Hoa Nhị phát lên một tiếng gầm nhẹ, xuất ra tốc độ hoàn toàn không tương xứng với thân thể, toàn thân giống như một viên cầu thịt lớn bắn về phía rìa núi vừa mới nhìn.
Tạp Lạc phản ứng rất nhanh, quát to: "Bảo vệ ma pháp sư." Thân ảnh màu đỏ lóe lên, người đầu tiên tới bên cạnh Niệm Băng đúng là Phượng Nữ.
Niệm Băng liếc mắt nhìn Phượng Nữ, thấp giọng nói: "Ngươi cảm giác được?"
Phượng Nữ gật đầu nói: "Có lẽ lần này thật sự đụng vào thiết bản rồi, khí tức này ta rất quen thuộc, rất có thể là chủng tộc ra nói với ngươi lần trước." Trong nháy mắt vừa rồi, Niệm Băng và Phượng Nữ đồng thời sinh ra cảm giác bị người ta giám thị, ma pháp lực của Niệm Băng cũng không đủ để sinh ra cảm giác này, hắn bởi Chánh Dương đao đột nhiên nóng lên, ma pháp lực trong cơ thể xuất hiện ba động bất ổn mới phát hiện.
Rất nhanh, thân hình Hoa Nhị vụt bay trở về, lớp phấn trên mặt vì tốc độ mà giảm bớt đi rất nhiều, đi tới bên người Tạp Lạc, trầm giọng nói: "Không phát hiện người nào cả."
Tạp Lạc nhíu mày nói: "Không phát hiện ra? Có thể là người hay thú?"
Hoa Nhị lắc lắc đầu nói: "Rất khó nói, bất quá, người thật sự có tốc độ nhanh vậy sao? Tốc độ ta đã rất nhanh nhưng tới một sợi tóc cũng không phát hiện, trừ phi là vũ thánh, nhưng mấy gã vũ thánh trên đại lục lại thừa hơi chạy tới địa phương chim không buồn đậu này sao? Rất có thể là một loại ma thú tốc độ cao. Trong núi lớn có ma thú cũng rất bình thường, phòng ngự cẩn thận là được, Tạp Lạc, chúng ta mau hành động đi, tiết kiệm thời gian, tránh xảy ra biến hóa gì."
Tạp Lạc gật đầu nói: "Lên đường, mọi người chú ý chuẩn bị phòng ngự, nhất là chú ý bảo vệ bốn vị ma pháp sư, phát hiện nguy hiểm lập tức phát động cảnh báo."
Một lần nữa lên đường, không khí của dong binh đoàn trở nên khẩn trương hơn hẳn, đội hình vốn chặt chẽ dày đặc trở nên phân tán hơn một chút, như vậy có thể khống chế diện tích lớn hơn, phòng ngừa địch nhân đánh lén.
Từ sáng sớm tới giữa trưa, cả dong binh đoàn đã hoàn toàn xâm nhập vào trong Thiên Đãng sơn mạch, lúc đầu loại cảm giác lúc trước cũng không xuất hiện lại, hết thảy đều trở nên bình thường. Niệm Băng thủy chung nhắm mắt lại, tinh thần lực ngoại phóng, dựa vào tinh thần cảm giác ngoại giới, so với dùng mắt càng rõ ràng hơn. Xung quanh gió thổi, cỏ lay động đều không qua khỏi tinh thần quan sát của hắn. sau khi nghe Phượng Nữ nói, hắn thủy chung luôn có cảm giác không ổn, mặc dù cảm giác giám thị đã biến mất, nhưng tựa hồ vẫn có thể cảm nhận dường như được có người quan sát mình. Chủng tộc Phượng Nữ nói rốt cuộc là gì?
Sơn đạo ngày càng gập ghềnh, bốn gã võ sĩ phía trước không ngừng huy vũ trường kiếm chặt nhưng bụi gai khô héo bên đường, ghế trúc được các võ sĩ chung quanh tiếp tục đưa tới, đột nhiên thanh âm Lý Đắc vang lên. "Mọi người dừng lại một chút. Vạn vật chi nguyên vĩ đại a! Xin các ngươi đem ánh mắt lưu chuyển cho ta mượn, truyền khắp thế gian, tìm kiếm khí tức thần bí. – Vĩnh Sang Chi Nhãn."
Quang mang lam sắc nhàn nhạt không ngừng ngưng tụ lại chỗ Lý Đắc, khí tức thủy nguyên tố trong không khí cường thịnh lên rõ ràng,Niệm Băng vốn đã quen thuộc các hệ ma pháp âm thầm kinh hô: "Đây là bát giai thủy hệ ma pháp "Vĩnh Sinh Chi Nhãn" a!"
Quang mang lam sắc càng ngày càng cường thịnh,Lý Đắc giơ cây ma pháp trượng nhỏ ngắn của mình lên,bao vây trong vầng sáng lam sắc nhàn nhạt,trên người hắn tản mác ra khí tức thần thành, ma pháp trượng chỉ về phía trước, vầng sáng lam sắc dày đặc xông vào trong đất, dễ dàng có thể thấy được lam quang không ngừng lan tràn ra xung quanh, Lý Đắc không ngừng lẩm bẩm đọc chú ngữ, hắn giống như nước trong nguồn suối không ngừng phát ra từng đợt sóng lăn tăn.
Nương theo vầng sáng lam sắc không ngừng lan rộng,mỗi người ở đây đều cảm nhận được rõ ràng một cỗ năng lượng phảng phất như đang vuốt ve thân thể mình,năng lượng dần dần phiêu tán, giác quan của mọi người đều được tăng cường lên vài lần.
Niệm Băng biết, nhất định là Lý Đắc phát hiện được cái gì đó, nếu không thì tuyệt sẽ không tiêu hao đại lượng ma pháp lực vì đại giới mà sử dụng bát giai thủy hệ ma pháp. Tác dụng của Vĩnh Sanh Chi Nhãn phi thường rõ ràng, chẳng những có thể cấp cho chính mình và đồng bạn cảm giác nhạy cảm hơn trên một giải đất lớn, đồng thời, trong phạm vi cho phép của ma pháp còn có thể quan sát được hết thảy sinh mệnh khí tức, tức là, sanh mệnh nguyên tuyền, chỉ cần địa phương đó có nước tồn tại, Vĩnh Sanh Chi Nhãn sẽ không bị mất đi hiệu lực.
Vầng sáng lam sắc đã tiêu thất, Lý Đắc mới nhắm hai mắt lại, miệng cũng đình chỉ ngâm xướng chú ngữ, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, lẳng lặng chờ đợi.
Đột nhiên, toàn thân Lý Đắc co rút một trận, không hề dự triệu bỗng tê liệt ngã vào phía trên ghế trúc, toàn thân không ngừng run rẩy, miệng sùi bọt mép, khí tức sinh mệnh rất nhanh biến mất.
Niệm Băng đứng rất gần Lý Đắc, thấy như vậy nhất thời hoảng sợ, chạy nhanh trên hoạt can của mình nhảy xuống bên cạnh Lý Đắc, bắt lấy tay hắn còn bàn tay thì đem ma pháp tinh thuần hướng vào thân thể Lý Đắc mà thâu khứ, đồng thời thần sắc của hắn đã trở nên ngưng trọng hẳn lên. Trên người Lý Đắc phát sinh loại tình huống mà hắn từng thấy qua ở ma pháp thư, làm một gã ma pháp sư dùng loại hình ma pháp tham trắc( dò xét) đối với hoàn cảnh xung quanh tiến hành tham trắc, một khi gặp phải sự phản kích của tinh thần lực lớn hơn so với bản thân, tức là gặp phải loại tình huống phản phệ. Lấy thực lực Ma đạo sĩ của Lý Đắc, cho dù là ma pháp sư có cảnh giới Ma đạo sư, cũng tuyệt không có cường đại đến mức làm cho ma pháp bát giai của hắn bị phản phệ với trình độ như thế, xem ra Thiên Đãng sơn mạch chẳng những có che dấu địch nhân, hơn nữa sự cường đại của trình độ địch nhân còn vượt xa dự liệu của mọi người.
Long Linh giữ chặt tay kia của Lý Đắc, băng cùng thủy đồng nguyên, hắn cùng Niệm Băng đều đem băng hệ ma pháp lực đưa vào trong cơ thể Lý Đắc, hy vọng có thể trợ giúp hắn thoát ra khỏi sự phản phệ
Dưới sự trợ giúp toàn lực của hai gã đại ma pháp sư, cơn run rẩy của Lý Đắc đuối dần rồi biến mất, những vẫn y như cũ không có tỉnh lại. Niệm Băng do dự một chút, hữu thủ bằng không (trống rỗng) phất lên, Thán Tức(thở dài) của Nữ Thần Băng Tuyết xuất hiện tại chưởng trung, hắn đem Băng Tuyết nữ thần chi thạch (viên đá của NTBT) đặt lên trên trán của Lý Đắc, lại đem băng hệ ma pháp lực của bản thân đưa vào cơ thể Lý Đắc, đồng thời, hắn lại lấy cái hòm có Thánh Diệu thạch rồi mở ra, đem Thánh Diệu thạch để tại bộ vị trước ngực Lý Đắc, một là dùng để tỉnh thần, một là giúp ổn định tâm thần, dưới tác dụng của hai khối tuyệt thế bảo thạch, rốt cục Lý Đắc thở dài một hơi rồi chậm rãi mở mắt.
"Lý Đắc lão sư, ngài như thế nào rồi? Đến tột cùng là gặp phải cái gì, khiến cho phản phệ mãnh liệt như thế?" Niệm Băng không thể chờ đợi được nói ra mối nghi hoặc trong lòng.
Long Linh móc ra một tấm khăn tay từ trong lòng giúp Lý Đắc lau chùi vết ô uế ở bên miệng, rồi hạ giọng nói: "Trước tiên hãy để cho Lý Đắc lão sư nghĩ ngơi cái đã."
Lý Đắc lắc lắc đầu, cảm thụ được ma pháp lực của Niệm Băng truyền đến,hắn miễn cưỡng cười. " Nhờ có các ngươi. Nếu không, ta ngay cả chết đi ccũng không biết là mình chết như thế nào. Thật là đáng sợ, đó là một phiến hồng sắc (1 mảnh màu đỏ), căn bản là một phiến có một màu đỏ thấy không được rõ ràng. Nhưng lại tràn ngập phách khí vô cùng cường đại. Ta lấy tinh thần lực dùng thủy dẫn đường vừa định do thám bí mật trong đó, nhưng cái gì cũng không cảm giác được, tinh thần thần lực chịu sự chấn động thật lớn, ma pháp lực phóng thích ra phảng phất như bị tiêu tán."
Niệm Băng trầm giọng nói:" Địa phương ngài do thám là tại phương vị nào?".
Lý Đắc nói: " Tại trung ương Thiên Đãng sơn mạch. Vừa rồi ta đột nhiên cảm giác được có chút không đúng, ngươi có biết, thủy cùng băng, đối với cảm thụ của hỏa đều phi thường mãnh liệt. Tại đây trong thời tiết lạnh này, ta đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng lên, tựa hồ như có khí tức của hỏa nguyên tố bị người điều khiển xung quanh chúng ta. Hơn nữa lại là trước lúc phát sinh chuyện, cho nên ta mới tiến hành tuần tra trên diện rộng, nhưng không nghĩ tới ma pháp vừa mới bắt đầu thì suýt nữa đã bị phản phệ mà chết
Ánh mắt Niêm Băng chuyển hướng qua bên Tạp Lạc, nói: "Sẽ dài đấy, địa phương được ghi lại trên tàng bảo đồ của ngài sẽ không đúng là trung ương của phiến sơn mạch này chứ?"
Tạp Lạc cười khổ nói: "Ta đã hy vọng là không phải, nhưng sự thật lại đúng là như thế. Dựa theo biểu hiện của tàng bảo đồ, thì Bảo Tàng Viện nằm tại một địa phương ở trong một ngọn núi của trung ương Thiên Đãng sơn mạch, chỉ có thể nhìn bụi mù để xác định phương vị, lấy tốc độ di chuyển của chúng ta bây giờ, ước chừng thời gian còn khoảng( tả hữu) ba ngày nữa mới có thể đi đến nơi đó. Nhưng là, Lý Đắc ma pháp sư đã phát hiện nguy hiểm, chúng ta phải thận trọng một chút.
" Thùng nước" Hoa Nhị hừ một tiếng, nói:" Lo lắng cái gì, nói không chừng, cái mà Lý Đắc ma đạo sĩ phát hiện được chỉ là một tòa hỏa sơn, chẳng lẽ các ngươi có thể nói năng lượng của hỏa sơn là không đủ hay sao?" Chúng ta không cần phải ở chỗ này sợ hãi than trời làm gì, hãy đến địa phương có bụi mù bốc lên đi, cho dù có nguy hiểm thì cũng không việc gì phải sợ, đánh không lại, còn không thể chạy hay sao? Lần này đã hao phí đại lượng thời gian và tinh lực vào cái nhiệm vụ này, chẵng lẽ phải nửa đường đứt gánh.
Gia Đặc Lâm ở một bên nói: "Ta đồng ý với lời Hoa Nhị, chúng ta không thể vì một chút cản trở mà dễ dàng buông tha."
Tạp Lạc nói: "Ta cũng không có ý muốn từ bỏ, chỉ hy vọng mọi người có thể cẩn thận một chút, như vậy nhiệm vụ của chúng ta mới có thể hoàn thành tốt được. Đã giữa trưa rồi, mọi người trước tiên nghỉ ngơi tại chỗ đi, cũng để cho Lý Đắc ma đạo sĩ nghỉ ngơi một chút.
Niệm Băng nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Lý Đắc, thấp giọng nói:"Lý Đắc sư phụ, đó có thể là núi lửa không?"
Lý Đắc ngẫm nghĩ nói: "Ta không thể xác định nhưng có thể khẳng định cái đó quả thật là năng lượng khổng lồ của hỏa thuộc tính. Niệm Băng, lần hành động này xem ra so với tưởng tượng còn phải gian nan hơn, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện, nếu gặp phải thời điểm nguy hiểm lớn đến mức chúng ta không thể ứng phó được thì ngươi vô luận như thế nào cũng phải bảo vệ Linh nhi rời đi nơi này, cái này ngươi nhất định phải đáp ứng ta. Với tình hình hiện tại không có thời gian hai ngày ma pháp lực của ta căn bản không thể khôi phục, việc này tất cả ta đều phó thác cho ngươi."
Niệm Băng ngẩng đầu nhìn Long Linh, hắn dường như không hề nghe được lời Lý Đắc nói: "Lý Đắc lão sư, ngài yên tâm đi, không cần ngài nhắc nhở ta cũng sẽ tận lực bảo vệ Linh nhi. Chỉ là thực lực của ta còn quá kém sợ không có thể hoàn thành được kỳ vọng của ngài."
Lý Đắc mỉm cười nói: "Tất cả đều phó thác cho thiên mệnh đi. Ai, nếu không phải vừa rồi ma pháp bị phá hủy, ta cũng có thể quan sát một chút tình huống xung quanh. Bây giờ chỉ có thể lỗ mãng tiến tới, ta chỉ hy vọng cái mà ta phát hiện chỉ là một ngọn núi lửa."
Niệm Băng từ trong mắt Lý Đắc nhìn ra chút gì đó, hắn cũng hiểu được, đó căn bản không có khả năng là núi lửa, không phải ma pháp sư đều sẽ hiểu lầm, hắn sao lại như vậy được? Vĩnh Sanh Chi Nhãn là nguồn suối của thủy nguyên tố, tại sao trong núi lửa lại có thủy nguyên tố tồn tại? Nếu thật sự là núi lửa, Lý Đắc hẳn phải không nhìn thấy gì mới đúng
Phượng Nữ không biết khi nào thì đã đi tới bên cạnh Niệm Băng thấp giọng nói: " Ngươi thật sự quyết định là phải tiếp tục đi tới?"
Niệm Băng nói: " Ta bây giờ căn bản là không có lý do lùi bước, bất quá, quả thật sự tình giống như bị người ta nói trúng. Phượng Nữ, ngươi thật sự là không thể nói ra chủng tộc kia là cái gì ư?"
Phượng Nữ do dự một chút, nhưng lại lắc lắc đầu, nói:" Có lẽ sự tình không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, chỉ là muốn chúng ta không xâm phạm đến ích lợ của cũng tộc kia, nhân tiện sẽ không kích hóa mâu thuẫn, chũng tộc kia luôn luôn
không hứng thú đối với kim tiền và bảo vật. Ta nghĩ, bảo vật các ngươi muốn tìm vị tất cùng bọn chúng có quan hệ, cho nên, ngươi bất tất phải lo lắng quá nhiều làm gì
Nghe xong lời Phượng Nữ, trong lòng Niệm Băng thoải mái hơn vài phần, thầm nghĩ: "Hi vọng là như vậy."
Không cần nhiều lời nữa, niệm băng đi qua một bên, để hai gã dong binh giúp đỡ dựng một cái lò để phong vân ma pháp sư đem một ít thực vật trong không gian ma pháp vật phẩm, bắt đầu đưa cho mọi người nấu cơm.
Dù sao cũng phải làm thức ăn cho hơn ba mươi người, Niệm Băng lựa chọn biện pháp đơn giản nhất, rửa sạch gạo, phía dưới đốt lửa, đồng thời đem thịt gà cắt thành sợi tơ cho vào trong nồi, lại cho thêm táo ta vào trong, rắc đều thêm một chút muối, bắt đầu nấu cơm. Nhiều người như vậy lại có nguy hiểm, hắn cố không hiển lộ trù nghệ của bản thân, trước hết phải bổ xung thể lực, lấp đầy cái bụng mới là chuyện trọng yếu nhất.. Sợi thịt gà này cho vào nấu cơm rất thích hợp, đối với việc bổ sung thể lực có hiệu quả rất tốt. Trong quá trình chế biến, Niệm Băng trực tiếp áp Chánh Dương đao vào nồi, hơn nữa với hỏa hệ ma pháp của hắn, với tốc độ nhanh nhất làm cho mọi người một bữa cơm dù không phong phú nhưng hương vị cũng không tồi.
Cơm nước xong, thể lực mỗi dong binh khôi phục rất tốt, Tạp Lạc không để cho mọi người nhiều thời gian để nghỉ, lập tưc lên đường, mục tiêu không đổi là chỗ sâu trong Thiên Đãng sơn mạch.
Lúc xuất phát, Lý Đắc đã trở thành đối tượng bảo vệ quan trọng nhất, ở trong khu vực trung tâm, Lý Đắc ăn trưa qua loa. Đứng trên ghế tre minh tưởng, tranh thủ sớm khôi phục pháp lực
Vào mùa đông núi cũng không hoàn toàn trơ trụi, có một vài cây chịu được lạnh còn sanh trưởng, đường đi của đoàn dong binh hướng tới chỗ đất trũng của núi,điều nầy tiết kiệm sức lực. Khi thành công từ nhiều tòa núi lớn xuyên qua,, ngày đã tối dần, một ngày khần trương chạy đi đã qua, nhưng sơn đạo dẫu sao cũng hạn chế tốc độ của họ, nơi họ muốn đến thời gian còn có hai ngày.
Đêm đó, Tác lạc chọn một mảnh đất phẳng để cắm trại, dựng 1 cái lều sau khi ăn qua loa bữa cơm chiều. hắn mang Niệm Băng và 2 vị phó đoàn về lều của họ, nơi mà sau khi tiêu hao một lượng lớn ma pháp lực, trong con mắt của Tác Lạc ma pháp sư quan trọng nhất chính là Niệm Băng.
Bốn người ngồi vây quanh thành một vòng tròn, Tạp Lạc đem một tấm bản đồ cũ nát mở ra, Niệm Băng lúc này chính là lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng tàng bảo đồ,chỉ thấy tàng bảo đồ kia dùng một loại da chế thành,trên thân hiện ra màu nâu vàng,hoa văn ở trên đều dùng màu hồng vẽ thành,miêu tả chính là Thiên Đãng sơn mạch, sở dĩ có thể phân biệt ra điểm này là vì ở góc dưới bên trái tàng bảo đồ có một chú thích duy nhất vị trí của Thiên Đãng thành, chỗ này có một chỉ thị rõ ràng, nên có thể tìm được vị trí cơ bản.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Băng Hỏa Ma Trù
Chương 137: Thiên Đãng sơn mạch (Hạ)
Chương 137: Thiên Đãng sơn mạch (Hạ)