DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sát Thần
Chương 146: Ngủ đông

Quần đảo Thiên Toa, Viên La hải vực.

Một con thuyền nhỏ chậm rãi lướt đi, trên thuyền, các loại hàng hóa tán loạn hỗn tạp.

Trong đống hàng hóa lộn xộn, Thạch Nham nằm bên cạnh, nghiêng người dựa vào một cái thùng lớn, trên người mặc bộ y phục đầy mụn vá, vẻ mặt suy yếu.

Đoàn người Tạp Mông hoặc đứng hoặc ngồi ở các góc thuyền, một đám ánh mắt, vẻ mặt nhìn về phía Thạch Nham có chút không tốt.

Sau khi Lâm Đạt lên thuyền, liên tục hắt xì, lúc này đã một lần nữa xuống phòng dưới thuyền thay quần áo, chưa kịp nói thêm gì với Thạch Nham.

Lâm Đạt vừa đi, Tạp Mông là người nhất động thủ, đưa Thạch Nham còn đang suy yếu vào trong đống tạp hoá canh giữ lạnh lùng nhìn hắn.

Những người bên cạnh, một đám nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm mắng, hận không thể tiến lên tay đấm chân đá Thạch Nham, hung hăng giáo huấn Thạch Nham một chút.

Lâm Đạt trên con thuyền này, chính là đối tượng những thanh niên đó quý mến, bọn người kia đề tài thảo luận mỗi đêm, tuyệt đối không thể thiếu Lâm Đạt.

Ở trong lòng những người này, Lâm Đạt chính là linh hồn của con thuyền này.

Thạch Nham trần truồng, nhưng lại được Lâm Đạt nắm tay cứu ra khỏi đáy biển, theo bọn họ Thạch Nham chắc chắn đã làm bẩn sự thánh khiết của Lâm Đạt.

Cho dù là sự thánh khiết của Lâm Đạt có bị làm bẩn, cũng nên tiện nghi cho bọn họ mới đúng, có thể nào đến phiên một tên người ngoài?

Những người này thầm mắng to, ánh mắt nhìn về phía Thạch Nham tự nhiên không tốt.

Nhất là Tạp Mông, lúc này là bụng đầy lửa giận, cắn răng, cười lạnh nói: "Tiểu tử, còn chơi được không? Thoát y trần truồng, tắm rửa trong sông băng, có phải rất sảng khoái hay không? Có phải ngươi có tật xấu hay không? nước biển sơi này, sao không dìm chết ngươi?"

Thạch Nham nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt, không trả lời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Vì sao ngươi lại ở trong biển? Ngươi không trả lời, bây giờ ta sẽ ném trở về!" Tạp Mông nổi giận, bỗng nhiên đứng lên, đi từng bước tới hướng Thạch Nham, hung ác nói.

Lúc này các loại lực lượng trong cơ thể Thạch Nham đều bị Huyết Văn giới hấp thu, đúng là giống như phàm nhân thật sự động thủ với Tạp Mông, tất nhiên là tự tìm đường chết.

"Ta là người trên hòn đảo khác, ra biển bắt cá, con thuyền vỡ vụn, mới bị nước biển cuốn đến đây..." Thạch Nham miệng đầy lời nói dối, liên tục cười khổ, "Ta nghĩ chắc phải chết rồi không ngờ được vị cô nương xinh đẹp kia đột nhiên xuất hiện, thế nên mới được cứu lên."

"Tiểu tử, vì sao ngươi lại trần truồng?" Đây là chỗ Tạp Mông khó chịu nhất.

"Chúng ta bắt cá, mặc y phục hơi rộng nước biển cuốn đi, rất dễ bóc ra", Thạch Nham cau mày bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không biết sao lại thế này, ta từng hôn mê một đoạn thời gian, sau khi ta tỉnh lại thì đã thế rồi."

"Thúi lắm!" Tạp Mông oán hận đạp một cước tới Thạch Nham", y phục bắt cá rộng thùng thình, đoản khố cũng rộng thùng thình sao?" Tạp Mông lại đá Thạch Nham một cước, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta thấy ngươi chính là muốn chiếm tiện nghi Lâm Đạt của ta, cố ý để mình trần truồng ngươi là tên bỉ ổi vô sỉ? Bây giờ, lão tử không giáo huấn ngươi, ngươi sẽ chịu nói thật đâu."

"Ai là Lâm Đạt của ngươi?" Cửa thang lầu truyền ra giọng nói của Lâm Đạt, Lâm Đạt không bao lâu thay lại y phục một lần nữa, lại một tay lau tóc, chậm rãi xuất hiện, bất thiện trừng mắt liếc mắt nhìn Tạp Mông kia, quát: "Ai cho phép ngươi đánh hắn?"

Tạp Mông có chút chột dạ, ha ha cười gượng, "Ta không phải giúp ngươi giáo huấn hắn sao, tên này, tên này trần truồng, tuyệt đối là tên biến thái. Lâm Đạt à, không phải ta nói ngươi, người không nên cứu, cứ để chết đuối đi, không phải hắn thích lõa lồ sao, để yêu thú dưới đáy biển giết chết hắn mới tốt."

Lâm Đạt nhíu mày hèn mọn nói: "Tạp Mông, ngươi thật ghê tởm."

Vẻ mặt Tạp Mông oan uổng, cười khổ nói: "Ta là tốt cho ngươi, ngươi đi xa một chút, ta có lời hỏi hắn."

Lâm Đạt hừ một tiếng, bực mình tiến lên, trừng mắt Tạp Mông nói: "Cút qua một bên", dưới ánh mắt nàng, Tạp Mông bất đắc dĩ, cúi đầu, cùng thuyền nhỏ mặt khác một góc đích vài tên Võ Giả khởi, xa xa nhìn phía này một khối.

"Tạp Mông, chịu thiệt đi?

"
Ha ha, Lâm Đạt tỷ thật đúng là hung hãn, ngươi còn nói có thể thuần phục nàng, ta xem cả đời này ngươi cũng không có hy vọng", "Tạp Mông, Lâm Đạt tỷ cũng không phải là người mềm lòng, lần này vì sao lại cứu tiểu tử này lên? Không lẽ, Lâm Đạt tỷ độc thân lâu như vậy, đã muốn nam nhân hay sao?"

"
Cái rắm!" Tạp Mông mắng to, nhìn người nọ hung tợn, cho dù Lâm Đạt muốn nam nhân, cũng chỉ sẽ tìm người như ta, kia tiểu tử kia là cái rắm gì, trong cơ thể ngay cả một luồng Tinh Nguyên cũng không có, là một cái trứng mềm, hắn cũng xứng trở thành nam nhân của Lâm Đạt sao? Mẹ nó! Đám người các ngươi, đầu óc để đâu rồi? Ngu xuẩn!" Võ Giả bị Tạp Mông mắng to, đều chỉ có Nhân Vị nhất trùng thiên, nhị trùng thiên, mà Tạp Mông lại là Nhân Vị tam trùng thiên đỉnh phong, bọn họ bị Tạp Mông mắng, cũng chỉ có thể làm khuôn mặt tươi cười, không dám đối nghịch với Tạp Mông. Ở trên con thuyền này, Lâm Đạt không thể nghi ngờ là mạnh nhất, tiếp theo là Tạp Mông.

Tạp Mông mắng một hồi, trong lòng càng lúc càng khó chịu, lạnh lùng nhìn Thạch Nham, hắn phát hiện thân thể Lâm Đạt ngồi xuống, lại dựa vào Thạch Nham rất gần, hắn là càng nhìn càng không vừa mắt, trong lòng đầy tức giận.

Thân thể Lâm Đạt ngồi xuống, đưa lưng về phía đám người Tạp Mông, bàn tay trắng nõn vươn ra, đặt lên trên mạch tượng của Thạch Nham, kiểm tra một chút, mới nói: "Ngươi là Võ Giả, nhưng mà toàn bộ lực lượng trong cơ thể hao hết, đúng không?" Thạch Nham gật gật đầu, mỉm cười nói: "Cám ơn cô đã cứu giúp, bằng không, sợ là ta đã chìm xuống đáy biển."

"
Rốt cuộc ngươi là ai? Từ chỗ nào đến đây? Vì sao lại ở chỗ này?" Lâm Đạt thu tay lại, xoa xoa tóc dài màu nâu, hơi thở như hoa lan nói.

Lâm Đạt vì đề phòng người khác nghe được cuộc đối thoại của nàng với Thạch Nham, nàng và Thạch Nham cách nhau rất gần, lúc nàng nói chuyện, mùi thơn trong đôi môi đỏ mọng chậm rãi tản ra, bay về phía miệng mũi Thạch Nham.

Tướng mạo Lâm Đạt tự nhiên không bằng Hạ Tâm Nghiên, chỉ có thể xem như cùng cấp bậc với Địch Nhã Lan kia, nhưng cũng xem như mỹ nữ hiếm thấy, mỹ nữ thở ra hương thơm như hoa lan, Thạch Nham tự nhiên không phản cảm, nhưng mà miệng lại rất nhanh, thản nhiên nói: "Ta vừa mới nói qua với Tạp Mông, ta là ngư dân của hòn đảo gần đây, bởi vì khi bắt cá con thuyền bị cơn lốc phá hủy, lúc hỗn loạn bị nước biển cuốn đến nơi này."

"
Thật sự như vậy sao?" Lâm Đạt nhìn hắn thâm ý, hiển nhiên không tin.

Thạch Nham chắc chắn gật đầu, "Đúng như vậy." Lâm Đạt nhíu nhíu mày, trầm mặc lại.

Thạch Nham bị đóng băng ở bên trong tảng băng lớn nhất, cảnh tượng này người khác không thấy nhưng nàng lại thấy.

Tên có thể bị đóng băng ở bên trong sông băng vạn trượng, tuyệt đối không phải người bình thường, điểm này trong lòng Lâm Đạt hiểu rõ, thấy Thạch Nham một mực chắc chắn mình là ngư dân, Lâm Đạt tự nhiên biết ngay Thạch Nham nói dối, biết rõ Thạch Nham đang nói dối, nàng cũng không có cách nào, do dự nên làm sao vạch trần ra bí mật của Thạch Nham.

"Được rồi, cứ cho ngươi là ngư dân", Lâm Đạt do dự một chút, cảm thấy hãy cứ giả bộ nên từ từ, thản nhiên nói: "Bất luận ban đầu ngươi ở nơi nào, chúng ta cũng sẽ không bởi vì ngươi mà đổi tuyến, chuyến này của chúng ta sẽ đi đến hòn đảo của Cổ gia, những hàng hóa này trên thuyền, đều phải đưa đến trên hòn đảo của Cổ gia, sẽ không dừng lại vì ngươi."

"
Cổ gia?" Thạch Nham ngỡ ngàng, đột nhiên kinh hãi kêu lên: "Chính là Cổ gia có Vạn Kiếm Phong sao? Các ngươi, các ngươi..." Thạch Nham giống như đột nhiên phát hiện chuyện gì, nhìn cờ gầm Nhật Nguyệt Tinh trên thuyền nhỏ, quát: "Các ngươi là người của Tam Thần Giáo sao?" Giả bộ, cố gắng giả bộ!

Lâm Đạt nhíu mày, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại hờ hững không biến sắc, gật gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta là người của Tam Thần Giáo, nhưng chúng ta chỉ là đệ tử ngoại vi, chỉ làm một ít việc vặt cho Thần giáo. Những hàng hóa này trên thuyền, chính là Cổ gia mua từ Tam Thần Giáo, hai năm qua Cổ gia bị Dương gia làm cho khổ vô cùng, phòng ngự trên rất nhiều hòn đảo bị phá hủy trực tiếp, không thể không mua một ít tinh thạch phòng ngự từ Tam Thần Giáo chúng ta."

"
Cổ gia bị Dương gia làm cho khổ vô cùng?" Thạch Nham ngây người, lần này là kinh ngạc thật sự.

"Ừm", Lâm Đạt lặng lẽ quan sát Thạch Nham, thấy hắn lộ ra nét mặt cảm thấy hứng thú, không khỏi tiếp tục giải thích: "Cũng không biết người của Cổ gia, Đông Phương gia, Linh Bảo Động Thiên, Thiên Trì Thánh Địa, sao lại đắc tội Dương gia bá đạo không phân rõ phải trái kia. Hai năm qua, cao thủ Dương gia khắp nơi ra ngoài, nhổ tận gốc rất nhiều hòn đảo của bốn thế lực lớn, giết không ít người của bốn thế lực lớn, Dương gia ở Vô Tận hải ngang ngược có tiếng, lần này hình như còn có ý chiếm lấy, bốn thế lực lớn bị khuấy đảo cực kỳ khổ sở..." Lâm Đạt cau mày, âm thầm quan sát Thạch Nham, chậm rãi miêu tả lại chiến đấu có liên quan đến Dương gia và bốn đại gia tộc.

Khuôn mặt Thạch Nham bình tĩnh, ánh mắt hiện lên tia sáng kinh hỉ.

Chuyện cuối cùng phát sinh ở Môn La đảo, chỉ có bốn thế lực lớn và Hạ Tâm Nghiên ở đó, bốn thế lực lớn vốn không biết thân phận của hắn, khẳng định sẽ không nói gì ra ngoài.

Tin tức mà Dương gia nhận được, tất nhiên là đến từ chỗ Hạ Tâm Nghiên!

Mặc dù lúc ngã xuống huyệt động, hắn đoán bằng vào Luân Hồi Võ Hồn chắc là Hạ Tâm Nghiên không có việc gì, nhưng ba năm qua hắn vẫn có chút lo lắng.

Hôm nay từ trong miệng Lâm Đạt có được tin tức chính xác, hắn thật sự là âm thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy trong lòng rủ bỏ xuống được một cảm đá, rất nhẹ nhõm.

Dương gia, Dương gia quả nhiên cường thế.

Thạch Nham hít sâu một hơi, vẻ mặt lại có chút ngưng trọng, cố ý như cùng chung mối thù nói: "Dương gia thật sự là ương ngạnh!"

"
Ai bảo Dương gia mạnh chứ." Vẻ mặt Lâm Đạt lãnh đạm, "Bốn thế lực lớn tuy rằng cũng là một trong mười lăm thế lực lớn của Vô Tận hải, nhưng so với Dương gia nội tình hùng hậu, vẫn là hơi kém hơn một hai cấp, lần này hình như bọn họ còn đuối lý, bị Dương gia bắt đến nhược điểm, không chịu thiệt mới là lạ đó."

"
Tam Thần Giáo chúng ta chắc sẽ không sợ Dương gia chứ?" Thạch Nham đột nhiên nói ra một câu.

Hắn giả bộ mình là người của Viên La hải vực, mà căn cơ của Tam Thần Giáo lại đang ở Viên La hải vực, địa vị của Tam Thần Giáo ở Viên La hải vực, không kém địa vị của Dương gia ở Già La hải vực nhiều lắm, hắn đưa bản thân mình đứng ở một phe với Tam Thần Giáo, cũng không có gì không ổn.

Quả nhiên, Lâm Đạt cũng không có để ý, gật gật đầu nói: "Nói thực ra, Tam Thần Giáo chúng ta trước kia thua kém Dương gia một chút. Nhưng mà về sau thì chưa chắc, Tam Thần Giáo chúng ta thế nhưng đã trở về một Thần nhân, qua vài chục năm nữa Tam Thần Giáo chúng ta tất sẽ vượt qua Dương gia! Hừ! Cho đến lúc đó, Dương gia còn dám đến Viên La hải vực chúng ta làm mưa làm gió, tất sẽ làm cho bọn họ đẹp mặt!" Lúc nói ra lời này, Lâm Đạt cũng nghiến răng nghiến lợi, xem ra là nàng thật sự không thích Dương gia.

Thần nhân?

Thạch Nham cau mày, trong đầu hiện lên một tia ánh sáng, biết Thần nhân theo như lời Lâm Đạt là ai.

Quảng trường Thần Thạch, thiên ngoại vẫn thạch, Âu Dương Lạc Sương.

Đọc truyện chữ Full