DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Duy Ngã Độc Tôn
Chương 802: Tinh Môn!

Cỗ lực lượng không thể địch nổi này tuôn trào ra từ cánh cửa Thần Miếu, lấy chuẩn bằng kích cỡ cánh cửa Thần Miếu, cổ năng lượng khủng bố này giống như một cơn lũ quét, trực tiếp quét sạch những người đối diện cánh cửa Thần Miếu hóa thành tro tàn!

Không có lưu lại chút máu tanh gì, khoảng trống kia giống một con đường rộng rãi, có vẻ như chưa từng có người nào đứng ở đó.

Thậm chí người ta sẽ sinh ra một loại ảo giác, nơi đó trước giờ không có người nào cả!

Khoảng khắc, tất cả mọi người đều câm như hến, không có một ai dám chủ động tiến vào bên trong Thần Miếu nữa!

Có trời mới biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ trong chớp mắt vừa rồi, sáu bảy trăm người liền biến mất trong không khí, ngay cả chút cặn bã cũng không lưu lại!

Mấy người Tần Lập vẫn tiếp tục bay lên trên đỉnh Thần Miếu, Thần Miếu cao ngất, đâm thẳng chín tầng trời, dù là Tần Lập cũng không thể nhìn đến đỉnh Thần Miếu, càng đừng nói những người khác.

Các nửa bước Thánh Chủ theo ngay sau lưng Tần Lập, đều không nhịn được lau mồ hôi lạnh. Vừa rồi nếu không có Tần Lập phản ứng nhanh, chính bọn họ cũng phản ứng không chậm, sợ rằng bây giờ đã sớm thần hồn câu diệt rồi.

Trong lòng không khỏi căm hận người thiết đặt đại trận này, thật là quá thiếu đạo đức, quả thật là diệt tuyệt nhân tính mà!

Đây hoàn toàn là căn cứ vào lòng hiếu kỳ cùng tâm tính tham lam của con người, thiết đặt một cái bẫy rập cuối cùng. Bởi vì bất kỳ một ai, nhìn thấy đoàn ánh sáng ở giữa Thần Miếu, đều sẽ vô thức muốn nhanh chân chạy tới xem. Dù là người không tham lam, cũng sẽ có tâm lý hiếu kỳ.

Bởi vì Tần Lập phản ứng quá nhanh, cổ năng lượng mãnh liệt sôi trào như biển gầm kia còn không lan tới mấy người này. Bên trong Thần Miếu làm người ta một cảm giác trống rỗng, không có đạo vận, không có khí thức thê lương, không có gì cả.

Nơi này làm người ta có cảm giác giống như một không gian hoàn toàn độc lập, cắt đứt hoàn toàn với bên ngoài, không có một liên hệ nào.

Ở trong lòng Tần Lập tính toán, thời gian bay dài như vậy, nếu như là ở bên ngoài thì sợ rằng đã ra khỏi tầng khí quyển, tiến ra ngoài không gian. Còn ở bên trong Thần Miếu, không có loại áp lực như ngoài không gian, cũng không có trạng thái chân không như ngoài không gian.

Hết thảy ở đây, đều không có bất cứ chỗ nào khác với bên dưới!

Các nửa bước Thánh Chủ theo sau, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng cảnh giới cao, tự nhiên dũng khí phải lớn hơn bình thường, vẫn cứ theo Tần Lập một đường phi hành lên trên!

Cuối cùng, Tần Lập thấy được phần đỉnh Thần Miếu, vô cùng to lớn, màu sắc sặc sỡ, hình thành đối lập rõ ràng với bốn bức tường màu đen, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông!

Nam Cung Tử Lăng kinh hô một tiếng:

- Đẹp quá!

Tiểu cô nương Linh Nhi, suốt một đường vẫn trầm mặc, lúc này trong mắt chợt lóe sáng, nhỏ giọng nói:

- Đó là một nơi nguy hiểm, khi đó ta đi ra chính từ chỗ này!

- Cái gì?

Nam Cung Tử Lăng nao nao, tuy rằng nàng cũng biết tiểu cô nương đến từ nơi Thần Vực, nhưng đối với việc nàng làm sao đi đến thế giới này, lại hoàn toàn không biết gì

Các nửa bước Thánh Chủ kia cũng nghe được tiểu cô nương này nói, không khỏi giật mình nhìn tiểu cô nương mặt phấn má ngọc kia. Vừa nảy bọn họ còn luôn hiếu kỳ, tiểu cô nương này là ai? Hồng nhan tri kỷ bên cạnh Tần Lập lại không có một người đi theo, lại dẫn tới một đứa bé, không ai biết là vì sao.

Hiện giờ nghe tiểu cô nương này nói, đều giật mình không thôi. Không ngờ rằng tiểu cô nương này, lại đến từ nơi Thần Vực!

Linh Nhi nhẹ giọng nói:

- Ta cũng không quá rõ ràng, ta được bọn họ dùng trận pháp truyền tống tới. Lúc đến đây, ta xuất hiện ở trên đỉnh nóc này, còn chưa kịp xem xét rõ, thì trên đỉnh liền tản mát ra một cổ lực lượng thần bí, trực tiếp truyền tông ta ra bên ngoài Thần Miếu.

Tần Lập híp mắt, nhìn ở dưới đỉnh nóc, đánh giá những ánh sáng sặc sỡ này, nhìn kỹ những ánh sáng sặc sỡ kia dường như đang chậm rãi chuyên động, giống như một vòng xoáy, làm cho ánh mắt người ta khó dời đi được.

Tần Lập khẽ nhướng mày, tiếp đó thoát khỏi đỉnh nóc hấp dẫn, híp mắt nghĩ: khi trước bàn tay lớn bay ra từ nơi Thần Miếu, là chuyện thế nào?

Tần Lập lưỡng lự một lát, tiếp đó dùng thần niệm bao trùm lên bức tường Thần Miếu.

Vù!

Thần thức Tần Lập liền thông qua bức tường Thần Miếu, cảm nhận được không gian vũ trụ tràn ngập năng lượng khủng bố bên ngoài. Thần niệm Tần Lập dần dần hình thành một bàn tay cực lớn, từ trên cao bay xuống phương hướng thành Hoàng Sa!

Bàn tay khổng lồ này hoàn toàn do thần niệm Tần Lập ngưng kết thành, cho nên tất cả mọi thứ trên đường, đều nằm trong lòng bàn tay Tần Lập!

Năng lượng tinh thần của Tần Lập cấp tốc tiêu hao, nhưng không tổn thương đến căn bản. Bay qua thành Hoàng Sa hai ba trăm dặm, đến bầu trời một vùng núi vắng vẻ hoang tàn, Tần Lập mới cảm giác được có chút quá sức.

Sau đó, thần niệm khống chế bàn tay khổng lồ kia, trực tiếp chụp xuống đỉnh núi cao mấy chục trượng!

Bùm!

Đỉnh núi kia, bị bàn tay khổng lồ của Tần Lập mạnh mẽ nhổ lên khỏi mặt đất!

Trong lòng Tần Lập cũng giật mình, cảm giác được tinh thần lực của mình đang tiêu hao rất nhanh, lập tức buông đỉnh núi kia xuống, phát ra một trận tiếng nổ ầm ầm.

Bàn tay khổng lồ hình thành bằng thần niệm Tần Lập, cũng biến mất vô hình!

Lúc này, Tần Lập triệt để xác định có người ở nơi Thần Vực, nếu như có truyền tống trận nối tiếp với Tinh Môn Thần Miếu, quả thật có thể xuyên thấu qua Thần Miếu tìm đến thành Hoàng Sa, đi tranh đoạt Càn Khôn Tái Sinh Tạo Hóa Đan.

- Tần huynh đệ, có còn nhớ ta không?

Một giọng nói sang sảng cắt đứt mạch suy tư Tần Lập, Tần Lập nhìn sang, không khỏi muốn cười. Mới vừa rồi còn đang suy nghĩ tới bàn tay khổng lồ kia, liền thấy được người trẻ tuổi phong thái ngời ngời cùng mình chống lại bàn tay khổng lồ kia.

Đương nhiên, người thanh niên này cũng không trẻ tuổi gì, bằng cảnh giới Tần Lập bây giờ, tự nhiên có thể nhìn thấu được lão già kia ít nhất cũng năm sáu ngàn tuổi. Nhưng vẫn cứ khăng khăng biến thành hình tượng thanh niên anh tuấn tiêu sái như thế, xem ra cũng là một kẻ phong lưu!

Trong lòng Tần Lập thầm oán mỉm cười gật đầu nói:

- Mấy năm không gặp, bằng hữu vẫn tốt chứ?

- Ha ha! Ta còn tốt, vẫn luôn tốt. Chỉ là danh tiếng Tần huynh đệ càng ngày càng vang dội, như sấm ở bên tai. Mấy năm này dù là ta ẩn cư rừng núi, vẫn luôn có thể nghe được tin tức của huynh đệ đây!

Người thanh niên này đã không còn kiêu ngạo như lúc muốn cướp Càn Khôn Tái Sinh Tạo Hóa Đan nữa, không biết thì còn tưởng hắn là bằng hữu nhiều năm không gặp với Tần Lập.

Tần Lập mỉm cười, không đi lên hỏi tên và lai lịch của hắn. Thế giới này từ xưa đến nay vô số kỳ nhân, giống như lần này, nếu không phải mở ra cánh cửa Thần Miếu, trời mới biết làm sao lại có nhiều lão quái như vậy.

Mỗi người người đều giống như hoá thạch sống, lão quái một vạn tuổi còn tính là trẻ tuổi! Những người này, mới là ẩn sĩ chân chính!

Thần thức Tần Lập đã cảm giác được, phía dưới có rất nhiều người bắt đầu bay lên trên.

Người trẻ tuổi anh tuấn này nhìn Tần Lập, sau đó nói:

- Đỉnh miếu màu sắc sặc sỡ này, xem ra chính là Tinh Môn trong truyền thuyết rồi. Chẳng qua, làm sao mới mở ra được cánh cửa này. Tần huynh đệ, chắc có phương pháp chứ?

Các nửa bước Thánh Chủ khác, bao gồm cả bọn người Hô Diên Kiêu Dưởng Hạ Văn Vũ cũng đều nhìn Tần Lập. Tiểu cô nương Linh Nhi dù biết biện pháp trở về, tuy nhiên nàng cũng muốn xem, Tần Lập có phải thật sự cường đại đến mức hầu như không gì không làm được hay không.

Trên đời này, gần như không thiếu thiên tài. Bất cứ hoàn cảnh nào đều sẽ sinh ra thiên tài tương ứng. Cái gì là thiên tài? Thiên tài chính là loại người học bất kỳ cái gì. cũng không có bình cảnh, bất luận chuyện gì cũng đều có thể tinh thông!

Người chỉ tinh thông một môn, gọi là nhân tài, mà không gọi là thiên tài!

Những người giống như Hô Diên Kiêu Dưởng, Ngọc Châu, Nam Cung Tử Lăng, Hạ Văn Vũ, Kiền Kính, Mạc Bắc. Kỳ thật đều được xưng là thiên tài, bọn họ đều cực kỳ ưu tú trên các phương diện.

Giống như Tinh Môn này, nếu cho bọn họ chút thời gian, bọn họ cũng vẫn có thể nghiên cứu ra biện pháp mở cửa Tinh Môn.

Tần Lập cười cười, nói:

- Chuyện này có gì khó, đưa thần niệm vào là xong!

Tiểu cô nương Linh Nhi giật mình há to miệng, tiếp đó liền ngậm miệng nhỏ anh đào lại, đôi mắt tinh thuần lấp lóe ánh sáng. Nàng rốt cuộc rõ ràng, cái gì gọi là người ứng vận.

So với thiên tài, Tần Lập quả thật còn muốn yêu nghiệt hơn vô số lần!

Bọn người Hô Diên Kiêu Dưởng cũng đã được cho là tuyệt đỉnh thiên tài vạn năm khó có một người, nhưng so sánh với Tần Lập, lại kém quá xa!

Linh Nhi vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm Tần Lập. Nào không biết, trên một số phương diện, Tần Lập quả thật có thể xưng là yêu nghiệt. Càng trọng yếu hơn trên người hắn vẫn luôn có một cổ số mệnh vô hình bao phủ quanh người, từ sau khi hắn rời Tần gia năm xưa, thực lực Tần Lập đúng là ngày đi ngàn dặm!

Nhưng ở trên vài phương diện, Tần Lập quả thật chưa chắc vượt qua bọn người Hô Diên Kiêu Dưởng. Sỡ dĩ Tần Lập biết dùng thần niệm mở ra Tinh Môn, đó là bởi Ô Quận Vương đã nói cho hắn biết!

Nhưng tiểu cô nương Linh Nhi lại không biết, vì vậy chuyện này trở thành một hiểu lầm xinh đẹp. Một người họ Tần nào đó, càng trở nên cao lớn thần bí ở trong mắt Linh Nhi.

Các nửa bước Thánh Chủ đi theo cạnh đứng ở một bên cũng tràn ngập kính nể nhìn Tần Lập, trong lòng lại vừa âm thầm hoài nghi, thầm nghĩ: Thật hay giả vậy? Nhìn hắn thuận miệng nói ra, không giống như giả, nhưng hẳn làm sao dám xác định như thế?

Lúc này, phía dưới có rất nhiều người bay lên, trong những người người này, đa số đều là Địa Tiên đại năng cảnh giới đại viên mãn, còn có nửa bước Thánh Chủ. Đại năng cảnh giới Địa Tiên còn đang không ngừng bay lên liên tục, còn có người ở phía dưới bay được nửa đường, quá nửa đều không thể tiếp tục, chỉ có thể nhìn bên trên mà than thở, sau đó xám xịt quay trở lại.

Bởi vì một khi bọn họ mạnh mẽ bay lên trên, đến cuối cùng kiệt sức rơi từ trên cao xuống, chỉ có thể bị té chết!

Đây không phải là chuyện đùa!

Tần Lập nhìn thấy ngày càng nhiều người, cũng sẽ không dừng lại nữa. Hắn biết, bên kia Thần Vực, sợ rằng không thể nào không có một chút phản ứng!

Tần Lập dùng thần niệm khổng lồ, trực tiếp bắn vào đỉnh nóc đầy ánh sáng sặc sỡ. Một dòng xoáy bảy màu, bắt đầu chậm rãi chuyển động.

- Trời ạ! Nhìn kìa, chuyển động rồi, đỉnh nóc chuyển động rồi!

Có người kinh hô.

- Đây là dấu hiệu Tinh Môn sắp mở ra sao? Thần tích, thật là thần tích mà!

- Đã bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc chúng ta có thể bước đến nơi Thần Vực!

Một lão quái lệ già ngang dọc nói.

Tần Lập không để ý đến những người đó, không ngừng rót thần niệm vào trong đỉnh nóc. Vòng xoáy bảy màu kia cũng càng lúc càng nhanh, ngày càng gấp gáp!

Đến cuối cùng, ánh mắt mọi người như bị vòng xoáy kia hút vào, khẩn trương vô cùng!

Đọc truyện chữ Full