Chẳng biết vì sao, bỗng nhiên Tần Lập có một loại cảm giác, ở trong chỗ u ám nào đó, giống như có người đang yên lặng nhìn chằm chằm vào mình. Một loại cảm giác rất ấm áp, không có bất cứ một cảm giác ác ý nào! Trong lòng Tần Lập bất chợt rùng mình phục hồi tinh thần lại, cái loại cảm giác bị nhìn chằm chằm này cũng theo đó biến mất.
Hơi lắc đầu một chút, Tần Lập cảm giác có lẽ là mấy ngày qua bản thân mình trải qua những chuyện không thể tưởng tượng nổi, thậm chí đến mức xuất hiện ảo giác. Hắn đi về phía cửa ngầm nhìn thử, bên trong còn có một gian phòng, diện tích không lớn, liếc mắt có thể nhìn thấy toàn bộ.
Tần Lập cất bước đi vào gian phòng, ở giữa có đặt một chiếc bàn, trên mặt bàn có một chiếc hộp gỗ khá lớn, bên cạnh còn đặt một phong thư. Tần Lập nhíu nhíu mày, vươn tay cầm lấy lá thư mở ra. Những hàng chữ có chút quen thuộc từ từ thoát khỏi trang giấy xuất hiện trước mắt Tần Lập.
- Đồ nhi ngoan, có thể thấy phong thư này đã chứng minh ngươi là một người tâm địa thiện lương! Mặc kệ ngươi là thanh niên, hay là một lão già, đối với ta mà nói ngươi đều là một hậu bối. Cho nên làm đồ đệ của ta, ngươi cũng sẽ không bị thiệt!
Tần Lập cười khổ một tiếng, lại xem tiếp bên dưới.
- Chỗ phòng vũ khí cùng cất giữ linh thạch nói trước đó thì không nên đi nữa, linh thạch là vật tinh túy nhất trong thiên địa, cả đời này vi sư cũng không thu được quá mười mấy khối, trước đó nói chỉ là gạt người. Bên trong hai căn phòng kia đều có huyễn thuật cường đại, dù cho là võ giả tu luyện chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn thì cũng khó đi ra ngoài. Cho nên nơi đó rất nguy hiểm, hơn nữa cũng chẳng có gì cả.
Tần Lập liền hết chỗ nói, mặt tràn đầy bất đắc dĩ, trong lòng nói: Lão đầu, ngươi thật là độc! Đã tới mức này rồi mà còn không quên chọc ghẹo người khác.
- Sở học suốt đời của ta đều ghi lại thành một quyển sách, nó đặt ở bên trong hộp gỗ. Lúc còn trẻ tuổi không thu đồ đệ, đến khi già rồi, thật đến lúc phải ra đi thì lại không muốn toàn bộ sở học suốt đời của mình lại thất truyền. Cho nên ngươi có duyên tới được đây, có thể xem được phong thư này của ta, như vậy thì nhờ ngươi lấy mấy thứ này truyền thụ tiếp tục. Về phần truyền cho người nào thì không quan trọng, tốt cũng được, xấu cũng hay, người sau khi chết đi cuối cùng cũng phải truyền lại tri thức cho đời sau.Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Xem đến đó, Tần Lập tôn kính với Ô Quận Vương lại sâu sắc thêm vài phần. Sư phụ cách đời của mình quả nhiên nhìn đời thật thấu triệt, người có phân tốt xấu, nhưng tri thức lại không có, mặc kệ làm người tốt hay xấu thì tri thức vẫn sẽ phải từ từ truyền lại cho đời sau...Mưa dầm thấm lâu, càng ngày càng ảnh hưởng nhiều người!
- Bên trong hộp còn có một thanh kiếm ta đúc khi về già, kiếm tên Ẩm Huyết. Chẳng qua từ khi thanh kiếm này đúc thành vẫn chưa từng uống qua máu của ai, cho nên nếu muốn sử dụng thì trước hết phải lấy máu huyết bản thân ra luyện hóa, khi sử dụng mới có thể như ý thuận tay! Trừ đó ra còn có một chút linh thạch, khi võ giả đột phá Thiên cấp đạt đến Phá Thiên cảnh, hấp thu thiên địa linh khí đã không thể thỏa mãn nhu cầu của ngươi. Như vậy linh thạch cùng đan dược đã trở thành những thứ không thể thiếu. Mà linh thạch quá mức quý hiếm, cả đời vi sư hơn ngàn năm chẳng qua cũng chỉ tìm được hơn trăm khối, sau sử dụng một ít, có lẽ còn khoảng hai ba mươi khối, coi như lễ vật cùng tặng cho ngươi. Cuối cùng còn có một quyển bí tịch đan phương, bên trên có tổng cộng ba mươi sáu loại phối phương đan dược dùng cho Phá Thiên cảnh, có hơn một trăm bảy mươi loại phối phương đan dược sử dụng cho võ giả dưới Thiên cấp, xử lý đan phương này cần phải cẩn thận tỉ mỉ! Chớ coi thường lòng tham lam của người đời, chớ coi thường dã tâm của người khác. Nếu ngươi muốn thành lập một thế lực lớn, những đan phương này có thể trợ giúp rất lớn. Nhưng mà, nhất định phải thận trọng, thận trọng, cẩn trọng hết mức! Ngược lại sẽ chịu cực hại!
Có thể khiến một cường giả Chí tôn tuyệt thế nhắc nhở nhiều lần, có thể thấy được bản bí tịch ghi chép rất nhiều đan phương kia trọng yếu tới trình độ nào. Thậm chí Tần Lập có chút hoài nghi, nếu như không phải không muốn một thân tuyệt kỹ của mình thất truyền, chưa chắc Ô Quận Vương sẽ lưu truyền lại đan phương này. Đối với cảnh cáo của Ô Quận Vương, Tần Lập cực kỳ đồng ý, thứ này thật sự quá mức quý giá!
Hào môn đại tộc như Thượng Quan gia, bởi vì nữ nhân kia bỏ ra mười viên đan dược khiến cho nội trong hai mươi năm có thể xuất hiện thêm mười cường giả Thiên cấp! Chuyện này ngoại trừ một ít cao tầng Thượng Quan gia ra, cũng chỉ có một ngoại nhân Tần Lập biết, nếu không có Thượng Quan Thi Vũ thì Tần Lập cũng không biết chuyện này.
Mười cường giả Thiên cấp có ý nghĩa thế nào? Nên biết rằng toàn Thanh Long quốc, bên trong Hoàng thất biểu hiện ra ngoài cũng chỉ có năm mươi bốn cung phụng Thiên cấp mà thôi! Dù là tính cả số lượng cất giấu không thể bộc lộ, chỉ sợ cũng không vượt quá con số hàng trăm!
Chỉ thế mà ở bên trong các quốc gia xung quanh, đã coi như là một thế lực hết sức cường đại rồi!
Như vậy đối với một gia tộc mà nói, thời gian hai mươi năm liền có thêm mười võ giả Thiên cấp, thử hỏi thế lực nào sẽ không đỏ mắt?
Nghĩ đến đây, Tần Lập đối với phần đại lễ Ô Quận Vương đưa cho mình, thật không biết nên biểu đạt thế nào. Suy nghĩ một chút, lại trở ra phòng bên ngoài, cung kính quỳ xuống một lần nữa trầm giọng nói:
- Sư phụ sư nương ở trên cao, nay đồ nhi Tần Lập được sư phụ truyền thụ, không gì báo đáp được. Không dám quấy rối nhị lão trên trời linh thiên, lần này rời đi nếu có thể ổn định tương lai, chắc chắn sẽ cung phụng linh vị của hai người, nhang đèn không ngừng!
Nói xong, Tần Lập đứng lên, đối với một người thanh niên đến từ một thế giới phương Đông truyền thống, Tần Lập cũng chỉ có thể dùng phương thức này để biểu đạt kính ý với sư phụ cách đời Ô Quận Vương này.
Hộp gỗ không có khóa, Tần Lập trực tiếp mở ra. Đập vào mắt trước hết là một thanh bảo kiếm dài ba thước ba tấc, vỏ kiếm màu đen, không biết chế bằng loại da gì, tràn ngập phong cách tang thương cổ xưa. Vỏ kiếm giản dị khí thế, chế tác tinh vi, trên toàn vỏ kiếm không có bất kỳ trang trí gì, nhưng lại không có một cảm giác đột ngột nào.
Cầm vào tay, thật nặng!
Kiếm bình thường cũng chỉ nặng bốn năm cân. Bản thân kiếm là vật nhẹ nhàng, hơn phân nửa kiếm chiêu lấy khéo léo làm chính, chiêu số đánh mạnh tiến mạnh là rất ít, trừ khi là loại kiếm lớn hai tay.
Còn thanh bảo kiếm Ẩm Huyết này, Tần Lập cảm giác ít nhất cũng phải nặng hơn mười cân! Trên chuôi kiếm quấn dây tơ ô kim, lạnh lẽo, ổn trọng, xúc cảm thật tốt!
Tần Lập hơi rút ra một đoạn, một cỗ hàn khí lạnh băng đập vào mặt!
Hàn khí tinh thuần giống như đặt vào trong hàn băng vạn năm. Không có bất kỳ sát khí gì, chỉ là loại hàn khí đơn thuần này đã khiến Tần Lập phải vận công chống lại, trong lòng hoảng sợ không thôi.
Nhớ tới Ô Quận Vương có nói qua, Tần Lập không do dự chút nào, vươn ngón tay trái khẽ đặt lên lưỡi kiếm...Hầu như không có một cảm giác nào, nhưng ngón tay trực tiếp bị cắt ra một vết thương thật sâu. Đây còn là kết quả do Tần Lập cẩn thận dè dặt, nếu như là một kẻ lỗ mãng, cứ vậy chém xuống thì sợ rằng ngón tay cũng đứt mất!
Máu tươi theo ngón tay Tần Lập chảy lên trên mũi kiếm. Trong ánh mắt kinh dị của Tần Lập từng chút từng chút thẩm thấu vào!
Hơn nữa càng làm cho Tần Lập dở khóc dở cười, là thanh kiếm này thật không hổ danh Ẩm Huyết. Tay hắn đặt lên lưỡi kiếm, lại có một loại cảm giác như bị đỉa cắn, chỉ trong chốc lát đã chảy ra không ít máu. Tuy rằng chút máu đó đối với Tần Lập mà nói không tính là gì, nhưng tình cảnh này thật đúng là làm người ta sợ hãi.
Nếu không phải Tần Lập tin tưởng vững chắc Ô Quận Vương sẽ không buồn chán đến mức dùng phương thức này hãm hại hắn, thì đã sớm buông tay ra.
Trải qua thời gian khoảng chừng mười phút, thậm chí Tần Lập có cảm giác hơi choáng váng, cảm giác như bị cắn trên tay mới biến mất. Lúc này nhìn lại bảo kiếm như thu thủy, ánh sáng nội liễm, sắc bén không hiện, hoàn toàn bất đồng so với hình dạng rực rỡ hào nhoáng lúc đầu!
Tần Lập mơ hồ cảm giác được một loại quyến luyến nhàn nhạt từ trên thân kiếm, mặc dù có chút không dám tin tưởng, nhưng cảm giác mừng rỡ trong lòng lại chân thật!
Đang!
Một tiếng kêu vang trong trẻo, bảo kiếm rời khỏi vỏ.
Một cổ sát khí bàng bạc bùng nổ bắn ra bốn phía, loại cảm giác quyến luyến nhàn nhạt trong nháy mắt chuyển biến thành sát khí ngập trời, cảm giác chuyển cho Tần Lập chỉ có hai chữ - thị huyết!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Duy Ngã Độc Tôn
Chương 86: Ẩm Huyết cổ kiếm
Chương 86: Ẩm Huyết cổ kiếm