DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thể Tôn
Chương 54: Bạo Lực dương oai

Trong lòng Lôi Cương chẳng biết tại sao có chút lo lắng. Đặc biệt âm thanh của Tử Vận đột nhiên trở nên lạnh lùng khiến cho hắn run người. Sau đó, Lôi Cương cúi đầu chậm rãi đuổi theo cho kịp bước chân của Tử Vận.

- Lôi Cương! Sau khi ngươi cùng với ca ca mình đoàn viên thì tính làm gì? Chẳng lẽ chỉ tới đâu hay tới đó thôi sao?

Tử Vận đột nhiên mở miệng nói, sự lạnh lùng cũng bớt đi một chút.

Lôi Cương quay đầu nhìn Tử Vận mà cảm thấy nghi hoặc, không hiểu tại sao Tử Vận lại hỏi như vậy. Hắn nhìn về phía trước, ánh mắt có chút mê mang. Thật lâu sau, Lôi Cương mới nói:

- Không biết. Sau khi đoàn tụ với ca ca, ta cũng không biết làm gì có khả năng là tu luyện đi.

Tử Vận dừng lại, quay đầu nhìn Lôi Cương chằm chằm rồi thấp giọng nói:

- Chẳng lẽ ngươi không nghĩ sau này có được một sự nghiệp lớn hay là tạo ra một thế lực lớn hay sao?

Lôi Cương ngơ ngác lắc đầu nói:

- Ta thích tự do tự tại. Có thể được cùng với người mình thích ở cùng một chỗ là thỏa mãn rồi.

Tử Vận thở dài, ánh mắt như có vô vàn tâm sự. Nàng khẽ run người, âm thanh lại trở nên lạnh lùng:

- Ta muốn được yên lặng một mình....

Rồi không đợi Lôi Cương phản ứng, Tử Vận đã bay lên rồi hóa thành một tia sáng mà biến mất ở phía chân trời.

Lôi Cương ngơ ngác nhìn bóng người biến mất, trong lòng cảm thấy đau xót.

- Tử Vận... Ngươi làm sao vậy?

Lôi Cương lẩm bẩm nói.

Trên một đỉnh núi cao chìm trong mây của Luyện Khí tông, Tử Vận lẳng lặng đứng trên đỉnh núi mà nhìn xuống biển mây. Lúc này, nàng cũng không còn tâm trí nhìn ngắm cảnh đẹp, ánh mắt vô hồn nhìn vào không trung mà lẩm bẩm:

- Cùng với người mình thích ở cùng một chỗ? Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Nếu như không có thế lực mạnh mẽ, chỉ dựa vào tu vi của một người để có thể ở cùng một chỗ với ta là một điều quá khó. Có lẽ... Hai người chúng ta đúng là thuộc về hai thế giới, đáng lẽ không nên gặp nhau.

Một giọt lệ chảy dài trên hai má của Tử Vận, thân mình nàng khẽ run nhẹ. Ánh mắt tràn ngập một sự bất đắc dĩ, đau khổ và không cam lòng. Vóc dáng tuyệt đẹp đó vào lúc này lại có vẻ gầy guộc và cô đơn.

Mỗi một người đều có một vận mệnh của mình. Nếu như không thể phản kháng thì chỉ còn có thể cầu trời cấp cho vận mệnh của mình một con đường sống. Mặc dù như vậy rất đau khổ nhưng đó cũng là vận mệnh.

Tinh thần Lôi Cương hết sức hoảng hốt mà đi về phòng. Trên đường đi hắn suy nghĩ tại sao Tử Vận lại không vui như vậy, không biết hắn đã làm sai điều gì? Vì sao mà đột nhiên Tử Vận lại lạnh lùng với mình như thế? Sau khi khẽ thở dài một tiếng, Lôi Cương quyết định chờ Tử Vận trở về để hỏi.

Sau khi vận hành một chu thiên Ngũ Hành thể tu, Lôi Cương cảm thấy thân thể tràn ngập lực lượng liền mở mắt ra nhưng không thấy bóng hình quen thuộc ở trước mặt mà thất vọng. Hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Nơi thi đấu của đại hội vẫn tấp nập như trước. Mặc dù có rất nhiều đệ tử đã rời khỏi nhưng Luyện Khí tông cũng vẫn có rất nhiều đệ tử tới xem. Mà vòng tỷ thí thứ hai so với vòng thứ nhất cũng khả quan hơn rất nhiều.

Bây giờ, trên lôi đài số năm, Kiếm Thần và một người thanh niên mày rậm đang giao đấu, giằng co với nhau. Người thanh niên đó chính là Long Hành của Kiếm Đỉnh môn.

Kiếm Thần âm trầm nhìn Long Hành, ánh mắt có chút khinh thường. So với Kiếm Thần thì Long Hành thảm hại hơn rất nhiều, gương mặt tái nhợt và có cảm giác bất lực. Nói về tư chất, thì ở Kiếm Đỉnh môn, ngoại trừ Đao Đồ và Âm Lệ ra, Long Hành chính là người cao nhất. Nhưng so với Kiếm Thần thì cũng còn kém rất nhiều. Dù sao thì Kiếm Thần cũng là người đứng đầu trong số thanh niên của Kiếm Cương môn.

Đột nhiên, Kiếm Thần nhìn thấy một bóng người cao lớn xuất hiện trong đám đông, ánh mắt liền thay đổi.

- Chấm dứt thôi.

Kiếm Thần cười lạnh một tiếng rồi nhanh chóng di chuyển, giống như một con báo săn lao về phía Long Hành. Thanh linh kiếm trong tay y tỏa ra một thứ ánh sáng màu vàng nhạt chém tới.

- Kim Huyền trảm! Thức thứ năm.

Kiếm Thần thầm hét lên trong lòng mà chém ra một kiếm. Kiếm khí hùng mạnh lao thẳng về phía Long Hành. Gương mặt Long Hành co quắp nhanh chóng di chuyển rồi cũng bổ ra một kiếm định hóa giải. Nhưng đột nhiên Long Hành run người khi trước mặt không còn thấy bóng dáng của Kiếm Thần.

- Kim Huyền Trảm thức thứ chín.

Đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên bên tai của Long Hành khiến cho gã biến sắc. Sự uy hiếp trí mạng xuất hiện ngay sau lưng khiến cho gã còn nghe được tiếng không khí bị xé rách. Long Hành không kịp phản công chỉ biết lao thật nhanh về phía trước.

- Hừ! Ngươi trốn đi đâu?

Kiếm Thần nhếch mép cười lạnh, bùng phát tốc độ nhanh hơn cả đối phương.

Ánh mắt của Đao Đồ trở nên ngưng trọng, trong mắt tràn ngập một sự lo lắng. Long Hành cơ bản không phải là đối thủ của Kiếm Thần, mà với công kích sắc bén của Kiếm Thần thì có lẽ lần này Long Hành sẽ bị thương nặng.

Mấy gã đệ tử khác cũng lo lắng. Vòng thứ nhất, ngoại trừ La Cẩm, Long Hành, Lâm Thiên, Vô Cương, Đao Đồ, Âm Lệ ra những người khác đều bị loại. Nhưng cũng chỉ có một mình Thần Vân còn lại không một người nào trở về tông. Cả đám lo lắng nhìn Long Hành. Ở Kiếm Đỉnh môn, Long Hành được coi như là người gần với Đao Đồ và Âm Lệ nhất trong giới thanh niên.

- Hừ! Bạo Chích kiếm! Thức thứ chín.

Long Hành đột nhiên hừ lạnh một tiếng, linh kiếm trong tay vào lúc này chợt tỏa ra ánh sáng màu hồng quay lại nghênh đón một kiếm của Kiếm Thần.

"Rầm...rầm!" Kết giới đột nhiên xuất hiện những gợn sóng cùng với những tiếng nổ vang lên.

Long Hành phun mấy ngụm máu tươi, giống như một cái bao cát rơi mạnh xuống đất. Nét mặt gã tái nhợt, không cam lòng mà nhìn nét mặt khinh thường của Kiếm Thần.

Kiếm Thần chậm rãi rơi xuống đất, khinh thường nhìn Long Hành rồi hừ lạnh:

- Không chịu nổi một chiêu.

Sau đó, y hơi vênh mặt, nhìn xuống thân hình cao lớn cách đó không xa.

Cảm nhận được ý chí chiến đấu của Kiếm Thần, trong lòng Lôi Cương cảm thấy có chút cứng lại. Hắn đi về phía Đan Thần và Luyện Hư đang ngồi xếp bằng

- Tên tiểu tử ngươi cả ngày không thấy người. Có đệ muội nên quên luôn huynh đệ phải không? Ngay cả ta và Luyện Hư tỷ thí mà cũng không tới xem sao?

Đan Thần thấy Lôi Cương tới, tức giận lên tiếng. Luyện Hư thản nhiên nhìn Lôi Cương rồi hơi nhếch miệng mà gật đầu.

Lôi Cương trừng mắt nhìn Đan Thần nói:

- Ta phải tu luyện. Ta không muốn bị loại ở vòng thứ hai. Hai người các ngươi đã đấu xong rồi?

Đan Thần và Luyện Hư cùng gật đầu. Lôi Cương cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng nói:

- Thật đáng tiếc. Sao hai người các ngươi không nói cho ta sớm? Vào vòng trong chứ?

- Nói thừa! Nếu không vào vòng trong thì khác nào làm mất mặt Luyện Đan tông của ta. Nói cho ngươi biết? Suốt ngày không thấy mặt thì đi đâu để nói cho ngươi biết?

Đan Thần bĩu môi, âm thanh hết sức lạnh lùng.

Lôi Cương lắc đầu bất đắc dĩ, không biết phải nói thế nào với Đan Thần. Có điều trong lòng hắn cảm thấy ấm áp. Trong số bằng hữu của hắn thì cũng chỉ có một người như Đan Thần mà thôi.

- Số bốn trăm mười lên lôi đài.

Trên lôi đài số mười người trung niên áo hồng chợt cao giọng nói.

Một gã thanh niên khôi ngô có vóc người cao nhất, thân thể nở nang bước lên lôi đài. Người còn lại là một gã gày gò, nét mặt âm trầm cũng từ từ bước lên lôi đài. Y ngẩng đầu nhìn người thanh niên cao hơn mình cả một cái đầu với ánh mắt có chút khinh thường.

- Bạo Lực của Lực chi nhất tộc.

Người thanh niên khôi ngô nói to.

- Ngộ Minh của Đạo Môn.

Người thanh niên gày gò cũng lên tiếng, âm thanh hết sức kiêu ngạo.

Một tiếng động vang lên rồi kết giới hạ xuống bao phủ lôi đài số mười. Trong nháy mắt cả hai người liền di động. Lôi Cương từ từ lơ lửng lên trên không, ánh mắt sắc bén nhìn Bạo Lực đang di chuyển bên dưới mà cảm thấy khinh thường. Y thầm nghĩ trong lòng rằng chỉ được cái to xác. Y đã có thể lơ lửng trên không thì chẳng lẽ lại muốn ta xuống dưới hay sao? Đột nhiên, Ngộ Minh biến sắc. Bạo Lực đang di chuyển ở phái dưới đột nhiên cong người rồi vọt thẳng lên cao. Hai bàn tay tỏ của hắn chộp thẳng lấy Ngộ Minh đang ngẩn người.

Ngộ Minh đã phạm phải một sai lầm quá lớn. Mặc dù y đang lơ lửng trên không nhưng lại quá mức khinh địch. Hơn nữa cũng không có ý thức ngăn cản Bạo Lực tới gần cũng như phát động công kích. Chính điều đó khiến cho Ngộ Minh thua nhanh và thảm hại hơn.

- A!

Ngộ Minh hét lên một tiếng thảm thiết bị Bạo Lực lao trúng mà bay thẳng xuống đất. Trên người y lại còn đeo thêm cả Bạo Lực nặng hai trăm cân thì có lẽ không chết cũng bị trọng thương.

- Ngươi dám coi thường ta sao?

Bạo Lực trừng mắt nhìn Ngộ Minh, gương mặt khôi ngô điểm một nụ cười lạnh. Tay phải của gã nhấc lên, đấm thẳng vào đầu của Ngộ Minh.

"Bụp!" Một tiếng động vang lên, đầu Ngộ Minh đập thẳng xuống đất. Cũng may Bạo Lực đã giảm bớt lực nếu không thì một quyền đó chỉ sợ Ngộ Minh chết chắc.

Sau khi đánh một quyền, Bạo Lực từ từ đứng dậy, chân phải đạp lên bụng của Ngộ Minh mà nhìn quanh.

Vô số đệ tử đều hít một hơi, ánh mắt chăm chú nhìn về phía lôi đài số mười với cái đầu của Ngộ Minh đang chìm vào trong đất.

- Y còn sống không?

Cả đám đệ tử đều rất muốn biết điều đó.

Lôi Cương cũng hít một hơi. Hắn không ngờ được Bạo Lực lúc trước thực lòng muốn xem Hư Kiếm của mình mà lại mạnh mẽ như vậy. Hơn nữa mức độ khống chế thân thể linh hoạt hơn hắn rất nhiều. Ít nhất nếu hắn có đấm một quyền Ngộ Minh chắc chắn sẽ nổ tung đầu. Vậy mà Bạo Lực chỉ làm cho Ngộ Minh chảy máu tươi còn lực đạo thì qua đầu Ngộ Minh truyền xuống đất mà tạo thành một cái hố. Đó là lý do tại sao đầu của Ngộ Minh không bị nổ. Bởi vậy có thể nói rõ, sự khống chế lực lượng thân thể của Bạo Lực cao tới mức độ nào.

- Thực sự không biết Ngộ Minh làm thế nào trở thành đệ tử của Đạo Môn mà dám khinh thường Lực chi nhất tộc?

Đan Thần khinh thường nhìn Ngộ Minh được người của Đạo Môn khinh đi.

- Với lực lượng thân thể kinh khủng như vậy tốt nhất là không để cho y có cơ hội công kích. Một khi để cho y túm được thì chỉ có rơi vào vạn kiếp bất phục.

Đan Thần lạnh lùng nói.

- Đạo hữu! Ngươi ra tay quá độc ác.

Một âm thanh lạnh lùng chợt vang lên. Ở vị trí của Đạo Môn, một gã thanh niên mặc trang phục màu đen, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Bạo Lực. Hiển nhiên là nhìn kết quả của sư đệ như vậy khiến cho y cảm thấy tức giận.

Bạo Lực đứng trên lôi đài cúi nhìn người thanh niên đó mà nói: Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

- Nếu biết có người lên tiếng như ngươi, ta đã không thu lại lực lượng mà đánh cho đầu hắn nát bét rồi.

Ánh mắt của người thanh niên cứng lại, nhìn Bạo Lực chằm chằm.

Vào lúc này, không còn có một tên đệ tử nào dám coi thường Bạo Lực nữa.

Đọc truyện chữ Full