Đạo pháp đoạt hồn được chia làm ba giai đoạn là Luyện Hồn, An Hồn, Hồn Khiếu. Luyện Hồn chính là rèn luyện thần hồn của mình. An Hồn là làm cho hồn phách của bản thân mạnh lên. Rồi cuối cùng là tới Hồn Khiếu, tức là làm cho hồn phách của mình xuất khiếu, đoạt hồn phách của người. Đạo pháp Đoạt Hồn cũng không chịu sự ước thúc của tu vi, cho dù ngươi có làm người thường thì cũng có thể làm được. Tất nhiên, người thường cũng có thể nhìn vào bên trong.
Lúc này, Lôi Cương căn cứ theo những gì mà đạo pháp Đoạt Hồn nói để thăm dò thần hồn của mình.
Nê Hoàn cung tiếp xúc với Đan Điền, là một trong chín cung quan trọng, là chỗ tinh túy của con người. Thần hồn của mỗi một cường giả đều ở đó, nếu không có thần hồn thì người đó chắc chắn sẽ bị hồn bay phách lạc.
Thần thức của hắn từ từ chui vào trong Nê Hoàn cung. Ngay lập tức, thần thức của hắn run lên khi nhìn thấy một quả cầu có bốn màu sắc cùng với bốn con thần long. Lôi Cương cảm thấy khiếp sợ, không hiểu là như thế nào. Chẳng lẽ.... Lôi Cương chợt nghĩ tới chuyện lúc trước trong thế giới bốn màu. Chẳng lẽ thần hồn của hắn chui vào trong cái thế giới đó rồi bí mật mang theo lực lượng từ đó ra? Lôi Cương càng suy nghĩ càng cảm thấy có thể.
Nê Hoàn cung là một khoảng không gian rộng lớn, dường như là một cái thế giới độc lập. Mặc dù nìn nó và Đan Điền hoàn toàn khác nhau nhưng kết quả lại hoàn toàn giống. Nhìn bốn con thần long, thần thức của Lôi Cương hơi run nhẹ. Dựa theo những gì mà cảnh giới Luyện Hồn của đạo pháp Đoạt Hồn miêu tả, thần thức của Lôi Cương từ từ chui vào trong thần hồn. Mới chạm tới thần hồn, thân thể của hắn chợt run rẩy. Một sự đau đớn từ sâu bên trong linh hồn xuất hiện khiến cho Lôi Cương co quắp người. Đồng thời, hắn thầm mắng người sáng tạo ra đạo pháp Đoạt Hồn. Tu luyện cái cảnh giới Luyện Hồn chính là sử dụng thần thức để chạm vào thần hồn, cho tới lúc nào không còn cảm thấy đau nữa thì thôi.
Suy nghĩ một lúc, thần thức của Lôi Cương lại chạm vào thần hồn khiến cho thân thể hắn tiếp tục co giật.
....
Trên thế giới này không hề có chuyện một bước lên được tới trời. Muốn có được thực lực mạnh mẽ thì cần phải chịu đựng đau khổ tu luyện. Một tháng qua, Lôi Cương chỉ có tu luyện cảnh giới Luyện Hồn. Hắn đau quá mà hôn mê tới cả mười lần. Mà động lực thôi thúc hắn tu luyện đó là khi tu luyện Luyện Hồn, sự phòng ngự của thân thể hắn cũng tăng lên rất nhiều.
Sau một tháng, Lôi Cương mới không chạm tới thần hồn nữa. Hắn biết, bản thân quá cầu toàn thì không phải là chuyện tốt. Thần hồn là tinh túy của con người. Nếu xảy ra chuyện gì thì có lẽ hắn hối hận cũng không kịp. Có điều khiến cho Lôi Cương cảm thấy cao hứng là khi chạm tới thần hồn thì cơn đau đã giảm đi rất nhiều.
Lôi Cương mở mắt, rồi thở ra một hơi. Một tháng tu luyện đã bắt thân thể của hắn chịu đựng tới cực hạn.
Nhìn chiếc giới chỉ màu đen ở trước mặt, Lôi Cương suy nghĩ một chút rồi cho nó vào trong giới chỉ của mình. Đột nhiên, Lôi Cương nhìn tới quả trứng đen mà hắn đã bỏ vào giới chỉ lúc trước. Trước đó, người áo đen từng nói hắn phải giao chiếc giới chỉ và quả trứng. Không biết hai thứ này có gì đặc biệt? Bản thân hắn mang chúng theo bao nhiêu lâu mà vẫn không phát hiện ra điều gì. Chẳng lẽ tu vi của hắn vẫn chưa đủ để mở những chức năng khác của giới chỉ? Suy nghĩ một lúc, Lôi Cương lấy quả trứng ra rồi thả lên mặt đất. Không biết quả trứng đen thui này có gì kỳ lạ? Lôi Cương còn nhớ rõ lúc ở trong động khi lần đầu tiên nhìn thấy nó, hắn còn nghe thấy cả tiếng đập. Nhưng sau khi ra khỏi động thì âm thanh đó hoàn toàn biến mất. Vì vậy mà Lôi Cương vẫn nghĩ rằng lúc đó mình nghe nhầm. Bây giờ, Lôi Cương hơi cúi xuống, dán lỗ tai lên quả trứng mà lắng nghe.
"Thịch..."
"Thịch..."
Bên trong quả trứng đen vang lên tiếng tim đập thình thịch dường như có một sinh mạng sống. Điều đó khiến cho Lôi Cương cảm thấy vui vẻ, biết trước đây, bản thân không hề nghe nhầm. Lôi Cương nhìn quả trứng đen rồi nghĩ hay là có người bị nhốt bên trong. Hắn nhìn quả trứng một lúc thật lâu rồi nhảy lên. Cương khí trong cơ thể ngưng tụ vào tay phải rồi đánh mạnh lên quả trứng.
"Oành..." Quả trứng lún sâu vào trong nền đất nhưng vẫn không hề bị phá hủy. Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc. Hắn biết một quyền của mình mặc dù không thể làm cho núi nứt ra làm đôi nhưng cũng có thể đánh nát cả một tảng đá lớn. Vậy mà bây giờ, quả trứng không hề có một chút nào thay đổi, chứng tỏ sức phòng ngự thật kinh người.
Suy nghĩ một lúc, Lôi Cương xuất Hư Kiếm cầm trong tay rồi sử dụng một chiêu mạnh nhất của bản thân là Khai Thiên thức thứ mười lăm đánh lên quả trứng.
Mặt đất nổ tung, xuất hiện một vết nứt ngay trước mặt Lôi Cương. Còn quả trứng vẫn nằm im ở trong hố.
Lôi Cương ngây người nhìn quả trứng mà kinh ngạc. Hắn tò mò không biết nó được làm bởi thứ gì mà chắc đến vậy. Lôi Cương ôm quả trứng, đặt dưới ánh sáng mặt trời thì chỉ thấy một màu đen mà thôi. Đột nhiên, Lôi Cương giật mình khi thấy tiếng động trong quả trứng chậm lại rất nhiều. Chẳng lẽ thứ ở bên trong đó có thể cảm nhận được sự công kích của mình?
Lôi Cương ôm quả trứng, vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào có thể phá vỡ được nó để xem bên trong có thứ gì.
Đột nhiên, ánh mắt của Lôi Cương sáng ngời. Hắn cắn nhẹ ngọn giữa rồi nhỏ một giọt máu lên quả trứng.
Quả trứng đột nhiên dao động nhẹ một cái, ngay sau đó, giọt máu liền thấm vào trong quả trứng.
- A! Có chuyện gì thế này?
Lôi Cương kinh ngạc nhìn quả trứng tiếp tục nhỏ một giọt máu lên trên.
Từ từ, Lôi Cương suýt chút nữa thì ngã ngồi trên mặt đất khi thấy quả trứng giống như một cái động không đáy, cho dù hắn đã nhỏ hơn một trăm giọt máu nhưng nó vẫn hấp thu. Nhưng điều khiến Lôi Cương phát bực đó là cho dù hấp thu thế nào thì quả trứng cũng vẫn là quả trứng, đứng yên không hề lay động.
Cuối cùng, Lôi Cương đành phải bỏ nó vào trong giới chỉ. Vốn Lôi Cương định tiếp tục tu luyện, nhưng cũng không dám ở đây. Chuyện vừa rồi đã là một bài học cho hắn nên không thể phạm phải lần thứ hai. Lôi Cương khẽ nhếch miệng rồi hóa thành một dải ánh sáng màu đen mà vọt tới trước.
Săn giết tiếp tục bắt đầu.
Từ sau khi Lôi Cương hiểu được trong Cấm Cương không hề có hạng người lương thiện liền chẳng hề có chút e ngại.
Thành Ngu Thắng là một trong ba thành lớn ở Cấm Cương. Khác với hai thành kia, thành Ngu Thắng được đặt tên của người có tu vi cao nhất trên bảng cao thủ của Cấm Cương. Đồng thời, nó cũng là thành đứng đầu trong ba thành lớn, là nơi phồn hoa nhất. Trong lòng mấy vạn người tu luyện có mặt trong Cấm Cương thì thành Ngu Thắng chính là một nơi an toàn nhất.
Điều đó cũng một phần có nguyên nhân xuất phát từ phía Ngu Thắng nên không một ai dám làm loạn ở đây.
Tuy nhiên, muốn bước chân vào trong thành thì phải bỏ ra một viên trung thạch linh phẩm. Mà bình thường, người tu luyện nào cũng muốn vào trong thành để tu luyện. Đây là nơi an toàn nhất. Trong thành Ngu Thắng có khu vực dành riêng cho việc tu luyện. Tuy nhiên, nó thu phí rất cao khiến cho rất nhiều người tu luyện cảm thấy bất đắc dĩ.
Nơi nào có người tu luyện thì sẽ có giao dịch. Giao dịch ở thành Ngu Thắng cũng hết sức rộng lớn. Hơn nữa, phòng đấu giá trong thành cũng chỉ có trung linh khí, đan dược là chính. Dù sao thì trong Cấm Cương, hai thứ này mới có giả trị giữ mạng.
Thành Ngu Thắng chỉ có một cửa thành. Ở đó có bốn gã nam tử khôi ngô mặc trang phục màu đen thu phí. Nguồn truyện:
Cho tới một hôm, ở trước của của thành Ngu Thắng có một gã nam tử thân hình cao ngất, khoác một chiếc áo choàng đen. Đôi mắt của y nằm dưới tấm áo choàng khiến cho chỉ có thể nhìn thấy được một chút nét mặt.
Người đó đúng là Lôi Cương. Trên đường săn giết, cuối cùng thì hắn cũng tới được thành Ngu Thắng. Tới đây, hắn chợt dừng lại, suy nghĩ xem có nên đi vào hay không.
Thành Ngu Thắng cũng chẳng có gì hùng vĩ, hoàn toàn do những tảng đá to chất lại mà thành.
Suy nghĩ một lúc, Lôi Cương liền đi tới cửa thành. Bốn gã trung niên đứng chặn trước cửa để thu phí những người tu luyện đi vào thành. Nhìn mỗi một người tu luyện khi vào thành đều phải nộp một viên linh thạch trung phẩm khiến cho Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc. Tuy nhiên, cuối cùng hắn cũng phải lấy ra một viên trung phẩm linh thạch thì mới có thê vào trong thành.
Thành Ngu Thắng có thể nói là hết sức phồn hoa. Rất nhiều người tu luyện qua lại thường xuyên. Mặc dù chưa tới mức tập nập nhưng trên những con đường lớn cũng có đầy người. Bọn họ ngồi chờ ở hai bên đường, bay một số quầy mà chờ đợi.
Lôi Cương giống như đang cưỡi ngựa xem hoa. Hắn có thể nhận ra được phần lớn linh khí đều là cấp hai hoặc cấp ba, cùng với trang bị phòng ngự. Lôi Cương chợt nghĩ tới dự trữ trong giới chỉ. Mà Thanh Lân vũ của Luyện Hư đưa cho, Lôi Cương vẫn còn tiếc, không dám mặc.
Đi lại trong thành, Lôi Cương nhanh chóng mất đi sự kiên nhẫn.
Đột nhiên, Lôi Cương nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Bộ quần áo đỏ như lửa bó sát khiến cho lộ hết những đường nét quyến rũ của nàng.
"Nàng... Tại sao nàng lại ở đây?" Lôi Cương cảm thấy hơi kinh ngạc. Nhìn bóng hồng đi vào trong một tòa kiến trúc to lớn, Lôi Cương suy nghĩ một lúc rồi kéo mũ mà bám theo.