"Tìm về? Chỉ bằng các ngươi? Vừa rồi tên hỗn đản kia rõ ràng là tàn dư của ám ma, chỉ bằng năng lực của mấy người các ngươi, cùng lên cũng không đủ để chống lại hắn. Chứ đừng nói là lấy trở về. Vừa gặp, sợ rằng kẻ chết trước chính là các ngươi. Được rồi, không được gọi tên của ta, phía sau phải thêm vào hai chữ vĩ đại." Thanh âm của Gia Lạp Mạn Địch Tư tràn ngập khinh thường.
Niệm Băng lạnh nhạt đáp: "Được, Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, ta muốn nói với ngài, đặc điểm lớn nhất của nhân loại chính là sáng tạo, có lẽ hiện tại chúng ta không phải đối thủ của kẻ kia, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không thể. Chỉ cần ngài cho chúng ta thời gian, chúng ta nhất định có thể giúp ngài đoạt vật kia về. Ta có thể phát thệ." Chỉ cần có thể còn sống ly khai nơi này, phát thệ thì có đáng gì.
Gia Lạp Mạn Địch Tư tức giận hừ một tiếng, nói: "Nhân loại, ta sống mấy nghìn năm rồi, tiểu kỹ này của ngươi mà cũng muốn gạt ta sao? Thệ ngôn của nhân loại các ngươi cân lên cũng chẳng được mấy tiền. Như vậy được rồi, ta cũng không phải không thể không giết các ngươi, nếu các ngươi có thể đưa ra thứ gì đó để đổi mạng, ta có thể suy nghĩ đến việc tha các ngươi ly khai, hơn nữa còn không cho hạ nhân của ta ngăn cản." Vừa nói, nó vừa lấy long trảo bóp mở bóp mở.
Niệm Băng dụi dụi hai mắt, thầm nghĩ, ta không nhìn lầm chứ, đầu long này sao lại ngu ngốc như vậy, so với phong hệ cự long Tạp La Địch Lý Tư lần trước nhìn thấy hoàn toàn bất đồng. Nếu mấy người mình chết, mọi thứ trên người không phải đều là của hắn sao? Hắn tại sao phải làm vậy? Hắn đến tột cùng là muốn lấy thứ gì?
Liếc nhìn Phượng Nữ, Niệm Băng nói: "Vậy ngài muốn thứ gì?"
Thân hình to lớn của Gia Lạp Mạn Địch Tư ngồi xuống, khiến sự uy áp lên Niệm Băng mấy người giảm đi rất nhiều. "Thế này. Ta cũng không yêu cầu gì quá cao. Giống như kiếm trong tay hậu nhân của tiểu phá điểu, miễn cưỡng có thể đổi lại mạng của nàng. Các ngươi chỉ cần mỗi người có thể đưa ra một kiện bảo bối, ta sẽ tha cho các ngươi ly khai. Bất quá, đừng mang đồng nát tới lừa ta, ta Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại không phải kẻ dễ bị lừa phỉnh."
Phượng Nữ cả giận nói: "Ngươi xảo trá như vậy, long tộc cũng đều giống như ngươi sao?"
Gia Lạp Mạn Địch Tư mí mắt mở lớn. "Sao, ngươi nghĩ ta đánh mất mặt mũi của long tộc? Hừ, ta nói cho ngươi một chuyện, ta đã nghỉ ngơi tại khối đại lục này mấy nghìn năm. Ta sẽ quay về thần giới, mà ta chính là dưới trướng của một long thần. Dùng đồ vật để đổi lại mạng sống của các ngươi là chuyện rất công bình, quy tắc là ta định ra, ngươi không có quyền phản đối."
Nghe Gia Lạp Mạn Địch Tư nói như vậy, Niệm Băng trong lòng ngược lại, lại trở nên bình tĩnh, hắn ngăn Phượng Nữ ngăn cản tranh biện tiếp, lạnh nhạt cười, nói: "Đem đồ vật đổi lại mạng sống. Được. Ta với ngươi trao đổi, ta nguyện ý dùng toàn bộ đồ vật của ta đổi lấy sinh mạng của tất cả đồng bạn." Vừa nói, hắn mở không gian chi giới, trước sau lấy ra Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức, Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao cùng với Tự Do Chi Phong Đích Khinh Ngâm và khối Thánh Diệu Thạch. Nhất thời, trước người Niệm Băng bảo quang bắn ra bốn phía. Gia Lạp Mạn Địch Tư nhất thời mở to hai mắt nhìn, toát ra vẻ tham lam.
"Không tồi, không tồi, mấy thứ này cũng có thể trao đổi, các ngươi đi gọi đồng bạn đến đây đi."
Thân thể Tạp Lạc có chút có chút run rẩy. "Niệm Băng, lần này vốn là ngươi giúp chúng ta, sao có thể để ngươi đem đồ của mình để cứu chúng ta? Hơn nữa, mấy thứ này của ngươi. Ta nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới!."
Niệm Băng giơ tay ngăn cản hắn. "Tạp Lạc hội trưởng, không cần nhiều lời. Sống sót mới là tối trọng yếu, đồ vật gì cũng đều là ngoại vật. Phiền toái ngài gọi những người khác đến đây đi."
Tạp Lạc nhìn Niệm Băng, lúc này hắn đột nhiên phát hiện. Thân ảnh Niệm Băng lại cao lớn như vậy. Hắn nào biết rằng, Niệm Băng lúc này cũng đang đấu tranh trong lòng, Tự Do Chi Phong Đích Khinh Ngâm và Thánh Diệu Thạch mặc dù trân quý, với hắn mà nói quả thực chỉ là ngoài vật mà thôi. Nhưng trên Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức và Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao lại khảm thứ cuối cùng mà phụ mẫu lưu lại cho hắn, hắn sao có thể để mất? Thế nhưng, đối mặt với con cự long tham lam này, Niệm Băng biết, nếu không đưa ra, thì tuyệt không có khả năng ly khai nơi này. Sinh mạng của Tạp Lạc cùng chúng dong binh hắn có thể mặc kệ, thế nhưng, Phượng Nữ, Long Linh hắn lại không thể không nghĩ tới, huống chi, con cự long sống mấy vạn năm này, sợ rằng sớm đã thăm dò được chi tiết về mình, không bằng chủ động đem ra trước còn hơn. Niệm Băng thầm phát thệ, chỉ cần có thể sống sót, một ngày nào đó, mình sẽ nghĩ biện pháp lấy lại những thứ này.
Gia Lạp Mạn Địch Tư vung long trảo lên, những thứ Niệm Băng mang ra đều bay tới trước mặt nó, nó dùng long trảo cầm Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao, khen: "Không tồi, thật sự rất không tồi, đồ tốt như vậy, chỉ có Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại mới có thể sở hữu."
Phượng Nữ tay nắm Ly Thiên kiếm do khẩn trương mà trắng không còn chút máu, Niệm Băng dùng tay trái ôm eo nàng, nhẹ nhàng bấm vài cái, ý bảo nàng không nên xúc động. Đồ vật cũng đã lấy ra rồi, chỉ cần có thể còn sống ly khai nơi này, mọi thứ đều có thể bàn sau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Một lát sau, Tử Thanh Mộng, Long Linh cùng với Băng Nguyệt dong binh đoàn tất cả mọi người được Tạp Lạc dẫn lại đây, vừa nhìn thấy bảo bối đầy đất, Hoa Nhị hai mắt sáng rực, mới vừa muốn tới nhặt, lại bị Tạp Lạc một chưởng đẩy sang một bên, Tạp Lạc cả giận nói: "Lúc nào rồi, còn không sửa được cái bệnh tham tài của ngươi."
Hoa Nhị ngây ra một lúc, lúc nàng nhìn thấy thân thể to lớn của hỏa hệ cự long Gia Lạp Mạn Địch Tư, nhất thời trở nên trầm mặc.
Niệm Băng ho khan một tiếng, nói: "Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, chúng ta đã tới đầy đủ rồi, hiện tại chúng ta có thể ly khai chứ."
Gia Lạp Mạn Địch Tư dương dương tự đắc nhìn Niệm Băng, nói: "Được, ngươi, còn hậu nhân của tiểu phá điểu có thể đi, đương nhiên, kiếm của nàng phải lưu lại, những người khác, thì ở chỗ này chờ chết đi."
Niệm Băng trong ong ong suýt nữa nổ tung. "Ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ vĩ đại như ngươi, cũng muốn nuối lời sao?"
Gia Lạp Mạn Địch Tư cố làm ra vẻ oan uổng nói: "Vĩ đại như ta sao có thể nuốt lời? Vừa rồi ta chỉ nói là mấy thứ này của ngươi có thể đổi mạng, cũng không có đáp ứng ngươi đổi mạng của mọi người, chỉ có thể đổi mạng của chính ngươi mà thôi."
Niệm Băng hô hấp đã có chút không đều. "Gia Lạp Mạn Địch Tư, thì tính là một vật đổi một mạng, mấy thứ này cũng có thể đổi được bốn mạng, hơn nữa kiếm của Phượng Nữ, hẳn là chí ít chúng ta cũng có thể ly khai năm người."
"Không, không, không. Ngươi không lầm như vậy, trao đổi thế nào là ta định đoạt, nếu ngươi không muốn đi, bồi tiếp bọn họ ở chỗ này chờ chết thì ta cũng không phản đối." Giọng Gia Lạp Mạn Địch Tư âm hiểm giống như tiểu nhân.
Phượng Nữ giận dữ. "Ta với ngươi liều mạng."
"Đánh? Nếu là tiểu phá điểu thì còn có năng lực đó, ngươi, vẫn còn quá non. Ta cũng chưa nói là những người khác đều không thể đi, bất quá, cũng phải đem đồ vật để đổi mạng. Ta, Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại chỉ có hai sở thích. Một là bảo bối này, mà thứ hai, hắc hắc, chính là ăn ngon. Nếu các ngươi có cái gì ăn ngon mang ra đổi, có lẽ có thể suy tính một chút. Đương nhiên, phải là ngon hơn thứ này mới được." Long trảo vung lên, chẳng biết từ đâu lấy ra một con cá khô to, đưa vào trong miệng bắt đầu nhai.
Biến hóa bất ngờ, khiến Niệm Băng sinh ra cảm giác muốn cười lớn. Ăn, đây chính là thứ ta am hiểu nhất!
"A! Là ngươi, ngày đó thanh âm kia là của ngươi." Tử Thanh Mộng đột nhiên kinh hô.
Gia Lạp Mạn Địch Tư cười hắc hắc, nói: "Không sai, tiểu nha đầu trí nhớ thật tốt. Ngày đó ngươi làm thứ mì gì đó, ngửi cũng không tồi, không biết ăn vào thì có vị đạo thế nào. Như vậy được rồi. Ngươi làm vài thứ gì ngon ngon cho ta phẩm thường, nếu có thể khiến ta hài lòng, chỉ cần mình ngươi lưu lại nấu cơm cho ta, những người khác ta có thể để cho đi."
Trong lòng Niệm Băng đột nhiên nổi lên một ý nghĩ quái dị, này Gia Lạp Mạn Địch Tư sở dĩ làm khó dễ mọi người, chẳng lẽ là vì muốn lưu Tử Thanh Mộng lại để nấu cơm sao? Nếu là như thế, thì có cách giải quyết rồi. Nắm được nguyên cớ, Niệm Băng nhất thời tỉnh táo lại, khẽ cười nói: "Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại. Thực vật của nhân loại chúng ta là mỹ diệu nhất, há có thể mang cá khô mà ngươi ăn có thể so sánh được. Ta chính là một trù sư của nhân loại, nếu ngài nguyện ý, ta rất mong được vất vả vì ngài."
Gia Lạp Mạn Địch Tư trong mắt sáng ngời, hắn ăn cá khô này sớm đã chán rồi. Giống như Niệm Băng phán đoán, mạng của những người này đối với hắn mà nói thì cũng không trọng yếu, trọng yếu chính là có thể ăn được thực vật có mỹ vị. "Ngươi cũng biết nấu cơm sao? Tốt lắm, vậy ngươi đến đây đi. Bất quá, nếu ngươi làm được đồ ăn ngon, những người khác có thể đi, ngươi lại phải lưu lại."
Nghe hắn nói vậy, Niệm Băng không khỏi có chút buồn cười, người ta nói chơi với hổ, mình hiện tại gọi là chơi với long đi.
"Niệm Băng, còn ta nữa." Tử Thanh Mộng vài bước chạy đến bên cạnh Niệm Băng, ánh mắt kiên định nhìn hắn.
Niệm Băng lắc đầu, nói: "Không, trù nghệ của ngươi sao có thể thỏa mãn Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại chứ?" Mọi người có nhược điểm của chính mình, long cũng không ngoại lệ, nếu đã tìm được nhược điểm của Gia Lạp Mạn Địch Tư, Niệm Băng tràn ngập tin tưởng đối với chính mình.
Gia Lạp Mạn Địch Tư long trong mắt quang mang lóe lên, nhìn Niệm Băng nói: "Nói thì vô dụng, ngươi làm cho ta nếm thử, chỉ cần có thể khiến ta hài lòng, các bằng hữu này của ngươi có thể đi."
"Niệm Băng." Phượng Nữ vội vàng kéo hắn.
Niệm Băng mỉm cười, nói: "Yên tâm, không có việc gì. Chẳng lẽ ngươi không tin trù nghệ của ta sao?"
"Nhưng …."
Niệm Băng dùng mắt chặn Phượng Nữ, khẽ lắc đầu, ý bảo nàng không nên nói thêm gì nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Gia Lạp Mạn Địch Tư, thở dài một tiếng, nói: "Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, ngài ở chỗ này ngủ, nói vậy đối với ngoại giới cũng không hiểu rõ, ta ở thế giới nhân loại có danh xưng là Băng Hỏa Ma Trù, có lẽ ma pháp của ta căn bản không thể lọt vào pháp nhãn của ngài, thế nhưng, dùng để nấu ăn thì cũng là đủ rồi."
"Dùng ma pháp nấu ăn?" Gia Lạp Mạn Địch Tư đã có vẻ không thể chờ đợi được nữa, thân thể to lớn đang ngồi lại đứng lên, chiếc đầu to hướng về phía Niệm Băng. "Vậy còn chờn chờ gì nữa? Lập tức nấu cho ta ăn."
Trong lòng Niệm Băng cười thầm, một con cự long tham ăn! Trên mặt toát ra vẻ trầm thống. "Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, thật sự là xin lỗi, với trù nghệ của ta, ta vốn tuyệt đối có nắm chắc khiến ngài hài lòng, nhưng là, hiện tại cánh tay phải của ta bị thủ hạ của ngài đánh vỡ, gân cốt đứt đoạn, tay phải có thể nói sinh mạng của trù sư chúng ta! Không có tay phải, ta sao có thể nấu ra thứ khiến ngài hài lòng?" Nói đến đây, vẻ mặt Niệm Băng có vẻ cực kỳ bi thống, phảng phất như không thể nấu cho Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại ăn mà tiếc nuối.
Lo lắng trong lòng Phượng Nữ giờ này hoàn toàn biến mất, nhìn bộ dáng của Niệm Băng nàng thiếu chút nữa cười thành tiếng, hắn chính là đang dắt mũi Gia Lạp Mạn Địch Tư, xuất sắc nhất chính là, hắn nói đều là sự thật.
Gia Lạp Mạn Địch Tư nhìn cánh tay phải buông thong xuống của Niệm Băng. "Gân cốt đứt đoạn? A, ngươi bị Long Dẫn Tiễn của Kim Nghê tiểu tử bắn vào."
Niệm Băng gật đầu, thở dài đáp: "Ai, vốn đây là do lỗi của ta, nhưng hiện tại lại cần tay phải để nấu cơm cho ngài. Thế nhưng, không có cửu giai quang minh hệ trị liệu ma pháp, gân cốt của ta rất khó nối lại được! Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, ngài có thể cho ta mượn dược gì để trị liệu? Chỉ cần tay của ta khỏi, lập tức có thể nấu ăn ngài." Là một cự long, không thể nghi ngờ, Gia Lạp Mạn Địch Tư có trí tuệ cực cao, thế nhưng, hắn dù sao thì cũng không thể giảo hoạt được như nhân loại, thấy Niệm Băng biểu diễn một hồi, hắn khinh thường hừ một tiếng. "Cửu giai quang hệ ma pháp có thể trị được, còn muốn dược vật làm gì, đứng ở đó đừng nhúc nhích. Ta trước chữa trị cánh tay cho ngươi. Đến lúc đó ngươi mà làm không ra thứ gì ngon, ta sẽ đem cả hai cánh tay phế đi." Vừa nói, hắn vừa chậm rãi giơ một long trảo lên, thanh âm trầm thấp giống như rên rỉ không ngừng từ long khẩu phát ra, trên năm đầu ngón tay dần dần ngưng kết năm đoàn kim sắc quang mang nhỏ, không thể hiểu được thanh âm của hắn, tựa hồ đó là ngôn ngữ của long.
Kim quang chợt bừng lên, Gia Lạp Mạn Địch Tư gầm nhẹ một tiếng, năm đạo kim sắc quang mang trùm lên thân thể Niệm Băng. Đó là khí thứ vô cùng tinh thuần, loại khí tức này Niệm Băng từng cảm thụ được trên Thánh Diệu Thạch, giống như đắm chìm trong xuân phong, thân thể vốn suy yếu trong màn kim sắc quang mang được tái tạo, cảm giác tràn ngập lực lượng, ngay cả băng hỏa đồng nguyên ma pháp lực toàn qua trong cơ thể cũng được kim sắc quang mang ảnh hưởng mà xoay tròn càng nhanh, điều khiến Niệm Băng kinh hỉ chính là, vai phải vốn không có cảm giác gì lúc này đã xuất hiện cảm giác ê ẩm, hắn thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng, kinh mạch và xương cốt trên vai đang không ngừng nối lại, được kim sắc quang mang xoa dịu, huyết mạch từ từ thông suốt, tay phải vô lực một lần nữa lại khôi phục tri giác.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Băng Hỏa Ma Trù
Chương 149: Hỏa long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư (Hạ)
Chương 149: Hỏa long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư (Hạ)