Phun ra một ngụm máu tươi, Phượng Không thoáng chút khó hiểu, nhìn vào Niệm Băng phía xa xa, nói: "Thật là ma sư pháp kỳ lạ, ma pháp sư còn trẻ tuổi mà ma pháp cường đại như vậy ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy. Có khả năng sử dụng bốn loại nguyên tố phát động công kích tấn công ta, nếu ngươi có thể mạnh thêm chút nữa, có thể người sẽ chết là ta. Đáng tiếc là ngươi vẫn còn chưa đủ cường đại. Kỳ thật ta cũng không giết ngươi, ngươi vừa rồi buông tha cho Phượng Hương, Ta…" Nói tới đây, Phượng Không đột nhiên nhớ tới Phượng Hương vừa rồi bị Niệm Băng đánh bay. Trong lòng cả kinh, nhẫn nhịn cắn răng sự đau nhức từ thân thể không ngừng truyền tới, lắc mình vài cái liền đến chỗ Phượng Hương lúc trước. Điều khiến lão kinh ngạc là Phượng Hương dù đang nằm ở đó lại hoàn toàn không tổn hại chút nào, như chưa từng chịu phải sự tẩy lễ của hai loại hỏa diễm bạo phát lúc trước. Kiểm tra một lần, Phượng Hương mặc dù bất tỉnh, nhưng hơi thở coi như ổn định, không hề có bất cứ dấu hiệu thương tổn nào.
Ôm Phượng Hương từ trên đất lên, Phượng Không thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, lại liếc mắt thật sâu qua Niệm Băng đã cháy đen như than kia, Sau đó tập tễnh bước đi chậm rãi vào sâu trong rừng.
Ngay khi Phượng Không vừa mới biến mất khỏi tầm mắt thì một nam nhân mặc áo đỏ từ phía sau cây đại thụ phía xa thản nhiên bước. Mặc dù nhìn rất thong thả nhưng chỉ cần hai bước chân đã tới trước Niệm Băng đã cháy đen như than kia. Hắn chính là Hỏa long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư.
Gia Lạp Mạn Địch Tư nhìn bộ dạng thê thảm của Niệm Băng không khỏi bật ra tiếng cười: "Bình thường ngươi đều nướng thịt cho ta ăn, không nghĩ tới lần này lại để người khác nướng. Ân, khó ngửi muốn chết, không có chút nào thơm cả, so sánh với thịt ngươi nướng đích xác ngon hơn. Tiểu tử thối nhà ngươi, ngươi đừng giả chết nữa, đứng dậy cho ta." Nói xong liền đá một cái vào mông khiến cả người hắn bay lên.
Một tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng của Niệm Băng vốn đã cháy đen thui phát ra, khiến theo đó là một ngụm lớn máu tươi từ miệng phun ra. Vang lên một âm thanh yếu ớt. Ta … Gia Lạp Mạn Tư Địch, ngươi *** không có chút đồng tình nào cả, ngươi rõ ràng ở phụ cận, ngươi vì sao không cứu ta. Mẹ nó, đừng mong bảo ta nấu cơm cho ngươi ăn nữa."
Gia Lạp Mạn Địch Tư oan uổng nói: "Ai nói ta ở phụ cận, ta vừa mới chạy tới, muốn ra tay đã không kịp rồi. Ài, ngươi sao có thể trách ta?"
Niệm Băng toàn thân đen như chó mực ngồi thẳng lên, mở to mắt, trong mắt toát ra vẻ giận dữ. "Ngươi đi mà lừa quỷ. Ngươi còn tưởng ta không biết sao? Chắc chắn ngươi ở ngay một bên, nếu không phải ta mạng lớn, chỉ sợ ta thật sự bị quay chín rồi."
Gia Lạp Mạn Địch Tư cười hắc hắc, nói: "Nếu chính ngươi cũng có biện pháp vì sao ta phải giúp ngươi? Đến thời khắc nguy ngập sau cùng ngươi vẫn còn khí lực bảo vệ nữ nhân kia, làm sao lại chết được đây? Tuy nhiên, ta không hiểu sao ngươi không toàn lực liều một lần. Dưới tác dụng của đủ các loại tình thế ngươi tự mình tạo ra, thực lực của ngươi cùng với tên gia hỏa Phượng tộc kia cơ bản cùng cấp độ. Hà tất phải mạo hiểm chứ? Chẳng nhẽ ngươi đã biết chắc mình không chết được?"
Niệm Băng hừ một tiếng, giũ sạch lớp than trên người, lộ ra từng đợt hào quang màu lam, khí tức băng lãnh tràn ngập xuất ra, chính là "Sự than thở của Băng Tuyết nữ thần" - Thần Lộ Đao. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Gia Lạp Mạn Địch Tư giật mình nói: "Hảo tiểu tử, nguyên lai ngươi nhờ vào nó thoát nạn, trách không được ngươi nắm chắc như vậy."
Niệm Băng yếu ớt thở hổn hà hổn hển " Vũ thánh thật sự là không dễ đối phó a! Ta căn bản là không nghĩ tới Phượng Không bị suy yếu như vậy cuối cùng lại mạnh trở lại như trước. May mắn, ta đã lưu lại một đường rút lui, chuẩn bị Thần lộ đao ở trong ngực, nếu không, chắc chắn đã chết rồi. Ta cũng không phải kẻ ngốc, nếu tới lúc cuối cùng cũng không nắm chắc, ta nhất định sẽ sử dụng trớ chú. Ta cứu Phượng Hương, là vì không muốn cùng Phượng tộc kết thâm thù, vì Phượng Nữ ta không thể không mạo hiểm thử một lần! Ai da! Đau quá." Trong lúc nói chuyện lại dẫn động miệng vết thương trên người, toàn thân Niệm Băng không ngừng co giật. Tức giận nói với Gia Lạp Mạn Địch Tư "Ngươi ngay cả một chút đồng tình cũng không có? Còn không mau trị thương giúp ta một chút."
Gia Lạp Mạn Địch Tư âm thầm suy nghĩ nói: "Thực xin lỗi, Niệm Băng, ta quên mất mô phỏng quang hệ ma pháp dùng như thế nào rồi."
Niệm Băng tức giận nói: "Ngươi thúi lắm, ngươi quên mất quang hệ ma pháp thì không biết dùng thủy hệ ma pháp sao? Ta chính là bị hỏa hệ ma pháp đả thương mà."
Gia Lạp Mạn Địch Tư vẻ mặt đồng dạng lúc trước nói: "Nhưng thủy hệ ma pháp ta cũng quên rồi. Thế này đi, ta sẽ làm người tốt giúp ngươi." Vừa nói xong, liền vung tay đem Thánh Diệu Đao rơi xuống cách đó không xa hút vào trong tay, lại vất đến trước mặt Niệm Băng "Ngươi tự mình chữa trị cho tốt đi."
Niệm Băng muốn cãi lại nhưng lại không còn quá nhiều khí lực để nói, tự mình trị liệu, nếu mình còn ma pháp lực, còn cần hắn nói sao? Cắn răng chịu đau đớn trên người, miễn cưỡng ngưng tụ từng tia ma pháp lực cuối cùng trong cơ thể, thi triển pháp thuật phổ thông nhất - Thủy Liệu thuật, mặc dù hiệu quả rất kém, nhưng chung quy lại cũng tốt hơn không có.
Trong não hải một trận mê man, cảm giác choáng váng ngày càng tăng mạnh mẽ, hắn chỉ muốn nằm xuống đất ngủ thiếp đi. Đúng vào lúc này, một luồng khí nóng rực được đưa vào cơ thể, khiến Niệm Băng chấn động toàn thân, âm thanh trầm thấp của Gia Lạp Mạn Địch Tư vang lên: "Niệm Băng tiểu tử, ngươi phải không nghĩ đến ma pháp của mình thối lui mà phải lập tức minh tưởng cho ta. Muốn cứu cha mẹ ngươi, ngươi phải kiên cường hơn so với bất cứ kẻ nào khác."
Nian Băng chấn động toàn thân, đại não nhất thời tỉnh táo. Mở to mắt nhìn thoáng qua Gia Lạp Mạn Địch Tư, từ trong ánh mắt của Gia Lạp Mạn Địch Tư, hắn thấy thập phần nghiêm túc. Hít sâu một hơi, miễn cưỡng khoanh chân ngồi, không nói thêm một câu lập tức bắt đầu minh tưởng. Không phải hắn không muốn càu nhàu mà là hiện tại đã không còn thừa khí lực để làm như vậy nữa rồi.
Mắt thấy Niệm Băng tiến vào trạng thái minh tưởng, Gia Lạp Mạn Địch Tư thu tay đặt trên người hắn về, mỉm cười nhìn hắn, trong mắt toát ra vẻ tán thưởng, lẩm bẩm tự nhủ: "Ngộ tính của tiểu tử này thật tốt, thiên phú bẩm sinh lại càng tốt, là một nhân tài sáng giá, ta nhân tiện giúp hắn một chút, dù sao ta còn muốn ăn thứ hắn làm nữa mà."
Trong trận chiến lúc trước, sau khi Niệm Băng phát hiện Phượng Không xuất hiện đã có phán đoán tốt nhât, vì nếu đối kháng sẽ ở thế hạ phong. Hắn biết mình chắc chắn không phải đối thủ của Phượng Không. Nhưng thân là ma pháp sư, chỉ cần có thể hoàn thành chú ngữ, lập tức có thể sở hữu lực công kích của võ sĩ đồng cấp mạnh hơn. Vì thế, hắn lập tức dùng tinh thần lực cường đại khiến cơn mưa băng vừa rồi mình phát ra phát huy uy lực mạnh nhất, thừa dịp lúc Phượng Không luống cuống liền mạnh mẽ công kích. Mục đích không phải là đả thương đối phương, mà muốn làm suy yếu thực lực của đối phương.
Niệm Băng tính toán rất chuẩn xác. Hắn biết Phượng Không và Phượng Hương giống nhau, trong trận chiến lúc chiều cùng Ngọc Như Yên đều đã bị thương. Nội thương sẽ không dễ dàng hồi phục như vậy, cho dù đấu khí có cường thịnh trở lại thì thân thể cũng cần thời gian để khôi phục. Chính vì điểm này, hắn mới không sử dụng trớ chú để làm cho thực lực của mình được tăng cường. Sau đó, hắn lập tức sử dụng công kích ma pháp mạnh nhất mà mình có thể thực hiện trước mắt.
Sự vây công của Cụ phong băng vũ tạo cơ hội cho Niệm Băng có thời gian dài ngâm xướng chú ngữ. Sau khi thất giai ma pháp Thần thánh chi quang nương theo Thánh Diệu Đao dẫn phát ra, hắn lập tức phát động bát giai hỏa hệ ma pháp mạnh nhất của mình – Phần Thiên. Vì sinh tồn hắn không giữ lại chút gì. Toàn bộ ma pháp lực đều đánh cuộc vào ma pháp dung hợp giữa quang minh và hỏa diễm này. Do quang hệ ma pháp va hỏa hệ ma pháp không hề có bất cứ chỗ xung đột nào, vì thế, hai ma pháp một bát giai, một thất giai dung hợp lại cũng không có khó khăn. Lúc Phượng Không bị suy yếu sau khi dùng Phượng Huyễn Ma Thân công kích mình, hắn bèn dùng Long vu tập vũ dẫn động dung hợp ma pháp Thánh Diễm này của mình, nhất thời phát huy uy lực cường đại khó có thể tượng tượng được.
Cụ phong băng vũ đạt đến cửu giai mà Thánh Diễm của Niệm Băng lại cường hãn đến nỗi vượt qua cửu giai tiến vào phạm vi thập giai. Một Vũ Thánh sau khi bị thương lại bị suy yếu đi đối mặt với ma pháp công kích cấp bậc ma đạo sư này của mình, vị tất có thể chiếm được tiện nghi. Điều này hắn đã sớm tính toán ra rồi. Mà Thánh Diễm chính là căn cứ vào lối suy nghĩ với Long vu tập vũ lúc trước dưới áp bách của Gia Lạp Mạn Địch Tư đột nhiên sử dụng ra. Từ những ngày này cho tới bây giờ, ứng dụng đối với mô phỏng và dung hợp ma pháp đã giúp thực lực bản thân tăng lên, mới khiến Niệm Băng có sự tăng cao như thế, nếu không phải cơn mưa băng vừa rồi có hiệu quả, hắn ngay cả chính mình cũng không dám tin tất cả chuyện này đều là sự thật.
Tuy nhiên, Vũ thánh dù sao cũng là Vũ thánh, so với đơn thể thập giai công kích ma pháp Niệm Băng dùng hết toàn bộ tiềm lực cùng ma pháp lực phát ra thì thấy, Phượng Không tuy ở tình trạng thực lực suy yếu rất nhiều nhưng so với Niệm Băng vẫn cường đại hơn một chút. Hỏa Phượng Hoàng mạnh mẽ lấy Phượng diễm ma thân làm trụ cột suýt nữa làm Niệm Băng mất mạng. May mắn trước đó Niệm Băng đã chuẩn bị sẵn Thần Lộ Đao, nương theo "Sự than thở của Băng Tuyết nữ thần" miễn cưỡng hóa giải tàn dư hỏa độc. Hơn nữa thân thể cứng rắn sau khi trải qua quá trình cải tạo của Gia Lạp Mạn Địch Tư, lúc này mới may mắn thoát khỏi. Hắn phán đoán không sai, Phương Không so với Phượng Hư dễ tính hơn nhiều, lúc nãy lại dưới công kích của mình hắn đã bị trọng thương, tự nhiên sẽ không để mắt đến mình đã cháy thành than nữa, lúc này mới giả chết nằm ở đó. Đương nhiên bản thân hắn lúc ấy cũng chỉ cách khoảng cách hôn mê bất tỉnh một chút. Nếu không phải vì xác định mình có thể an toàn hay không, chỉ sợ sớm đã hôn mê rồi, còn có một nguyên nhân quan trọng, chính là hắn bắt buộc phải thu hồi vài thanh bảo đao của mình. Chúng thực là bảo bối trân quý như tính mạng a! Không có chúng, Niệm Băng lại như thế nào có thể phát huy trình độ như ngày hôm nay đây? Đáng tiếc hắn giả chết qua mắt được Phượng Không nhưng không lừa được Gia Lạp Mạn Địch Tư.
Dưới sự trợ giúp của cỗ năng lượng mà Gia Lạp Mạn Địch Tư đưa vào, ma pháp lực gần như khô kiệt trong cơ thể Niệm Băng một lần nữa ngưng tụ lại, bắt đầu quá trình hồi phục, có lẽ vì tiêu hao quá nghiêm trọng, nên lần này khi hắn tiến vào trạng thái minh tưởng thì tinh thần lực hoàn toàn bước vào trạng trái ngủ,mất đi mọi cảm giác đối với thế giới xunh quanh.
"Van cầu ngươi, Hư trưởng lão, hãy buông tha Niệm Băng đi. Ta tuyệt sẽ không vì hắn mà rời khỏi Phượng tộc nữa, cầu xin ngươi." Phượng nữ lệ rơi đầy mặt quỳ trước mặt Hư trưởng lão, trên gương mặt tuyệt đẹp tràn ngập vẻ cầu khẩn, trong đôi mắt xinh đẹp xanh như ngọc bích tràn ngập lo lắng.
Phượng Hư lạnh lùng nhìn Phượng Nữ đang quỳ trước mặt mình nói một cách lạnh nhạt: "Muộn rồi. Ta sẽ không cho phép có bất cứ cơ hội nào tồn tại, Phượng Hương đã tới giết tên tiểu tử đó, ta nghĩ, nàng hẳn là cũng sắp trở lại rồi. Thực lực Phượng Hương dù không bằng ngươi, nhưng hẳn là ngươi cũng đã rõ, chỉ cần là mệnh lệnh của ta, nàng tuyệt sẽ không cãi lại."
Phượng Nữ toàn thân chấn động kịch liệt, thất thanh nói: "Cái gì? Ngài, ngài đã sai Hương tỷ đến,vì sao, vì sao?" Thực lực Niệm Băng nàng biết rất rõ, mặc dù ma pháp của Niệm Băng rất kỳ lạ, nhưng Phượng Hương lại tiếp cận Vũ Thánh vũ đấu gia cảnh giới, chỉ vì ngộ tính so với mình kém một chút mới trì trệ chưa bước vào Vũ Thánh cảnh giới, theo thời gian tu luyện thì thấy, Phượng Hương so với nàng không cần tu luyện lâu hơn ba năm, Phượng Nữ nghĩ, nếu Niệm Băng đơn độc gặp phải Phượng Hương lãnh diện vô tình này, căn bản không có bất cứ cơ hội nào. Trong lòng nàng bây giờ chỉ có một tia hy vọng, hi vọng Niệm Băng không phải rời khỏi Công tước Phủ, hoặc là thủy chung cùng con rồng kia ở một chỗ.
Phượng Hư bình thản nhìn Phượng Nữ sắc mặt trắng bệch nói: "Thân là hy vọng của Phượng tộc. ngươi phải biết trên người mình có trách nhiệm trọng đại cỡ nào. Ngươi là tương lai của Phượng tộc, ta tuyệt không cho phép bất cứ người nào phá hoại sự trung thành của ngươi đối với bổn tộc, ta không hề phản đối ngươi phóng thích tình cảm của mình, nhưng, đối tượng chỉ có thể là người trong tộc, cho dù tiểu tử kia chỉ là đơn phương sinh cảm tình với ngươi, ta tuyệt không thể buông tha, ta không muốn lại có Phượng Yên thứ hai xuất hiện nữa."
"Vì sao? Vì sao?" Phượng nữ vô lễ nhìn trưởng lão trước mặt, "Khi ta còn bé, căn bản không có đồng niên, từ cái ngày ta bắt đầu hiểu chuyện, hết thảy đều nỗ lực tu luyện, khi đó các ngươi đều dạy ta vì tương lai của Phượng tộc bắt buộc phải nỗ lực, ngài và mấy vị trưởng lão từng li từng tí chiếu cố ta, yêu cầu nghiêm khắc đối với ta, Hơn mười năm qua ta cơ hồ không lúc nào không nghĩ đến việc làm thế nào để đề cao thực lực của mình. vì truy hồi Cửu Ly đấu khí hoa thiên thâu học của bổn tộc, ta tìm đến hắn, dùng chính thân thể mình luyện thành Ly Thiên Kiếm lưu lại cho ta làm kỷ niệm cuối cùng, trước lúc chết cũng đem kỹ thuật chú tạo Thần hồ kỳ kỹ truyền thụ cho ta. Hư trưởng lão, Ngài nên biết, trái tim trách nhiệm của ta luôn luôn đập rất mạnh, vô luận làm gì, đều hết thảy lấy bổn tộc làm trọng, vì sao ngài không tin ta, nhất định phải giết hại người vô tội?"
Phượng Hư thở dài một tiếng, "Hài tử, có lẽ còn chưa hiểu được loại chuyện tình cảm này. Nếu thứ cảm tình này thực sự tới, thì ngươi không cách nào khống chế được, tình yêu, là một lực lượng thần bí, lúc trước, mẹ ngươi…nàng……" Nói tới đây, Phượng Hư đột nhiên dừng lại, phảng phất như nói lộ ra chuyện gì đó, dùng tiếng ho khan giấu đi sự xấu hổ của mình.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Băng Hỏa Ma Trù
Chương 180: Thân thế của Phượng Nữ (thượng)
Chương 180: Thân thế của Phượng Nữ (thượng)