Hi Lạp Đức mỉm cười: " Hồ Quang, lần này ngươi có thể nhìn nhầm chăng, ngươi không cần lòng vòng quanh co để che đậy với ta, ta trước đây đích xác là đã biết hắn, Miêu Miêu cũng quen hắn. Hắn là một gã băng hỏa đồng nguyên ma pháp sư, với phương diện ma pháp rất có thiên phú, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư rồi. Còn như hắn mà thi triển quang minh ma pháp, giống như ngươi nói vậy, thì rất có thể là thi triển thông qua ma pháp quyển trục. Nhưng mà cho dù là tinh thần lực của ta cũng không cảm giác được nhiều tinh thần ba động khi hắn thi triển ma pháp, nếu nói hắn sử dụng quyển trục thì động tác dường như có chút rất bí mật".
Hồ Quang cười hắc hắc:" Các người nhận ra là tốt rồi, lão Hi, ngươi và hắn có quen biết sao? Ngươi cũng biết rằng hiện tại trong thân quân đoàn Đông Bắc của ta thiếu nhất chính là ma pháp sư. Nước ta ngoại trừ trung ương quân đoàn là do quốc gia trực tiếp chiêu mộ, ngoài ra thì mấy cái tập đoàn quân sự khác đều tự thân chiêu mộ ma pháp sư. Trong trung ương thân quân đoàn có sư đoàn ma pháp sư ùng mạnh thật sự làm cho người ta ngưỡng mộ, việc này thì Dung lão nhi đúng là có lực hiệu triệu rất lớn. Bây giờ bên ta chỉ có hai mươi mấy tên ma pháp sư, ma đạo sỉ thì chỉ có một, sức mạnh gần như không đồng đều. Nếu có thể thì ta hy vọng chiêu dụ thêm nhiều ma pháp sư vào trong quân đoàn một chút, về mặt đãi ngộ thì dễ dàng thương lượng thôi, ngươi xem có thể giúp được ta cái bề bộn này không?"
Hi Lạp Đức tức giận, liếc mắt trừng hắn:" Giúp ngươi? đừng có nằm mơ! Ta đối với Niệm Băng một điểm cũng không hiểu rõ, với lại người đừng quên hắn là một trù sư, có bản lãnh thì ngươi tự mình mà đi chiêu mộ đi, bất quá ngươi chiêu mộ người nào ta không cần biết, nhưng cấm ngươi có chủ ý giao thiệp với bạch nhân chúng ta, chúng ta là Triệu hoán ma pháp sư thì tuyệt đối sẽ không tham dự bất luận cái gì là quốc gia hay quân đội đâu "
Hồ Quang ngượng cười nói: "Không cần phải nói tuyệt tình như vậy chứ, nói như thế nào thì chúng ta cũng là bằng hữu với nhau, tộc nhân các ngươi nhiều như vậy, nếu như đồng ý dấn thân vào quân đội thì sẽ rất tốt đó ". Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Báo caó ". Xe ngựa bên ngoài truyền đến một âm thanh hò hét vang dội, Hồ Quang chỉnh lại sắc mặt rồi lãnh đạm: "Nói!".
"Bẩm bào nguyên sóai đại nhân, ngoài thành có một đội nhân mã kéo tới, nghe nói là đội ngũ của Băng Nguyệt đế quốc tham dự tân duệ ma pháp sư đại tái, kể cả hộ vệ tổng cộng hơn hai mươi người do thất hoàng tử Yến Phong của Băng Nguyệt đế quốc dẫn đầu, có nên cho phép họ tiến vào biên giới nước ta không?"
Hồ Quang do dự một chút rồi nói: "Có thể cho họ tiến vào, nhưng mà mời bọn họ xuất trình văn kiện tham gia thi đấu, sau đó để cho bọn họ vào thành, phái người của chúng ta bí mật theo dõi, nếu họ có hành động gì dị thường thì lập tức báo cáo đến ta."
"Vâng, thưa nguyên sóai đại nhân ".
Bản thân Miêu Miêu đang dựa vào phụ thân mà ngủ, Hi lạp Đức nhìn Hồ Quang nói:" Tân duệ ma pháp sư đại tái của năm nước lại bắt đầu rồi sao? Tại sao Băng Nguyệt đế quốc lại do hoàng tử hộ tống tuyển thủ thi đấu đến đây chứ?"
Hồ Quang lắc đầu: "Việc này ta không biết rõ ràng, nhưng mà dựa vào biểu hiện trên tư liệu đế quốc thì vị thất hoàng tử này gần đây không được sủng ái, ham võ thành si, nghe nói lớn lên hắn rất anh tuấn."
Nhìn trên mặt hồ Quang ẩn chứa tia tà khí, Hi Lạp Đức bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ngươi … tật xấu này không chịu đổi, ngay cả hoàng tử mà cũng muốn nhớ nhớ thương thương. Hồ Quang, ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, cũng nên tìm một nữ nhân mà lập gia đình đi chứ!"
Hồ Quang bất đắc dĩ nói: " Lão Hi, ngươi cũng biết ta đối với nữ nhân một chút hứng thú cũng không có. Ai da…tại sao ta lại là một nam nhân chứ? Về phương diện này thì ta thấy cả đời này mình cũng không thay đổi được, nhưng ngươi cũng không cần khuyên,dù sao gia đình ta cũng không chỉ có mỗi mình ta là hài tử, cha mẹ đều đối với ta coi như vứt bỏ đi. Có cơ hội ta cũng muốn đi gặp vị thất hoàng tử này, nếu như hắn anh tuấn giống Niệm Băng thì quá tốt. Nhưng mà phong cách của Niệm Băng không phải là dạng ta thích, cái loại tiểu sinh anh tuấn đó các nữ hài tữ mới cảm thấy thích, còn ta lại thích nhất nam nhân có chút ý vị hơn".
"Được rồi, được rồi …ngươi nói thêm chút nữa thì ta ói ra mất, ngươi là nam cúc hoa (gay) rất trứ danh, cùng ngươi ở một chỗ thật sự làm cho người ta chịu không được. Ta cảnh cáo ngươi, sau này trước mặt con gái ta không được lộ ra thần thái dâm đãng này, nếu không ta khiến ngươi ngay cả nam nhân cũng làm không được " Hi Lạp Đức vẻ mặt căm ghét nhìn Hồ Quang, trong mắt không tồn tại một tia thân thiện hay trách móc.
Hồ Quang hừ một tiếng, giọng nói có phần ôn nhu mà tà ác: "Lão Hi, có dũng khí nhìn ta xuất ra vẻ mặt nam cúc hoa tam vũ, sợ rằng ngoài bệ hạ ra cũng chỉ có ngươi mà thôi ".
Hi Lạp Đức lảo đảo bạch nhãn của mình: " Ngươi không cần uy hiếp ta, lúc nào ngươi cường đại đến thần sư cảnh giới thì tìm ta trả thù rồi hẵng hay, đừng quên lúc đầu ngươi đã vài lần bại trận dưới tay ta."
Hồ Quang chán nản nói:" Hảo, coi như ta chịu phục ngươi. Mẹ kiếp! trên đại lục ngoại trừ Băng Tuyết nữ thần tế tự ra thì chân chánh làm ta bội phục cũng chỉ có ngươi. Hồ Quang ta sống ba mươi tám năm, tỷ thí cùng ngươi lần ấy là trận thua bi thảm nhất, tinh thần ma pháp của ngươi như vậy cũng quá dị thường, hơn nữa còn có Long Triệu hoán thuật, người nào có thể chống nổi ngươi chứ? Có bản lãnh sao ngươi không đi tìm Băng Tuyết nữ thần tế tự làm một chút gì tốt đẹp đi? Nghe nói bà ta vẫn còn là một lão xữ nữ đấy, nếu ngươi có thể mang bà ta ra đối phó, mười Hồ Quang ta làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng đều chấp thuận ".
Có lẽ thanh âm của Hồ Quang hơi lớn một chút, làm cho Miêu Miêu đang trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh dậy:" Tiểu phá xà, làm cái gì đó? Kiếm đối tượng sao? Người muốn chọn ai làm đối tượng vậy? "
Hồ Quang bị Miêu Miêu hỏi nhất thời ngẹn lời, vội vã che dấu nói:"Không có gì, không có gì …ta cùng ba ba của con đang nói về những người từ Băng Nguyệt đế quốc đến Hoa Dung để tham dự tân duệ ma pháp sư đại tái".
Vừa nghe những lời này, ánh mắt của Miêu Miêu nhất thời sáng ngời:"Ma pháp sư thi đấu? con cũng phải tham gia. Ba ba, giúp cho con tham gia có được không?"
Hi Lạp Đức cau mày nói:"Miêu Miêu, đừng hồ đồ, việc này không phải là việc mà con có thể tham gia, phải nhất định là đại biểu cho quốc gia mới tham gia được, hơn nữa con cho đây là trò đùa sao? Trình độ của con hiện giờ còn không bằng một gã đại ma pháp sư, mà muốn tham gia thi đấu ma pháp ư? Đợi sau khi quyết đấu Hoa Long Trù Nghệ Đại Tái kết thúc, con phải theo cha về nhà tiếp tục tu luyện ma pháp. Sau này khi có chút thành tựu, cha sẽ xem xét lại có nên mang con ra ngoài hay không, nha đầu ngươi thật là có lòng hiếu kỳ quá lớn mà!."
Vừa nói hắn lại vừa trân trân trừng mắt liếc Hồ Quang.
Ngoài thành Tháp Lỗ, sau khi xuất trình giấy chứng nhận thi đấu, Băng Nguyết đế quốc gồm một nhóm hai mươi người cùng ba chiếc xe ngựa chậm rãi tiến vào Tháp Lỗ thành, dẫn đầu đội ngũ là một người cao lớn, toàn thân ngân sắc giáp vị chính là Yến Phong. Hắn đang ngồi trên lưng ngựa, hiện ra tư thế oai hùng sảng khoái, trên mặt hắn vẫn luôn tỏa ra hơi thở lạnh như băng, vẻ mặt rất bình tĩnh, trong đôi mắt không có cái gì gọi là cảm tình, sắc thái hay biểu lộ gì cả. Phía sau Yến Phong là sáu gã võ sĩ ăn vận võ trang, tiếp theo là ba chiếc xe ngựa, xung quanh xe ngựa còn có mười tên kỵ binh hộ vệ. Cả nhóm đông đảo to lớn tiến vào trong thành.
Lúc đầu tiến vào Tháp Lỗ thành, Yến Phong có chút phát hiện kinh ngạc ra rằng chỗ này nhìn như thành thị phồn hoa nhưng dân chúng lại không có nhiều như tưởng tượng của hắn, đưa mắt nhìn kĩ lại thì thấy trên khu phố có rất ít người xuất hiện, các cửa tiệm ở dọc hai bên đường phần lớn đều đóng cửa.
" Ngươi tới đây, Tháp Lỗ thành tại sao lại yên tĩnh như vậy?", một gã kị sĩ vội vàng giục ngựa tiến lên, cung kính nói:" Thất điện hạ, thuộc hạ đi thăm dò một chút, nước ta tại chỗ này có một lữ điếm bí mật, để bảo đảm an toàn, chúng ta đi đến đó cư trú, chỉ cần xuyên qua quảng trường Tháp Lỗ sẽ nhanh chóng đến được lữ điếm."
Yến Phong gật đầu:" Ngươi đi trước tìm hiểu một chút, xem xem có tình huống gì rồi nhanh chóng hồi báo "
" Vâng, thưa điện hạ " kỵ sĩ trả lời một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Thời gian không lâu sau thì tên kỵ sỹ khoái mã quay về, nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Yến Phong, hắn vội vàng nói: " Điện hạ, là như thế này, thành Tháp Lỗ đang cử hành một giải thi đấu hoa long trù nghệ gì đó, hôm nay là trận chung kết cho nên đại bộ phận dân chúng của thành đã đến quảng trường bên kia để xem thi đấu. Hiện tại bên kia người người tấp nập, chúng ta muốn xuyên qua sợ rằng không có dễ dàng như vậy, điện hạ, ngài xem …."
Yến Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau xe ngựa, lạnh nhạt nói:" Chúng ta đi qua xem thử, đến bên ngoài quãng trường Tháp Lỗ tạm thời nghỉ ngơi, đợi sau khi trận đấu kia kết thúc thì đi qua. A Nhị, A Tam … hai người các ngươi đi mua một chút rau quả sạch sẽ tươi ngon cho Băng Vân tiểu thư và các vị tế tự dùng, chúng ta sẽ tập hợp bên cạnh quãng trường Tháp Lỗ "
"Vâng", hai gã kỵ sĩ phi ngựa đi, Yến Phong từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đi tới hai chiếc xe bên cạnh nói:"Băng Vân tiểu thư, thành Tháp Lỗ hôm nay có hội nghị trọng yếu, có khả năng chúng ta phải mất một đoạn thời gian nữa mới đến được nơi nghỉ ngơi, trước tiên nàng tạm thời ở trong xe ngựa nghỉ ngơi vậy."
Tiếng nói từ trong xe ngựa vang ra giống như là âm thanh của tự nhiên:" Tất cả đều do Thất điện hạ làm chủ, Băng Vân ở trong xe ngựa cũng không có gì bất tiện cả".
Tiếng nói từ trong xe ngựa truyền ra quả thật là tuyệt vời làm xúc động lòng người, bất luận là âm nhạc gì cũng không thể so sánh với âm thanh êm tai này được, đáng tiếc là âm thanh này lại giống như băng lạnh vạn năm, nghe lọt vào tai làm cho người ta cảm giác thấy run sợ, phảng phất dường như người nói chuyện cơ bản là không có chút tình cảm nào cả.
Yến Phong nhíu nhíu chân mày, bản thân hắn đối với nữ nhân quả thật không có hứng thú, hơn nữa hắn đối với sự băng lạnh của vị Băng Vân tiểu thư này còn mong muốn hơn nữa. Dọc đường đi, hắn mặc dù là phụ trách hộ tống nhưng số lần hắn cùng vị Băng Vân tiểu thư này nói chuyện cũng không quá mười lần, mỗi lần nhiếu nhất cũng chỉ ba câu, hắn từ lâu đã có thói quen như thế. Yến Phong lên ngựa lần nữa, dưới sự chỉ huy của hắn đoàn ngựa hướng về quãng trường Tháp Lỗ đi tới.
Ngoại trừ ăn uống đơn giản ra, Niệm Băng trong khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa trận đấu thứ nhất và thứ hai đều nhất mực tuân thủ trạng thái nữa minh tưởng, rốt cục thời gian của trận tỷ thí thứ hai cũng đã tới.
Chậm rải mở mắt, Niệm Băng phát hiện Tiểu Thiên đang đứng ngay ngắn bên cạnh mình, hắn đứng thẳng người lên nhìn Tiểu Thiên nói:" Thời gian tới nhanh vậy sao?"
Tiểu Thiên gật đầu nói: "Giống như vận may sẽ không tới trên người ngươi lần nữa, lần này ta muốn cho ngươi thấy thực lực tuyệt đối, hiện giờ tham gia thi đấu đối với ta mà nói là thu hoạch lớn nhất, sợ rằng dù cho ngươi hiểu rõ đao pháp "Long Vu Tạp Vũ" đi nữa thì trận thứ hai này ta sẽ làm cho ngươi giống như xem một vở kịch hay."
Niệm Băng cười: " Tiểu Thiên, ngươi biết không? Nếu ngươi có thể thắng ta, việc này đối với ta mà nói là một chuyện tốt." Bỏ lại những lời sau lưng, hắn trước tiên đi ra khỏi khu nghỉ ngơi.
" Chuyện tốt?" Tiểu Thiên nhíu nhíu chân mày một lát mới lầm bầm nói: " Thắng lợi làm cho ngươi kiêu ngạo, thất bại làm cho ngươi ngươi tiến bộ, có lẽ chuyện này là nguyện vọng của hắn, cứ như vậy đi, thất bại lần đầu tiên đối với ta cũng là chuyện tốt. Niệm Băng, ngươi chưa từng có thua sao? ta cũng không có, hôm nay chúng ta hãy làm một trận tỷ thí cho thật tốt, xem xem ai là người chiến thắng cuối cùng ".
Mạc Mạc đi qua bên mình Tiểu Thiên, liếc mắt nhìn hắn cười rạng rỡ nói:" Không nên quá cố chấp, ngươi quả là rất háo thắng, đúng như Niệm Băng nói, thất bại có lẽ mới là chuyện tốt "
Tiểu Thiên cười cười:" Ta biết chứ, nhưng mà thất bại được tạo ra trên cơ sở ta toàn lực ứng phó, nếu ta toàn lực ứng phó mà cũng không thắng được, như vậy ta nhất định thản nhiên tiếp nhận thất bại này, ta muốn xem Niệm Băng có bản lãnh này hay không. Đi thôi, đã tới giờ rồi đấy."
Niệm Băng đi ung dung quanh đài, rồi tự mình đi tới trước trù án, đột nhiên một thân ảnh quen thuộc phá vỡ sự bình tĩnh trong lòng hắn. Xa xa, người này ngồi trên con ngựa cao lớn, toàn thân vươn ra thẳng tắp, trên người tản ra hơi thở lành lạnh, là hắn …hắn như thế nào mà cũng đến Hoa Dung đế quốc? Ấn tượng của Niệm Băng đối với Yến Phong cũng không phải tệ, nhưng mà sở thích của Yến Phong kỳ lạ như vậy khiến cho hắn thật sự không cách nào tiếp nhận được.
Niệm Băng đi đến bên chỗ Yến Phong, Yến Phong cũng hiển nhiên thấy hắn trên đài cao, trên khóe miệng toát ra một nụ cười hiếm thấy: " Niệm Băng, ta vẫn không tin khi nghe nói ngươi là một gã trù sư, xem ra lần này là sự thật. Nửa năm không gặp, ngươi tựa hồ càng ngày càng càng anh tuấn ra."
Nói tới đây, lớp băng trên mặt hắn dần dần tan rã ra, ánh mắt nhìn Niệm Băng càng thêm nhu hòa. Cự li cũng tương đối khá xa nên Niệm Băng nhìn không thấy biểu tình trên gương mặt Yến Phong, nếu không cũng không biết là hắn có tâm tình tiếp tục trận đấu hay không?
Bất quá Niệm Băng không có thấy rõ vẻ mặt của Yến Phong, nhưng lại thấy được ba chiếc xe ngựa phía sau, trên xe ngựa có thứ gì đó hắn rất quen thuộc, đó chính là ký hiệu hoa tuyết, trên cả Ngưỡng Quang đại lục chỉ có Băng Thần tháp mới sử dụng cái ký hiệu này
Cừu hận mãnh liệt trong nháy mắt tràn ngập khắp trái tim nhỏ bé của Niệm Băng, hình ảnh cha mẹ hiền lành mà bi thương không ngừng ngưng đọng trong đầu hắn, người của băng thần tháp.. quả là người của băng thần tháp.. vậy bên trong ba chiếc xe ngựa là ai đây? Đúng trong lúc này bên trong chiếc xe ngựa kia vén ra một khe hở, một ánh mắt trong suốt mà lạnh như băng trong nháy mắt xuyên qua không gian gần ngàn thước cùng Niệm Băng vừa vặn đối kháng.
Niệm Băng chấn động toàn thân, tinh thần lực ba động rất nhanh, lực áp bức lạnh như băng, mặc dù cách xa ngàn thước nhưng lại không có chút nào giảm bớt. Niệm Băng chỉ thấy trong lòng lạnh lẽo, vội vàng tập trung tinh thần lực mới chống lại được áp bức khổng lồ kia, sắc mặt hắn chỉ hơi đổi rồi rất nhanh khôi phục lại như bình thường.
Cúi đầu xuống thấp không cùng ánh mắt lạnh băng kia đối lập nữa, hắn tự hỏi trong xe ngựa rốt cuộc là ai? lúc này tâm tình của hắn đã ổn định xuống, bởi vì hắn đã cảm giác được người trong xe ngựa không phải là tử địch Băng Tuyết nữ thần tế tự của mình. Nếu không chỉ với áp lực tinh thần trên của bà ta thì với khả năng của hắn sẽ không thể tiếp nhận nỗi, Băng tuyết nữ thần tế tự dù sao cũng là thần sư cơ mà!
Nhưng mà người trong xe ngựa mang lại mang đến cho hắn cảm giác cực kỳ lạnh, mặc dù hơi thở không có cường đại như Băng tuyết nữ thần tế tự nhưng cũng giống nhau phi thường, lại có thể cùng thất hoàng tử Yến Phong đi đến đây, rốt cuộc là người nào đây…?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Băng Hỏa Ma Trù
Chương 198: Âm dương điều hòa thái cực thủ ( Thượng )
Chương 198: Âm dương điều hòa thái cực thủ ( Thượng )