DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thể Tôn
Chương 910: Một kích

Lôi Cương không biết suy nghĩ của Bảy Hoàng, lại càng không biết trong thể xác của Thái Cổ Chi Hoàng còn có một chút niệm ma của y. Hắn đi vào trong kết giới bảy màu, thì phát hiện ra rằng tầm nhìn của mình bỗng trở nên hết sức rộng rãi, lúc trước mặc dù hắn đã nhìn thấy bóng người to lớn, lúc này xem ra vẫn còn cách xa vô cùng. Hắn lờ mờ thấy được phía trước có một người to bằng cả cái tinh cầu lớn. Điều này thật sự quá cả sức tưởng tượng của Lôi Cương, ngoài ra còn có thể thấy cả các bộ phận khác. Lôi Cương đoán, đó là thân thể của Thái Cổ Chi Hoàng.

Hắn nhanh chóng bay về phía cái đầu lâu lớn, hắn không thể đợi hơn được nữa để đoạt được thân thể của tiên hòang. Lôi Cương đã đợi ngày này quá lâu rồi.

Khi Lôi Cương nhanh chóng bay về phía trước, thì cùng lúc bảy Hoàng bên ngoài nhìn chăm chú vào trong kết giới. Lúc này, gần như không có nhìn thấy cơ thể Lôi Cương đâu nữa. Hắn tựa như một hạt cát rơi vào trong biển rộng, nhưng mắt bảy Hoàng sáng như đuốc vẫn nhìn chằm chằm vào Lôi Cương, trên khuôn mặt họ rõ ràng có vẻ lo lắng.

- Nếu hắn thất bại, ta sẽ quay lại Hỗn Độn một lần nữa, đến lúc đó, có lẽ sẽ phải đối mặt với những mối nguy lớn hơn. Hắn càng ngày càng mạnh, e là, tiếp theo, chúng ta sẽ không có cách nào chống lại việc thôn phệ của hắn.

Mộc Hoàng nhìn chăm chú xuống phía dưới, trầm giọng nói.

- Không có lần sau, lần này, hắn phải lấy được thân thể. Trong cơ thể hắn có trống trận luyện chế của tiên hoàng, cùng với sáu linh trí thể, đủ để giúp hắn có được thân thể của tiên hoàng.

Ánh mắt Hỏa Hoàng lấp lánh, giọng nói vô cùng kiên quyết.

Mấy Hoàng còn lại cũng không nói nữa, sắc mặt đều phức tạp nhìn xuống phía dưới chăm chú. Theo như lời Hỏa Hoàng nói, lần này nhất định Lôi Cương phải chiếm được thân thể của tiên hoang, thì mới có tư cách nghênh chiến với kẻ thù của bọn họ.

Lôi Cương không biết mình đã bay được bao lâu rồi, khi toàn bộ tầm nhìn của hắn đã bị ngăn lại, thì không biết đã là bao nhiêu năm rồi. Không gian giống như là một hỗn độn độc lập, kích thước của nó vượt quá cả tưởng tượng của Lôi Cương, nó gần như còn lớn hơn Thánh giới hồng hoang cả trăm lần thậm chí cả nghìn lần.

Ngày hôm đó, khi Lôi Cương đã càng lúc càng gần với cái đầu lâu thật lớn của Thái Cổ tiên hoàng, thì hắn càng thêm sợ hãi sự khủng bố của Thái Cổ Chi Hoàng, Ngay cả thân thể của y còn đạt đến mức cực kỳ kinh khủng như vậy, chỉ riêng thân thể y cũng đủ để đè bẹp cả Thánh giới hồng hoang. Khi Lôi Cương còn đang kinh hoàng thì thần hồn của hắn run lên kịch liệt, một cảm giác đe dọa bao phủ toàn thân hắn, khiến thần hồn hắn không kiềm chế nổi cũng run rẩy. Lôi Cương giảm tốc độ lại, hắn cau mặt nhìn chằm chằm vào cái đầu lâu lớn này.

Hắn cảm thụ được một mối nguy hiểm tỏa ra từ chính trong cơ thể của Thái Cổ Chi Hoàng, chẳng lẽ là, mặc dù Thái Cổ Chi Hoàng đã chết nhưng lại tỏa ra khí tức vẫn như cũ? Không đúng, đây cũng không phải là tỏa ra khí tức, mà là mình như thể đang bị theo dõi, chẳng nhẽ…Thái Cổ Chi Hoàng vẫn chưa chết?

Đang nghĩ về điều này, khiến Lôi Cương thiếu chút nữa thì bay ngược lại được, nếu Thái Cổ Chi Hoàng thật sự không chết, thì lần này, chắc chắn hắn đang tự tìm đường chết. Sau khi hít một hơi thật sâu, Lôi Cương mạnh mẽ kiềm chế ý nghĩ rút lui trong đầu, hắn nhìn chằm chằm cái đầu lớn ở phía trước, thần thức hắn lan ra, đảo qua cái đầu lớn phía trước. Một lúc lâu sau, Lôi Cương vẫn không cảm thụ được bất cứ một hơi thở nào của sự sống, nhưng điều này lại làm hắn vô cùng khó hiểu. Vậy thì cảm giác lúc trước đến từ đâu?

Bất chấp có thế nào, trong lòng Lôi Cương vẫn phải cảnh giác, toàn thân hắn lóe lên ánh sáng bảy màu rồi tạo thành một kết giới bảy màu che phủ toàn thân. Hắn cảnh giác đi lên phía trước, vì hắn đã đợi chờ thân thể tiên hoàng rất lâu rồi, nên lúc này hắn không dám sơ suất.

Khi Lôi Cương gần như có thể chạm được vào cái đầu lâu lớn kia, đứng ở trên cái đầu lâu ấy, thì một sóng rung động bùng nổ từ trong cái đầu lớn này. Chấn động mạnh mẽ lớn tạo thành một sóng chấn động khuếch tán ra bốn phương tám hướng, còn Lôi Cương dĩ nhiên cũng bị sóng chấn động này đánh bay ra. Lực đánh khủng bổ khiến Lôi Cương tạm thời không có cách nào chống lại được. Bị sóng chấn động đánh lùi lại, Lôi Cương còn chưa kịp trấn tĩnh lại, thì lại cảm thụ được sức ép ở phía trước. Hắn hoảng hốt, nhìn về bầu trời phía trước, điều hắn nhìn thấy lại càng khiến hắn thêm hoảng sợ. Một bàn tay lớn kỳ lạ có thể che được cả bầu trời đang chụp tới chỗ Lôi Cương.

Là tay của Thái Cổ Chi Hoàng? Thái Cổ còn sống sao? Trong lòng Lôi Cương vô cùng kinh hãi, hắn không chút do dự mà điên cuồng chạy về phía sau. Mặc dù tốc độ của Lôi Cương nhanh, nhưng tốc độ của Thái Hoàng Chi Cổ còn nhanh hơn. Lôi Cương còn chưa bay được bao xa, thì bàn tay lớn giống như núi Thái Sơn vỗ vào người hắn.

Một lực lớn kinh khủng không cách nào tả xiết chụp tới thần hồn của Lôi Cương, kết giới bảy màu bị nghiền nát trong nháy mắt. Hắn chỉ cảm thấy thần hồn của mình nhanh chóng bay lên, và cọ xát vào không gian gần như khiến nó bị đốt cháy. Lôi Cương hít một hơi thật sâu, gắt gao bảo vệ thần hồn, không cho nó tiêu tán mất, nhưng sự uy hiếp chết người này vẫn bao phủ lấy toàn thân hắn.

- Vù vù…

Một tiếng chấn động chợt vang lên từ trên trán Lôi Cương. Một làn ánh sáng sáu màu hiện ra, giới hồn chiến cổ ở đấy cũng bị kinh động. Thần hồn đang bị thương nặng, lúc này, Lôi Cương giống như tìm được ân nhân cứu mạng, giới hồn chiến cổ cũng tỏa ra ánh sáng sáu màu bao phủ lấy Lôi Cương.

Tâm niệm Lôi Cương kiểm soát giới hồn chiến cổ, khiến nó tách ra khỏi thần hồn. Cầm giới hồn chiến cổ trong tay, Lôi Cương hoảng sợ nhìn ra xa vô số dặm, không còn thấy bàn tay khổng lồ kia kéo tới nữa hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Lôi Cương ngồi xếp bằng để khôi phục lại thần hồn bị thương. Bàn tay khổng lồ này bao gồm cả việc tấn công vô cùng khủng bổ, làm cho hắn kiêng nể rất nhiều, giờ hắn không dám bất chấp để tiến vào cái thân thể này nữa. Điều làm hắn khó hiểu chính là, thân thể của Thái Cổ Chi Hoàng này lại có thể chuyển động được, vậy thì cũng có nghĩa là Thái Cổ Chi Hoàng vẫn còn sống sao? Nhưng Thái Cổ Chi Hoàng chết gần như là đã được xác minh, chẳng lẽ trong cơ thể Thái Cổ Chi Hoàng vẫn còn có thần hồn sao?

Lôi Cương rơi vào trong trầm tư.

Bên ngoài kết giới, bảy Hoàng nhìn chăm chú vào phía dưới, sắc mặt họ đều cau lại. Hư Hoàng thấp giọng nói:

- Ma niệm đã được đánh thức, hi vọng hắn có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này.

- Ma niệm chỉ có thể không chế được nửa thân thể của Thái Cổ. Hơn nữa, căn bản không có cách nào hành động được, tối đa chỉ có thể huy động được một cánh tay, e rằng chỉ lợi dụng thiếu sót này mới có thể đánh bại được ma niệm. Nhưng lúc này, giới hồn chiến cổ đã xuất hiện, nên chắc chắn hắn cũng không bị uy hiếp lớn nữa.

Hỏa Hoàng trầm giọng nói, ngọn lửa đang cháy mạnh hừng hừng trong mắt hắn.

- Chiến thắng ma niệm, đạt được thân thể mới là con đường ngươi phải đi, cũng như con đường là hậu bối của Thái Cổ.

Thổ Hoàng cũng lên tiếng, giọng nói cực kỳ bình thản lại có chút hồi hộp.

Cùng với lúc Lôi Cương bị thương, tại Thánh giới hồng hoang, khuôn mặt của một gã đàn ông trung niên cau lại, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, rồi thấp giọng nói:

- Lại còn có người có thể khiến hắn bị thương nặng sao?

Tại một nơi ở Thái Cổ giới, lão nhân lòng khòng, buông thong tay, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, vẻ mặt cũng cau lại. Hai người này rõ ràng là hai thần hồn của Lôi Cương.

Đọc truyện chữ Full