi vị khét lẹt truyền ra, cả người Sắt An trong nháy mắt biến thành màu đen. Từ trên xuống dưới, tất cả lông lá đều bị đốt cháy thành tro. Vào thời khắc nguy hiểm, hắn nâng hai tay lên trên ngăn cản, kích phát ra một cỗ năng lượng Hoàng Cực Huyệt mênh mông. Lúc này mới có thể miễn cưỡng ngăn cản được Chân hỏa mà Hỏa Phượng Hoàng phát ra. Nhưng, công kích của ba gã Chủ Thần một khi thiếu một gã, lập tức khó có thể ngăn cản được nhóm cường giả của Ngưỡng Quang Đại lục do Niệm Băng dẫn đầu. Mặc dù đám Chủ Thần đều chiếm ưu thế về tốc độ do Địa Linh Huyệt mang đến. Nhưng ưu thế của bọn họ trước mặt Niệm Băng lại không có chút hiệu quả nào. Thử hỏi, dưới cái nhìn chăm chú của Thiên Nhãn Huyệt, tốc độ gì có thể thoát được chứ? Bảy vị Đao Hồn tâm ý tương thông với Niệm Băng, nhờ Thiên Nhãn Huyệt tìm được phương hướng di chuyển cả nhóm Chủ Thần. Bảy vị Đao Hồn thường thường có thể chặn đứng mọi đường di chuyển của bọn họ. Ở tình huống này, thân thể nhóm Chủ Thần tất nhiên phải dừng lại. Chỉ cần hơi dừng một chút, thì Băng Hệ Ma pháp và Diệt Thần Phủ của Tích Lỗ đã phủ xuống người bọn họ.
Ngọn lửa của Băng Phượng Hoàng không chậm hơn ngọn lửa của Hỏa Phượng Hoàng chút nào. Hào quang màu Lam tràn ngập khí tức chết chóc. So với Phượng Hoàng Chân hỏa mà Hỏa Phượng Hoàng phát ra, Phượng Hoàng chân hỏa màu Lam này không đẹp bằng, mà có thêm vài phần âm trầm. Màn hào quang màu Lam nhẹ nhàng hạ xuống, trực tiếp tiến vào trong vòng chiến đấu, mục tiêu cũng là Ngân Thần Sắt An. Chỉ có điều, lúc này, không thực sự rơi xuống người Sắt An. Trí Tuệ Chi Thần Nặc Á ở một bên đột nhiên hét lớn một tiếng, thân thể đồng thời đánh ra hơn mười đạo Đấu khí mênh mông khiến Phong vân biến sắc, khiến mọi người đang vây công bọn họ bị đẩy lùi trong khoảng khắc. Đồng thời ấn một chưởng vào không trung, ngăn cản Phượng Hoàng Chân hỏa do Băng Phượng Hoàng phát ra.
- ĐI
Ở tình huống mà đông đảo cao thủ Nhân loại đang gầm gừ nhòm ngó, mà lại không có tiếp viện, rút lui là sự lựa chọn tốt nhất. Trong đám Chủ Thần, hắn rất ghết Sắt An. Nhưng, vào lúc này không thể không giúp Sắt An. Hai ngọn lửa kia rõ ràng đã đạt đến cấp 14. Nếu Sắt An bị chúng nó công kích mà chết, thì chỉ sợ ba người đều phải chết ở đây. Cho nên, hắn mới không hề giữ lại năng lượng, đẩy lui nhóm cường giả của Ngưỡng Quang Đại lục xung quanh cứu lấy Sắt An. Với tốc độ của bọn họ, bây giờ là thời cơ tốt nhất để chạy trốn.
Ngân Thần Sắt An luôn là một người giảo hoạt nhất trong đám Chủ Thần. Nhìn thấy Nặc Á đột nhiên bùng nổ, đẩy lùi kẻ thù. Mà một gã Chủ Thần còn lại đã bắt đầu dùng toàn lực bay ra ngoài, hắn tự nhiên sẽ không dừng lại. không thể không thừa nhận, ở phương diện chạy trốn hắn rất có thiên phú. Thân thể lóe lên, trong nháy mắt đã vọt đến bên cạnh tên Chủ Thần ở phía trước.
Nặc Á phẫn nộ trong lòng, phẫn nộ đến cực điểm. Một kích toàn lực của hắn lúc trước mặc dù đẩy lui mọi người xung quanh, lại ngăn cản công kích của Băng Phượng Hoàng. Nhưng, hắn cũng tiêu hao quá lớn. Trong trận chiến đấu lúc trước, ba tên Chủ Thần đều giữ lại sức, để mình có thêm vài phần cơ hội khi chạy trốn. Mà cơ hội chạy trốn mà Nặc Á vừa tạo ra, hắn vốn định để hai gã Chủ Thần còn lại cũng làm như mình một lần, sau đó ba người cùng bỏ chạy. Nhưng hai tên này lại chạy quá nhanh, rõ ràng không có ý giúp hắn. Hai người bỏ chạy, Nặc Á đang khôi phục lại sức lực, nên chậm một bước.
Màn hào quang màu đen giống như một cơn sóng ngập trời mang theo một đường cong đẹp mắt đuổi theo Sắt An đang chạy ở vị trí thức hai. Nếu là bình thường, với thực lực của Sắt An, bất kể là né tránh hay là ngăn cản, đối phó với công kích của Phệ Ma Đao cũng không có vấn đề gì. Nhưng, hắn vừa mới bị Phượng Hoàng chân hỏa của Hỏa Phượng Hoàng thiêu đốt, toàn thân đang đau đớn nên ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của hắn. Khi hắn cảm giác được khí tức âm u của Phệ Ma đao, thân thể chỉ kịp lóe lên một chút trong không trung. Huyết quang lóe lên, Phệ ma Đao bay qua người hắn, Sắt An kêu lên thảm thiết, tăng tốc bỏ chạy về phía xa xa.
Bốn gã Chủ Thần ba gã chạy, Nặc Á lại không may mắn như vậy. Khi trong lòng hắn tràn ngập phân nộ, thì hai ngọn lửa khác nhau đồng thời dấy lên trong không trung. Theo thân hình hai Phượng Hoàng Hỏa, Băng nhẹ nhàng hạ xuống, màn hào quang hai màu Hồng, Lam như hoàn toàn dung hợp lại với nhau. Tiếng Phượng Minh to rõ bay lên đến chín tầng mây, trong không gian méo mó, hình thành một thanh Trùy hai màu Hồng và Lam hướng về phía Trí Tuệ Chi Thần Nặc Á.
Nặc Á sợ hãi, ở thời điểm nguy hiểm này, hắn không thể không lựa chọn Bạo huyệt. Bị đông đảo cao thủ Ngưỡng Quang Đại lục tấn công, muốn bỏ chạy cũng chỉ còn cách là Bạo huyệt. Tinh thần lực dẫn động Hoàng Cực Huyệt trong cơ thể, khi khiếu huyệt của hắn sắp bùng nổ, Nặc Á đột nhiên thấy được một tia Kim Quang mờ nhạt. Đó là màn hào quang hư ảo, nhưng tràn ngập khí tức tử vong. Hắn nhìn thấy nụ cười trên mặt Niệm Băng, Đại não run lên như bị trúng một búa mạnh. Năng lượng vừa mới ngưng tụ lập tức tản ra, Hoàng Cực Huyệt còn thiếu chút nữa là hoàn thành Bạo huyệt. Nhưng chính một chút này khiến hắn rốt cuộc không thấy được mặt trời ngày mai. Năng lượng khổng lồ do Phượng Hoàng Băng Hỏa tạo ra đã kịp đến trước người hắn, ngưng tụ thành thật thể dài hơn trượng, đâm xuyên qua người hắn. Trí Tuệ Chi thần mang theo oán hận và không cam lòng, thân thể dừng lại trong nháy mắt. Đạo hào quang hai màu Lam, Hồng nừng lại ở phía sau hắn hơn mười trượng, hóa ra hình người. Mà thân thể Nặc Á lại tan ra trong không trung, không lưu lại một dấu vết gì. Ngay cả Tinh Thần lạc ấn cũng bị hai ngọn lửa siêu cấp thiêu đốt không còn.
Liên quân Ngưỡng Quang Đại lục lập tức hoan hô vang dội. Đây là lần đầu tiên bọn họ giết chết được cao thủ cấp Chủ Thần. Thành công lần này, khiến cho cục diện của cuộc Chiến tranh biến đổi.
Thân hình Niệm Băng lóe lên, đi đến trước hai bóng người Hồng Lam, ôm chặt vào ngực mình. Cảm nhận được thân thể hoàn mỹ mềm mại đó, hắn mới dám hoàn toàn tin rằng mình đã không mất đi người thân yêu nhất. Chủ Thần có chết hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là, hai người con gái mà mình yêu còn sống. Còn có gì tuyệt vời hơn chứ?
Lạc Nhu chỉ huy Đại quân, Mộc Tinh đứng ở phía xa xa, cùng với Miêu Miêu vừa từ chỗ chết trở về đều nhìn thấy ba người đang ôm nhau. Trong mắt bọn họ không hề có sự đố kỵ, mà hoàn toàn là hâm mộ.
Trái tim Phượng Nữ và Lam Thần lúc này đang đập rộn lên. Mặc dù bọn họ không hối hận vì Miêu Miêu mà không để ý đến bản thân mình. Nhưng trong lòng các nàng sao có thể muốn bỏ Niệm Băng chứ? Lúc này, tất cả đã trở nên hoàn mỹ đến như vậy. Các nàng cũng không có chết, còn thành công giết chết một gã Chủ Thần của đối phương. Điều này đủ để thay đổi kết quả của cả cuộc chiến tranh. Nhưng không tuyệt vời bằng được nằm trong lòng ngực ấm áp của Niệm Băng.
Khi Phượng Nữ và Lam Thần trực tiếp đối mặt với công kích toàn lực của ba gã Chủ Thần, các nàng đều nghĩ mình đã xong rồi. Cuộc sống hai mươi năm đã đến hồi kết thúc, các nàng sẽ mất đi tất cả. Mặc dù các nàng không cam tâm, nhưng vào lúc đó, đã không còn sự lựa chọn nào khác. Một kích toàn lực của ba gã Chủ Thần cấp 14, uy lực rất khủng bố. Với hai cao thủ cấp 13 như bọn họ, không có một chút phép màu nào có thể xảy ra. Thân thể biến thành bụi phấn bởi năng lượng Hoàng Cực Huyệt. Nhưng khi các nàng nghĩ mạng sống của mình sắp kết thúc, thì lại kinh ngạc phát hiện, Linh hồn của mình vẫn còn tồn tại. Vào thời khắc đó, các nàng đồng thời nghe được một âm thanh tuyệt vời, khi đó trái tim đập không mau, nhưng hai nàng cảm nhận được tiết tấu mà âm thanh đó mang lại hoàn toàn giống nhau. Trong âm thanh tuyệt vời đó, các nàng đột nhiên phát hiện, Linh hồn của mình bắt đầu thiêu đối. Lúc vừa sắp xuất hiện tình huống này, Phượng Nữ và Lam Thần đều nghĩ rằng Linh hồn của mình sắp tiêu tan., Nhưng khi ngọn lửa vô hình đó càng lúc càng mãnh liệt, các nàng lại kinh ngạc phát hiện, tiếng tim đập ở sâu trong Linh hồn mình lại càng lúc càng mạnh. Linh hồn cũng nhờ Linh hồn chi hỏa thiêu đốt mà càng lúc càng mạnh. Linh hồn chi hỏa, từ vô hình đến Hữu hình. Các nàng kế thừa huyết mạch Vương tộc của Phượng tộc, Linh hồn trong sự thiêu đốt bay lên một cảnh giới mới. Khi ngọn lửa màu Hồng, Lam xuất hiện, dọa ba gã Chủ Thần lui lại, thì trong lòng Phượng Nữ và Lam Thần đột nhiên hiểu ra. Tiếng tim đập động lòng người đó, chính là Phượng Hoàng chi tâm. Các nàng rốt cuộc hiểu mình tại sao vẫn cố gắng tu luyện, lại không thể lĩnh ngộ được Phượng Hoàng Chi tâm, đạt đến Phượng Hoàng cửu biến, thực sự hóa thành Phượng Hoàng.
Bởi vì, các nàng đều không trải qua quá trình mà Phượng Hoàng phải hoàn tất, đó chính là quá trình Phượng Hoàng Niết Bàn, Trọng Sinh. Chỉ có trải qua Niết Bàn trọng sinh, mới có thể từ hình người biến thành Phượng Hoàng chân chính, đạt được năng lực tối cao mà tổ tiên Phượng Hoàng các nàng có được.
Trận tập kích này đến cũng mau, mà chấm dứt cũng mau. Từ khi Miêu Miêu phát hiện ra bốn gã Chủ Thần, đến khi Nặc Á bị hủy diệt, thời gian không bằng ăn một bữa cơm. Vốn bị đánh lén suýt nữa tổn thất ba Cao thủ cấp 13, thì giờ liên quân Ngưỡng Quang Đại lục bởi vì hai vị Phượng Hoàng đột nhiên biến đổi, hoàn toàn thay đổi hình thức. Ngoài Niệm Băng bị chút thương nhẹ, liên quân Ngưỡng Quang Đại lục không có tổn thất thực sự nào. Mà bốn gã Chủ Thần đến đánh lén, thì một chết, một trọng thương. Thành tích như vậy, chẳng những Niệm Băng không nghĩ được, mà ngay cả Hi Giới là hi vọng của đám Thần Nhân cũng không thể nghĩ được.
Khi ba gã Chủ Thần chạy trốn về được đến Đại quân Thần Nhân thì Hi Giới cũng vừa từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại. Thảm cảnh của Phách Thần Cuồng Quân khiến hắn nhảy dựng lên vì sững sờ. Phách Thần Cuồng Quân trở về trước tiên, hắn không còn cách nào khác nên phải Bạo phát Tây Kinh Huyệt của mình. Bất chấp như vậy, Tinh thần lực vẫn bị Niệm Băng công kích nên bị thương nặng. Niệm Băng trong cơn bi phẫn, phát ra toàn bộ Tinh thần lực, mặc dù Phách Thần Cuồng Quân có Thần khí bảo vệ, hơn nữa còn bạo phát Tây Kinh Huyệt để lấy rất nhiều Tiên Thiên Khí để bảo vệ Tinh thần Lĩnh vực của mình. Nhưng Tinh thần thật thể công kích của Niệm Băng quá bá đạo, Phách Thần Cuồng Quân miễn cưỡng duy trì đến bên cạnh Hi Giới, rồi lập tức chìm vào hôn mê. Hi Giới khi kiểm tra thân thể hắn liền phát hiện, bản thân Phách Thần Cuồng Quân không bị tổn thương gì. Nhưng Tinh thần lực ba động đang bị hỗn loạn, càng đáng sợ hơn chính là, Linh hồn của hắn dường như cũng bị thương không nhẹ. Mặc dù vẫn còn Hoàng Cực Huyệt, Địa Linh Huyệt và Lệ trung huyệt, nhưng vì chữa trị Linh hồn, hắn đã hoàn toàn tiến vào trạng thái ngủ say. Còn muốn ngủ say bao lâu, ngay cả Hi Giới cũng nói không rõ.
Phách Thần Cuồng Quân đã bị tổn thương như vậy, khiến trong lòng không khỏi lo lắng. Không cần hỏi, hắn cũng biết ai có thể làm được như vậy. Nghĩ tiếp đến ba gã Chủ Thần còn lại, hắn không khỏi nhíu mày, hào quang dọa người phát ra từ trong mắt. Hắn bây giờ rất muốn đi cứu ba gã Chủ Thần kia. Dù sao, Chủ Thần có địa vị quá quan trọng, là lực lượng trung kiên trong Đại quân Thần Nhân. Nhưng hắn lại không rời khỏi huyệt động tu luyện của mình. Từ lúc bắt đầu chiến tranh đến giờ, mới chỉ trôi qua hai ngày mà thôi. Thương thế của Hi Giới mới khôi phục chưa đến năm thành. Đừng nói là Phách Thần Cuồng Quân, mà cho dù là Ngân Thần Sắt An yếu nhất trong năm vị Chủ Thần, cũng mạnh hơn hắn bây giờ một ít. Ngày đó, trong chiến đấu hắn rất oai phong, nhưng giết chết Long Thần sao lại không phải trả một cái giá chứ? Thực lực của Long Thần có lẽ còn không bằng Phách Thần Cuồng Quân. Nhưng Hắn lại có ưu thế trời cho của Long Tộc, đó là thân thể và Long Ngữ Ma pháp, đã mang đến một vấn đề rất lớn cho Hi Giới. Lực chiến đấu cạn kiệt, nhưng mà đây không phải là nguyên nhân khiến Hi Giới bị thương nặng.
Nguyên nhân thật sự khiến cho Hi Giới khôi phục chậm chạp, chủ yếu là vì hắn phải giải quyết hai cái Ma pháp. Siêu cấp Ma pháp do ngàn tên Ma Pháp sư Hỏa hệ của Hoa Dung Đế quốc dưới sự dẫn dắt của Thần Hàng Sư Dung Thân Vương và vài vị ma đạo sư mang đến áp lực quá lớn cho Hi Giới. Sau khi hắn giải quyết được Siêu cấp Ma pháp đó, hắn không có thời gian khôi phục, lại phải đỡ Băng liên do một trăm cao thủ Băng hệ Ma Pháp sư của Băng Thần Tháp phát động. Nếu là bình thường, một cái Ma pháp cấp 14 chẳng có chút uy hiếp gì với Hi Giới. Nhưng liên tiếp đối phó với hai Ma pháp này, rồi lại phải đại chiến với Long Thần, khiến cho thân thể rất kiên cường của hắn cũng không thể thừa nhận. Hỏa và Băng, là hai loại cực hạn. Hi Giới mặc dù là Vua Chân Thần, nhưng hắn không được như Niệm Băng. Vừa phải hóa giải đòn phản kích cuối cùng trước khi chết của Long Thần, vừa phải hóa giải hai loại Ma pháp lực này khiến hắn bị thương rất nặng. Nếu không phải vì cảm giác mình sắp không thể chịu đựng loại thương tổn này, Hi Giới sao lại ra lệnh cho Thần Nhân rút lui chứ? Sau khi trở về, hắn lập tức bế quan tu luyện. Hai ngày nay, hắn vẫn đang đấu tranh với hai loại năng lượng Băng và Hỏa. Nhưng nếu muốn hoàn toàn khôi phục, lại không phải một việc dễ dàng.
Chính là vì nguyên nhân này, nên hôm nay Hi Giới mới không cùng bốn tên Chủ Thần kia đi đánh lén liên quân Ngưỡng Quang Đại lục. Trong kế hoạch hôm nay của hắn, chủ yếu là để bốn Chủ Thần làm suy giảm thực lực của đối phương ở một trình độ nhất định. Thậm chí giết chết tên thanh niên là lãnh tụ tinh thần của đám cường giả Ngưỡng Quang Đại lục. Đợi đến khi mình hoàn toàn khôi phục, Liên quân Ngưỡng Quang Đại lục còn muốn ngăn cản đợt trung kích của Thần Nhân, là điều không thể có khả năng. Kế hoạch rất hoàn mỹ, nhưng biến hóa lại không ngừng xảy ra. Khi Hi Giới đưa Đấu khí của mình giúp Phách Thần Cuồng Quân cầm máu, ngăn không cho Tiên Thiên Khí tản ra bên ngoài thông qua Khiếu huyệt bị thương của hắn thì hai gã Chủ Thần còn lại cũng đã trở lại. Dáng vẻ chật vật của hai người mặc dù ít hơn Phách Thần Cuồng Quân, nhưng cũng không tốt hơn là mấy. Hơn nữa ở hạ thân Ngân Thần Sắt An dính đầy máu, tinh thần suy sụp.
Rốt cuộc đã có hai người tỉnh táo trở về. Hi Giới phẫn nộ quát lên:
- Sao lại thế này? Các ngươi sao lại có bộ dạng thế này? Nặc Á đâu? Nặc Á chạy đi đâu?
Sắt An nhìn Hi Giới với vẻ mặt tái nhợt. Hắn lúc này chỉ muốn khóc. Hắn không có bạo huyệt, thực lực cũng không bị tổn thương quá lớn. Nhưng một đao của Hắc Vũ Hoàng đánh trúng hắn khi đang bỏ chạy, lại khiến hắn rơi vào vực sâu tuyệt vọng. Ngân Thần trong mắt mọi người, nên được gọi là Dâm Thần mới đúng. Nhưng, một trảm ngang trời của Hắc Vũ Hoàng, lại trời xui đất khiến thế nào lại cắt đứt cái chỗ hắn luôn luôn tự hào nhất. Nỗi đau thể xác kém xa so với đả kích về mặt tinh thần. Sắt An vốn là một người không chịu nổi sự cô đơn. Có thể làm sư phụ ở Thần Chi đại lục nhiều năm như vậy, có một nguyên nhân chủ yếu là bởi vì nhóm Nữ Thần Nhân. Nhưng bây giờ hắn đã mất đi thứ căn bản nhất của một người Nam nhân. Lúc này trong lòng hắn ngoài oán hận, thì đều là tuyệt vọng:
- Nặc Á chết, ta cũng bị thương. Nhân loại của Ngưỡng Quang Đại lục thật đáng sợ. Nặc Á vì che chắn cho hai chúng ta nên bị hai Phượng Hoàng giết. Nếu chúng ta không chạy nhanh, chỉ sợ cũng không thể nào trở lại được
Vết thương ở Hạ thân đã bị Đấu khí của hắn che lại, không hề chảy máu. Nhưng trong tim Sắt An đang nhỏ máu. Đối mặt với câu hỏi của Hi Giới, hắn cố nén nỗi đau trong lòng, đơn giản tường thuật lại cuộc chiến một lần.
Nghe xong Sắt An nói. Cho dù cường hãn như Hi Giới, cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh. Lúc mới bắt đầu bước vào Di Thất Đại Lục, bọn họ có tổng cộng năm Chủ Thần, khi đó nếu tính cả Long Thần thì có sáu gã cao thủ cấp bậc Chủ Thần. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác, đối phương vì hai Phượng Hoàng đã hoàn toàn Giác tỉnh nên có ít nhất năm sáu gã cường giả từ cấp 14 trở nên. Số lượng còn cao hơn cả bên mình, trận chiến tranh này còn có thể chiến thắng sao? Bên phía mình, cho dù tính cả Phách Thần Cuồng Quân nửa chết nửa sống cũng chỉ có bốn gã Chủ Thần. Mặc dù mình tự tin có thể tương đương với với ít nhất hai đến ba gã cao thủ có thực lực cấp 14 của đối phương. Nhưng trận chiến tranh đã phát triển đến bây giờ. Thì cho dù cuối cùng Thần Nhân có thể đạt được thắng lợi, thì bản thân mình cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Hi Giới hơi trầm ngâm, hắn thực sự không trách bọn Sắt An cái gì, để cho bọn họ đi xuống nghỉ ngơi. Cho dù hắn còn muốn xuất phát, mấy vị Chủ Thần này cũng không có thể làm gì được. Bây giờ, chỗ dựa của Thần Nhân chỉ có bọn họ. Từ lúc tiến vào Di Thất Đại Lục, tất cả những việc đã xảy ra nằm ngoài dự đoán rất nhiều. Chưa giết được đám Tàn dân của Di Thất Đại Lục, mà đã tổn thất rất nhiều Thần Nhân.
Nghĩ một chút, Đại não của Hi Giới vận chuyển rất nhanh, sau một lúc tự hỏi ngắn ngủi. Hắn đã có quyết định, một khi đã đi đến Di Thất Đại Lục, sẽ không thể nào lui bước trước khi thắng lợi. Nếu không, chỉ sợ Thần Nhân sẽ không có cơ hội ở hai Đại lục là Di Thất và Ngưỡng Quang này. Dù sao, đối phương có nhân số quá đông, chỉ cần có sự tồn tại của Thần Chi đại lục, bọn họ lúc nào cũng lo lắng, thậm chí sẽ bồi dưỡng càng nhiều cao thủ và Vũ khí lợi hại đối phó Thần Chi đại lục. Nếu mình mang Thần Nhân rút lui, rất có thể không lâu nữa đám cường giả Ngưỡng Quang Đại lục sẽ giết tới Thần Chi đại lục. Đánh đến bây giờ, từ Thần Nhân chiến ưu thế đã biến thành cân bằng. Không ai có thể khẳng định có thể đạt được thắng lợi cuối cùng. Một khi đã như vậy, bên hắn lại không thiếu nước và lương thực nên chỉ có thể tạm thời đợi mình khôi phục rồi tính tiếp. Lúc này, Hi Giới còn có một ý tưởng khác, nhưng phải đợi thực lực của hắn hoàn toàn khôi phục, mới có thể tiến hành.
Cảm giác từ đau khổ đến hạnh phúc là kỳ diệu nhất. Lúc chiến tranh bắt đầu, chính xác mà nói, là từ khi đến được Di Thất Đại Lục, Niệm Băng cố gắng hết mức không ở gần vợ mình. Bởi vì hắn muốn làm gương cho thuộc hạ Huyết Sư giáo của mình, không muốn người khác nhìn thấy mình vì Tư tình nhi nữ mà phân tâm. Vì vậy, mấy tháng qua, hắn cho dù có thân thiết với các bà vợ, nhưng cũng là vụng trộm. Thậm chí bên trong liên quân Ngưỡng Quang Đại lục rất nhiều người không biết hai mỹ nữ Phượng Hoàng đều là vợ của vị Thanh niên cường giả cường đại này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Băng Hỏa Ma Trù
Chương 449: Phượng Hoàng cửu biến
Chương 449: Phượng Hoàng cửu biến