Con quái vật này thân thể dài khoảng hơn mười thước, giống như một con trâu thật lớn nhưng trên đỉnh đầu chỉ có một cái sừng. Cái sừng này dài khoảng ba mươi thước vừa nhọn vừa cong như hình trăng non, vừa lòe lòe tỏa sáng!
Toàn thân quái thú đen trũi, thân thể to lớn. Nhìn thật kĩ, toàn thân quái vật bao phủ một lớp vảy đêu đặn, dưới bầu trời u ám ko ngờ còn lòe lòe tỏa sáng! Mỗi cái vảy đều to như bàn tay người trưởng thành làm cho người ta có một cảm giác dữ tợn, tràn ngập lực lượng.
- Grào!
Quái thú gầm lên một tiếng như sấm rền!
Bầu trời gió mây tụ tập nhanh hơn, trên vùng trời hồ Phượng Hoàng lập tức mây đen che phủ. Theo một tiếng gầm này của quái vật, một tiếng "roẹt" kêu lên trong đám mây đen cuồn cuộn. Theo tiếng sét vang lên, mưa to tầm tã trút xuống!
- Đó là con gì vậy?
Tần Lập trợn mắt há mồm nhìn xem, trong lòng rung động không thôi. Không nghĩ tới trên đời này thật sự tồn tại động vật có thể hô gió gọi mưa. Nguyên tưởng rằng thứ này chỉ là trong truyền thuyết mà thôi!
Tuy rằng Thiên Nguyên Đại Lục cùng thế giới trước kia của mình có sự khác biệt rất lớn, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến cho Tần Lập có cảm giác như trong mơ.
- Là Hắc Thủy Khuê Ngưu!
Thanh âm run rẫy của A Hổ mang theo hưng phấn rất lớn, nói năng lộn xộn:
- Thật sự là linh thú Hắc Thủy Khuê Ngưu trong truyền thuyết. Không thể tin nó là thật sự tồn tại! Trời ạ! Ta không ngờ có thể may mắn nhìn thấy linh thú trong truyền thuyết! Quả thật là quá đẹp!
Ánh mắt Lãnh Dao lóe lên, nhìn con Hắc Thủy Khuê Ngưu di chuyển trong đám cường giả thiên cấp, thi thoảng dùng cái sừng duy nhất như bạch ngọc bắn ra tia chớp đả thương kẻ địch, nói:
- Truyền thuyết nói rằng Hắc Thủy Khuê Ngưu vừa sinh ra đã có thực lực Địa cấp! Con trước mắt này vẫn còn chưa trưởng thành nhưng ít ra cũng có thực lực Thiên cấp bậc cao! Tuy nhiên...nó chưa chắc là đối thủ của những người này!
Bởi vì trong nháy mắt, mười bảy tên cung phụng Thiên cấp của hoàng gia đã bay đến phía trên di tích, bao vây Hắc Thủy Khuê Ngưu vào giữa. Không ai nói gì, trên mặt bọn họ đều vô cùng hưng phấn, dùng chiêu thức tinh túy nhất thi nhau đánh lên người Hắc Thủy Khuê Ngưu!
Mây đen trên bầu trời càng hạ thấp xuống hơn!
Mưa to trên mặt hồ càng lúc càng lớn, đã liên kết thành một mảnh! Đám người Tần Lập ở xa xa chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người bên trong, cho dù là bọn người Trần Diệc Hàn cũng nhiều ít bị một chút ảnh hưởng.
Tuy rằng có thể sử dụng hộ thể cương khí ngăn cách giọt mưa không rơi vào người mình, nhưng trời mưa quá lớn, thân hình Hắc Thủy Khuê Ngưu càng ngày càng trở nên mơ hồ.
- Dùng thần thức tập trung giữ nó, bất kể thế nào cũng không thể để nó chạy. Huyền đan của nó có thể trực tiếp giúp ta đột phá Thiên cấp, mà tinh huyết của có luyện chế thành đan dược cũng có thể giúp cho các ngươi đều có đột phá!
Thnah âm trầm thấp của Trần Diệc Hàn như là một liều thuốc trợ tim khiến cho đám cung phụng của hoàng gia lập tức hưng phấn. Trong cảm nhận của bọn họ, Trần Diệc Hàn vốn là một võ giả được tôn kính. Hiện tại lại thêm hấp dẫn to lớn này, muốn không liều mạng cũng khó.
Thân là cung phụng của hoàng gia, mọi thứ vinh hoa phú quý trên thế gian bọn họ căn bản không thiếu! Chi nên nói đến ganh đua cũng không cần nói đến. Những người này cơ hồ chỉ có một mục đích. Đó chính là tu luyện, tu luyện lại tu luyện sau đó đột phá Thiên cấp!
Truy tìm cảnh giới cuối cùng của võ đạo...đó mới là lí tường và tâm nguyện cả đời của bọn họ!
Đối với đám cung phụng của hoàng gia này mà nói, có thể tận mắt nhìn người bên cạnh đột phá Thiên cấp - loại kinh nghiệm quý báu này so với tất cả phú quý trong thiên hạ thì mê người hơn vô số lần!
- Giết!
Cả đám võ giả đều tự duy trì nguyên lực hùng hậu. Các loại chiến kĩ, đủ loại màu sắc lóe lên trong màn mưa lớn. Mỗi một lần lóe lên, trên thân con Hắc Thủy Khuê Ngưu này luền xuất hiện một vết thương mới!
Hắc Thủy Khuê Ngưu rống giận liên tục. Tuy rằng nó hành động đủ nhanh nhưng thân hình khổng lồ khiến cho đám võ giả thực lực siêu cường này dễ dáng đánh trúng nó. Tuy rằng lân giáp nó cứng rắn nhưng không chịu nổi người đông thế mạnh. Vô số vết thương bắt đầu ảnh hưởng tới thực lực của nó.
Biểu hiện rõ rệt nhất đó là mưa trên bầu trời nhỏ dần!
Mà bên phía đám cung phụng của hoàng gia cũng không quá dễ chịu. Trong một lúc ngắn ngủi đã có ba người bị thương, tuy rằng không trí mạng nhưng đã mất năng lực chiến đấu lui ra một bên. Bọn họ đứng ở bên kia phía di tích cổ nhô khỏi mặt nước để chữa thương, xem cuộc chiến.
Hắc Thủy Khuê Ngưu đại kháo cũng cảm giác được mình ở vào hoàn cảnh xấu, lại gầm lên một tiếng. Bầu trời vang lên tiếng sấm rền cuồn cuộn như phối hợp, tiếp theo màn mưa to lấy Hắc Thủy Khuê Ngưu làm trung tâm, trong vòng phạm vi một ngàn thước càng lúc càng lớn. Đến cuối cùng, mưa to nối thành một đường, mặt hồ bụi mù nổi lên bốn phía, bóng dáng Hắc Thủy Khuê Ngưu đã không nhìn thấy nữa.
Tuy nhiên, dưới cái nhìn của đám cung phụng hoàng gia thực lực Thiên cấp thì đây cũng là có chút phiền phức mà thôi. Giết chết Hắc Thủy Khuê Ngưu chỉ là vấn đề thời gian! T
Tần Lập thấp giọng nói:
- Chúng ta đi xuống, tới bờ hồ. Ta cảm thấy Hắc Thủy Khuê Ngưu không phải là đối thủ của đám cường giả hoàng gia này, sớm muộn sẽ bị giết chết. Đại đa số người bọn họ nhất định lập tức tiến vào trong khu di tích này. Mà khu di tích này phạm vi vạn thước, đã gần bằng một tòa thành nhỏ rồi, trong chốc lát bọn họ cũng không thể đi hết. Cho nên cơ hội của chúng ta chính là su khi bọn họ vào trong.
A Hổ gật đầu, cơ hội ngay trước mắt giờ phút này đã không chấp nhận bất kì sự lụi bước nào! Có lẽ một bước lên trời, có lẽ một bước xuống địa ngục. Mặc kệ thế nào, loại cơ hội ngàn năm một thuở này ai cũng không thể bỏ qua.
Nhìn bốn người từ trên đỉnh dốc đi xuống, Bạch Hồ dùng con ngươi như bảo thạch nhìn vào giữa hồ Phượng Hoàng cảm thấy do dự. Trong con mắt của nàng, nơi đó tràn ngập nguy hiểm, ngoài con Hắc Thủy Khuê Ngưu cường đại kia ra chưa chắc đã không còn gi khác! Một con Hắc Thủy Khuê Ngưu còn không đến mức làm nàng sợ như vậy!
Nhưng những lời này nàng lại không cách nào nói cho mấy nhân loại từng cứu nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đi từng bước vào nơi nguy hiểm. Mà chính nàng ta, thương thế trên người còn chưa tốt lắm.
Bạch Hồ bị lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Từ khi nàng sinh ra, linh thú truyền thừa liền nói cho nàng: chịu ơn một giọt nước, trả người một thùng. Càng không nói đến người này cứu nàng một mạng.
Cùng lắm là chết mà thôi! Bạch Hổ nhắm mắt lại, ngay sau đó tại chỗ xuất hiện một co gái trần trụi mười bảy, mười tám tuổi. Cô gái này da thịt trắng như tuyết, eo nhỏ mông ngực đầy, hai điểm hồng như nụ hoa, lông mày dài mắt đẹp như tơ. Một mái tóc đen buông xuống như thác chảy, quả nhiên là nhân gian tuyệt sắc.
Chỉ có chút không hài hòa chính là phía trên ngực của nàng có một vết thương đáng sợ nằm ngang, đường may tỉ mỉ giờ phút này nhìn qua giống như một con rết nằm sấp, dữ tợn đáng sợ.
Tiếng cô gái như chim vàng oanh, lẩm bẩm:
- Làm người thực phiền toái, còn phải mặc quần áo!
Nói xong, trong tay có thêm một bộ váy dài màu vàng, nàng nghiêng đâu suy nghĩ, trong tay lại có thêm một cái yếm che ngực màu trắng.
Một lúc sau, một cô gái tuyệt sắc động lòng người, giống như tiên nữ hạ phàm từ trên vách núi bay xuống. Thương thế của Bạch Hồ mới khôi phục được hai, ba phần mười. Vì báo đáp ân nhân cứu mạng coi như là liều lĩnh bất chấp!
Mà lúc này Tần Lập cùng đám người A Hổ đã xuất hiện ở bên bờ hồ Phượng Hoàng. Tần Lập nhìn trận chiến vẫn kịch liệt như trước ở phía xa, nhẹ giọng nói:
- Người chú ý đến bọn họ chỉ sợ không chỉ có chúng ta. Có nhiều người như vậy nghe tin tới, nhất là người của ba đại gia tộc thành Hoàng Sa chúng ta đều không phát hiện được một ai! Ta cũng không tin bọn họ lại không vào được. Cho nên lát nữa mọi người nhất định phải cẩn thận. Nếu là vào trong di tích cổ liển chia nhau hành động, gặp địch không nên bối rối. Đánh không được thì lấy đồ vật trong tay cho chúng, bảo vệ được tính mạng mới là chuyện quan trọng nhất!
Mấy người yên lặng gật đầu, đều có chút ảm đạm. So với đám cường giả Thiên cấp này, bọn họ thật sự là...quá yếu! Yếu đến mức một ngón tay của người ta đều có thể bóp chết bọn họ. Muốn kiếm được một chút lợi ích từ trong di tích, đều cẩn thận từng li từng tí.
- Hỏng rồi! Nhanh nấp vào, thu liễm khí tức!
Tần Lập quát khẽ một tiếng, thoáng cái nhảy vào trong một lùm cây rậm rạp. Đám người A Hổ cũng nhanh chóng chui vào theo.
Bởi vì lúc này, con Hắc Thủy Khuê Ngưu cảm giác được mình không chống lại được, không ngờ lạu cưỡi mây lướt gió mang theo mưa to ngập trời chạy tới hướng của bọn họ.
Đi theo sau nó là một đám...cường giả siêu cấp có thực lực Thiên cấp!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Duy Ngã Độc Tôn
Chương 78: Hắc Thủy Khuê Ngưu
Chương 78: Hắc Thủy Khuê Ngưu