DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Băng Hỏa Ma Trù
Chương 214: Huynh trưởng dung mạo tương tự ( Thượng )

Dung Phi vỗ vỗ bả vai Niệm Băng, mỉm cười nói: "Tiểu tử, cố gắng lên, mấy hôm trước đại ca nói ngươi đã tiến vào cảnh giới ma đạo sĩ, gia gia rất cao hứng vì ngươi đấy. Trong đám đồng lứa tuổi, chúc ngươi rèn luyện tốt nhất, tam gia gia ủng hộ ngươi. Qua mấy ngày nữa, tân duệ ma pháp sư đại tái bắt đầu, ngươi cần phải tranh thủ a! Ta còn nghe được tin tức truyền đến, lần này người Băng Thần tháp phái tới là thiên tài trong giới trẻ đồng lứa, dường như gọi là Thiên Huyễn Băng Vân gì đó, ngươi nếu có thể thắng nàng, ta nghĩ gia gia của ngươi nhất định sẽ phi thường cao hứng."

Niệm Băng vâng vâng dạ dạ đáp ứng, chỉ sợ bị Dung Phi nhìn ra một tia sơ hở, dù sao, về mặt tướng mạo hắn mặc dù rất giống Dung Băng, nhưng vẫn có chút khác nhau, đối với người quen mà nói, chỉ cần nhìn kỹ không thể nào không nhận ra, may là vì bầu trời tối đen, Dung Phi lại không tiếp tục rườm rà đi khỏi thân vương phủ, tìm người đánh cờ.

Dung Phi đi rồi, Niệm Băng phát hiện sau lưng mình đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, một khi bị Dung Phi phát hiện thân phận của mình, ở Dung thân vương phủ đầm rồng hang hổ này của, hắn rất khó có cơ hội chạy thoát. Khỏi đã hơn chục năm, trí nhớ từ khi còn nhỏ dù sao cũng có chút mơ hồ, Niệm Băng vừa tìm kiếm đường, vừa nhanh chóng lục lại trong trí nhớ về vương phủ này, trí nhớ lực so với người thường mạnh hơn rất nhiều giờ đấy đã phát huy tác dụng quan trọng, trải qua khoảng nửa canh giờ tìm kiếm, hắn rốt cục đã phát hiện mục tiêu của mình. Vận khí của hắn không tồi, trừ bỏ gặp phải Dung Phi ra, dọc đường đi chỉ gặp vài hộ vệ tuần tra và một số người hầu mà thôi, những người đó đều tưởng hắn là Dung Băng, tự nhiên không có ai cản trở hắn.

Thư phòng cao lớn mà cũng rất rộng rãi của đặt trong một cái sân độc lập, trong sân trồng các loại kỳ hoa dị thảo, chỉ có một con đường nhỏ cũng không rộng rãi đưa tới chính giữa sân có bốn gian nhà lớn, vừa đến gần sân, tinh thần lực của Niệm Băng hướng hắn phát ra cảnh báo, nhanh chóng dùng tinh thần lực tìm tòi một vòng. Ít nhất ở trong sân này phát hiện hơn mười ám cương, Niệm Băng biết, con số này chỉ là mình phát hiện, sợ rằng số mình không phát hiện cũng không ít.

Thư phòng thuộc về trọng địa của Dung thân vương phủ, trừ bỏ người nhà Dung thân vương ra, người ngoài tiến vào phải có thủ lệnh do Dung thân vương tự mình ban bố mới được Bước vào sân của thư phòng cũng không có ai ngăn trở, nhưng tinh thần lực Niệm Băng lại rõ ràng cảm giác được ám cương có tinh thần ba động, chẳng lẻ bọn họ phát hiện?

Hẳn là không phải, nếu đã tới hắn sẽ không lại, bình tĩnh đi tới trước thư phòng, trên cửa thư phòng địa có một đồ án lục mang tinh màu đỏ, Niệm Băng biết, khảo nghiệm lớn nhất của mình sắp đến, các thủ vệ nhận không ra thân phận của mình, nhưng muốn tiến vào thư phòng lại phải thông qua chướng ngại cuối cùng, cũng chính là ma pháp trận khảo nghiệm này. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

Cái ma pháp trận này chính là không nhận người, chỉ có biết phương pháp khai mở mới có thể tiến vào. Điểm này Niệm Băng đã sớm biết, nhưng hắn vẫn bước tới bởi hắn đối với phương diện tri thức ma pháp trận của mình có tin tưởng trọn vẹn.

Đứng ở trước cửa bất quản những ám cương này, tinh thần lực hoàn toàn tập trung. Giống như một thanh đao nhọn trực tiếp cắm vào trong ma pháp trận, trong phút chốc, hắn chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, trước mắt phảng phất thấy được vô số ma pháp phù hào nhảy múa khắp xung quanh hắn, mỗi phù hào đều tràn ngập khí tức hỏa diễm, cấu tạo ma pháp trận phức tạp tới mức Niệm Băng trong lòng cả kinh.

Bất quá, hắn tuy kinh ngạc nhưng không loạn. Nhanh chóng lần theo đầu mối của ma pháp trận, cố nén một cỗ nhiệt lưu ba động lan tới, điều động khí tức trong cơ thể, tự mình của cảm thụ biến hóa vi diệu trong ma pháp trận. Khi hắn rốt cục nghiên cứu tới trung tâm của ma pháp trận, rốt cục cũng hiểu đây là ma pháp trận gì. Bộ phận trọng tâm quan trọng nhất tạo thành ma pháp trận, cũng chính là trận nhãn của ma pháp trận thế nhưng lại là một giọt máu tươi, không cần tiếp tục tốn công nghiên cứu gì nữa, hắn cũng đoán ra, đây đúng là máu tổ phụ Dung thân vương, mà hiệu quả của ma pháp trận này là tra xét, ma pháp trận này dùng máu để xác định thân phận của người tới, thử hỏi, còn có phương pháp nào chính xác hơn đây?

Phát hiện điểm này, Niệm Băng biết mình không cần tiếp tục tìm kiếm phương pháp khai trận, không chút do dự, đặt tay lên giữa lục mang tinh màu, hồng quang trong nháy mắt đại phóng, Niệm Băng chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, sau một khắc, hắn đã tiến vào trong thư phòng. Hay cho một ma pháp trận, tập hợp cả tham tuân, công kích, truyền tống tam đại công năng, xem ra, mình lựa chọn tới xem và trộm ma pháp thư là hoàn toàn chánh xác.

Ngoài thư phòng, hai ám cương đang ở nói chuyện với nhau, ám cương Giáp nói: "Huynh đệ, vừa rồi ta không nhìn lầm chứ. Ta nhớ kỹ tiểu vương gia lúc trước đã tiến vào rồi mà? Hắn sao lại thay đổi quần áo rồi lại từ bên ngoài đi vào? Chẳng lẻ là ta hoa mắt sao?"

Ám cương Ất nói: "Không, không phải hoa mắt, ta cũng thấy. Bất quá, tính tình tiểu vương gia ngươi cũng biết đấy, càng huống chi, thư phòng là trọng địa của dung thân vương phủ chúng ta, bên trong có lẽ có huyền cơ gì đó, nói không chừng là tiểu vương gia sử dụng Truyện Tống Trận đi ra ngoài, sau đó lại thay đổi quần áo quay lại. Dù sao cũng là tiểu vương gia. Huống chi, trừ bỏ người mang huyết mạch của thân vương đại nhân ra, người ngoài đề sẽ không được ma pháp trận kia chấp nhận a! Đừng lo bò trắng răng, lưu ý bốn phía đi. Mặc dù vị tất đã có người dám đến nơi này làm loạn, nhưng chúng ta vẫn phải làm tròn bổn phận của mình."

Tiến vào thư phòng, mùi giấy trong phòng phả vào mặt, Niệm Băng lúc còn bé từng được cha đưa xuống nơi này một lần, chỉ bất quá trong trí nhớ cũng không có gì nhiều, mấy gian phòng trong thư phòng hoàn toàn tương thông, nơi này đến cả sơ cấp ma pháp thư cũng là tâm huyết tích trữ bao nhiêu năm của Dung gia, tất cả khắc ý hoàn toàn tương thông, một loạt giá sách cao lớn khiến Niệm Băng trong lòng nôn nao, đây đều là bảo bối có thể giúp thực lực của mình tăng lên a!

Một người bước đến trước phía trước một giá sách, bắt đầu tuần tìm kiếm tên một bộ sách trên giá.

"Ân. Là ai vào vậy? Hiếm có người tới đây đọc sách a!" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ phía sau, bên trái giá sách truyền đến, khiến cho Niệm Băng vừa tìm được một quyển đỉnh cấp hỏa hệ ma pháp chú ngữ không khỏi toàn thân cứng đờ. Sao lúc này trong thư phòng sao lại có người? Động tác đầu tiên chính đem quyển ma pháp thư thu vào trong Không Gian chi giới của mình, sau đó nhanh chóng ngưng tụ ma pháp lực. Là ai ở chỗ này đây?

Niệm Băng lúc này trong lòng không hề sợ hãi, dù sao có thể tiến vào trong thư phòng, hắn tịnh không lo người khác nhận ra thân phận, chỉ cần đối phương coi mình là ca ca, cho dù cùng nhau đọc sách cũng không nhất định sẽ bị đối phương nhìn ra sơ hở. Nghĩ tới đây, hắn ổn định tâm thần, đi ra bên trái phía sau giá sách, bình tĩnh nói: "Là ta, ai đã trễ thế này còn ở đây đọc sách?"

Tiếng bước chân vang lên, Niệm Băng và người không biết kia đồng thời đi về một phía. Khi Niệm Băng qua chỗ rẽ, một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước mắt hắn. Trong nháy mắt, Niệm Băng cùng đối phương đồng thời ngây dại, đại não trống rỗng, hai ngươi nhìn nhau, ai cũng nói không nên lời. Thân hình giống nhau, tướng mạo và khí chất tương tự, khiến cho cả hai đều có cảm giác đang nhìn vào trong gương, nếu không phải màu sắc quần áo bất đồng, bọn họ có lẽ sẽ nghĩ trước mắt mình chỉ là ảo giác. Đứng đối diện với Niệm Băng là một gà thanh niên mạch áo trắng, trên ngực trái của hắn cũng có một đồ án hình sư tử. Hai người đối mặt với nhau, sự ngây ngốc từ lúc bắt đầu gặp chuyển thành kinh ngạc. "Ngươi là ai?" Ba chữ này đồng thời xuất ra trong miệng hai người.

Niệm Băng khi đang nói ra ba chữ đó đã lập tức tỉnh ngộ, hắn tuyệt đối không ngờ bản thân lại gặp ca ca trong tình huống này.

Dung Băng trong mắt hào quang chợt lóe, sát khí bộc phát. Quang mang hỏa diễm trong nháy mắt bốc lên trên người, tay trái nhấc lên, một hỏa cầu xuất hiện trước ngực, sự tình kỳ dị phát sinh, hỏa cầu biến thành một bàn tay, trong nháy mắt chộp về phía mặt Niệm Băng. Niệm Băng phản ứng cũng không chậm, quang mang hồng sắc đồng dạng tỏa ra trên người, sau khi hỏa quang lóe lên, trong thư phòng một lần nữa khôi phục bình tĩnh.

Trên mặt lộ ra một tia cười khổ. "Không cần hoài nghi khuôn mặt của ta, ta không mang mặt nạ. Ca ca, mười hai năm không gặp, ngươi quên Niệm Băng rồi sao?"

Dung Băng toàn thân chấn động thất thanh nói: "Ngươi là Niệm Băng?"

Nhìn từ trên xuống dưới, người thanh niên trước mặt vô luận là dáng người cùng tướng mạo đều cực kỳ giống mình, trái tim hắn rung động.

Niệm Băng biết bây giờ không nên giấu diễm gì nữa, nếu không mình tuyệt đối không thể rời khỏi thư phòng được. Đã gặp nhau vậy cũng chỉ có thể lựa chọn đối mặt, chậm rãi gật đầu, Niệm Băng nói: "Ca, đúng vậy, ta đã trở lại. Nhiều năm như vậy, ngươi khỏe chứ?" Trong lòng hắn cũng đang có chút rung động, phải tận lực kiềm chế tâm tình kích động của mình.

Dung Băng trong mắt đã có chút ướt, mạnh mẽ tiến lên, giang hai tay ra, Niệm Băng cũng giang hai tay, ôm lấy ca ca của mình, huynh đệ hai người đồng thời cảm nhận được tiếng trống ngực kích động của đối phương.

Một lúc lâu sau, Dung Băng mới buông lỏng hai tay, nắm lấy bả vai Niệm Băng, cẩn thận nhìn hắn. Dung Băng nở nụ cười. "Tiểu tử giỏi, ngươi bây giờ giống ta như đúc, cả thân hình cũng không sai biệt lắm. Thiên thúc đâu? Thiên thúc có trở về với ngươi hay không? Các ngươi trở về thật tốt quá. Xú tiểu tử, ngươi nhất định là giả trang thành ta mới vào được đây đúng không?"

Niệm Băng ảm đạm lắc đầu nói: "Ca, ba ba không về, người đã không về được rồi." Từ hành động vừa rồi, Niệm Băng biết, cảm tình của ca ca đối với mình không hề thay đổi gì. Có lẽ, Dung gia đã coi mình và cha là phản đồ, đào phạm, nhưng hắn tin rằng ca ca của mình không như vậy. Đây là một loại tín nhiệm mù quãng, tín nhiệm từ trực giác.

Dung Băng trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. "Niệm Băng, ngươi nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ Thiên thúc hắn …"

Niệm Băng gật gật đầu, nói: "Chuyện về phụ mẫu ta hẳn ngươi cũng biết, ba ba vì tới Băng Thần tháp cứu mụ mụ, tám năm trước, nghĩa vô phản cố (ND:làm việc nghĩa không được chùn bước) dẫn ta tới Băng Thần tháp, nhưng cuối cùng lại chỉ có ta trốn được. Tám năm rồi, ba ba và mụ mụ đã qua đời tám năm." Nói tới đây, vành mắt hắn đã đỏ lên, nước mắt thuận theo khuôn mặt chảy xuống, nhiều năm kiềm chế tình cảm, rốt cuộc khi gặp mặt thân nhân cũng không nhẫn nại được, nước mắt từ thân thể đang run rẩy rơi xuống, trong thư phòng tràn ngập khí tức bi thương.

Dung Băng ngây ngốc nhìn Niệm Băng, mặc dù Niệm Băng chỉ đơn giản thuật lại như vậy, nhưng hắn có thể cảm giác được những năm nay đệ đệ đã chịu biết bao khổ cực, không có cha mẹ, hắn làm thế nào tồn tại a!

Nhiều năm độc lập, Niệm Băng đã học được kiên cường, lau nước mắt trên mặt, nhìn Dung Băng nói "Ca, ta cũng không gat ngươi, hôm nay ta tới nơi này chỉ là muốn coi trộm ma pháp thư trong thư phòng, không nghĩ tới lại gặp ngươi, xem ra hết thảy đều đã định trước. Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm ngươi khó xử, nếu ngươi còn coi ta là đệ đệ, vậy xin đừng ngăn cản ta rời khỏi, được không?"

"Không." Dung Băng ôm lấy cánh tay Niệm Băng. "Niệm Băng, ngươi sao có thể cứ như vậy mà đi được? Ngươi là thành viên của Dung gia cơ mà! Đây là nhà của ngươi, ngươi không cần đi đâu nữa."

Niệm Băng cười thảm một tiếng. "Nhà? Còn có người coi ta và cha ta là thành viên của Dung gia hay sao? Cho dù có, có lẽ cũng chỉ có ngươi và đại bá thôi. Ca ca, ta không muốn đem tới phiền toái cho ngươi."

Dung Băng căng thẳng cầm tay Niệm Băng, nói: "Có lẽ, bây giờ không ai chấp nhận ngươi, nhưng một ngày nào đó, ta sẽ khiến cho tất cả mọi người biết ngươi là đệ đệ của ta, là một phần tử của Dung gia."

Nghe thanh âm kiên định của Dung Băng, trong mắt Niệm Băng người trong trí nhớ đã tiêu thất một chút. "Ca, ý của nghươi là, Dung thân vương đã xác định ngươi làm người thừa kế thúc sao?" Từ khi bị đuổi khỏi nhà, trong lòng Niệm Băng đã không có gia gia, trong trí nhớ của hắn chỉ có một gia gia nghiêm khắc, không hề hiền từ. Trong trí nhớ của hắn còn khắc sâu hình ảnh gia gia phẫn nộ mắng chửi phụ thân và mình, từ khi rời khỏi Dung gia, hắn chưa từng thừa nhận mình là một thành viên của Dung gia, càng không thừa nhận Dung thân vương là gia gia của mình. Người thừa kế Dung thân vương vẫn còn chưa rõ ràng, dù sao bất luận là bản thân Dung thân vương hay là hai đệ đệ của hắn, con cháu đều rất nhiều, hơn nữa không thiếu người xuất sắc, muốn lựa chọn một người thừa kế đâu dễ dàng gì?

Dung Băng vuốt cằm nói: "Hai năm trước, gia gia đã xác định, khi người trăm tuổi, phụ thân sẽ thừa kế vương vị. Phụ thân thường xuyên nói, kỳ thật thiên phú của người không bằng Thiên thúc, nếu Thiên thúc còn sống …"

Niệm Băng ngăn Dung băng không nói thêm gì nữa. "Ca, hết thảy đều đã là quá khú, thay ta chúc mừng đại bá nhé. Đừng nói cho bất cứ ai ta đã tới đây, được không?"

Dung Băng trong mắt toát ra một tia bi thương. "Niệm Băng, ngươi thực sự phải đi sao? Địa vị phụ thân trong nhà giờ đã rất cao, Thiên thúc đã khuât, có lẽ ta và phụ thân sẽ đề nghị, gia gia sẽ cho phép ngươi một lần nữa về nhà? Dù sao trên người ngươi cũng đang chảy dòng máu của Dung gia mà! Lưu lại đi."

Niệm Băng nở nụ cười, trong mắt chợt lóe lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị. "Ca, ngươi phải hiểu, ta không cần bất cứ ai ban ơn. Cho dù lưu lại thì sao đây? Lại giống như trước bị người khác bài xích sao? Ta sẽ không lưu lại đâu, bất quá, một ngày nào đó, ta sẽ dùng năng lực của chính mình chứng minh hết thảy, ta sẽ làm cho gia gia hối hận. Thù của cha mẹ, ta nhất định phải báo."

Dung Băng buông lỏng tay Niệm Băng ra, hắn biết Niệm Băng nói đúng, cho dù Dung thân vương đồng ý cho Niệm băng trở về, hắn ở trong nhà nhất định sẽ không được mọi người trọng thị, thậm chí còn bị bài xích.

Đọc truyện chữ Full