DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Băng Hỏa Ma Trù
Chương 93: Kim Bối Địa Long Vương (Hạ)

Chánh Dương Đao nằm trong tay bạch y nhân, mà trên vai của hắn có một con chim ưng đang đứng. Đó là một con chim ưng lông trắng mắt đỏ, thân thể không lớn lắm, hai móng bám chặt vào vai bạch y nhân. Hiển nhiên lúc trước Chánh Dương Đao bị nó lấy đi. Làm cho Niệm Băng kỳ quái nhất chính là, chẳng lẽ con bạch ưng này không sợ nhiệt độ của Chánh Dương Đao hay sao?

"Ba ba." Miêu Miêu la lên khiến cho Niệm Băng trong lòng căng thẳng. Mặc dù hắn đã đoán được một chút, nhưng sau khi Miêu Miêu xác nhận vẫn không khỏi có chút kinh ngạc.

Song hắn lúc này lại không hề khẩn trương, Ma pháp sư không còn ma pháp lực đứng trước mặt một gã Triệu hoán sư cường đại, cho dù khẩn trương thì làm gì được? Thản nhiên đối mặt mới là lựa chọn tốt nhất.

Gặp lại phụ thân của mình, Miêu Miêu chẳng những không nhiệt tình tiến đến mà còn lùi lại gần Niệm Băng. Lúc này, Niệm Băng bèn ngăn nàng lại.

"Còn không mau đến đây." Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của nữ nhi, Hi Lạp Đức vừa bực mình vừa buồn cười, mấy ngày nay, hắn một mực tìm kiếm nơi hạ lạc của nữ nhi. Chỉ có điều Miêu Miêu cực kỳ giảo hoạt, dùng mọi thủ đoạn mê hoặc Hi Lạp Đức, nếu không phải triệu hoán thú của nàng trên người đều có tinh thần khí tức đặc thù, Hi Lạp Đức quả thật vô pháp bắt được nàng.

"Ba ba, sao ba ba lại tới đây? Niệm băng ca ca bây giờ thực sự rất yếu, con không thể đi, phải giúp hắn!" Miêu Miêu tỏ vẻ vô tội nói.

Hi Lạp Đức chuyển sang nhìn Niệm Băng, lạnh nhạt nói: "Nữ nhân của ta đã thi triển Triệu hoán thuật trước mặt ngươi, mà ngươi lại là một gã Ma pháp sư nên chắc hẳn đã biết bí mật của chúng ta."

Niệm Băng bình tĩnh nhìn Hi Lạp Đức, đối mặt với ánh mắt tràn ngập sắc kim của Hi Lạp Đức mà không lùi một bước. "Cũng được, ta biết rồi. Có thể trả đao lại cho ta không."

Hắn biết ý tứ trong giọng nói của Hi Lạp Đức, lần đầu tiên nhìn thấy Miêu Miêu, Niệm Băng đã biết, để bảo vệ bí mật triệu hoán thuật nhất mạch, bạch nhân tuyệt không ngại giết người diệt khẩu.

Hi Lạp Đức nhìn Chánh Dương Đao trong tay, trong mắt ánh lên một tia sáng kỳ dị. "Cũng được, đây quả thật là một thanh hảo đao, đồng thời cũng là một ma pháp vật phẩm cao cấp. Đáng tiếc, với năng lực của ngươi bây giờ căn bản không thể phát huy hết uy lực của nó."

Hắn tiện tay ném Chánh Dương Dao về phía Niệm Băng. Bằng cảm giác quen thuộc với đao, không cần dùng mắt nhìn, Niệm Băng dễ dàng tiếp lấy thanh đao.

"Hống …" Kim Bối Địa Long lại rống vang giận giữ, nó loạng choạng đứng lên, tựa hồ vẫn có chút chóng mặt, nhìn khắp nơi tìm kiếm địch nhân.

Hi Lạp Đức nhìn sang Kim Bối Địa Long, đôi mắt hắn đột nhiên sáng lên, Niệm Băng giật mình chứng kiến đôi mắt Hi Lạp Đức vốn màu đen đột nhiên biến thành trắng, hai chữ đơn giản theo miệng hắn xuất ra: "Im lặng."

Đó là chấn nhiếp phát ra từ linh hồn, tinh thần lực ngưng tụ lại, trực tiếp bao phủ toàn bộ thân thể khổng lồ của Kim Bối Địa Long. Vừa rồi Niệm Băng toàn lực công kích mà không thể làm thương tổn mảy may tới Kim Bối Địa Long nhưng Hi Lạp Đức chỉ nói hai chữ đơn giản thôi mà đã khiến thân thể to lớn của nó run rẩy kịch liệt rồi phủ phục trên mặt đất, không dám cử động.

Hi Lạp Đức ánh mắt khôi phục lại bình thường, cũng không để ý tới nữ nhi của mình mà nhìn Niệm Băng, nói: "Ngươi có biết vì sao ngươi dùng nhiều ma pháp như vậy cũng không bằng hai chữ của ta không?"

Niệm Băng suy nghĩ một lát rồi nói: "Kim Bối Địa Long bản thân có năng lực phòng ngự rất mạnh, lân phiến trên người nó bao phủ toàn thân, cứng cáp như áo giáp và tấm chắn, có lực phòng ngự vật lý và ma pháp rất mạnh. Song bất luận là sinh vật gì bản thân cũng đều có nhược điểm, ta nghĩ Kim Bối Địa Long lực phòng ngự đã rất mạnh, vậy có lẽ tinh thần lực không cường hãn như bề ngoài. Dùng Tinh Thần ma pháp của ngài trực tiếp công kích đại não của hắn, tự nhiên có thể đạt tới hiệu quả mà ta không thể làm được. Có lẽ đạo lý này chính là nhất vật khắc nhất vật, tựa như thủy khắc hỏa, quang khắc ám vậy. Đương nhiên, ta cũng không có ý đánh giá thấp Tinh Thần ma pháp. Đấu khí của Vũ giả có thể khắc chế ma pháp bình thường nhưng Tinh Thần ma pháp lại là khắc tinh của vũ giả, cho dù là Ma pháp sư, mặc dù tinh thần lực không kém, nhưng có thể chống đỡ công kích tinh thần cường đại như vậy có lẽ cũng chẳng có mấy ai, huống hồ ngài có Triệu hoán thuật thần kỳ."

Hi Lạp Đức khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ tươi cười khó gặp. "Dưới tình huống ma pháp lực cơ hồ cạn kiệt còn có thể tỉnh táo như vậy, tinh thần lực của ngươi quả thật không tồi. Ta cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi có thể nhận một kích của Tuyết Ưng trên vai ta mà không chết, ta sẽ tạm tha cho tính mạng của ngươi. Miêu Miêu, ngươi tới cạnh ta, nếu không ta thu lại tất cả sủng vật của ngươi đấy."

Miêu Miêu trừng mắt nhìn, tựa hồ đột nhiên quyết định cái gì đó, thân thể nhanh chóng che trước mặt Niệm Băng. "Ba ba, người không thể giết Niệm Băng ca ca! Phượng Nữ tỷ tỷ nói hắn là người tốt."

Hi Lạp Đức nhíu mày. "Phượng nữ?"

Miêu Miêu nói: "Phượng nữ tỷ tỷ bảo con nói với người bốn chữ "Phượng Hoàng chi nữ", ba ba, người bỏ qua cho Niệm Băng đi, cùng lắm thì con theo người trở về là được."

Hi Lạp Đức hừ lạnh một tiếng, nói: "Nha đầu kia, ngươi còn dám ra điều kiện với ta sao. Tới đây." Hai chữ cuối cùng tràn ngập khí tức trấn nhiếp, dưới tinh thần lực áp bức, Miêu Miêu sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn ráng che trước người Niệm Băng, dùng sức lắc đầu.

Niệm Băng vỗ vỗ bả vai Miêu Miêu. "Hãy đi đi, trở lại bên người ba ba ngươi, ta không cần nữ nhân bảo vệ. Yên tâm, ta không có việc gì."

Miêu Miêu quay đầu lại nhìn về phía Niệm Băng, trong mắt có thêm một giọt lệ. "Niệm Băng ca ca, nhưng bây giờ ngươi đã không còn pháp lực nữa! Tuyết Ưng rất lợi hại, ca ca, ngươi …"

"Dùng tin thần dẫn đường, hài tử thất lạc a! Ta đưa ngươi vào mê thất vĩnh hằng." Hi Lạp Đức thanh âm kỳ dị như có lực hút, Miêu Miêu không khỏi chấn động toàn thân, trong mắt toát ra vẻ mê mang, chuyển thân đi từng bước tới bên Hi Lạp Đức.

Tinh Thần ma pháp quả thật kỳ dị, Miêu Miêu từ từ đi tới bên Hi Lạp Đức, đứng ở đó, tựa hồ đã mất thần chí. Hi Lạp Đức lạnh nhạt nói với Niệm Băng: "Bất luận ngươi và Phượng Nữ có quan hệ gì, cũng bất kể ngươi và nữ nhi của ta đã xảy ra chuyện gì đều không thể ngăn trở công kích của Tuyết Ưng, thế nên, ngươi chỉ có chết."

Niệm Băng hít một hơi thật sâu, ánh mắt dừng lại ở Tuyết Ưng trên vai Hi Lạp Đức. "Đến đây đi."

Hai chữ đơn giản nhưng lại tràn ngập tin tưởng. Tay phải vung lên, bốn quyển trục từ không gian chi giới rải ra trên mặt đất trước mặt hắn. Đã không còn ma pháp lực, hắn bây giờ chỉ có thể dựa vào quyển trục. Mặc dù chế tạo mấy quyển trục này vô cùng hao phí nhưng vì tính mạng bản thân, lúc này không thể chấp nhất những thứ khác.

Hi Lạp Đức cười nhạt nói: "Ta đây muốn xem Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp có uy lực thần kỳ gì. Tiểu Tuyết, công kích."

Không khí đột nhiên trở nên lạnh hơn, Tuyết Ưng giang hai cánh, từ trên bả vai Hi Lạp Đức bay lên, cảm giác lạnh như băng từ trên người nó phát tán ra. Con Tuyết Ưng này bản thân dĩ nhiên có thuộc tính.

Quang mang chợt lóe lên, bốn quyển trục bay vào trong tay Niệm Băng, mặc dù Tuyết Ưng nhìn qua không to tới mức kinh người như Kim Bối Địa Long, nhưng hắn cũng không dám chậm tay.

Tuyết Ưng di chuyển, đôi cánh dài tới hai thước giang rộng, cất tiếng kêu to, hai đạo băng nhận thật lớn từ cánh chim phát ra, lam quang chợt lóe lên, giao xoa đã đi tới trước mặt Niệm Băng. Niệm Băng ngón tay vặn khẽ một cái, hỏa diễm lóe lên, nhanh chóng hình thành trước người hắn một bức hỏa tường. Ngay sau đó, ba quyển trục đồng thời rời tay bay ra, mà bản thân hắn rất nhanh lui lại phía sau vài bước. Băng nhận gặp hỏa tường, uy lưc công kích lập tức yếu đi rất nhiều. Đang lúc này, một Song Sắc Băng Phong Cầu xuất hiện, uy lực còn thừa của Băng Nhận cũng chỉ có thể để lại trên mặt đất hai vết cắt sâu, Song Sắc Băng Phong Cầu xoay tròn rất nhanh trong không trung, hình thành một hồ độ tuyệt vời, công kích thẳng tới Tuyết Ưng. Tấn công mới là phương pháp phòng thủ tốt nhất.

Đôi mắt màu đỏ của Tuyết Ưng toát lên vẻ khinh thường, hai cánh thu lại, thân hình rơi xuống phía dưới, cơ hồ sát qua băng cầu, rồi lại gia tốc, hướng Niệm Băng vọt tới. Nhưng Niệm Băng đồng thời phát ra hai quyển trục còn lại, là một công kích Băng Hỏa Đồng Nguyên. Tiếng rạn nứt cuồng bạo vang lên, hỗn hợp hồng lam lưỡng sắc quang mang công kích hình thành một cái lồng thật lớn hướng thân thể Tuyết Ưng bay tới. Đây cũng là công kích mạnh nhất hiện giờ hắn có thể phát ra.

Thanh âm bén nhọn lại từ trong miệng Niệm Băng phát ra, nó không có lực phòng ngự cường đại như Kim Bối Địa Long, Băng Hỏa Đồng Nguyên khiến cho hai loại ma pháp cực đoan đồng thời bộc phát, lãnh nhiệt giao nhau sinh ra uy lực tuyệt không đơn giản. Tuyết Ưng vốn đang bay giữa không trung cố gắng thay đổi phương hướng công kích, khi sắp chạm vào Băng Hỏa Đồng nguyên bèn phóng lên cao, vẽ một vòng cung trong không trung, vượt qua Băng Hỏa Đồng Nguyên lại hướng Niệm Băng vọt tới.

Niệm Băng hai mắt mở to, lại phun ra một ngụm máu tơi, cắn lưỡi một cái, đem tinh thần lực tăng tới mức cực hạn. "Trở về." Vốn Băng Hỏa Đồng Nguyên đã vọt tới trước lại quay lại hướng Tuyết Ưng trong không trung lao tới. Cùng lúc đó, Niệm Băng giơ cao Băng Lăng Trượng. "Bốc lên, Băng Chi Tẩy Lễ." Bốn Ma pháp quyển trục lấy ra sớm nhất đồng thời vỡ vụn, hàn khí đại thịnh, trong nháy mắt hóa thành một băng tráo thật lớn bao trùm lấy thân thể Tuyết Ưng, hạn chế tự do của nó. Băng Chi Tẩy Lễ là một lục giai băng hệ ma pháp, bốn quyển trục của Niệm Băng trong đó có hai cái đều có thể tự phát ra uy lực mà hai cái còn lại là tứ giai phụ trợ tăng cường Hàn Băng Thuật. Dưới tác dụng đồng thời của bốn quyển trục, chỉ trong phút trốc, băng tráo trong không trung đã dày tới một thước, chỉ để lại phía sau, hướng Băng Hỏa Đồng Nguyên đang lao tới là không phong bế.

Tuyết Ưng cũng cảm giác được nguy cơ, kêu lên một tiếng, hai cánh dùng sức phách xuống, toàn thân bao phủ một tầng quang mang màu lam, thân thể như mũi tên phóng lên trời.

"Muốn chạy, không có cơ hội đâu. Chuyển diễm." Vốn không gian bên trong băng tráo trống rỗng, đột nhiên bốc lên từng đoàn tử sắc hỏa diễm, ngọn lửa vọt tới phía trên tường băng, bao phủ toàn bộ không gian bên trong băng tráo, đồng thời cũng bao phủ toàn bộ thân thể Tuyết Ưng. Đang lúc này, Niệm Băng liên tục dùng tinh thần lực mạnh mẽ khống chế ma pháp, cuối cùng không trì được, ngã ngồi xuống đất, mà Băng Hỏa Đồng Nguyên công kích bởi không có ma khống lực tác dụng, vừa tiếp cận với băng tráo đã biến mất.

Âm thanh bể nát vang lên, thân thể Tuyết Ưng phóng lên cao, chỉ có điều bộ lông tuyết bạch đã khôn còn, lúc này nó đã biến thành một con hắc ưng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Tuyết Ưng thân thể giữa không trung đột nhiên lớn lên vài phần, âm thanh chói tai không ngừng truyền tới. Giữa không trung từng bông tuyết tung bay, càng ngày càng dày đặc.

Niệm Băng trong lòng phát lạnh, hắn biết nếu vừa rồi mình có thể khống chế thêm một lúc nữa, cho dù Băng Hỏa Đồng Nguyên không thể giết chết ma thú cường hãn này, ít nhất cũng có thể khiến nó bị thương nặng. Nhưng lúc này xem ra, bản thân không còn cơ hội nữa. Năng lực Tuyết Ưng sử dụng lúc này rõ ràng cường hãn hơn tứ giai Bạo Phong Tuyết nhiều. Hắn bây giờ không còn ma pháp quyển trục hơn tứ giai để sử dụng nữa, ngoại trừ ngồi đợi chết ra không còn biện pháp gì khác. Nhưng Niệm Băng cũng không nhắm mắt lại, nhìn lên Tuyết Ưng trong không trung, hắn trong lòng tràn ngập không cam lòng.

"Đủ rồi, Tiểu Ưng." Hồng sắc quang mang chợt lóe lên, bao lấy thân thể Tuyết Ưng rồi biến mất, mà Bạo Phong Tuyết vừa ngưng tụ cũng theo đó tiêu thất.

Hi Lạp Đức chậm rãi đi đến trước người Niệm Băng, cảm nhận được sự hoạt động của ma pháp nguyên tố chung quanh, lạnh nhạt cười nói: "Ngươi so với tưởng tượng của ta mạnh hơn, quyển trục này do ngươi chế tạo sao?"

Niệm Băng gật gật đầu, nói: "Không sai, là ta làm. Ta cũng không hoàn toàn ngăn cản được công kích của Tuyết Ưng, ngươi vì sao lại buông tha cho ta?"

Hi Lạp Đức vươn tay về phía Niệm Băng, Niệm Băng cũng không khách khí, nắm lấy tay hắn đứng dậy. Thân thể lay động, cảm giác chóng mặt trong đầu tựa hồ càng mạnh, nếu không phải Thiên Hoa Bài trước ngực truyền tới một cỗ khí tức ấm áp, chỉ sợ hắn đã sớm không duy trì được mà ngất đi.

Hi Lạp Đức hào quang chợt lóe lên trên tay, một viên dược hoàn lớn cỡ quả anh đào xuất hiện. "Ăn nó đi, mất đi ma pháp lực chỉ còn có thể dựa bản thân, nhưng Định Thần Hoàn này lại có thể tiêu trừ cảm giác không khỏe của ngươi."

Niệm Băng nhận lấy dược hoàn, trực tiếp nưốt vào bụng, dược hoàn vừa vào miệng, một chất lỏng chảy xuống bụng, nhiệt khí bốc lên, Niệm Băng trên trán bốc lên một tầng môt hôi nhưng tinh thần lại trở nên tốt hơn nhiều, hắn không cám ơn Hi Lạp Đức, chỉ lặng lặng đợi hắn mở miệng.

Hi Lạp Đức cũng nhìn Niệm Băng: "Ngươi không sợ ta cho ngươi uống thuốc độc?"

Niệm Băng nở nụ cười. "Tiền bối, ngài không thấy câu hỏi này dư thừa hay sao? Nếu ngài muốn giết ta, có thể có tới một trăm phương pháp. Cần gì dùng thủ đoạn ti tiện đó? Huống chi, vừa rồi ngài đã ngăn Tuyết Ưng công kích ta, ta biết ngài với ta không có sát tâm. Nếu muốn hỏi gì, bây giờ ngài có thể hỏi."

Đọc truyện chữ Full