DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Băng Hỏa Ma Trù
Chương 253: Long phượng hợp minh(hạ)

Thời gian cứ từng giây từng giây trôi qua, Niệm Băng lúc này rơi vào một trạng thái rất kỳ lạ. Từng đạo khí tức thanh lương không ngừng truyền tới, Niệm Băng lúc này buông rơi cảm giác bản thân mà toàn tâm bắt đầu minh tưởng. Thông qua tinh thần lực không ngừng tăng cường, Niệm Băng hấp dẫn một lượng lớn ma pháp nguyên tố trong không khí chui xuống lòng đất rồi hấp thu vào trong cơ thể, tăng cường ma pháp lực bản thân. Tu luyện như thế này đối với Niệm Băng là lần đầu tiên. Nhưng theo ma pháp lực tăng cường, Niệm Băng phát hiện tốc độ tăng cường của ma pháp không hề chậm, hơn nữa đối với tinh thần lực của bản thân lại là một sự rèn luyện rất tốt. Khối thiên nhãn tại mi tâm lúc này sung mãn lực lượng. Niệm Băng phát hiện ra thông qua tinh thần lực, bản thân có thể khống chế tinh thần lực trong thiên nhãn. Dưới sự dưỡng dục của thiên nhãn, tinh thần lực càng lúc càng vững chắc. Một biểu hiện thấy rất rõ về việc tăng trưởng của tinh thần lực chính là cảm giác mọi thứ bây giờ rất rõ ràng, khắp nơi đều có thể nắm rõ như trong lòng bàn tay.

Tu luyện của Niệm Băng dần dần tiến vào trạng thái tuần hoàn rất kì diệu. Lúc này cho dù Niệm Băng không dùng ý niệm khống chế thì thân thể cũng tự nhiên đạt tới một trạng thái rất hài hòa. Niệm Băng hoàn toàn không biết lúc này mình đang đoạn tuyệt hô hấp với bên ngoài, dưới tác dụng của thiên nhãn huyệt, các loại năng lượng trong cơ thể bắt đầu tiến về tiên thiên cảnh giới. Sự thay đổi này, tiên thiên cùng hậu thiên là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau, đặc biệt năng lượng khí tức cũng không hề giống nhau. Đừng nói là hắn mà ngay cả gia gia của Niệm Băng, Hỏa Diễm Phạm Tiện Sư Vương Dung Diễm cũng còn chưa tiến nhập tới tiên thiên cảnh giới. Khi tiến hóa lên tiên thiên thì tự nhiên có thể hấp dẫn lấy khí tức hậu thiên để sử dụng cho chính mình.

Sau khi tiến vào trạng thái tu luyện cố định, Niệm Băng không để ý tới nữa mà bắt đầu suy nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây. Đặc biệt khi Bàn Tử tấn công Niệm Băng. Bản thân Niệm Băng cũng đã gặp không ít cường giả, giống như gia gia của mình Hỏa Diễm Sư Vương đã sớm gần tiến nhập tới cảnh giới thần hàng sư, giống như mẹ nuôi mà hắn mới nhận chưa lâu Ngọc Như Yên là một vũ thánh cường đại. Nhưng dù cho là Dung Diễm hay Ngọc Như Yên nếu đem so với tên Bàn Tử này thì đều kém một chút. Chí ít trước mặt Dung Diễm hay Ngọc Như Yên thì bản thân Niệm Băng còn có năng lực chống đỡ. Nhưng tên Bàn Tử này mang lại cho Niệm Băng một cảm giác, một áp lực vô hạn khiến hắn cảm thấy một chút cơ hội cũng không có. Cái cảm giác này trước giờ Niệm Băng chỉ cảm nhận thấy trên người Hỏa long vương Gia Lạp Địch Mạn Tư. Chỉ là Gia Lạp Địch Mạn Tư trước giờ vẫn chưa hề biểu hiện thực lực cường đại của mình, vì vậy Niệm Băng cảm nhận không rõ ràng. Nhưng vào lúc này Niệm Băng tin rằng nếu có Gia Lạp Địch Mạn Tư ở bên cạnh thì mình cũng không chịu khổ đầu như thế này. Hiện tại phải làm sao bây giờ? Dựa vào thực lực của mình muốn cứu Phượng Nữ thì tuyệt không thể một hai ngày có thể làm được. Nhưng Phượng Nữ vẫn đang bị Bàn Tử bắt giam, đối với nàng có gì ảnh hưởng hay không khó mà đoán được. Hiện tại mau chóng cứu Phương Nữ ra chính là nhiệm vụ hàng đầu. Nếu mình đã không còn cách nào làm được thì chỉ còn cách nhờ ngoại lực. Nghĩ đến đây, Niệm Băng sớm đã xác định con đường mình sắp tới phải đi thế nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Ma pháp lực phát sinh biến dị trong cơ thể cho tới giờ Niệm Băng vẫn chưa tử tế xem xét qua xem biến hóa như thế nào. Cộng thêm những tri thức mà gia gia truyền thụ cùng những gì mà Niệm Băng đọc được từ đồ thư quan, tất cả đều cần thời gian nghiên cứu thì mới có thể đem ma pháp sở trường của mình dung hợp thành một thể. Hiện tại đây chính là thời cơ, có thể vừa tu luyện, vừa nghiên cứu vấn đề.

Thời gian cứ từng ngày trôi qua. Niệm Băng dưới lòng đất hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ, mọi việc ở bên ngoài một chút cũng không biết. Không biết trải qua bao lâu, tinh thần lực mà Niệm Băng bố trí bên ngoài chợt dao động, con mắt thứ ba nhìn thấy rất rõ Bàn Tử từ trên trời hạ xuống đứng ngay trên đỉnh đầu của mình.

Bàn Tử sắc mặt kinh dị nhìn xuống đất lẩm bẩm tự nói:"Hảo tiểu tử, có thể chôn dưới đó mười ngày liên tục, xem ra ngươi đã hoàn toàn nắm trong tay ảo bí của tiên thiên cảnh giới rồi. Tiểu tử, ngươi ra đây cho ta!"

Dứt lời, một tay lão hướng xuống đất rồi hút mạnh lên trên trời. Niệm Băng chỉ cảm thấy một cổ đại lực truyền tới, đất cát xung quanh hầu như không tạo nên trở ngại gì, cả người trong nháy mắt phá đất chui ra, mọi thứ trở nên rất rõ ràng. Trở lại trên mặt đất, cả người Niệm Băng cảm thấy một cảm giác bay bổng, thân thể giống như không tồn tại phiêu phiêu hạ xuống mặt đất.

Bàn Tử nhìn Niệm Băng khẽ cười. Lúc này mặc dù toàn thân Niệm Băng đầy đất, y phục sớm đã bị rách tứ tung nhưng đôi mắt đen màu lam kia lúc này sáng rực một cách dị thường, ánh mắt phát ra quang mang bức người. Một đạo thất sắc quang mang chầm chậm uốn quanh người mặc dù không rõ ràng nhưng hoàn toàn có thể nhìn rõ được.

Niệm Băng vừa rời lòng đất lúc này cũng cảm thấy một cảm giác rất kỳ diệu. Không khí trước mặt tựa như không chỉ đơn giản là không khí. Đủ các loại ma pháp như đang vui mừng hướng thẳng về phía Niệm Băng. Lúc này Niệm Băng không cần minh tưởng, cũng không cần kiếm nơi nào tu luyện mà ma pháp nguyên tố tự nhiên thông qua lớp da rồi xâm nhập vào cơ thể. Mặc dù như vậy, ma pháp nguyên tố không mạnh nhưng không cần tu luyện mà cũng có thể ngưng tụ được nó, thật sự còn lâu Niệm băng mới nghĩ tới. Thật ra đây chính là ưu thế của cảnh giới tiên thiên. Tiên thiên đối với hậu thiên khác nhau chính là có một lực hấp dẫn cực mạnh. Niệm Băng sống dưới mặt đất, dưới sự giúp đỡ của thiên nhãn huyệt đã sớm chuyển từ hậu thiên sang tiên thiên. Vì vậy bây giờ mới xuất hiện tình huống như vậy.

Bàn Tử cười hắc hắc nói:"Tiểu tử, mười ngày không gặp ngươi thay đổi không ít a! Để xem hôm nay ngươi có làm cho ta kinh ngạc được hay không nha."

Niệm Băng kinh dị nói:"Đã mười ngày rồi sao? Sao ta chỉ có cảm giác mới qua hai ba ngày thôi."

Bàn Tử bĩu môi nói:"Ta ngủ một lần bình thường đều là mười ngày mới tỉnh dậy, không lẽ ta lại không rõ hơn ngươi sao? Tu luyện thời gian đương nhiên cảm thấy chậm đi rồi. Lại đây, để cho ta xem ma pháp của ngươi biến hóa như thế nào."

Hít sâu một hơi không khí trong lành, Niệm Băng nói:"Đợi chút đã. Trước tiên ngươi phải thả Phượng Nữ ra để ta xem xem. Nếu không xác định nàng vẫn an toàn thì ta không đánh với ngươi đâu."

Bàn Tử vung tay lên, quang mang tức thì lóe lên. Phượng Nữ cười cười xuất hiện bên thân Bàn Tử. Thần trí của nàng lúc này rõ ràng vẫn rất tỉnh táo. Vừa nhìn thấy Niệm Băng, ánh mắt Phượng Nữ lộ ra nét thâm tình mặc dù không thể nói ra nhưng ý quan tâm vẫn rất da diết. Ánh mắt Phượng Nữ nhìn Niệm Băng như muốn hỏi hắn có khỏe không. Nhìn thấy Phượng Nữ, Niệm Băng bất giác bay tới:"Phượng Nữ!"

Quang mang lóe lên, thân hình Phượng Nữ lần nữa biến mất. Bàn Tử như một quả núi chắn trước mặt Niệm Băng:"Tiểu tử, muốn lão bà của ngươi thì phải nỗ lực đánh bại ta trước cái đã."

Niệm Băng ổn định thân thể lạnh lùng hừ một tiếng nói:"Được, ngươi muốn đánh thì đánh."

Bảy thanh ma pháp đao đồng thời xuất hiện trên không trung. Niệm Băng bản thân thi triển Tật phong thuật lui về sau. Tiếp theo đó, bảy thanh đao đồng thời rơi xuống đất. Niệm Băng bình tĩnh ngâm xướng:"Băng, ngươi là đại diện cho hàn khí lạnh lẽo. Hỏa, ngươi đại diện cho cái nóng nguyên thủy. Khí tức của băng hỏa, thỉnh các ngươi đồng ý cho ta dung hợp, lấy các ngươi cùng là ngọn nguồn mọi vật. Hãy liên kết đi!"

Băng hỏa đồng nguyên lục mang tinh và bảy thanh ma pháp đao cùng lúc hạ xuống. Băng, hỏa, thổ, phong, không gian, quang minh, hắc ám bảy loại ma pháp khí tức khác nhau theo sự xuất hiện của lục mang tinh cùng lúc bộc phát. Ma pháp nguyên tố trong không khí không ngừng tụ tập về lục mang tinh. Nguyên bản ma pháp nguyên tố hiền hòa cũng bắt đầu trở nên cuồng nộ. Bảy loại màu sắc khác nhau tạo thành một tấm màn quang sắc trước mặt Niệm Băng. Dưới tác dụng của tiên thiên cảnh giới, ma pháp nguyên tố không chỉ ngưng tụ lại trên bảy thanh ma pháp đao mà còn nhanh chóng hội tụ về thân thể Niệm Băng không ngừng bổ sung ma pháp lực hao hụt. Cơ thể tràn ngập năng lượng khiến cho Niệm Băng rất tự tin. Niệm Băng lúc này cũng muốn biết ma pháp của mình trải qua mười ngày tu luyện đã gia tăng như thế nào. Qua thiên nhãn châu, Niệm Băng nhìn thấy rất rõ ma pháp ba động xung quanh. Ý niệm thoáng động, thánh diệu đao mang theo quang mang chiếu thấu thiên địa nhẹ nhàng bay lên rơi vào tay Niệm Băng, mũi đao hướng xuống đất chạm vào thân Chánh Dương đao. kim sắc quang mang bao trùm lấy Chánh Dương đao lúc này đang được hỏa diễm của hỏa diễm thần chi thạch bao phủ khiến cho cả thân đao như được phủ một lớp hồng mang nhàn nhạt.

Bàn Tử đứng yên một chỗ không hề có ý gì muốn ra tay tấn công Niệm Băng mà chỉ tĩnh lặng nhìn hắn công kích. Niệm Băng hít sâu một hơi, bình tĩnh ngâm tiếp:"Hãy sáng lên thánh quang chiếu rọi khắp thiên địa! Ngươi là đại biểu cho quang minh vô hạn phổ chiếu khắp đại địa. Hãy biến đi khí tức thánh quang. Dưới ánh sáng của băng hỏa đồng nguyên, hãy phát ra quang mang thần thánh của ngươi, thần thánh chi quang!"

Bạch quang thánh khiết của Thánh Diệu đao tức thì sáng rực tới cực điểm chiếu sáng rực chu vi khắp nơi. Thần thánh chi quang, đây chính là thần thánh chi quang dùng để tịnh hóa mọi vật. Một quang minh bát giai công kích ma pháp. Niệm Băng từ từ giơ Thánh Diệu đao lên, ánh sáng nhu hòa thánh khiết từ từ ngưng tụ lại. Bàn Tử kinh dị phát hiện niệm Băng không ngừng áp súc thần thánh chi quang. Áp súc một bát giai ma pháp không phải là chuyện dễ dàng. Không có một tinh thần lực mạnh mẽ thì căn bản không thể nào làm được. Rõ ràng trong khoảng thời gian mười ngày qua, tinh thần lực của Niệm Băng đã có tiến bộ cực lớn.

Khẽ cười nhẹ, ánh mắt của Niệm Băng thấp thoáng hàn quang, cất giọng ngâm:"Hãy cháy lên, hỏa diễm vô tâm!"

Hồng sắc hỏa diễm từ hỏa diễm thần chi thạch tức thì bừng lên, trong nháy mắt hóa thành lam sắc chân hỏa. Lam sắc hỏa diễm không ngừng bành trướng ra khắp nơi. Niệm Băng lúc này không hề ngâm tiếp chú ngữ mà lại dùng Thánh Diệu đao trong tay hấp thu lấy lam sắc hỏa diễm. Bạch sắc quang hoa hiền hỏa tức thì nhiễm bởi lam sắc hỏa diễm. Trong chớp mắt, Thánh Diệu đao trong tay Niệm Băng bạo phát ra đao mang dài năm trượng, khí tức của ma pháp nguyên tố tức thì tựa như trở nên điên cuồng. Lúc này, đôi mắt Niệm Băng phát ra quang mang sáng rực, mi tâm lấp lánh bạch quang, tinh thần lực nâng cao tới cực hạn không ngừng áp súc lấy thần thánh chi quang đang pha trộn với lam sắc hỏa diễm.

Bàn Tử nhíu mày nhìn Niệm Băng nói:"Tiểu tử, người như ngươi ma pháp mạnh thiệt nhưng ngươi nghĩ với ma pháp của ngươi có thể đánh trúng ta sao? Đừng quên là lần trước ma pháp quyển trục của ngươi đã dùng hết rồi đấy nhé."

Nghe thấy Bàn Tử nhắc tới ma pháp quyển trục, mí mắt của Niệm Băng giật giật xém chút nữa không thể khống chế được năng lượng cực lớn trong tay, lạnh lùng nói:"Tên mập đáng chết, nếu không đánh trúng ngươi thì ta hao phí dụng sức làm gì?"

Lam bạch sắc đao mang dài năm trượng dưới nỗ lực không ngừng của Niệm Băng cuối cùng cũng thu ngăn lại khoảng bốn trượng. Lúc này sự cường đại của nó khiến cho Niệm Băng cảm thấy đuối sức. Bát giai ma pháp cộng thêm lam sắc chân hỏa, uy lực đã vượt hơn cửu giai. Cộng thêm đặc tính dung hợp ma pháp thì cái ma pháp này đã vượt xa cửu giai rồi. Một ma pháp cường đại như vậy dụng tinh thần lực áp súc khiến cho dù tinh thần lực Niệm Băng đã đề thăng lên một cảnh giới mới nhưng tốc độ tiêu hao cũng thật quá lớn. Bước chầm chậm từng bước, dưới áp lực cực lớn đó, từng bước chân Niệm Băng đều lưu lại trên mặt đất những dấu chân thật sâu

Bàn tay hút lại, dưới tác dụng của tinh thần lực và ma pháp lực, Chánh Dương đao đang bừng bừng lam sắc chân hỏa bay vào tả thủ của Niệm Băng. Hai ngọn ma pháp đao khẽ chạm vào nhau. Lam sắc hỏa diễm lúc này trên Thánh Diệu đao lại bị Chánh Dương đao hấp thu trở lại. Lam sắc hỏa diễm lúc này bừng bừng bốc lên, năng lượng không hề kém khi Niệm Băng dùng chú ngữ dẫn động thần thánh chi quang lúc nào.

Bàn Tử hiện ra thần sắc kinh dị:"Lần đầu tiên ta nhìn thấy sử dụng bát giai ma pháp như vậy. Dùng quang minh kết hợp với hỏa diễm, dưới sự dồn nén của tinh thần lực bộc phát. Hảo tiểu tử quả nhiên là có bản lĩnh. Bất quá ta muốn xem ngươi làm sao khiến ta không thể tránh né được? Hắc hắc hắc..."

Thanh âm Bàn Tử vừa dứt thì Niệm Băng bắt đầu cử động. Hai tay niệm Băng đưa ra hai bên, từng bước từng bước tới gần Bàn Tử. Khi còn cách Bàn Tử khoảng ba trượng thì song thủ Niệm Băng cùng lúc đánh về phía trước.

"Quỷ thủ lạc xử kinh thiên biến,điêu thành ba đào bách hồi toàn,thần công thiên cổ kim phương tại,đao khởi tàn nguyệt ánh lãnh tuyền."

Bạch sắc hỏa diễm mau chóng bao trùm lấy hữu thủ, chín con quang long cực lớn hiện ra mang theo khí tức thánh khiết, tiếng long ngâm không ngừng vang lên, cửu long lúc này đã hoàn toàn phong kín đường chạy thoát của Bàn Tử.

Nhìn thấy đột nhiên xuất hiện quang long, Bàn Tử giật mình, trên khuôn mặt xuất hiện thần sắc quái dị bất giác lui về sau một bước. Lúc này, động tác của Niệm Băng vẫn còn chưa dừng lại.

"Quỷ mê nguyệt vựng băng giản toái, điêu thành bích ngô phượng hoàng hồi,thần nhạc nhất khúc thanh âm chuyển,đao minh vân động kinh điểu phi."

Tại tả thủ dưới sự bao bọc của lam sắc chân hỏa, chín con lam sắc phượng hoàng cực lớn hiện ra. Hỏa diễm của phượng hoàng mau chóng bù vào những khe hở của cửu long. Trong nháy mắt, long phượng hợp minh dẫn tới khí tức bùng phát. Quang minh cùng hỏa diễm dung hợp vào nhau một cách hoàn mỹ. Xung quanh khuôn viên năm trượng quanh Bàn Tử hoàn toàn bị cửu long cửu phượng bao trùm. Lam bạch quang mang không ngừng đan vào nhau. Hai bát giai ma pháp dưới tác dụng dung hợp uy lực mau chóng tăng hơn cả thập giai.

"Long vu tập vũ chi long phượng quang diễm."

Quang mang của cửu long cửu phượng trong nháy mắt đã bao trùm khắp chu vi nơi bàn tử đứng.

Trong quang mang truyền ra thanh âm của Bàn Tử:"Mẹ nó, xú tiểu tử này không ngờ còn có tuyệt chiêu như thế này nữa!"

"Oành!"

Trước khi tiếng nổ lớn vang lên thì Niệm Băng đã dựa vào Tật Phong thuật bay tránh ra bên ngoài cả mười mấy trượng.

Đọc truyện chữ Full