DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Băng Hỏa Ma Trù
Chương 161: Tiếp cận Vũ Thánh đích Quang minh kỵ sĩ (Hạ)

Ánh mắt Độ Kim Đao Lưu Lãng đột nhiên thay đổi, chân phải nhanh chóng tiến lên một bước, đổi thế tay cầm đao, hét lớn một tiếng, tựa như sét đánh giữa không trung, thanh cự đao hình thái giống Thánh Diệu đao tựa như tia chớp chém xuống, kim quang nhàn nhạt hình thành một đạo quang hồ, trực tiếp tiến về phía Niệm Băng. Hắn sở dĩ khinh thường Niệm Băng, kỳ thật là bởi bản thân nhận định Niệm Băng sử dụng Hàn Băng Liệt Hỏa đấu khí, loại này đấu khí quả thật tồn tại, mặc dù rất bá đạo, nhưng bởi vì băng, hỏa xung đột cho nên rất khó luyện đến cảnh giới cao, cho nên hắn mới không lo lắng gì.

Chứng kiến đao mang đạm kim sắc, Niệm Băng trong lòng hoảng hốt, hắn ngàn vạn lần không nghĩ đến, gã dong binh nhìn có vẻ lỗ mãng trước mặt mình vậy mà lại là một vị quang minh kỵ sĩ. Quang hệ ma pháp trong số đông đảo ma pháp sư có rất ít có người tu luyện của, gần như là đặc quyền của giáo đình, mà quang hệ đấu khí lại càng ít tới mức đáng thương, thậm chí so với hắc ám đấu khí còn muốn ít hơn.

Không chỉ là bởi vì nó rất khó tu luyện, còn là bởi vì quang minh hệ đấu khí chế ước quá lớn. Muốn tu luyện quang hệ đấu khí, trụ cột đầu tiên chính là phải có quang minh thân thể, chỉ riêng điểm này, trong số người bình thường đã trong ngàn người không có một, hơn nữa đây cũng chưa phải là điểm mấu chốt. Nếu chỉ có quang minh thân thể, tu luyện quang hệ đấu khí vẫn sẽ phi thường khó khăn, tốc độ tiến bộ chỉ là một phần năm đấu khí bình thường mà thôi, cho nên, muốn có thành tựu tại quang hệ đấu khí, phải có được chấp nhận của quang nguyên tố, điểm này không phải người bình thường có thể làm được, bởi vì muốn được quang nguyên chấp nhận điều kiện đầu tiên chính là phải là lòng dạ ngay thẳng, làm việc quang minh lỗi lạc, chỉ cần trong lòng có một ý nghĩ xấu xa cũng không thể được quang nguyên chấp nhận.

Hoàn thành hai điều kiện này mới có thể bắt đầu tu luyện quang minh đấu khí, nhưng nếu võ sĩ tu luyện quang minh khí trong quá trình tu luyện trong tâm xuất hiện hắc ám, quang nguyên tố sẽ không chút do dự đem hắn thải hồi. Không có quang nguyên tố cầm cự, quang minh đấu khí uy lực tất nhiên sẽ giảm bớt rất nhiều, đây cũng chính là chế ước duy nhất trong các hệ đấu khí. Cho nên, lựa chọn tu luyện quang hệ đấu khí chẳng những cần phải thiên phú thật tốt, hơn nữa tâm tính phải tới mức gần hoàn mỹ mới được.

Trên Ngưỡng Quang đại lục, phàm là người tu luyện quang minh đấu khí, đều sẽ có được xưng hào quang minh kỵ sĩ, cũng là nhân tài khiến các đế quốc tranh chấp lung lạc, bởi vì quang minh kỵ sĩ sẽ không cần hoài nghi gì, chỉ cần thu phục họ nhất định sẽ là kẻ dưới tay đắc lực nhất, vô luận lúc nào, cũng không phải lo lắng bọn họ sẽ phản bội, lại càng không phải lo lắng bọn họ sẽ làm chuyện gì tổn hại đến mình. Quang minh kỵ sĩ số lượng cực kỳ thưa thớt, có thể luyện đến cảnh giới cao cấp quang minh đấu khí quang minh kỵ sĩ lại càng ít tới mức đáng thương.

Đương nhiên, quang minh đấu khí bởi vì khó tu luyện nên nếu chính thức luyện thành, uy lực cũng áp đảo các loại đấu khí khác, đặc điểm nổi bật nhất chính là khắc chế hắc ám đấu khí, một khi gặp phải sinh vật có hắc ám khí tức, thực lực quang minh kỵ sĩ sẽ trở nên cực kỳ cường hãn.

Hắc ám trước mặt quang minh đấu khí, trừ phi thực lực vượt trội hơn rất nhiều nếu không rất khó chống lại. Cho dù là đấu khí các hệ khác, gặp phải quang minh đấu khí cũng sẽ bị tinh thần rung động của đối phương, thực lực chỉ có thể phát huy không tới tám phần. Cho nên khi Niệm Băng phát hiện đối phương sử dụng quang minh đấu khí, trong lòng kinh ngạc không thôi, nhưng hắn cũng không có thời gian hối hận, thân thể lui về phía sau, hai thanh ma pháp đao chỉ về phía trước.

Quang mang lóng lánh, giống như lúc trước xuất ra hỗn hợp Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp lực, chỉ bất quá lần này có Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức và Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao tăng phúc, hiệu quả so với lúc trước mạnh hơn nhiều, hơn nữa lần này Niệm Băng dụng xuất chính là nhị giai ma pháp. Băng hỏa hai tầng năng lượng dưới sự khống chế tinh diệu của Niệm Băng, vừa tiếp xúc với quang minh đấu khí của đối phương lập tức nổ mạnh, đây cũng là điểm thông minh của Niệm Băng, bằng vào ma pháp lực cường hãn vừa tiến vào cảnh giới ma đạo sĩ, hắn hoàn toàn có thể xuất ra ba tầng ma pháp điệp gia, đây cũng là công kích cực mạnh mà hắn có khả năng phát ra dưới tình huống không ngâm xướng chú ngữ.

Mặc dù khi điệp gia sẽ tổn thất không ít ma pháp lực, nhưng uy lực kinh người. Thanh âm cọ xát chói tay và tiếng nổ kịch liệt đồng thời vang lên, lực phản chẫn mãnh liệt khiến Niệm Băng chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, đó chính là quang minh khí tức, may là hắn phản ứng nhanh, chiến đao của đối phương đối phương khi nổ mạnh uy lực cũng yếu bớt nhiều, hắn lại mượn thế lui về phía sau, lúc này mới không bị dính đấu khí trên đao.

"Hay, Hàn Băng Liệt Hỏa đấu khí có thể tu luyện tới trình độ này cũng không dễ dàng gì, cần gì làm cường đạo đây? Tới làm dong binh đi. Ha ha ha ha."

Lưu Lãng cũng không có truy kích, chiến đao thật lớn đặt trên bả vai, vẻ mặt như cười mà không cười nhìn Niệm Băng. Niệm Băng bây giờ rốt cục đã minh bạch tại sao Lưu Lãng lại có ngoại hiệu là Độ Kim Đao, có quang minh đấu khí, chiến đao của hắn kim quang lóe ra, quả thật giống như độ kim,

"Lưu Lãng huynh, ngươi có biết bản thân cười rất khó coi không, nhất là, ngươi nên đánh răng đi."

Tiếng cười ngưng bặt, Lưu Lãng ngậm miệng lại để cho bộ răng vàng khè của mình không lộ ra ngoài, cả giận nói: "Ta ghét nhất bị người khác nói về răng của ta, tiểu cường đạo, ngươi đi đi, ta không muốn giết người."

Niệm Băng hai tay hai thanh ma pháp đao các chỉ xuống mặt đất, lạnh nhạt nói: "Nhưng mà ta vẫn muốn cướp."

Sự cường đại của Lưu Lãng đã kích phát lòng háo thắng của hắn, bây giờ cho dù không có yêu cầu của Gia Lạp Mạn Địch Tư, hắn cũng muốn cùng vị quang minh kỵ sĩ này liều mạng một phen. "Chỉ có điều, ta không hiểu, ngươi đường đường một quang minh kỵ sĩ, tại sao lại đi làm dong binh?"

Lưu Lãng nói: "Ta cũng không rõ, ngươi đường đường Hàn Băng Liệt Hỏa đấu khí truyền nhân tại sao muốn làm cường đạo? Theo ta được biết, gia tộc các ngươi hẳn là rất giàu có mới đúng chứ."

Niệm Băng cũng không giải thích, vừa điều động ma pháp lực bản thân, bắt đầu ngâm xướng chú ngữ, khoảng cách bây giờ mặc dù không đủ để ngâm xướng chú ngữ mạnh, nhưng thời gian ngâm xướng một tứ giai chú ngữ cũng đủ rồi, hắn lựa chọn chính là hỏa hệ chú ngữ. Hơn nữa dưới chân có Bạo Phong Tuyết, đồng dạng là một công kích Băng Hỏa Đồng Nguyên không tồi, Băng Hỏa Đồng Nguyên đạt tới tứ giai, uy lực đã tương đối khả quan.

Kỳ thật, từ bề ngoài mà nói, Niệm Băng đang bất lợi, hắn dù sao cũng là ma pháp sư mà không phải võ sĩ, ma pháp sư khi chiến đấu đối mặt với võ sĩ, nếu không có ma pháp quyển trục phụ trợ thì phi thường bất lợi, bởi vì chú ngữ phải tốn thời gian. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Thanh âm ngâm xướng chú ngữ của Niệm Băng rất nhỏ, Lưu Lãng chỉ có thể nhìn thấy môi hắn cử động, khí lưu màu đỏ theo phương hướng Chánh Dương đao không ngừng tập trung, Niệm Băng hai mắt mở to, từ sau mặt nạ bộ xương khô lộ ra lưỡng đạo hàn quang, hai tay nhấc lên, Bạo Phong Tuyết dưới chân hiện hình, phối hợp với Hỏa Tường Thuật vừa mới xuất hiện, đột nhiên hướng Lưu Lãng phóng tới. Lưu Lãng nhìn công kích đang bay tới, trong mắt toát ra một tia kinh ngạc, Hàn Băng Liệt Hỏa đấu khí từ lúc nào trở nên hữu ích như vậy?

"Tiểu tử, ngươi cũng không tồi!"

Lúc này đây, hắn nhảy lên, kim quang vốn trên thân đao trong nháy mắt lan khắp toàn thân, quang minh đấu khí tựa như kim sắc hỏa diễm bao lấy thân thể của hắn, lại là một đòn chém từ trên xuống, chỉ bất quá, khí thế lúc này mạnh hơn hoành nhiều. Kim quang tựa như khai thiên tích địa.

Niệm Băng chỉ kịp khống chế Băng Hỏa Đồng Nguyên bộc phát thì đạo kim quang kia đã chém xuống, hắn chứng kiến rõ ràng, khi kim sắc quang mang tại tiếp xúc với ma pháp của tự mình lại hiện lên một tia ngân sắc khác thường. Trong lòng đang chấn động, hắn căn bản không có nhiều thời gian tự hỏi, ngay cả xoay người cũng lai không kịp, hai chân đạp xuống đất, nahnh chóng lui về phía sau.

Không khí tại trong nháy mắt phảng phất như đang dừng lại, Băng Hỏa Đồng Nguyên nổ mạnh đồng thời phát huy ra uy lực kinh khủng, nhưng bất luận là sự hàn lãnh của băng hay là cơn nóng rực của hỏa, gặp phải phiếm kim quang màu bạc đều bị ngăn cản ở bên ngoài. Chiến đao thật lớn vậy mà giống như đốn củi đem ma pháp mạnh mẽ của Niệm Băng chém thành hai nửa, đồng thời ánh đao vọt tới trước, nhanh chóng đuổi theo thân thể Niệm Băng.

Niệm Băng bây giờ có thể làm gì? Hắn đã không cách nào dựa vào ma pháp của mình nữa, cho dù là nhất giai ma pháp cũng phải thúc dục ma pháp lực, mà hắn căn bản không có thời gian. Nguy cơ đã tớitrước mắt, hắn phản ứng rất nhanh, hai tay vung lên dùng hai thanh ma pháp đao làm cùng một động tác, một lam đỏ lên lưỡng đạo quang mang tập hợp phía trước, dựa vào Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức và Hỏa Diễm Chi Thần Của Bào Hao, trực tiếp ngạnh kháng ánh đao của đối phương.

Băng Hỏa Đồng Nguyên là hai loại cực đoan ma pháp địa kết hợp, nó có khả năng phát huy uy lực mà đơn hệ ma pháp không cách nào so sánh, mặc dù quang minh đấu khí của Lưu Lãng thuận lợi chém đôi ma pháp của Niệm Băng, nhưng cũng không dễ dàng như bề ngoài, đao mang chém ra đã không còn mạnh mẽ như lúc trước nữa. Niệm Băng hai tay kịch chấn, Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức và Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao đồng thời bị chấn bay khỏi tay, kim sắc quang mang còn thừa lúc tối hậu chém vào ngực của hắn, trước ngực cảm thấy ấm áp, lực đánh chấn hắn bay ra xa ba trượng, nhưng không thổ huyết, cảm giác của làn da khiến Niệm Băng bây giờ rất cảm kích Gia Lạp Mạn Địch Tư, nếu không có gần một tháng hành hạ của hắn, nói không chừng bây giờ mình đã bị chém làm hai rồi.

Quang minh đấu khí khi tới thời khắc cuối cùng, chém vào người hắn một phát, lưu lại trước ngực của hắn một vết mờ mờ. Niệm Băng cảm thấy may mắn, còn Lưu Lãng lại cảm thấy kinh ngạc, hắn không nghĩ tới bản thân sử dụng bảy thành lực lượng nhưng vấn không giải quyết được tên cường đạo này, thân hình chợt lóe, thân hình lực lưỡng thể hiện tốc độ hoàn toàn không tỷ lệ với vóc người, sau một khắc hắn đã đi tới trước người Niệm Băng, chiến đao hạ xuống, đặt ở cổ Niệm Băng.

Niệm Băng vừa định phản kháng, Lưu Lãng đột nhiên như gặp phải quỷ nhanh chóng về lui về phía sau ba bước, trong mắt lần đầu tiên toát ra vẻ hoảng sợ, hai mắt nhìn chằm chằm vào ngực của Niệm Băng, toàn thân không nhúc nhích, cũng không tiếp tục công kích. Niệm Băng đương nhiên không rõ đối phương tại sao lại lùi lại, nhưng cơ hội như vậy hắn đương nhiên không bỏ qua, hai tay hợp lại trước ngực, nhanh chóng phát ra nhị giai Băng Hỏa Đồng Nguyên công kích. Nguy cơ tới người, Lưu Lãng cơ hồ vô thức phản ứng, chiến đao trong tay huy vũ tạo thành một phiến quang mạc kim ngân, ngăn cản Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp kỳ dị. Niệm Băng đương nhiên không hy vọng công kích của mình có thể khiến hắn bị thương, lợi dụng cơ hội cái, nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên, về phía Gia Lạp Mạn Địch Tư.

"Vĩ đại a, hắn là vũ thánh, ngươi còn muốn ăn ngon thì nhanh ra hỗ trợ."

Thân ảnh chợt lóe, Gia Lạp Mạn Địch Tư rốt cục xuất hiện, chỉ bất quá, hắn xuất hiện ngăn cản liễu Niệm Băng, nâng tay gõ lên đầu Niệm Băng một cái. "Đồ ngu, đồ ngu, ngươi làm ăn cái kiểu gì thế."

Niệm Băng cả giận nói: "Ngươi không thấy thánh đấu khí của hắn sao? Một người có thánh đấu khí, quang minh kỵ sĩ. Ta có thể đối phó sao? Hắn tuyệt đối không phải dong binh bình thường."

Gia Lạp Mạn Địch Tư hừ liễu một tiếng, nói: "Ngươi là đồ ngu, đối bản thân sao lại một chút tin tưởng cũng không có, nếu ngươi vừa rồi không nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp sử dụng ma pháp cực mạnh của bản thân, thất giai Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp hắn làm sao có thể ứng phó được. Ma pháp sư chống lại võ sĩ còn để cho người ta cận thân chiến đấu, ngươi muốn chết hả? Chỉ biết nhìn người ta mà coi thường mình, mặc dù là thất giai ma pháp, nhưng ngươi đừng quên, Băng Hỏa Đồng Nguyên có thể gia tăng lực công kích của ngươi rất nhiều, hoàn toàn có cơ hội đem đối phương áp chế, ngươi tự mình buông tha cơ hội còn trách ai được đây? Ta sẽ không ra tay, tranh đấu của loài người các ngươi cùng ta không quan hệ."

Niệm Băng trong lòng lo lắng, hắn lúc này mới nhớ ra, Gia Lạp Mạn Địch Tư không thể tùy tiện ra tay đối phó với loài người, nhưng bây giờ nên làm cái gì? Xem bộ dáng Lưu Lãng đấu khí, tựa hồ ngang ngửa với Phượng Nữ, không sai biệt lắm, đều là vừa mới tiến nhập vũ thánh cảnh giới tự. Chỉ bất quá hắn không có binh khí tốt như Phượng Nữ, thánh đấu khí cũng so với Phượng Nữ kém một chút, nhưng mình là ma pháp sư a, cho dù Gia Lạp Mạn Địch Tư nói đúng, bây giờ Lưu Lãng có thể cho mình cơ hội ngâm xướng chú ngữ của sao|? Quay người lại, Niệm Băng bất đắc dĩ, đành phải từ trong Không Gian Giới Chỉ triệu hoán ra Quán Thông Thiên Địa Đích Thự Quang —— Thánh Diệu đao, hắn bây giờ cũng chỉ có thể đi từng bước xem từng bước, âm thầm ngâm xướng chú ngữ Bạo Phong Tuyết, ít nhất như vậy có thể giúp mình trốn nhanh hơn một chút. Nhưng chuyện xảy ra khiến hắn kinh ngạc, Lưu Lãng cũng không có truy kích, ngẩng đầu nhìn Niệm Băng, ánh mắt có chút quái dị. Đột nhiên, hắn xoay người, đi về phía hai gã đồng bạn của mình, trầm giọng nói: "Đi lấy một trăm tử kim tệ cho hắn."

Nói xong, trực tiếp lên ngựa. Niệm Băng ngây ngốc, bản thân không nghe lầm chứ? Hắn bảo kẻ dưới tay cấp cho mình một trăm cá tử kim tệ, đó cũng chính là một ngàn kim tệ mình yêu cầu lúc trước a, hắn rõ ràng chiếm thế thượng phong, tại sao cấp tiền cho mình? Chẳng lẻ là bị Gia Lạp Mạn Địch Tư chế trụ? Không có khả năng a! Gia Lạp Mạn Địch Tư không biểu hiện ra thực lực của mình.

Niệm Băng đang miên man suy nghĩ, hai gã đồng bạn của Lưu Lãng cũng không giải thích được, người bên trái nói: "Đại ca, ngươi không nhầm đấy chứ, tại sao cấp cho hắn tiền? Một trăm tử kim tệ không phải số lượng nhỏ."

Lưu Lãng trừng hắn liếc mắt, nói: "Ta tự có phân tấc, nhanh đi lấy đi, số tiền này ta tự mình xuất ra."

Kẻ dưới tay tựa hồ đối hắn rất sợ hãi tự, không dám nói cái gì nữa, quay đầu ngựa về phía thương đội chạy đi. Lưu Lãng ngẩng đầu nhìn Niệm Băng, trong mắt hắn lại toát ra vẻ kinh ngạc, bởi hắn thấy được chuôi Thánh Diệu đao lóng lánh kim sắc quang mang trong tay Niệm Băng. Lúc này của Niệm Băng mới ngừng suy nghĩ tại sao Lưu Lãng lại làm như vậy, đang thu hồi Thần Lộ đao và Chánh Dương đao của mình.

"Tiểu huynh đệ, ngươi lại đây." Lưu Lãng ôn hòa nói với Niệm Băng.

Đọc truyện chữ Full