DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sát Thần
Chương 94: Ta đi!

Chính giữa Tuyệt Âm Cốc.

Một bức đồ án ngân hà thật lớn do lấy máu thiên xà vẽ thành.

Trung tâm đồ án ngân hà, ngàn vạn điểm sáng tụ tập, ngưng kết thành Thiên Môn hào quang đẹp mắt.

Rất nhiều cao thủ trong cốc đều nhìn Thiên Môn hiện ra nhưng không có ai dám can đảm là người thứ nhất tiến vào.

Thạch Nham vẻ mặt trầm tĩnh đứng chung một chỗ với Hàn Phong, Khô Long, âm thầm đánh giá Thiên Môn, trong lòng rất là sảng khoái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Chín viên yêu tinh đến từ chính Cửu đầu thiên xà, hắn không có được phân một viên, thấy chín viên yêu tinh kia đều nổ tung, không ai có được nên hắn âm thầm vui sướng.

Nhưng nghĩ đến một luồng lực lượng kinh khủng có thể kéo yêu tinh từ trong tay Xích Tiêu, Bắc Minh Thương các vị Thiên Vị cường giả bay lên trời, trong lòng hắn cũng cực kỳ kinh ngạc, càng phải cẩn thận hơn.

Trảo Kỳ ngửa đầu nhìn lên trời, biểu tình thống khổ, không kiềm được thì thào nói nhỏ: "Phụ thân, phụ thân..."

Một viên yêu tinh cấp tám nổ tung kia là đến từ chính yêu thú cấp tám, trong đó có thể cất chứa một phần hồn phách, mặc dù là thân thể hủy mất nhưng chỉ cần yêu tinh còn tồn tại, yêu thú cấp tám còn có cơ duyên được tái sinh.

Nhưng mà, hồn phách Nê Trạch Giao trong yêu tinh cấp tám đờ đẩn, hiển nhiên là bị người khác lấy bí pháp tế luyện qua, biến thành nguồn năng lượng chỉ có thể cung cấp lực lượng mà không có năng lực tự chủ suy nghĩ.

Yêu tinh cấp tám của Nê Trạch Giao hiển nhiên là một thanh chìa khóa quan trọng mở ra Thiên Môn.

Trảo Kỳ tuy rằng hung tàn ác độc, nhưng vẫn rất kính yêu và sung bái Nê Trạch Giao, nhìn thấy hy vọng trùng sinh cuối cùng của phụ thân bị chặt đứt, có thể tưởng tượng hắn thống khổ cỡ nào.

Đám người Bắc Minh Thương, Xích Tiêu, Trâu Tử Hạc thật cẩn thận lặng lẽ đi đến Thiên Môn, lúc bước chân đi vào đồ án thần bí bên ngoài Thiên Môn, đều âm thầm đề phòng.

"Tiểu thư..." Hai gã đại hán bên cạnh Hạ Tâm Nghiên, nhìn đồ án thần bí kia trong cốc bộ dáng như muốn nói mà lại thôi.

Hai người này, hình như biết một ít bí mật có liên quan đồ án thần bí.

Hạ Tâm Nghiên nhẹ nhàng lắc đầu, trong đôi mắt lóe ra dị quạng, lặng lẽ nhìn liếc mắt nhìn Thạch Nham đằng xa.

Thạch Nham đang âm thầm nhìn chằm vào mọi người, liếc mắt thấy được ánh mắt Hạ Tâm Nghiên phóng tới đây, sửng sốt một chút, hắn nhẹ nhàng gật đầu với Hạ Tâm Nghiên.

Trong đôi mắt của Hạ Tâm Nghiên hiện lên cảm xúc phức tạp, cũng chậm rãi gật gật đầu về phía hắn, không biết có suy nghĩ gì.

"Thiên Môn đã mở, các ngươi nếu thật sự không sợ chết, hiện tại có thể đi vào." Hạ Tâm Nghiên không hề động đậy, nhìn thấy Xích Tiêu, Bắc Minh Thương bên kia đi đến cửa Thiên Môn, lại do dự không tiến vào, không do dự lạnh lùng châm chọc một câu.

"Ta đi!"

Ra ngoài dự kiến của mọi người, Trảo Kỳ đang trong bi thống đột nhiên giận dữ hét: "Ta thật muốn nhìn bên trong đến tột cùng có cái gì!"

Tiếng nói vừa dứt, Trảo Kỳ thân ảnh như điện, như thiêu thân lao đầu vào lửa nhảy vào Thiên Môn, ánh sáng trắng chợt lóe lên rồi biến mất.

Thân ảnh Trảo Kỳ nhanh chóng biến mất trong Thiên Môn, Thiên Môn chỉ hơi vặn vẹo một chút, nhưng chưa xảy ra biến hóa khác, vẫn duy trì ánh sáng rực rỡ, hình như đang đợi một người khác tiến vào.

"Trâu huynh..." Bắc Minh Thương nhìn về phía Trâu Tử Hạc, trầm ngâm một chút, mới nói: "Ngươi thấy thế nào?"

Lắc lắc đầu, Trâu Tử Hạc nói: "Đã đến bước này, nếu ta trở về tay không sẽ hối hận cả đời. Muốn cầu phú quý, cần phải mạo điểm phiêu lưu."

"Không sai." Bắc Minh Thương đồng ý gật gật đầu, chần chờ một lát, nói với Bắc Minh Sách: "Sách nhi, ngươi ở lại bên ngoài, Âm Khuê, Cưu Sơn trông chừng Sách nhi."

Dừng một chút, Bắc Minh Thương lại nhìn phía Mục Ngữ Điệp cùng Địch Nhã Lan, nhíu mày nói: "Các ngươi nghĩ thế nào?"

"Ta muốn vào xem." Mục Ngữ Điệp tuy rằng biết rõ bên trong Thiên Môn có thể ẩn chứa hung hiểm thật lớn, nhưng vẫn không muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.

"Được, các ngươi có thể đi vào." Bắc Minh Thương gật đầu, "Đi theo ta đi." Nói xong, Bắc Minh Thương cũng theo Trảo Kỳ tiến vào Thiên Môn.

Mục Ngữ Điệp cùng Địch Nhã Lan vẻ mặt kiên định nhìn nhau, cũng đi theo Bắc Minh Thương tiến vào Thiên Môn.

"Mộc Huy, chúng ta đi." Trâu Tử Hạc phân phó một câu thanh niên yêu dị, rồi cùng thanh niên kia chui vào Thiên Môn.

"Xích Tiêu tiên sinh, ngươi thì sao?" Hạ Tâm Nghiên lạnh nhạt nói.

"Ta tự nhiên cũng muốn đi vào." Xích Tiêu cười cười, quay đầu nhìn về phía Tả Thi cùng Thạch Nham, nói: "Tiểu Thi, ngươi ở lại bên ngoài, ta vào xem là được."

"Sư phó, ta cũng muốn đi xem nữa." Tả Thi cong môi, không chịu nói.

"Vi sư quan sát tình hình trước, không có vấn đề thì lần sau tất nhiên mang ngươi đi vào." Xích Tiêu xụ mặt quát lớn một câu, chợt nói với ba người Thạch Nham: "Thạch gia các ngươi thế nào? Có phải cũng phái một người đi vào nhìn xem không."

"Thiếu gia, để ta đi." Khô Long đứng lên, nói với Thạch Nham.

"Ta đi!" Thạch Nham vẻ mặt lạnh nhạt, tựa như không biết trong Thiên Môn hung hiểm, trầm quát.

Trong xương cốt hắn còn có một nhân tố không sợ chết, tính thích khiêu chiến các loại thần bí chưa biết, sở dĩ hắn đi đến nơi đây cũng là bởi vì thám hiểm Động Xanh.

Lần này thăm dò Thiên Môn tự nhiên hắn cũng không muốn chờ ở bên ngoài.

"Thiếu gia, hay là để Khô Long đi thôi." Hàn Phong vội la lên.

"Không sao, để ta đi." Thạch Nham lắc lắc đầu, kiên trì nói: "Ta rất tò mò bên trong Thiên Môn rốt cuộc có cái gì, không đi ta sẽ hối hận cả đời!"

Nói xong, không đợi Hàn Phong, Khô Long khuyên bảo tiếp, hắn lập tức phóng đi tới hướng Thiên Môn.

"Thiếu gia!"

Khô Long và Hàn Phong cùng hét ầm lên, vẻ mặt có hơi chút sợ hãi, cũng vội vàng nhằm phía Thiên Môn. Chờ khi hai người bọn họ đuổi tới cửa Thiên Môn thì thân hình Thạch Nham vừa lúc biến mất trong Thiên Môn.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng không có nhiều do dự, cùng nhau nhảy vào Thiên Môn.

"Các ngươi trông coi Tiểu Thi cho tốt." Xích Tiêu quay đầu dặn dò Ngô Vận Liên, Chử Bình một tiếng, bay vút đi cũng biến mất trong Thiên Môn.

Ngắn ngủn vài phút, rất nhiều cao thủ trong cốc đều đi vào Thiên Môn, quả nhiên là người chết vì tiền, chim chết vì mồi.

Bên trong Tuyệt Âm Cốc, lúc này chỉ còn lại có Bắc Minh Sách cùng Âm Khuê, Cưu Sơn một bên, Tả Thi, Chử Bình, Ngô Vận Liên một bên, còn có Hạ Tâm Nghiên cùng hai đại hán như tháp sắt kia.

"Tiểu thư, đây là 'Ngụy Thiên Môn' hả!" Một tên đại hán trong đó, lại nhẹ nhàng hô một tiếng.

"Ừm." Trong mắt Hạ Tâm Nghiên thần quang rạng rỡ, nhìn Thiên Môn kia thần sắc không đổi.

Lúc này Thiên Vị cường giả trong cốc đã toàn bộ tiến vào Thiên Môn, ba người Hạ Tâm Nghiên lại cách xa hai phương khác một khoảng cách, bọn họ thấp giọng nói chuyện nhưng không có ai có thể nghe thấy.

"Bên trong Ngụy Thiên Môn không có Thần Vực chân chính, đây chính là tiểu không gian Thần Cảnh cường giả tạo ra, tuy rằng bên trong không có khả năng thấy được các thứ khó tưởng tượng, nhưng chắc sẽ có di vật của Thần Cảnh cường giả. Tiểu thư, vì sao người không đi vào chứ? Nói không chừng, nói không chừng sẽ có Võ Hồn truyền thừa của người nọ a!" Một đại hán tháp sắt vội la lên.

"Các ngươi không biết là, trong sáng có tối, có một bàn tay vô hình đang khống chế tất cả?" Hạ Tâm Nghiên hừ nhẹ một tiếng: "Hắn đã sớm an bài tất cả lên bàn cờ, chúng ta đều chính là quân cờ, tất cả trong tính toán của hắn, đến nay còn không có ai thoát khỏi khống chế hắn. Lão gia hỏa kia đã chết hơn một ngàn năm, thế nhưng còn không chịu yên tĩnh!"

"Tiểu thư, ngươi nói là?"

"Nửa phần tàn đồ kia của Thạch gia, chắc là Thạch Nham có được. Nửa phần tàn đồ kia cùng Huyền Âm Quyết khẳng định là cùng một chỗ! Huyền Âm Quyết chính là Phàm cấp vũ kỹ, cũng chỉ có Võ Giả tu vi thấp kém mới có thể tu luyện, tên chọn địa phương ở Tuyệt Âm Cốc, buộc người có được Huyền Âm Quyết tu luyện để chống đỡ thiên địa âm khí, một khi Huyền Âm Quyết tu luyện xong, tự nhiên sẽ cắn nuốt âm khí nơi này hình thành Âm châu, một khi Âm châu thành, mục tiêu cũng sẽ rõ ràng hơn. Bên trong Thiên Môn thật sự có 'Võ Hồn Nguyên Ấn', cũng chỉ có người mang Âm châu mới có thể có được, chúng ta còn phải đi vào sao?" Hạ Tâm Nghiên căm giận nói: "... Lão gia hỏa kia, sớm đã tính hết tất cả, vốn sẽ không cho phép người khác phá hư, lần này chúng ta là đến vô ích."

"Thạch Nham nếu chiếm được 'Võ Hồn Nguyên Ấn' của người nọ lưu lại, khẳng định sẽ trở thành một trong Thần tử của Tam Thần Giáo, nếu hắn có thể đến được Vô Tận hải, người Tam Thần Giáo tuyệt đối sẽ đối đãi hắn như trân bảo! Tiểu thư, thế lực Tam Thần Giáo ở Vô Tận hải rất lớn nhưng bất hòa với ta, nếu hắn thật sự chiếm được 'Võ Hồn Nguyên Ấn' của người, tương lai tất sẽ trở thành trụ cột tinh thần của Tam Thần Giáo, tốt nhất... tốt nhất chúng ta sớm trừ bỏ hắn!"

"Ta biết làm sao." Hạ Tâm Nghiên lạnh lùng nói.

Hai đại hán như tháp sắt kia gật đầu, rồi lại trầm mặc.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Trong bóng đêm dày đặc không phân biệt được gì, truyền đến một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Các ngươi đều đi vào Thiên Môn! Bắt lấy Mục Ngữ Điệp, hiệp trợ Minh chủ tìm kiếm bí mật trong Thiên Môn trung."

"Vâng, Ám chủ!"

Một đám Võ Giả sắc mặt tái nhợt của Ám Minh, ở bên ngoài bóng tối quỳ xuống một gối, mặt không biểu tình.

"Đi thôi." Trong bóng đêm lại truyền đến thanh âm kia.

Mười mấy tên Võ Giả của Ám Minh, đều xuất phát nhanh chóng từ bên ngoài tiến vào Tuyệt Âm Cốc, không thèm nhìn người trong cốc, lập tức đi vào Thiên Môn.

"Người Ám Minh!" Bắc Minh Sách khẽ quát một tiếng, sắc mặt khẽ biến: "Ám Minh chắc là phòng thủ bên ngoài, sao đột nhiên lại đi vào Thiên Môn?"

Hai người Âm Khuê, Cưu Sơn ánh mắt âm hàn nhìn Võ Giả Ám Minh nối đuôi nhau đi vào.

"Không được! Chúng ta cũng phải đi vào, bằng không một mình gia gia bên trong không ứng phó được." Bắc Minh Sách trầm ngâm một chút, không để Âm Khuê, Cưu Sơn phản đối, cũng vọt vào Thiên Môn.

Âm Khuê, Cưu Sơn vừa thấy hắn đi vào, không dám chần chờ, cũng chỉ có thể đi theo tiến vào.

Đọc truyện chữ Full