Niệm Băng phun ra một ngụm tiên huyết, cả người có chút run rẩy. Mặc dù Sanh Mệnh Trớ Chú giúp hắn có thể triệu hoán ra ma pháp cường đại nhưng cũng tạo ra phản ứng cực lớn lên thân thể. Lúc này Niệm Băng nhớ tới lời của Hỏa long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư "Muốn trở thành một ma pháp sư tối cường đại thì nhất định phải chịu được sự phản kích mạnh mẽ cũa ma pháp lực", hy vọng cơ thể của mình có thể kiên trì được.
Tà Nguyệt thoáng biến sắc, trầm giọng nói với thủ hạ: "Các ngươi lập tức rời khỏi sơn cốc, đợi ta thu thập hắn xong rồi mới quay lại. Băng Tuyết Nữ Thần Chi Long à? Hừm".
Thu lại Đoạt Phách Linh, một thanh Huyết hồng sắc ma pháp trượng trong suốt xuất hiện trên tay Tà Nguyệt. Thanh ma pháp trượng này nhìn giống như một khúc xương dài, so với người của Tà Nguyệt còn dài hơn vài phân. Tại đỉnh ma pháp trượng có một hắc sắc bảo thạch đen óng, tỏa ra từng tầng từng tầng huyết khí tức. Huyết thái dương sau lưng Tà Nguyệt chợt sáng lên. Tà Nguyệt dùng một thanh âm quái dị ngâm lấy chú ngữ. Khi hắn mới niệm câu đầu tiên thì phía đằng sau lưng toàn bộ đã bị huyết hồng sắc bao trùm, phảng phất như bầu trời trở thành một màu huyết hồng.
Chú ngữ được Tà Nguyệt niệm bằng một ngôn ngữ đặc thù, Niệm Băng nghe cũng không hiểu, hắn cũng không quan tâm Tà Nguyệt sử dụng ma pháp gì. Cấm chú Băng Tuyết Nữ Thần Chi Long đã hoàn thành, Niệm Băng không hề phát động cấm chú mà lại hít sâu một hơi, đem toàn bộ ma pháp lực ngưng tụ lại, ngay cả năm ảnh khôi lỗi cũng hoàn toàn thu đi.
Hắn thu lấy năm thanh ma pháp đao, giơ cao Hỏa diễm chi thần đích bào hao trong tay, chậm rãi ngâm chú ngữ: "Hỡi thiên hỏa tồn tại nơi cực nhiệt trong thiên địa, ta muốn mượn lấy năng lượng chí thuần của các ngươi ngưng tụ lại thành thần lực của hỏa diễm chi thần, ngưng kết thành chước nhiệt chi hỏa, ngưng kết thành kích tình chi hỏa, ngưng kết thành phượng hoàng niết bàn chi hỏa, ngưng kết thành địa ngục chi hỏa. Dưới sự dẫn đạo của thần lực hỏa diễm chi thần, ngưng kết thành thân hình hoàn mỹ, huyễn hóa thành thần lực vô tận, biến thành hình thái của sinh vật tối cường. Cấm chú Hỏa Diễm Chi Thần Hóa Long thuật".
Hồng sắc quang mang dần biến thành tử sắc. Không sai, đó chính là thiên hỏa chí nhiệt. Dung Thân vương từng dùng thiên hỏa ngưng kết thành hình dạng sư tử để gần đạt tới cấm chú thập nhất giai. Rồng chính là sinh vật cường đại nhất trên thế gian. Hỏa Diễm Chi Thần Hóa Long thuật này mới chính là cấm chú cường đại, ngang với Băng Tuyết Nữ Thần Hóa Long thuật, chỉ còn kém một chút so với cấm chú Thần Hàng thuật mà thôi.
Một con Tử Sắc Hỏa Diễm Thần Chi Long cực lớn xuất hiện, cùng với Băng Tuyết Nữ Thần Chi Long thuần khiết mang theo hai khí tức tương phản nhau. Cả sơn cốc tức thì chia làm ba phần: Tà Nguyệt mang theo tà lực Huyết hồng sắc cực lớn cùng với Bạch sắc băng chi thần lực chí hàn và Tử sắc hỏa chi thần lực chí nhiệt. Ba loại màu sắc nhìn qua có vẻ hòa hợp, nhưng dưới sự cực hạn của năng lượng khiến cho tất cả thực vật trong sơn cốc lúc này sớm đã biến thành tro bụi.
Niệm Băng lần nữa phun ra một ngụm máu, khuôn mặt lộ ra một nếp nhăn, mái tóc dài vàng óng lúc này đã gần như bạc trắng. Sinh mệnh lực gần như giải phóng hết khiến hắn như ngọn đèn đã cạn kiệt, nhưng lúc này hắn cũng đã hoàn thành xong hai cấm chú có sức mạnh hủy diệt cả thiên địa. Thanh âm Niệm Băng chứa đầy vẻ tang thương cất lên: "Đi đi, Băng tuyết nữ thần chi long, Hỏa diễm thần chi long, hãy hủy diệt hết mọi tà ác".
Hai tiếng rồng ngâm kéo dài chấn động cả Hàn Lĩnh, hai thân hình rồng cực lớn bay vút lên cao đồng thời phun ra hai đạo Bạch tử sắc long tức về hướng Tà Nguyệt.
Chú ngữ của Tà Nguyệt lúc này cũng đã hoàn thành, khiến cho cả khoảng không phía sau lưng nhuộm một màu huyết hồng sắc. Tà Nguyệt lơ lửng giữa không trung như một vị ma thần, huyết hồng sắc quang mang ngưng kết vô số tà lực tụ lại thành một hồng sắc quang cầu cực lớn xuất hiện trước người. Thanh âm băng lãnh của Tà Nguyệt lạnh lùng hét lên: "Ác Ma Phệ Thần".
Hồng sắc quang cầu từ từ bay ra, nhưng khi nó tiến được một bước thì phạm vi của quang cầu cũng lớn ra rất nhiều. Hai đao long tức băng hỏa hoàn toàn bất đồng đột nhiên ngưng kết thành một cổ long tức quấn quanh lấy hồng sắc quang cầu.
Niệm Băng dùng chút sức lực còn lại hét lớn: "Băng hỏa Đồng Nguyên, song long hợp nhất. Băng tuyết nữ thần đích thán tức, Hỏa diễm chi thần đích bào hao, các ngươi hãy phát ra lực lượng mạnh nhất của mình đi".
Lúc này quang mang của Thần Lộ đao cùng Chánh Dương đao giảm đi rất nhiều, thân thể hai con thần long cũng hoàn toàn nhỏ đi. Tùy theo khí tức của nó mà hai thân hình cuộn vào nhau và cùng lao thẳng về phía hồng sắc quang cầu kia. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Đang phi hành giữa không trung, Băng tuyết nữ thần chi long cùng Hỏa diễm thần chi long đột nhiên phát sinh dị biến. Thân thể hai con rồng đang cuộn vào nhau đột nhiên dung hợp lại. Tiếp theo đó, cả thân thể to lớn của bọn chúng biến mất chỉ để lại hai vòng tròn tử bạch sắc, năng lượng dung hợp vào nhau tạo ra một lục mang tinh cực lớn chu vi hơn mười trượng. Quang mang xung quanh lục mang tinh hoàn toàn bị bóp méo, từng đạo điện quang không ngừng lóe ra.
Nét mặt bi thương của Niệm Băng bất giác lộ ra một nét hớn hở, hắn biết mình đã thành công. Cái này không đơn giản là hai cái cấm chú thập nhất giai, bọn chúng chính là do Băng Hỏa Đồng Nguyên hình thành, uy lực rốt cuộc đạt tới mực nào ngay cả niệm Băng cũng không biết. Lục mang tinh cực lớn cứ vậy bay thẳng về phía hồng sắc quang cầu. Hồng sắc quang cầu do Tà Nguyệt phát ra liền bị lục mang tinh nuốt lấy, năng lượng hủy diệt bùng nổ ngay trong không trung.
Quang mang đột nhiên ngưng tụ trong nháy mặt tạo thành một điểm. Chỉ một chút sau, một vụ nổ cực lớn xuất hiện
Uy lực của cấm chú tuyệt đối là đáng sợ nhưng so với Thần Hàng thuật thì còn kém hơn rất nhiều. Không nghi ngờ gì, Tà Nguyệt chính là một Vu Yêu mạnh nhất trong lịch sử từ trước tới nay, thực lực của hắn sớm đã vượt qua cảnh giới Thần Hàng sư. Chính vì vậy, Niệm Băng chấp nhập trả giá bằng sinh mạng, lấy Băng Hỏa Đồng Nguyên làm cơ sở hợp nhất hai cái cấm chú. Niệm Băng chính là dùng sinh mạng mình đánh cuộc để thu lấy lực lượng mạnh nhất, cuối cùng hắn đã thành công. Tử bạch sắc lục mang tinh mặc dù không thuộc về bất kỳ Thần Hàng thuật nào, nhưng lực lượng mà nó phát ra sớm đã đạt tới cảnh giới Thần Hàng thuật.
Hồng, tử, bạch ba sắc quang mang cũng trộn lại một chỗ, tất cả đều là Thần Hàng thuật cùng lúc bạo phát. Tà Nguyệt lơ lửng trên không trung gần trăm trượng, khi năng lượng bạo phát, huyết hồng sắc quang mang xung quanh thân thể hắn trở nên ảm đạm đi rất nhiều. Khuôn mặt tà dị của Tà Nguyệt lộ nét khủng khiếp. Đúng lúc đó, hắn điên cuồng phun ra một khẩu tiên huyết tạo thành một phù triện kì dị ngay trước người, cả thân thể trong nháy mắt biến mất. Nhưng thoát khỏi vị trí đó không có nghĩa là tránh khỏi sự công kích của Thần Hàng thuật, năng lượng cực lớn kia đã sớm phong tỏa lấy toàn bộ khí tức của Tà Nguyệt.
Luồng khí lưu tử hắc sắc tỏa ra trong không trung cả trăm trượng, năng lượng từ từ lan tỏa. Những nơi mà năng lượng lan qua, tuy không hề có tiếng nổ mãnh liệt, cũng chẳng có thanh thế sơn băng địa liệt (long trời lở đất) gì, nhưng bất kì thứ nào khi tiếp xúc với luồng khí lưu này thì trong nháy mắt đều hóa thành cát bụi rồi biến mất.
Năng lượng điên cuồng quét trong khoảng thời gian một bữa ăn. Một sự việc cực khủng khiếp xảy ra, cả Hàn Lĩnh rộng lớn trong thời gian ngắn ngủi này không hề tồn tại bất kỳ nguyên tố ma pháp nào. Đồng thời lấy năng lượng điên cuồng kia làm trung tâm, cả một phần ba ngọn núi cao độ khoảng trăm trượng đã bị san bằng. Một cơn bão năng lượng xuất hiện kéo dài cả một tháng trời. Ở trong cơn bão năng lượng này, đừng nói là cảm thụ ma pháp nguyên tố để tu luyện mà ngay cả đến sanh tồn đã còn là một vấn đề khó khăn, cái này đều là do sự va chạm kinh khủng của hai ma pháp trên mà ra.
Cấm chú sở dĩ bị gọi là cấm chú chính bởi vì nó sinh ra lực phá hoại cực lớn, căn bản không thuộc về lực lượng của nhân gian. May mắn nơi đây là Hàn Lĩnh, bằng không lực lượng bạo phát có thể san bằng một tòa thành thị khổng lồ.
Cấp bậc Thần Hàng sư giao chiến khiến cho ngay cả Băng tuyết nữ thần tế tự cũng cảm nhận được, Dung Thân vương vừa mới ban sư hồi triều không lâu cũng cảm thấy. Bọn họ đều kinh dị suy đoán về ngọn nguồn năng lượng, nhưng không ai nghĩ ra được hai người đang giao đấu là ai? Đồng thời lúc này, Thất long vương ở sâu bên trong hang động cũng cảm nhận được. Cự ly bọn họ là gần nhất, khi năng lượng bạo phát, nếu không phải do Thất long vương sở hữu thực lực cường hãn thì có lẽ sớm đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
Những việc xảy ra bên ngoài bọn họ không ai nhìn thấy, nhưng ở ngoài có chuyện gì thì bọn họ lại cảm nhận được rất rõ ràng. Những việc Niệm Băng làm từng điểm từng điểm đều hiện ra trong đầu óc mỗi người, đôi mắt của Thất long vương đều ửng đỏ. Nhưng vào lúc này bọn họ không thể ra ngoài giúp đỡ Niệm Băng được, dù cho muốn bỏ rơi khối Long Đản trước mặt cũng không có khả năng. Năng lượng quái dị trên khối Long Đản đã cuốn lấy năng lượng bản thân bọn họ, giống như một cái động không đáy không ngừng hấp thu lấy năng lượng của Thất long vương để bổ sung cho mình. Một khi có bất kì Long vương nào ngưng lại thì lập tức nó sẽ tấn công năng lượng liên kết của sáu Long vương kia. Vì vậy bọn họ không ai dám cử động vào lúc này, vì làm vậy chẳng khác nào tự sát.
Thất long vương cường đại chẳng có ai nghĩ tới có một ngày bản thân lại phải nhờ một nhân loại hy sinh tánh mạng để bảo vệ mạng sống cho mình. Gia Lạp Mạn Địch Tư nhắm đôi mắt lại, Bàn Tử cũng nhắm mắt. Ngay cả tính tính xấu nhất trong Thất long vương là Không Gian long vương Tạp Ngạo Địch Lý Tư cũng không thể kìm được nước mắt. Bọn họ có thể hình dung ra, với thực lực của Niệm Băng mà tự thiêu đốt sinh mệnh thì kết quả như thế nào. Bọn họ không biết địch nhân có bị đánh lui hay không, nhưng lúc này bọn họ thật không muốn nghĩ tới. Niệm Băng, cái tên này đã trở thành một dấu ấn sâu đậm trong tâm trí bọn họ.
Phía bên ngoài rất là yên tĩnh. Niệm Băng đã chết rồi à? Không, hắn vẫn còn chưa chết
Nằm trên mặt băng lạnh và ngửi mùi hơi đất, Niệm Băng chợt cảm thấy thật thoải mái. Ma pháp vừa rồi cơ hồ như đã lấy hết sinh mệnh lực của hắn. Niệm Băng sở dĩ vẫn còn sống không chỉ bởi vì hắn có sinh mệnh lực quá cường đại mà còn bởi vì khối Thiên Hoa bài mà Ngọc Như Yên tặng cho hắn. Luồng khí lưu ôn hòa đã bảo vệ nội phủ Niệm Băng, giúp hắn giữ lấy tia sanh mệnh cuối cùng. Mặc dù lúc này Niệm Băng không có cách nào cảm nhận được Thiên Nhãn huyệt, không thể cảm thụ chút ma pháp khí tức trong cơ thể nhưng thật sự lúc này hắn vẫn còn sống.
Niệm Băng nhớ tới Ngọc Như Yên, nhớ tới Phượng Nữ. Trong lòng hắn thầm mong mẫu tữ họ gặp lại nhau, một nhà họ có thể đoàn tụ. Niệm Băng bây giờ cảm thấy mình thật may mắn. Cùng Phượng nữ ở chung mấy ngày, hắn không biết bao nhiêu lần đã không thể kiềm chế được dục vọng muốn cùng Phượng Nữ phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, nhưng hắn vẫn ráng chịu đựng. Hiện tại hắn thấy mình làm như vậy quả thật rất may mắn, nếu như mình với Phượng Nữ phát sinh chuyện gì thì cái chết của mình nhất định sẽ mang lại một đả kích rất lớn cho nàng, thậm chí còn ảnh hưởng tới hạnh phúc cả đời của nàng. Không thể ngờ mình nhẫn nhịn như vậy lại có tác dụng tốt.
Niệm Băng bây giờ hầu như như quên hết tất cả, hiện tại hắn biết mình chưa chết mà chỉ mất đi gần hết tính mệnh lực của mình, cũng không còn sống được bao lâu. Hắn không dám nghĩ tới hình dáng của mình hiện tại, có lẽ bây giờ đã trở thành một ông lão rồi.
Luồng khí tức âm lãnh lại xuất hiện khiến Niệm Băng đang suy nghĩ vội tỉnh lại. Hắn cố gắng mở mắt ra thì nhìn thấy Tà Nguyệt không chút thương tích cùng Hấp huyết quỷ nữ vương Ti Na và Minh Vu đang đứng bên cạnh mình.
Niệm Băng không chút kinh ngạc, trong lòng chỉ thầm nhủ: "Xin lỗi Gia Lạp Mạn Địch Tư, Bàn Tử, ta đã cố hết sức rồi. Các người nên biết ta không hề sử dụng tới bốn cái bình Mặc Áo Địch Tư Phong Ấn Chi Bình để đe dọa hắn mà cho tới giờ vẫn giấu đi. Nhưng ta thật không có cách nào chống lại bọn chúng. Bọn chúng nếu có giết được các người thì cũng không có cách nào tìm ra bốn cái bình này, hãy để cho chúng ngủ yên trong không gian chi giới của ta đi."
Đôi mắt của Tà Nguyệt như muốn xuất huyết, nhìn chăm chú vào một Niệm Băng sắc mặt đang mờ nhạt, mái tóc bạc trắng. Thực tế thì hắn cũng không dễ chịu chút nào như bề ngoài hắn thể hiện. Tà Nguyệt mặc dù có thực lực vượt qua cả cảnh giới Thần Hàng sư, nhưng khi hắn cảm thấy không ổn liền vội thoát ly ra khỏi cơn bão năng lượng điên cuồng kia. Mặc dù không thể hoàn toàn thoát ra được, nhưng thân là một hắc ám cường giả, hắn lập tức chuyển những công kích trên cơ thể xuống phía dưới. Hơn trăm hắc ám cường giả ban đầu bây giờ cũng chỉ còn lại hắn, Ti Na cùng Tát Phân ba người. Mặc dù Tà Nguyệt vẫn còn tới bảy thành công lực nhưng thế lực mà hắn tạo dựng cả hàng trăm năm qua chỉ trong một ngày đã bị hủy diệt hơn một nửa, điều này thật khiến hắn hận Niệm Băng tới tận xương tủy.
Một tiếng thét chói tai từ miệng Ti Na phát ra, mặc dù thực lực của nàng ta đã gần tiếp cận cảnh giới Thần Hàng sư nhưng khung cảnh vừa rồi thật quá khủng khiếp. Ti Na biết nếu như đạo năng lượng cuối cùng mà Tà Nguyệt không thể hoàn toàn hóa giải thì người xui xẻo nhất chính là Tát Phân, rồi người cuối cùng chính là nàng. Mắt nhìn thủ hạ từng tên một bị năng lượng của Tà Nguyệt chuyển hóa thành năng lượng đón nhận sự tấn công của Niệm Băng rồi hóa thành tro bụi, thân là Hấp huyết quỷ nữ vương như nàng cũng cảm thấy ớn lạnh.
Thân ảnh lóe lên, móng tay dài của Ti Na chụp về Niệm Băng đang nằm trên mặt đất. Nàng ta muốn hủy diệt đi cái tên nhân loại đã tạo ra nguy hiểm cho mình. Sanh mệnh của hấp huyết quỷ gần như là vô tận, tử vong đối với chúng mà nói mới chính là sự tình đáng sợ nhất.
"Ngừng tay" Tà Nguyệt giữ lấy Ti Na, lạnh lùng nói:"Người này hiện tại không thể chết".
"Vì sao?" Ti Na không hiểu nhìn Tà Nguyệt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Băng Hỏa Ma Trù
Chương 269: Sanh mệnh trớ chú (hạ)
Chương 269: Sanh mệnh trớ chú (hạ)