DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Băng Hỏa Ma Trù
Chương 114: Lan Mộng học viện (thượng)

Từ trong không gian giới chỉ lấy ra một tấm bản đồ, cẩn thận phân biệt một chút phương hướng, Niệm Băng phát hiện, theo như lời Tang Giới, vị trí của Lan Tuyết thành song song với Ô Lan thành, từ nơi này đi thẳng sẽ đến được Áo Lan thành thủ đô của Áo Lan đế quốc, tất nhiên là đi qua Ô Lan thành đó chính là đoạn đường ngắn nhất mà nếu đi Lan Mộng thành thì phải đi đường vòng. Nhưng vì tránh khỏi chiến tranh ảnh hưởng thì đi Lan Mộng thành hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất. Dù sao thì hôn lễ của Lạc Nhu cũng phải hai năm sau mới có thể cử hành, có thời gian dư dả, mình trước tiên đi Lan Mộng thành một đoạn thời gian, lợi dụng khoảng thời gian này cố gắng tu luyện ma pháp một chút, thuận tiện nghiên cứu sâu thêm về trù nghệ. Thông qua luận bàn cùng Minh Huy, Niệm Băng đối với Phá Thủy Bảo Diện Huyền Ngọc Thủ có một sự hiểu rõ nhất định, mặc dù Huyền Ngọc Thủ là một phương pháp luyện tập đặc thù, hắn khó có thể làm được nhưng bằng vào sự thao túng đối với hỏa nguyên tố, nhiệt độ đối với hắn không có ảnh hưởng quá lớn, luyện tập nhiều một chút nhất định sẽ có thể đạt đến hiệu quả Phá Thủy Bảo Diện. Lan Mộng thành, phải đi Lan Mộng thành.

Nghĩ tới đây, Niệm Băng mua một cái bản đồ chi tiết, hắn thi triển bạo phong tuyết hướng phía dưới triền núi mà đi. Đoạn đường từ Băng Lan thành đến Lan Mộng thành người rất thưa thớt, Niệm Băng lần này có bản đồ nhưng cũng không có đi đường lớn mà chuyên tìm đường tắt đi tới, hắn thử thi triển bạo phong tuyết phi hành trong thời gian dài nhưng là bạo phong tuyết dù sao cũng không phải là phong hệ ma pháp, hắn dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể phi hành trong một thời thần mà thôi. Cho dù là như thế, phi hành trong một thời thần đã giúp hắn vượt qua hai ngày lộ trình. Niệm Băng phát hiện đây thực sự là một phương pháp tốt để tu luyện, đối với việc giúp ma pháp lực chính mình tăng lên có chỗ tốt không nhỏ. Đơn giản là không dùng chân đi bộ, luôn luôn dùng bạo phong tuyết mà phi hành, mỗi khi ma pháp lực không đủ thì kiếm một chỗ yên tĩnh, dùng ma pháp quyển trục phòng ngự, một khi ma pháp lực khôi phục lại tiếp tục đi tới.

Bằng vào tốc độ của bạo phong tuyết, ba ngày sau hắn đã đạt được mục đích hiện tại – Lan Mộng thành.

Có lẽ bởi vì nơi này là hậu phương của Áo Lan đế quốc nên cũng không có phòng ngự nhiều lắm, tường thành cũng chỉ cao hơn mười thước cùng với cấp bậc phòng ngự của Băng Lan thành căn bản là không thể so sánh với, Cửa thành mở rộng, người đi đường qua lại không nhiều lắm mà cửa thành cũng chỉ có bốn gã binh lính Áo Lan đế quốc thủ vệ.

Người Áo Lan đế quốc cùng với Băng Nguyệt đế quốc cũng không có khác nhau quá lớn, chỉ là nhìn tương đối thấp bé hơn một ít, màu tóc chủ yếu là lam, tử, hắc ba màu, người Áo Lan có tóc màu lam cùng với người Băng Nguyệt đế quốc không có gì khác nhau còn như người tóc vàng lại cực kỳ hiếm thấy. Niệm Băng đi nhanh đến Lan Mộng thành, quyết định ở chỗ này cho đến khi chiến tranh chấm dứt, trước đó phải tìm một lữ điếm tốt mới được.

Đang mien man suy nghĩ Niệm Băng đã đi đến trước cửa thành Lan Mộng, vệ binh cũng không có bởi vì màu tóc vàng của hắn mà làm khó dễ, không liếc nhìn hắn một cái đã cho hắn đi qua. Vừa đi vào Lan Mộng thành, nhất thời một loại cảm giác đặc thù xuất hiện, cả tòa thành thị tựa hồ đều bị một cỗ khí tức nhu hòa bao phủ. Thời gian đã đến giữa trưa, người trên phố không nhiều lắm nhưng từ trên vẻ mặt của bọn họ đều có thể gặp được nụ cười an dật và thỏa mãn.

"Tiểu huynh đệ là đến báo danh phải không?" Niệm Băng chính là đang đi đến ngã tư đường tìm kiếm một lữ quán, đột nhiên một âm thanh vang lên ở sau lưng, quay đầu nhìn lại thì thấy một gã trung niên khoảng ba mươi tuổi đang nhìn chính mình. Vóc người nhỏ gầy, nụ cười trên mặt xem ra có chút tục tĩu, không đợi Niệm Băng mở miệng, hắn đã chủ động tiến lên nói: "Xem bộ dáng của ngươi nhất định là người từ bên ngoài đến rồi, khẳng định là đến Lan Mộng thành chúng ra cầu học, ngươi muốn học cái gì? Học vũ kỹ sao? Thứ này rất là phổ biến, khi ngươi gia nhập quân đội, chiến tranh chính là vô tình, không bằng học một chút vũ kỹ phòng thân ngươi mới có thể sống sót được a!"

Niệm Băng mỉm cười nói: "Đến Lan Mộng thành nhất định là phải cầu học sao?"

Tên trung niên sửng sốt một chút nói: "Chẳng lẽ ngươi không phải là đến cầu học sao? Người trẻ tuổi như người từ bên ngoài đến Lan Mộng thành ngoại trừ cầu học ra ta thật không nghĩ ra được lý do nào khác. Lan Mộng thành được xưng là học viện chi thành không phải tự nhiên được gọi như vậy, các loại nghề nghiệp đều được dạy tại học viện chúng ta, là học viện tổng hợp duy nhất trên đại lục, là học viện lớn nhất trên toàn đại lục. Mặc dù học phí có cao một chút nhưng đến nơi này có thể học được những tri thức cần thiết, ngươi tuổi còn trẻ tốt nhất học thêm một chút nếu không sau này đi vào xã hội muốn học tập thêm thì rất khó khắn đấy."

Bốn chữ học viện chi thành khiến cho Niệm Băng cảm thấy hứng thú: "Vậy ngươi nói xem, đến học viện tổng hợp này có thể học được cái gì đây?"

Tên trung niên chà xát hai tay, từ trong ánh mắt toát ra thần sắt "câu" được mục tiêu, mặc dù chỉ là chợt lóe lên nhưng Niệm Băng vẫn phát hiện được: "Tiểu huynh đệ, địa phương nổi danh nhất Lan Mộng thành chúng ta chính là Lan Mộng học viện, cũng là tổng hợp học viện lúc nãy ta đã nói với ngươi. Ở nơi này có hơn mười hệ nghề nghiệp thông dụng nhất bây giờ, mỗi một ngành đều có lực lượng giáo viên rất giỏi, căn cứ vào mỗi nghề nghiệp bất đồng thì học phí cũng có sự khác nhau. Hơn nữa cũng không phải có tiền là có thể vào mà phải thông qua một cuộc kiểm tra, nếu có thể đạt được chứng chỉ tốt nghiệp của Lan Mộng học viện, sau này ngươi đi đến nơi nào của đại lục đều có thể tìm được công việc thích hợp cho mình. Đương nhiên cuộc thi kiểm tra để tiến vào học viện có chút khó khăn, nếu như ngươi không có thông qua được kiểm tra thì cũng đừng lo, Lan Mộng thành chúng ta còn có rất nhiều học viện nhỏ khác, các loại nghề nghiệp cũng rất rộng, tuyệt không hề kém so với Lan Mộng học viện, hơn nữa học phí cũng thấp hơn, có thời điểm các sư phụ của Lan Mộng học viện cũng sẽ đến các học viên trên dạy một vài khóa học. Thế nào, người cảm thấy có hứng thú với loại nghề nghiệp nào?"

Nghe đến đó, Niệm Băng không khỏi nhớ tới chính mình vừa đến Băng Tuyết thành Tuyết Tĩnh đã hỏi mình có tốt nghiệm trường học trù nghệ nào không, nói: "Lan Mộng học viện này có trù nghệ hệ hay không?"

"Trù nghệ?" Tên trung niên nghe đến hai chữ đó cũng không khỏi sửng sốt một chút, hắn như thế nào cũng nhìn không ra vị thanh niên anh tuấn cao lớn trước mặt này lại muốn học cái nghề nghiệp luôn luôn đứng ở tầng dưới chót của đại lục là trù sư. Nhưng phản ứng của hắn cũng rất nhanh, sau một sát na ngây người đã vội vàng cười nói: "Đương nhiên, đương nhiên là có, trù sư cũng là một nghề nghiệp phổ biến mà. Ngươi muốn học trù nghệ sao? Không thành vấn đề, tại học viện chi thành chúng ta, không có cái gì là chúng ta không dạy. Thế nào tiểu huynh đệ, có cần ta giúp ngươi một chút không? cho dù là Lan Mộng học viện hay là các học viện nhỏ bình thường ta đều có quan hệ rất tốt."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Vậy phiền ngài dẫn ta đến Lan Mộng học viện đi."

Tên trung niên hắc hắc cười nói: "Việc này rất đơn giản, cái này đơn giản chỉ là một ngành học bình thường, học phí của trù sư hệ tương đối thấp một chút. Chỉ cần ngươi có thể thông qua cuộc thi, nếu thành tích phi thường ưu tú thì có thể nhận được đãi ngộ và miễn học phí. Tuy nhiên, tiền phí để dẫn đi ……" Nói tới đây, hắn chà xát hai bàn tay.

Lúc tên này bắt đầu giảng giải cho mình về học viện thì Niệm Băng đã biết người này muốn làm cái gì. Chỉ có điều hắn vừa mới tới nơi này, đối với mọi thứ đều xa lạ, nghe hắn giảng giải đối với chính mình cũng có lợi, lúc này thấy đối phương lộ ra bộ mặt thật của mình, không khỏi mỉm cười nói: "Tiền phí dẫn đi, chỉ cần ngài có thể để cho ta tham dự cuộc thi vậy là đủ rồi. Chì là Lan Mộng học viện này lúc nào cũng chiêu sinh sao? Chẳng lẽ không có quy định đặc thù nào sao."

Tên trung niên nói: "Đương nhiên không có, Lan Mộng học viện thực sự rất đặc thù, bất luận là hệ nào, tùy thời đều có thể tiến hành kiểm tra, chỉ cần thông quan kiểm tra thì các hệ đạo sư sẽ cho ngươi tiến vào niên cấp tương ứng mà học tập, trù nghệ hệ hình như chia làm năm niên cấp. Nhưng mà có một chút ta phải nhắc nhở ngươi, khảo thí nhập học Lan Mộng học viện thì tại nghề nghiệp đó ngươi phải có trụ cột nhất định mới được nếu không rất khó thông qua cuộc thi. Về tiền phí dẫn đi, lấy của ngươi một kim tệ là được rồi. Giá thế này là tiện nghi cho ngươi rồi đấy, có ta dẫn đến, người hôm nay có thể tham dự được cuộc thi ngay, thế nào?"

"Một kim tệ? Ngươi muốn đi cướp sao." Niệm Băng tức giận nói. Hắn mua sắm một bộ trù cụ ở Thiên Tuyền Hiên cũng chỉ là một kim tệ mà thôi, tên trung niên này ăn cũng thật quá lớn đấy.

Tên trung niên hắc hắc cười nói: "Tiền phí này ta thu thực sự là hợp lý a, tuyệt đối là đúng giá, nếu không có ta dẫn đến thì ngươi cần phải chờ đủ mười người thì mới có thể tiến hành kiểm tra. Mỗi một ngày chậm trễ, ngươi không phải là mất đi thật nhiều thứ để học sao? Tốt lắm, như vậy đi, hôm này ta đến cửa thành đã gặp ngươi coi như là có duyên phận, giảm cho ngươi chỉ lấy tám ngân tệ, vậy là tiện nghi rồi đấy."

Niệm Băng nở nụ cười: "Tiện nghi? Tám ngân tệ đối với một ít đệ tử nhà giàu mà nói có lẽ không tính là cái gì. Nhưng mà ngài nhìn ta xem, có giống đệ tử nhà giàu hay không? Hơn nữa, đệ tử nhà giàu cũng không có đi học trù nghệ đâu. Một ngân tệ là giá mà ta có thể trả, nếu không được thì ta đành phải chờ đủ mười người thôi."

"Một ngân tệ? Tiểu tử, ngươi quá keo kiệt đi." Vừa nghe Niệm Băng chỉ có thể xuất ra ít tiền như vậy, thái độ của tên trung niên ngay lập tức thay đổi, vốn là tiểu huynh đệ đã trực tiếp đổi thành tiểu tử.

Niệm Băng lạnh nhạt nói: "Ngươi chỉ có thay ta nói vài câu mà thôi, chỉ là báo danh nhân tiện kiếm được một ngân tệ đã không ít rồi. Nếu ngươi không muốn, quên đi, ta tự mình đi tìm."

Tên trung niên liếc mắt một cái, trên mặt toát ra một tia khinh thường: "Hảo, một ngân tệ thì một ngân tệ, nhưng mà ta nói trước, ta chỉ phụ trách đem ngươi tới nơi đó, nếu khảo hạch ngươi không qua được hoặc là không có tiền đóng học phí thì ta cũng không có xen vào, tiền cũng sẽ không trả lại cho ngươi. Đi thôi, đi theo ta." Nói xong, tên trung niên thuận hướng ngã tư đường trong thành đi đến.

Niệm Băng thật sự để ý đến tiền như vậy sao? Đương nhiên không phải, hắn chỉ là muốn tiền mình tiêu xài có ích mà thôi. Trường học trù nghệ, cũng được, nếu ở chỗ này học tập chẳng những có thể không phải đi tìm chỗ ở mà còn có thể tìm một số trù sư cao thủ tiến hành giao lưu. Buổi tối thì dùng để tu luyện ma pháp, quả thật là lựa chọn tốt nhất. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cảm thấy may mắn khi đi tới tòa thành thị này, bây giờ chỉ là hi vọng Lan Mộng học viện kia quả thật giống như là tên trung niên kia nói, đúng với cái danh hiệu học viện đệ nhất đại lục mới tốt.

Có lẽ là bởi vì Niệm Băng trả tiền quá ít, tên trung niên cũng chẳng muốn cũng hắn tốn nhiều lời lẽ nữa, dẫn hắn qua bảy tám khúc quanh hướng sâu bên trong Lan Mộng thành đi đến. Trong lúc đi tới, Niệm Băng quan sát hoàn cảnh xung quanh, rất nhanh hắn phát hiện tên trung niên này mặc dù tham lam một tí nhưng cũng không có nói hoang. Dọc theo đường đi, hắn đã thấy không dưới mười học viện, mặc dù nhìn qua đều không lớn nhưng quả thật có tất cả các loại nghề nghiệp, kể cả chú tạo, ma pháp, vũ kỹ, chính trị, cắt may, buôn bán.v.v.. Xung quanh mấy cái học viện này cũng có thể so sánh với khu vực phồn hoa của Lan Mộng thành, có thể thường xuyên gặp những người trẻ tuổi quần áo giống nhau đi lại trên đường, dấu hiệu trên đồng phục xác nhận tên của học viện họ đang học. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

Từ thành Bắc đi đến thành Tây, tên trung niên rốt cục cũng ngừng lại: "Đến rồi, đúng là nơi này." Niệm Băng theo hướng ngón tay hắn chỉ nhìn lại, cũng không có gặp cái gì bảng hiệu học viện, đó là một lữ quán bình thường, bên ngoài cửa không hề có lấy một người.

"Nơi này? Ngươi không có lầm đấy chứ, đây mà là học viện sao?" Niệm Băng có chút bất mãn nói.

Tên trung niên hừ một tiếng, tức giận nói: "Đồ đần, ai nói phải mang ngươi trực tiếp đến học viện, không trải qua khảo hạch ngươi có đến học viện cũng vô dụng, lữ quán này chính là nơi khảo hạch của trù nghệ hệ Lan Mộng học viện. Đi vào thôi, trả tiền cho ta trước, nhân tiện ta mang ngươi tiến vào tham gia khảo hạch."

Niệm Băng móc ra một ngân tệ ném cho tên trung niên,

tên trung niên đem đồng ngân tệ có chút bất mãn bỏ vào lồng ngực, "Đi theo ta." Bỏ lại một câu không lạnh cũng không nóng rồi hướng về phía lữ quán đi đến.

Tiến vào lữ quán, nơi này so với tưởng tượng của Niệm Băng còn náo nhiệt hơn, đại sảnh lữ quán khoảng mấy trăm mét vuông, sáu mươi cái bàn được xếp đầy một nửa căn phòng, nhân viên phục vụ qua lại không thôi, sinh ý tựa hồ rất hưng vượng.

Tên trung niên dẫn Niệm Băng đi đến quầy hàng, đứng sau đó là một cô gái, thân người không cao, khoảng đến ngực của Niệm Băng, toàn thân đều là quần áo màu lam, trên người không có quá nhiều đồ trang sức, nhìn qua quả thật rất mộc mạc, mái tóc dài màu lam xỏa xuống sau lưng, đang cúi đầu gảy bàn tính, tựa hồ đang tính toán sổ sách.

"Mộng cô nương, xin chào, ta mang đến cho các ngươi một tân đệ tử." Tên trung niên cười cười hướng cô gái phía sau quầy hàng nói.

Cô gái ngẩng đầu, khi Niệm Băng nhìn thấy tướng mạo của nàng trong lòng nhất thời mọc lên một tia kinh thán, cô gái áo lam này có một đôi mắt to màu tím, ánh mắt của nàng rất tĩnh lặng hơn nữa còn có chút lãnh ý, mặc dù thân người không cao, không đầy đặn như Tuyết TĨnh nhưng có một phong thái xuất trần, khi nàng nhìn thấy tên trung niên thì trong ánh mắt lãnh ý càng tăng thêm vài phần: "Ngươi tới làm gì? Ngươi không phải một mực kéo người về vũ kỹ học viện bên kia sao? Hôm nay sao rảnh rỗi chạy đến chỗ chúng ta làm gì."

Tên trung niên chỉ Niệm Băng bên cạnh nói: "Mộng cô nương, là như thế này, hôm nay ta ở cửa thành gặp được tiểu tử này, hắn muốn tiến vào học viện học tập trù nghệ nên ta nhân tiện dẫn hắn đến đây."

Đọc truyện chữ Full