Lúc này, trong lòng Hỏa Hiết đang rối loạn. Trong những năm qua, Ngu Thắng vì mình làm những chuyện như thế, Hỏa Hiết hoàn toàn hiểu rõ. Nhưng nàng đối với Ngu Thắng chỉ có tình huynh muội. Hỏa Hiết cũng thử xem có cảm tình với Ngu Thắng hay không nhưng chợt nhận ra cơ bản là không thể nảy sinh thứ tình cảm gọi là tình yêu đối với y.
Mà điều khiến cho tâm của Hỏa Hiết thêm rối loạn đó là qua lời của Ngu Thắng thì chẳng lẽ khi nàng nhìn hắn ánh mắt lại giống như người đang yêu? Hỏa Hiết cũng không biết tình cảm của mình đối với Lôi Cương là gì. Hai bên cứu nhau mấy lần, hơn nữa...hơn nữa lúc đó... Hỏa Hiết nghĩ tới việc khi nàng tỉnh lại, nửa thân trên được một tấm áo của Lôi Cương phủ lên mà đỏ mặt, trống ngực đập thình thịch. Sau đó, Hỏa Hiết vẫn luôn canh cánh trong lòng. Đối với nàng chuyện như vậy cũng với việc bản thân vẫn còn trong trắng chẳng có gì khác nhau. Mặc dù Hỏa Hiết là người nồng nhiệt nhưng suy nghĩ lại hết sức bảo thủ.
Hỏa Hiết bước đi khiến cho đám người tu luyện vừa kích động vừa sợ hãi. Thậm chí có người còn nấp một bên nhìn khuôn mặt nàng một cách say đắm. Phần lớn số người tu luyện đều tới Cấm Cương chưa lâu, hơn nữa, tu vi cũng không được cao. Tuy nhiên, người tu luyện mặc dù không chặt đứt thất tình lục dục nhưng khi tu vi càng cao thì cái cảm giác đó càng nhạt. Có lẽ, Ngu Thắng chỉ cần đột phá cảnh giới Cương Thể tới Cương Anh thì sự yêu mến đối với Hỏa Hiết sẽ giảm đi rất nhiều. Giữa Cương Thể và Cương Anh là hai cảnh giới khác nhau một trời một vực. Có thể bước qua thì người đó đều phải dựa vào ngộ tính và vận may.
Hỏa Hiết đi thẳng ra khỏi thành Ngu Thắng. Sự rối loạn trong lòng khiến cho nàng chỉ biết rằng mình không thể ở đây.
Tuy nhiên, Hỏa Hiết không biết rằng có ba bóng người đang đi theo phía sau lưng mình.
Lúc này, Lôi Cương đang ngồi xếp bằng trong một cái phòng nằm trong thành Ngu Thắng. Tên tiểu nhị ở đây giới thiệu rằng chỗ này là nơi tu luyện rất tốt, an toàn lại rất yên tĩnh. Tuy nhiên, giá cả cũng hơi cao, một ngày cần tới một viên trung phẩm linh thạch. Tên tiểu nhị cũng không ngờ được Lôi Cương liền lấy ra một viên thượng phẩm linh thạch đưa cho mình. Ngay lập tức, tên tiểu nhị liền cung kính mà đưa hắn vào trong một ngôi tiểu viện yên tĩnh với đầy hoa cỏ.
Sau khi bố trí xong trận Tụ Linh, Lôi Cương liền bắt đầu tu luyện.
Lúc này, sự cảnh giác của hắn đã trở nên rất mạnh. Vì vậy mà khi thấy bầu không khí như vậy, hắn cũng yên tâm tu luyện.
Bây giờ, việc tiếp theo của hắn đó là phải tìm hiểu được thức thứ mười sáu của Khai Thiên.
Sau mười ngày, Lôi Cương mở mắt. Ánh mắt hắn vẫn bình thản, chẳng có gì khác lạ. Lôi Cương thở dài một cái, trong lòng cảm thấy thất vọng. Trong mười ngày qua, Lôi Cương diễn luyện trong đầu thức thứ mười sáu, nhưng cứ được một nửa lại bị bế tắc. Đột nhiên, Lôi Cương biết sắc, nét mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt, mồ hôi xuất hiện đầy trán.
Khai Thiên...bản thân mình chỉ có mười sáu thức của nó, vậy những thức sau đâu? Tới lúc này, Lôi Cương mới giật mình nghĩ ra bản thân sau khi lĩnh ngộ được mười sáu thức thì những thức sau ở đâu? Hơi thở của Lôi Cương từ từ trở nên dồn dập. Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong mắt rồi hắn từ từ nhắm mắt lại mà lục lọi trí nhớ.
Đột nhiên Lôi Cương mở mắt khi nhớ tới Hắc Huyền nguyên thạch. Hắn nhớ ra rằng sau khi đánh với Bạo Lực trong đại hội giao lưu được Tử Vận đưa đi, lúc đó, hắn đã rơi vào một cái không gian khó hiểu. Và bóng người trong đó đã nói rằng sau thức thứ mười sáu cần phải tìm cho được Hắc Huyền nguyên thạch bởi tất cả những chiêu thức sau của Khai Thiên đều được khắc ở trên đó.
- Hắc Huyền nguyên thạch? Cuối cùng thì nó là cái gì? Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Lôi Cương hơi cụp mắt xuống suy nghĩ. Đầu hắn hơi cúi xuống nhìn vào trong ngực thì chợt thấy cuộn sắt. Ánh mắt hắn liền trở nên sáng ngời. Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên khiến cho Lôi Cương giật mình, đứng dậy nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Ngẩng đầu nhìn lên cao, Lôi Cương có thể nghe được những tiếng bàn tán. Khi hắn từ từ bay lên liền phát hiện cách thành Ngu Thắng chừng mười dặm có mấy bóng người đang dao động liên tục.
Vốn Lôi Cương cũng không định tới đó nhưng khi nhìn thấy một cái bóng đỏ như lửa, hắn liền biến sắc. Suy nghĩ một chút, Lôi Cương liền hóa thành một tia sáng mà vọt tới đó.
Có rất nhiều người tu luyện tụ tập ở phía sau thành Ngu Thắng để quan sát. Không một ai dám tiến thêm một bước, bởi dao động tản ra từ đó khiến cho họ cảm thấy áp lực, làm sao còn dám tới để xem.
Khi Lôi Cương tới nơi thì thấy có bảy vị cao thủ đang hỗn chiến. Điều khiến Lôi Cương kinh ngạc khi thấy bảy người đó chính là Hỏa Hiết, Ngu Thắng, Dực Thiên, Ma Chiến, Ám Di cùng với một lão nhân trên mặt có vết đao và một tên trông giống nho sinh.
- Tất cả các ngươi tới đây chẳng phải là muốn Phá Anh đan hay sao?
Ngu Thắng chợt quát lên, viên Phá Anh đan chợt xuất hiện trong tay.
- Không ổn! Mau ngăn cản.
Ma Chiến vừa nhìn thấy Phá Anh đan, sắc mặt trắng bệch vội vàng quát lên. Dực Thiên, Ám Di cùng với vị lão nhân áo đen liền điên cuồng tấn công về phía Ngu Thắng. Còn tên nam tử có vóc dáng nho sinh rõ ràng là người bên Ngu Thắng cũng vội vàng đánh trả.
Nét mặt Hỏa Hiết tái nhợt, nhìn nàng hết sức chật vật. Bộ quần áo đỏ như lửa bị rách mấy chỗ để lộ cả làn da trắng. Thấy bốn người cùng lao tới công kích, Hỏa Hiết liền vung thanh tiểu đao phun ra một làn sương lửa bao phủ Ngu Thắng.
Lôi Cương đứng ở phía xa im lặng quan sát, cũng không hề ra tay.
Mặc dù chuyện Ngu Thắng nuốt Phá Anh đan vào miệng chỉ trong nháy mắt nhưng một động tác đó lúc này lại rất khó có thể thực hiện. Cả bốn vị cao thủ cùng tấn công khiến cho Ngu Thắng bắt buộc phải ngăn cản. Cũng may có người nho sinh và Hỏa Hiết nên khiến cho Ngu Thắng có chút thời gian mà nuốt vào.
Phá Anh đan vừa vào bụng, sắc mặt Ngu Thắng lập tức đỏ như lửa, ánh mắt y lóe lên tia sáng rồi quát lên:
- Khoan.
Nhìn Ngu Thắng nuốt vào, ý chí chiến đấu của bốn gã cao thủ cũng giảm đi rất nhiều. Cả đám đều cảm thấy tiếc nuối. Tuy nhiên, nét mặt họ cũng trở nên nghiêm trọng hơn. Bọn họ không biết sau khi nuốt Phá Anh đan, Ngu Thắng có thể đột phá ngay hay không? Cả bốn người nhìn nhau rồi gật đâu. Nếu Ngu Thắng thực sự đột phá vậy thì cả bốn người chỉ có hồn bay phách lạc.
Vì vậy mà bốn người đều phát ra một chiêu mạnh n
"Uỳnh...uỳnh..." Hai tiếng động vang lên cùng lúc với người nho sinh và Hỏa Hiết bị đánh bay ra ngoài. Cả hai phun một ngụm máu tươi, bay ngược ra phía sau rồi cố gắng đứng vững trên không trung. Cả bốn thanh linh khí cùng đánh lên lớp sương lửa do Hỏa Hiết phun ra. Uy lực quá mạnh của chúng khiến cho lớp sương lửa trong nháy mắt bị đánh nát.
Đúng vào lúc bốn thanh linh khí đánh lên người Ngu Thắng, trong không trung chợt vang lên một tiếng sét. Một tia chớp màu tím chợt xuất hiện giữa không trung đánh thẳng lên người y. Vào lúc này, khí thế toàn thân Ngu Thắng tăng vọt, linh khí trong không trung cuồn cuộn tập trung vào người y. Hai mắt Ngu Thắng mở ta, nét mặt dữ tợn:
- Chết đi.
Y giơ tay bắt lấy bốn thanh linh khí. Khí thế trong người y khuếch tán, phát ra một tiếng động. Cả bốn thanh linh khí cùng bay thẳng vào ngực của bốn gã cao thủ.
"Khà...khà..." Ngu Thắng cất tiếng cười, rồi hóa thành một cái bóng mà xuyên qua bốn người kia.
Thân thể cả bốn người nhanh chóng nổ tung, tan thành mây khói.
Lôi Cương bị sự hùng mạnh của Ngu Thắng làm cho khiếp sợ. Đột nhiên, hắn biến sắc khí thấy đôi mắt đỏ như máu của Ngu Thắng từ từ nhìn về phía mình. Lúc này, Lôi Cương chỉ cảm thấy một thứ khí thế giống như một ngọn núi từ trên trời đè xuống người.
Khuôn mặt đã tái của Hỏa Hiết trở nên trắng nhợt. Nàng có thể cảm nhận được sát khí của Ngu Thắng vì vậy vội vàng kêu lên:
- Ngu Thắng! Không được.
Ngu Thắng từ từ nhìn về phía Hỏa Hiết rồi thấp giọng nói:
- Hỏa Hiết! Nếu ngươi không có gì với hắn vậy thì đừng có ngăn cản ta.
Ngu Thắng dường như đã quyết tâm giết chết Lôi Cương. Thân thể y nhoáng lên một cái chỉ còn cách Lôi Cương khoảng chừng mười thước. Đôi mắt đỏ như máu của y nhìn hắn chằm chằm rồi khẽ nhếch miệng cười giống như sinh mạng của Lôi Cương đã nằm trong tay mình.
Lôi Cương mở to mắt, khuôn mặt tái nhợt. Khí thế khủng bố khiến cho Lôi Cương không thể nhúc nhích. Chẳng ai có thể ngờ được uy lực của Phá Anh đan lại khủng bố như vậy, giúp cho Ngu Thắng bước thẳng vào cảnh giới Cương Anh.
Thực ra Ngu Thắng có thể đột phá cũng là do y dừng lại ở cảnh giới Cương Thể quá lâu. Lần này, Phá Anh đan chỉ giúp cho thực lực tích lũy của Ngu Thắng tìm được một chỗ để phát tiết giúp cho y bước thẳng vào cảnh giới Cương Anh mà thôi.
Ngu Thắng từ từ nâng tay phải. Cánh tay của y bây giờ chẳng khác gì một thanh thần binh sắc bén, chụp thẳng về phía Lôi Cương. Một làn khí thế kéo theo phía sau tạo ra một sự khủng bố kinh người.
"Đây chính là cường giả Cương Anh hay sao?" Trong lòng Lôi Cương vô cùng kinh hãi. Lúc này, Ngu Thắng vẫn chưa thực sự đạt tới Cương Anh. Lôi kiếp lúc trước mới chỉ làm cho Cương Đan của y bị phá nát rồi ngưng tụ Cương Anh. Vì vậy nên lúc này, Cương Anh của Ngu Thắng vẫn chưa thành hình nên uy lực cũng giảm bớt. Tuy nhiên như thế cũng đủ khiến cho cảnh giới Cương Thể không thể ngăn cản. Thực lực cách biệt chỉ có thể dùng mấy chữ một trời một vực để mà hình dung.
- Không được!
Hỏa Hiết gào lên rồi há thành một tia sáng màu hồng lao về phía Lôi Cương.
"Oành!" Một ngụm máu phun lên khuôn mặt đang tái nhợt của Lôi Cương khiến cho y sững sờ.