Trên đỉnh núi
Sắc mặt Võ Giả của Thiên Tà Động Thiên cực kì khó coi, Tà Khôi từ lòng đất chui lên, khóe miệng còn vương vết máu, lạnh lùng nhìn Dương Mộ
- Ngươi dám giết hắn.
- Sao lại không dám.
Dương Mộ cười ha ha, từ trên lưng Giao long hai đầu phi xuống, đứng ngay bên cạnh Thạch Nham, cười nhìn Thạch Nham nói:
- Vẫn ổn chứ!
-Không sao.
Thạch Nham cười cười lắc đầu.
- Giai đoạn thứ ba.
Dương Mộ có chút kinh ngạc, tỏ ra hơi ngạc nhiên nhìn hắn, ánh mắt không dời khỏi ngực Thạch Nham.
Vết thương trước ngực Thạch Nham đang từ từ lành lại, tốc độ hồi phục nhanh đến nỗi dùng mắt cũng thấy được.
- Ừm.
Thạch Nham gật đầu.
- Đệ đang ở cảnh giới Bách Kiếp à?
Dương Mộ chẳng thèm nhìn Tà Khôi, tự lẩm bẩm nói:
- Thật không bình thường à...
Dương Mộ cũng có Bất Tử Võ Hồn nên hiểu rõ như lòng bàn tay, hắn biết thông thường muốn đạt đến Bất Tử Võ Hồn giai đoạn thứ ba, ít nhất phải đạt tới cảnh giới Địa Vị, chỉ có cảnh giới đạt tới Địa Vị mới có thể đủ điều kiện khiến Bất Tử Võ Hồn tiến hóa giai đoạn thứ ba.
Nhưng tu vi của Thạch Nham rõ ràng chỉ là cảnh giới Bách Kiếp, nhưng Bất Tử Võ Hồn lại kỳ dị đạt tới giai đoạn thứ ba, điều này hiển nhiên không hợp lẽ thường, làm người cũng có Bất Tử Võ Hồn như hắn phải kinh ngạc.
- Ừm, cảnh giới của ta là Bách Kiếp nhị trùng thiên.
Thạch Nham lại gật đầu.
Trong mắt Dương Mộ lại càng tăng thêm vẻ kinh ngạc.
Sau khi Dương Mộ xuất hiện thì sắc mặt bọn người Tà Khôi, Hà Thanh Mạn của Thiên Tà Động Thiên đều có chút mất tự nhiên.
Đôi mặt đẹp của Trầm Nghi Đan nhìn chằm chằm vào ngực Thạch Nham, khóe miệng hiện lên vẻ cay đắng. Biến hóa trên ngực Thạch Nham chắc chắn là do Bất Tử Võ Hồn. Đến giờ phút này, nàng tự nhiên biết lúc trước bọn họ toàn bộ đều đã nhìn lầm, Thạch Nham rõ ràng là đích hệ Dương gia.
Sử Vũ Bạch bị một kiếm của Dương Mộ đánh chết, thân thể biến thành thịt nát, những Võ Giả của Thiên Tà Động Thiên, tuy rằng trong lòng đầy căm phẫn nhưng cũng không dám báo thù, ngược lại còn có có chút thấp thỏm không yên.
- Ngươi giết người của chúng ta, việc này ta nhất định bẩm báo lên trên, sẽ có người tới Dương gia các ngươi đòi công đạo.
Sắc mặt Tà Khôi âm trầm, lau vết máu ở khóe miệng:
- Trong lúc này, Dương gia các ngươi còn dám xuống tay với minh hữu, ta thấy các ngươi không cần Thiên Tà Động Thiên chúng ta trợ giúp nữa rồi.
- Xùy.
Dương Mộ khinh thường lắc đầu, cười nhạt nói:
- Việc này ngươi cứ báo lên trên, ta muốn xem các ngươi có thể làm gì chúng ta, Thiên Tà Động Thiên không phải ngươi nói là được, các ngươi nếu bỏ mặc không thèm để ý bọn Ma nhân, ha ha, đợi càng nhiều Ma nhân đến, ta xem Thiên Tà Động Thiên các ngươi còn có thể bình yên vô sự không.
Sắc mặt Tà Khôi khẽ biến.
Ma nhân đã tiến vào Gia La hải vực, tuy Ma nhân hận nhất là Dương gia, nhưng thực lực Dương gia ai ai cũng biết, Ma nhân muốn dao động căn cơ của Dương gia, cũng không dễ dàng.
Trái lại Thiên Tà Động Thiên và Hạ gia thực lực thua kém lại dễ dàng trở thành mục tiêu công kích đầu tiên của Ma nhân.
Cho dù Thiên Tà Động Thiên và Hạ Gia không ra tay đối phó Ma nhân, một khi Ma nhân đều tiến vào, cũng sẽ không để Thiên Tà Động Thiên và Hạ gia dễ chịu, nói không chừng còn tạm thời bỏ qua Dương gia, trước tiên xử lí Thiên Tà Động Thiên và Hạ gia.
Dương Mộ cười hờ hững, lấy ra một viên thuốc màu xanh có hoa văn hình xoắn ốc, tiện tay đưa cho Thạch Nham, hỏi:
- Tình hình như thế nào?
Thạch Nham cũng không khách khí, nhận lấy viên thuốc rồi cho luôn vào miệng, lập tức cảm thấy một luồng khí tức êm dịu từ trong đan dược vào bụng khuếch tán ra.
Dược lực của đan dược này cực kỳ ôn hòa, một khi tan ra liền rót vào vết thương trước ngực hắn, dường như có thể tăng nhanh tốc độ phục hồi của Bất Tử Võ Hồn, dược lực như từng sợi mảnh quấn quanh nơi miệng vết thương, khiến cho tốc độ thương thế nơi ngực hắn khôi phục nhanh hơn nhiều.
- Trên Hắc Thạch đảo có mấy chục tên Ma nhân Hắc Lân tộc, trong đó có cao thủ cảnh giới Niết Bàn nhị trùng thiên. Lúc sáng sớm, chúng ta tiến vào quặng mỏ, ở trong đó gặp phải Ma nhân... Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thạch Nham miêu tả sơ lại tình hình.
- Ma nhân cảnh giới Niết Bàn nhị trùng thiên.
Dương Mộ hơi kinh ngạc, gật gật đầu, nét mặt dần dần trở nên ngưng trọng.
- Xem ra có chút khó giải quyết đây. Thật không ngờ, trên Hắc Thạch đảo nhỏ bé này lại có Ma nhân cảnh giới Niết Bàn xuất hiện, xem ra lần này Ma nhân quả nhiên đã bất chấp rồi.
- Thanh Mạn, muội nói tên Ma nhân cảnh giới Niết Bàn là do hắn phát hiện.
Tà Khôi ở bên kia cũng nghe Hà Thanh Mạn kể lại, nghe xong, Tà Khôi bèn nhíu mày nhẹ giọng hỏi lại.
Hà Thanh Mạn khẽ gật đầu, nhỏ giọng giải thích
- Trên người hắn phải có một loại bí bảo thần bí, thông qua bí bảo hắn có thể biết trước được động tĩnh của Ma nhân. Lần này ở trong động cũng là hắn phát hiện Ma nhân trước, chỉ là, chỉ là bọn muội không để ý, Nam tỷ, Nam tỷ…
Hà Thanh Mạn trở nên nghẹn ngào.
- Đệ phát hiện Ma nhân trước tiên.
Thính giác của Dương Mộ cực tốt, nghe được lời kể của Hà Thanh Mạn, hơi kinh ngạc nhìn về phía Thạch Nham.
Đến khi thấy Thạch Nham gật đầu, Dương Mộ cười ha ha vỗ tay tán thưởng:
- Có bản lãnh à, ha ha, khó trách Thái gia gia nói tiểu tử nhà ngươi không tầm thường, huynh lần này đến đây cũng do Thái gia gia truyền lệnh cho huynh tới đón đệ.
Thạch Nham mỉm cười nói:
- Cũng chỉ nhờ vào bí bảo mà thôi.
Thái gia gia mà Dương Mộ nói tới chính là Dương Thanh Đế, nhân vật nắm giữa thực quyền Dương gia hiện nay.
Dương Mộ vừa nói như vậy, Hà Thanh Mạn đã biết rõ nội tình không quá kinh ngạc, nhưng bọn người Tà Khôi, Trầm Nghi Đan thì sắc mặt khẽ biến.
Nhất là Trầm Nghi Đan, càng thầm hối hận không thôi, tự mắng bản thân mắt chó xem thường người ta, không như Hà Thanh Mạn nhìn ra chỗ bất phàm của Thạch Nham.
Nhân vật có thể được Dương Thanh Đế để ý, dù hiện tại chẳng có tiếng tăm, nhưng tương lai nhất định sẽ là nhân vật kiệt xuất danh vang khắp Vô Tận hải, nếu bọn họ sớm biết thân phận của Thạch Nham, vậy ở trong quặng mỏ Sử Vũ Bạch nhất định không dám ngăn cản Thạch Nham. Lâm Nam cũng coi trọng phán đoán của Thạch Nham mà sẽ không mạo muội chiến đấu với Ma nhân.
- Tiểu Nham tử, chúng ta đi thôi, sau khi xử lí hết đám Ma nhân trong quặng mỏ lập tức trở về Bất Tử đảo. Ha ha, đệ từ nơi xa như thế trở về cũng không dễ dàng, cũng nên về nhà xem sao.
Dương Mộ huýt một tiếng, Giao long hai đầu kia đột ngột hạ xuống nằm úp xuống trên đỉnh núi.
Dương Mộ leo lên trên Giao long hai đầu trước, vẫy tay gọi Thạch Nham
- Chúng ta đi thôi.
Trong lòng Thạch Nham hơi kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều, làm theo lời leo lên Giao long hai đầu, hai mắt lóe lên dị quang, cẩn thận quan sát tỉ mỉ Giao long hai đầu này.
Con Giao long này cao khoảng bảy mét, trong hai đầu một ẩn chứa lực lượng hàn băng một ẩn chứa lực lượng cực nhiệt, sau lưng Giao long như sắt thép, chắc chắn vô cùng, còn có lợi trảo bén như thiết câu.
Giao long hai đầu là yêu thú cấp sáu, hai cái đầu có thể phun băng sương và hỏa viêm, cưỡi mây lướt gió, ngày đi vạn dặm, chính là một trong số các yêu thú lợi hại nhất do Dương Gia thuần dưỡng.
Lúc tiến đến Vô Tận hải, Tiêu Hàn Y từng nói chờ hắn gặp được gia chủ Dương gia, một khi được nhận lại, sẽ có cơ hội nhận được Giao long hai đầu làm tọa kỵ, Thạch Nham vẫn nhớ rõ lời này, hiện tại gặp được Giao long hai đầu, trong lòng tự nhiên nghĩ lại.
- Ha ha, đừng ngắm nữa, chờ về tới Bất Tử đảo, đệ cũng có được tọa kỵ của mình thôi.
Dương Mộ nhếch miệng cười lớn
- Thái gia gia đã lựa cho đệ một yêu thú hung mãnh, muốn dùng yêu thú đó khảo nghiệm đệ, hì hì, có thể thuần phục nó hay không còn phải xem đệ có đủ năng lực không.
- Không phải Giao long hai đầu à.
Thạch Nham kinh ngạc.
- Không phải, yêu thú đó còn hung tợn hơn Giao long hai đầu, khà khà, không biết Thái gia gia nghĩ sao mà đưa cái thứ đó thử thách đệ, Tiểu Nham tử à, đệ tốt nhất chuẩn bị tâm lí đi, đừng để bị dọa sợ mất mật.
- Không phải Giao long hai đầu, đó là yêu thú gì.
- Ha ha, huynh tạm thời không nói, đến lúc đó đệ sẽ kinh ngạc.
Hai người đều đã đi lên Giao long hai đầu, nói chuyện với nhau không coi ai ra gì, bọn người Tà Khôi, Hà Thanh Mạn trên đỉnh núi, đều cau mày nhìn hai người, vẻ mặt cổ quái.
- Trong quặng mỏ thật sự có Ma nhân cảnh giới Niết Bàn?
Tà Khôi hỏi Trầm Nghi Đan ở bên cạnh.
- Đương nhiên có.
Thẩm Nghi Đan liên tục gật đầu ngán ngẩm nói:
- Nếu không phải vậy, làm sao Nam tỷ không thoát ra được.
Tà Khôi nhẹ nhàng gật đầu, cười lạnh:
- Huynh muốn xem thử tên Dương Mộ kia làm sao xử lí được đám Ma nhân đó.
- Đúng đó.
Hà Thanh Mạn cũng đầy nghi hoặc
- Dương Mộ tuy lợi hại nhưng tu vi cũng chỉ là Địa Vị tam trọng thiên, gặp phải Ma nhân cảnh giới Niết Bàn, không thể có khả năng đánh thắng.
- Chúng ta đi thôi.
Dương Mộ cười ha ha, thúc Giao long hai đầu bay về phía ngọn núi mà Thạch Nham chỉ.
- Đại … đại ca.
Thạch Nham gọi một câu kỳ quặc, nhắc nhở:
- Ma nhân bên kia có môt tên tu vi cảnh giới Niết Bàn, huynh nắm chắc không.
- Yên tâm đi.
Sắc mặt Dương Mộ không đổi
- Lát nữa cho đệ thấy Chấn Thiên Lôi của Dương gia chúng ta lợi hại như thế nào, trên mình huynh tổng cộng chỉ mang hai quả Chấn Thiên Lôi, lần này dùng một quả giết tên ma nhân Hắc Lân tộc cảnh giới Niết Bàn đó cũng không tính là lãng phí.
Chấn Thiên Lôi?
Thạch Nham kinh ngạc, trong lòng thầm gật đầu, biết được Dương Mộ không phải làm bừa, hắn cũng yên tâm.
Rất nhanh, Giao long hai đầu đí đã bay đến đó, hai người Thạch Nham và Dương Mộ đã xuất hiện phía trên núi quặng.
- Đệ trước tiên thử cảm ứng xem đám Ma nhân Hắc Lân tộc đó còn ở bên trong không.
Dương Mộ không vội ra tay, đứng trên Giao long hai đầu, từ trên cao nhìn xuống núi quặng bên dưới.
Thạch Nham từ từ gật đầu, lấy ra Tụ Hồn châu, tay cầm Tụ Hồn châu, âm thầm cảm ứng.
Một luồng ý niệm thù hận nồng đầm hơn bỗng từ chỗ sâu trong quặng mở truyền đến, giữa các khe hở trên núi quặng đột nhiên bốc ra cuồn cuộn ma khí, tinh thần dao động cực kì mãnh liệt, những mà lại theo ý thức tinh thần của Thạch Nham tìm đến.
Thạch Nham biến sắc, vội vã thu hồi tinh thần lực khỏi Tụ Hồn châu, trầm giọng nói:
- Vẫn còn.
- Vậy thì tốt.
Dương Mộ cười lớn, chiếc nhẫn trên tay lóe sáng, một quả cầu màu vàng to cỡ nắm tay đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Viên cầu màu vàng dưới sự khống chế của của Dương Mộ phút chốc biến thành kim quang, ầm ầm đập xống núi quặng bên dưới.
"Ầm ầm ầm."
Sức mạnh vụ nộ khủng bố trời long đất lở từ núi quặng truyền đến.
Chấn Thiên Lôi nổ tung tưởng như muốn xé rách cả bầu trời. Từ trung tâm núi quặng đột nhiên xuất hiện một làn sóng màu vàng kỳ diệu.
Giây lát sau, dưới ánh mắt chăm chú của Thạch Nham, cả núi quặng biến thành tro bụi chôn vùi xuống.
Dưới ánh mặt trời chói mắt, cả núi quặng nổ tung, bị Chấn Thiên Lôi phá hủy trong nháy mắt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sát Thần
Chương 202: Hủy núi
Chương 202: Hủy núi