Đánh cược thế nào?
Hai người Hà Lạc, Mạc Đoạn Hồn đều nhìn về phía Thạch Nham, không biết hắn muốn đánh cược gì?
Thạch Nham hơi sửng sốt, khuôn mặt ngẩn ngơ.
Hắn chỉ thuận miệng nói nói mà thôi, vốn không có thật sự muốn đánh cược gì cả, nhưng mà lời vừa nói khỏi miệng, hắn đã phát hiện Hà Thanh Mạn hình như rất có hứng thú, lập tức truy hỏi ngay, khiến cho hắn không kịp trở tay.
Khóe miệng Hà Lạc nở nụ cười, đột nhiên khổ sở, cười khanh khách nói:
- Thanh Mạn, tật xấu của con lại bắt đầu rồi.
Thạch Nham cũng không biết, mỹ nữ xinh đẹp Hà Thanh Mạn từ nhỏ đến lớn thích đánh cược với người ta, bởi vì rất nhiều việc nhỏ mà nàng cũng quấn lấy người ta mà đánh cược, Hà Lạc cũng có chút đau đầu với cái tính cổ quái này của nàng, không biết nha đầu kia vì sao lại thích đánh cược với người ta như vậy.
Thạch Nham thuận miệng nói một câu đánh cược, Hà Lạc lập tức biết chắc chắn nha đầu nhà mình sau đó sẽ truy hỏi, sẽ không chịu buông tha chuyện đánh cược.
Hắn biết Hà Thanh Mạn chẳng những thích đánh cược với người khác mà nhân phẩm đánh cược cũng không được tốt lắm, thắng thì trong lòng vui vẻ, thua sẽ thẹn quá thành giận, vừa nghe nói Thạch Nham đánh cược với nàng thì trong lòng Hà Lạc liên tục cười khổ, biết nguy rồi.
- Cha, người đừng quan tâm!
Hà Thanh Mạn trừng mắt liếc nhìn hắn, ngửa đầu thách thức nói:
- Từ nhỏ đến lớn, con đánh cược với người khác rất ít khi thua.
- Phải không, chắc chắn con sẽ không thua, ai cũng biết một khi con thua thì chắc chắn sẽ thẹn quá thành giận, sau đó sẽ tìm đủ loại thủ đoạn đòi lại thể diện, ai mà dám thắng con?
Vẻ mặt Hà Lạc đau khổ, sắc mặt càng quái dị hơn.
- Nói mau, đánh cược gì?
Hà Thanh Mạn hưng phấn, hai má đỏ bừng, đôi mắt anh đào sáng quắc lóe lên tia sáng kỳ dị nhìn Thạch Nham, thật như là con bạc thâm niên đang chìm đắm trong đánh cược.
Thạch Nham ngạc nhiên, ánh mắt nhìn nàng một cách kỳ lạ.
- Cô muốn đánh cược thế nào?"
- Đánh cược thế nào cũng được!
Hà Thanh Mạn hừ nhẹ một tiếng, thách thức nói:
- Dù sao ta chắc chắn sẽ không thua!
Khiếp!
Thạch Nham nhíu mày. Cũng bị nàng khơi dậy kích thích, mắt hắn liếc xéo, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Hà Thanh Mạn trong chốc lát, ánh mắt có phần bất thiện.
- Xú tiểu tử! Ngươi nhìn cái gì?
Đôi mắt Hà Thanh Mạn mang sát khí
- Tin ta móc con mắt gian tà của ngươi không?
Hà Thanh Mạn có tu vi cảnh giới Địa Vị nhất trùng thiên. Trong một thế hệ trẻ tuổi của Thiên Tà Động Thiên chính là cao thủ số một số hai, toàn bộ Già La hải vực cũng rất có ít người trẻ tuổi như vậy đã bước vào cảnh giới này, không biết Thiên Tà Động Thiên đã dồn hết bao nhiêu linh dược và dị bảo trân quý vào người nàng, mới khiến cho nàng mạnh mẽ như thế.
Nhìn cái gì sao?
Thạch Nham hơi híp mắt, trong lòng đang nghĩ cách, nụ cười cũng dần dần trở nên quỷ dị khiêu khích nói:
- Tự nhiên là nhìn cô. Như vầy đi, nếu cô thua, cởi hết đồ cho ta nhìn một phút! Có dám hay không?"
- Đồ vô lại! Ngươi nói cái gì?
Hà Thanh Mạn bỗng nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mặt đỏ tai hồng nổi giận đùng đùng nói:
- Có gan ngươi lặp lại lần nữa coi!
Sắc mặt Hà Lạc ngẩn ngơ cũng âm trầm lại, hừ nhẹ một tiếng
- Tiểu huynh đệ, trước mặt của ta, đùa giỡn nữ nhi của cũng không được cho lắm?
- Chỉ đùa một chút mà thôi.
Thạch Nham cười ha ha, lắc lắc đầu
- Vậy không cần đánh cược, nói thật ta cũng chẳng thiếu gì, vật cược không thú vị nên ta cũng lười đánh cược với cô.
- Ngươi!
Hà Thanh Mạn cắn răng, dữ tợn trừng mắt nhìn Thạch Nham, bộ ngực sữa liên tục phập phồng, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.
Hà Lạc hừ nhẹ một tiếng khuyên nhủ:
- Thanh Mạn, thôi quên đi, cha thấy hắn cũng chỉ là chỉ đùa một chút thôi, không có ác ý gì đâu.
- Ngươi cược cái gì?
Hà Thanh Mạn cắn môi, dùng sức hít một hơi, cười lạnh nói:
- Muốn nhìn thân thể của ta! Ngươi cũng có đủ vật cược sao? Không phải ta không dám đánh cược, chỉ cần ngươi cũng có đủ vật cược, bổn cô nương không ngại đánh cược một ván với ngươi!
- Cô thật sự muốn sao?
Nét mặt Thạch Nham kinh ngạc, cười khổ nói:
- Vừa rồi thật sự ta chỉ nói đùa thôi, cô sẽ không muốn đánh cược thật chứ?
- Thanh Mạn!
Hà Lạc quát nặng. Thân phận của Hà Thanh Mạn ở Thiên Tà Động Thiên hơi đặc thù, tương lai tất sẽ là nhân vật cao quý của Thiên Tà Động Thiên.
Hà Lạc biết rõ nha đầu nhà mình ở Già La hải vực khiến cho biết bao thanh niên tài tuấn mơ mộng, không màng cơm nước.
Hắn có thể không chút do dự đưa bảy đóa kim hoa đến phòng Thạch Nham, mặc cho Thạch Nham giày vò, nhưng đối với nữ nhi bảo bối này thì lại thật sự đau lòng vô cùng, không muốn Hà Thanh Mạn có chút tổn thương nào trong chuyện này. Nếu lần này Hà Thanh Mạn đánh cược thua, với địa vị của Mạc Đoạn Hồn ở Dương gia, thật sự truy cứu thì hắn không dám chối cãi, nếu như Hà Thanh Mạn thật sự bị Thạch Nham xem hết, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của Hà Thanh Mạn, thậm chí có thể khiến cho Hà Thanh Mạn không thể tìm được chốn về tốt, nói không chừng Thiên Tà Động Thiên ở bên kia cũng sẽ trách tội.
Hắn không gánh vác nổi! Cũng không muốn lấy danh dự của nữ nhi mình ra làm vật đánh cược!
- Cha! Người đừng quản!
Hà Thanh Mạn khư khư cố chấp, ngửa đầu, khuôn mặt lạnh lùng
- Ta không tin hắn có thể thức tỉnh Tâm Nghiên tỷ ! Tâm Nghiên tỷ bị Ma chủ Ma Kỳ Tha chấn thương linh hồn, Luân Hồi Võ Hồn ngăn cản nhưng linh hồn lại thác loạn, bây giờ toàn bộ trí nhớ mấy kiếp trước hỗn loạn một chỗ, chìm vào trạng thái bất tỉnh sâu nhất. Ta cũng không biết có phương pháp gì có thể làm cho Tâm Nghiên tỷ thức tỉnh...
Hà Thanh Mạn giải thích đơn giản lại chuyện xảy ra ở sơn cốc Vân Hà đảo, Hà Lạc nghe thấy mà hoảng sợ, sắc mặt cực kỳ kinh hãi.
Linh hồn Ma chủ Ma Kỳ Tha hàng lâm, Ma đế Ba Tuần thi triển bạch cốt pháp thân... cảnh tượng phát sinh bên trong sơn cốc khiến cho Hà Lạc ngây ngốc như gà gỗ, làm thế nào hắn cũng không tưởng tượng ra được, thương thế của linh hồn Hạ Tâm Nghiên lại bị thương nặng vậy, hơn nữa ra tay lại là Ma chủ Ma Kỳ Tha!
Trước đó Hạ Tâm Nghiên được Phong lôi phi sư của Hà Thanh Mạn mang vào hậu viện, Hà Lạc còn tưởng Hạ Tâm Nghiên chỉ bị thương thân thể, nên cũng không quá để tâm. Hắn cũng biết một khi Hạ Tâm Nghiên sử dụng Luân Hồi Võ Hồn, sau khi mượn lực lượng luân hồi của kiếp trước thì thân thể sẽ bị thương, có thể sẽ hôn mê bất tỉnh.
Hắn có nghĩ tình huống của Hạ Tâm Nghiên là vây. Bây giờ Hà Thanh Mạn nói thế, hắn mới biết được thương thế của Tâm Nghiên còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của hắn nhiều!
Hà Lạc thân là đảo chủ Hỏa Vân đảo, tu vi cảnh giới Niết Bàn, đối với thương thế linh hồn cũng có nghe qua, trước kia Hạ gia cũng từng có cao thủ bị trọng thương linh hồn như thế, trí nhớ kiếp trước hỗn loạn, sau đó không còn tỉnh dậy nữa, trở thành tình trạng người thực vật.
Hà Lạc biết, cho dù là Hạ gia. Ở phương diện này chỉ sợ cũng sẽ bất lực.
Lúc trước Hạ gia có một cao thủ có tình trạng giống với Hạ Tâm Nghiên bây giờ, Hạ gia vì để cho người nọ thức tỉnh, có thể nói là hao hết lực lượng toàn bộ gia tộc, thậm chí tìm tới tìm Thiên Tà Động Thiên và Dương gia cầu biện pháp giải quyết.
Ba thế lực lớn cùng nhau thương nghị việc này, hình như tìm được một phương pháp, cuối cùng cũng thử nhưng cũng không thể khiến cho người nọ thức tỉnh, còn linh hồn khiến người nọ tan vỡ rồi chết đi.
Từ đó đến này, chuyện này trở thành nan đề khó giải quyết, đây cũng là nguyên nhân sau khi Mạc Đoạn Hồn biết tình trạng của Hạ Tâm Nghiên mà chỉ lắc đầu thở dài.
Ba thế lực lớn hợp lực, cũng không thể giải quyết nan đề này, tiểu tử này dựa vào cái gì?
Hà Lạc giật mình, lại nhìn về hướng Thạch Nham, cũng biết Thạch Nham chỉ thuận miệng nói nói, tất nhiên không có năng lực khiến cho Hạ Tâm Nghiên tỉnh lại, trong lòng cũng hơi yên tâm.
Hà Thanh Mạn vừa thấy phụ thân không mở miệng. Tự nhiên biết phụ thân nàng cảm thấy Thạch Nham chắc chắn sẽ không thắng, hừ hừ, Hà Thanh Mạn khinh thường nhìn Thạch Nham
- Ngươi cũng biết giá trị con người bổn cô nương? Muốn nhìn thân hình bổn cô nương, ngươi có đủ vật cược sao?
- Thanh Mạn!
Hà Lạc ho nhẹ một tiếng, nhíu mày nói:
-Tiểu huynh đệ chỉ thuận miệng nói thôi. Con cũng tưởng thật sao.
Mạc Đoạn Hồn coi trọng Thạch Nham như vậy, Hà Lạc cũng sợ Hà Thanh Mạn dồn ép quá khiến cho Mạc Đoạn Hồn mất hứng.
Mặt khác, tuy rằng biết Thạch Nham chắc chắn thất bại, Hà Lạc vẫn không muốn lấy thân hình nữ nhi mình ra đánh cược chuyện này.
Dù sao, việc này truyền ra ngoài, cũng không dễ nghe, cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của nữ nhi mình.
Thấy Hà Thanh Mạn khí thế bức người, Thạch Nham nhướng mày vốn chuẩn bị bỏ cuộc như vậy, nhưng lại bị nàng kích động tức giận.
Hít một hơi, Thạch Nham không nói một lời, yên lặng mở cái túi sau lưng ra, lấy ra bảy viên yêu tinh óng ánh nhan sắc khác nhau chiếu sáng bốn phía, bảy viên yêu tinh, là bảy viên yêu tinh cấp bảy tất cả đều là yêu tinh của yêu thú cấp bảy!
Bảy viên yêu tinh vừa lấy ra, trong đại điện chỉ còn có ánh sáng chói lọi, ánh sáng lộng lẫy đẹp mắt, đại điện được chiếu sáng như mộng ảo.
Ánh mắt Mạc Đoạn Hồn sáng lên, ánh mắt nhìn về phía Thạch Nham có chút kinh ngạc.
- Yêu tinh!
Hà Lạc kinh sợ la lên
- Yêu tinh cấp mấy?
- Cấp bảy, toàn bộ đều là yêu tinh của yêu thú cấp bảy!
Thạch Nham hét lên.
Hà Thanh Mạn cũng ngây dại, đôi mắt xinh đẹp chợt lóe lên dị quang rồi biến mất, ngây ngốc nhìn này bảy viên yêu tinh cấp bảy này.
Yêu thú cấp bảy có thể so với cường giả cảnh giới Thiên Vị, yêu tinh lại là cội nguồn lực lượng trên người yêu thú, có tác dụng kỳ diệu vô cùng, chẳng những có thể dùng làm chủ dược đan dược, còn có thể rèn thành các loại thần binh lợi khí, một ít Võ Giả tu luyện bí pháp nếu có được yêu tình cùng thuộc tình thì thực lực sẽ tăng mạnh.
Mặc dù là ở Vô Tận hải, yêu tinh cũng là vật cực kỳ quý giá! Yêu tinh của yêu thú cấp bảy lại càng trân quý thưa thớt ít ỏi!
Huống chi còn là những bảy viên?
- Bảy viên yêu tinh cấp bảy, trong đó có hai viên thuộc tính phong, một viên thuộc tính thủy.
Mạc Đoạn Hồn nhìn chằm chằm bảy viên yêu tinh trong chốc lát, thình lình nói ra một câu như vậy. Thân hình cha con Hà Lạc, Hà Thanh Mạn đột nhiên run lên, vẻ mặt không dám tin.
Võ Hồn trên người Hà Lạc chính là phong thuộc tính, mà Hà Thanh Mạn lại là phong, thủy hai loại thuộc tính, yêu tinh cấp bảy của yêu thú này nếu như rơi vào trong tay bọn họ, có thể sẽ làm cho Võ Hồn bọn họ tăng lên rất nhiều! Thậm chí có thể khiến cho Võ Hồn tiến hóa thêm một bước!
Hà Lạc cảm thấy hô hấp của mình đã có chút dồn dập, ánh mắt cũng càng lúc càng nóng bỏng. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Bảy viên yêu tinh cấp bảy, ta dùng tất cả để làm vật cược.
Nét mặt Thạch Nham lạnh nhạt, nhìn thật kỹ dáng người xinh đẹp của Hà Thanh Mạn, quát nhẹ:
- Có đủ hay không?
Khuôn mặt xinh đẹp của Hà Thanh Mạn đỏ bừng, hơi thở dồn dập. Đôi mắt sáng lóe ra tia sáng lạ thường, hàm răng khẽ cắn môi dưới, nhìn chằm chằm vào Thạch Nham.
Hà Lạc liếm môi, muốn khuyên Hà Thanh Mạn đừng đáp ứng, nhưng lại nhìn hai viên yêu tinh cấp bảy thuộc tính phong kia, mà làm sao cũng không nói nên lời khuyên. Hai viên yêu tinh cấp bảy thuộc tính phong kia rất thích hợp với hắn, tầm mắt hắn không có thể nào rời khỏi hai viên yêu tinh kia.
- Ta đánh cược với ngươi!
Sau khi Hà Thanh Mạn liên tục hít sâu vài cái. Đột nhiên cắn răng khẽ nói, trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ động lòng người chỉ có vẻ dứt khoát.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sát Thần
Chương 179: Ta đánh cược với ngươi!
Chương 179: Ta đánh cược với ngươi!