Lãnh Dao không chút do dự, cẩn thận từng chút lấy từ trong túi vải ra một gốc cỏ nhỏ chỉ cao nửa thước, nhìn sơ qua rất giống như một gốc cây non. Làm cho người ta than thở kỳ quái, mọi người đánh nhau cũng đánh tới mấy canh giờ, gốc cỏ nhỏ này đặt ở trong túi hành trang Bộ Vân Yên lại không có một chút dấu hiệu héo rũ. Phiến lá kia dưới ánh lửa chiếu rọi, lại còn chớp động vầng sáng xanh biếc!
- Đây...đây là dược liệu?
Kiếp trước kiếp này, có thể nói Tần Lập đều tinh thông võ đạo. Nhưng phương diện đan dược, có thể nói là chỉ có lý luận, thực tiễn hoàn toàn không có. Lão đạo sĩ rất có tay nghề luyện đan, năm đó cũng tỉ mỉ truyền thụ cho Tần Lập. Chẳng qua Tần Lập không có một chút hứng thú với thứ này, đến cuối cùng lão đạo sĩ cũng chỉ có thể buông tha.
Bởi vì theo Tần Lập thấy, luyện chế đan dược cũng không phải đơn giản như tưởng tượng. Mấy thứ cơ bản nhất như là khống chế nhiệt độ lửa trong lò, hơi chút vô ý thì cả một cái lò đan dược sẽ phế bỏ. Nên biết rằng, thứ dùng để luyện chế cũng không phải là cỏ dại bình thường, mà là dược liệu có giá trị cực cao. Rất nhiều thứ có thể coi là vô giá, chúng nó còn có một tên gọi thống nhất - thiên tài địa bảo!
Càng đừng nói có rất nhiều loại phương pháp phối chế đan dược cực kỳ phức tạp, hơn nữa trình tự trước sau chỉ kém một đường, cũng sẽ dẫn tới mất trắng. Cho nên Tần Lập đối với đại sư luyện đan này luôn luôn mang một loại tâm lý sùng kính cực cao, bội phục muốn chết.
- Đương nhiên là dược liệu!
Bộ Vân Yên cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đệ thấy thực lực huynh đệ Tần gia kia đều là tự thân nỗ lực tu luyện ra được? Một thời gian trước Tần gia thu mua lượng lớn dược liệu cực phẩm, những năm gần đây Tần gia tiêu hao tâm huyết trên người hai huynh đệ này không phải chỉ là rất lớn. Chẳng qua hiện tại cơ bản đều bị hủy trong tay của đệ rồi, thật sự là hả giận!
A Hổ tiếp lời nói:
- Tần huynh đệ, ngươi đừng coi nhẹ gốc thảo dược này, ngươi có biết giá trị của nó không? Khà, cây cỏ nhỏ này giá trị một ngàn lượng vàng!
- A?
Dù là Tần Lập không có khái niệm quá lớn với tiền tài, cũng bị con số này dọa hoảng sợ. Một lượng vàng bằng trăm lượng bạc, một ngàn lượng...Chẳng phải là giá trị mười vạn lượng bạc? Chẳng phải là đáng giá gấp mười lần con Lục Nhung Miêu non kia?
A Hổ cười thảm một tiếng:
- Không nghĩ tới phải không, thứ này gọi là Nhất Diệp Bách Niên Thảo, mỗi lần mọc ra một phiến lá cây cần thời gian tới một trăm năm! Kỳ thật thời gian một trăm năm, rất là bình thường, nhưng ngươi xem cái này có bao nhiêu phiến lá?
Tần Lập nhìn lướt sơ qua, liền nhìn ra gốc "Nhất Diệp Bách Niên Thảo" này không dưới mười phiến lá! Vậy chẳng phải nói, một gốc cỏ nhỏ cao không tới nửa thước kia, lại đã trải qua hơn ngàn năm?
Nhìn trên mặt Tần Lập lộ ra một tia kinh ngạc, A Hổ cười khổ mà nói:
- Thấy rồi chứ, đây là một gốc linh thảo ngàn năm. Ngươi xem lá cây này, dù là mười ngày không hút nước, không dính đất cũng sẽ vẫn bảo trì nguyên dạng. Chỉ cần trồng nó xuống đất, sẽ lập tức khôi phục sức sống. Có người nói thứ này hấp thu thiên địa tinh hoa trưởng thành, năm tháng càng lâu, thiên địa tinh hoa ẩn chứa bên trong cũng càng nhiều. Một gốc này phối hợp một ít dược liệu khác, nếu do đại sư luyện đan kinh nghiệm phong phú tới luyện chế, chí ít có thể xuất ra hơn trăm viên đan dược. Huynh đệ ngươi có biết, một viên đan dược kia có thể tăng bao nhiêu năm công lực hay không?
Tần Lập trợn mắt há mồm lắc đầu, nhưng bỗng nhiên phát ngốc ra, rơi vào trong trầm tư.
Hắn chỉ biết là lão đạo sĩ năm đó cằn nhằn mỗi ngày luyện đan, nói chỉ cần thành công có thể luyện chế ra đan dược trúc cơ, từ đó bước vào tiên môn tu luyện Thiên đạo. Đáng tiếc chính là mãi cho đến khi Tần Lập xuyên qua cũng chưa từng thấy lão đạo sĩ thành công, ngược lại đan dược chữa thương bình thường lão đạo sĩ lại nắm chắc. Không ngờ tới trên đời này còn có loại dược vật tăng cường công lực.
Đây cũng không phải là Tần Lập kiến thức hạn hẹp, thật sự là chủ nhân cũ của thân thể này từ nhỏ trải qua cuộc sống quá khổ. Ngay cả một cái y sư kha khá chút ít cũng không mời nổi, càng đừng nói đan dược vô giá nữa, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói đến. Còn Tần Lập khi đó lại trầm mặc ít lời, suốt ngày hầu như không hề có giao lưu gì với mẫu thân, căn bản không thể nào biết được những thứ này.
Nói tới đó Tần Lập lại có vài phần cảm khái, tin rằng nếu như mình có thể xuyên qua sớm hơn mười năm, sợ rằng đã học được một thân bản lãnh tuyệt hảo rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, lão nương mình chính là một siêu cấp cao thủ, làm sao còn cần đi ra ngoài học tập. Gia tộc lão cha tiện nghi của mình có quy định không được truyền cho người ngoài, nhưng mà mình là người ngoài sao?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không có Tần Lập khổ luyện Yếu Quyết Cơ Sở từ thuở nhỏ, chỉ sợ cũng không có khả năng rèn luyện cơ sở thân thể này tốt như vậy. Một chuyện bù một chuyện, coi như số trời đã định!
Từ nhỏ Tần Lập cũng không bị thương tổn có tính thực chất nào, áp lực lên hắn phần nhiều là trên phương diện tinh thần. Chẳng hạn như là ánh mắt ghẻ lạnh của những người khác, các loại trào phúng...
Bởi vì hiện giờ thỉnh thoảng Tần Lập dò xét lại các ký ức quá khứ trong đầu, phần lớn đều là bị các đệ tử hạ nhân Tần gia xa lánh, cười nhạo, châm chọc...Chân chính là đệ tử hạch tâm Tần gia, vốn Tần Lập căn bản không gặp được mấy lần, từ trước đến giờ người ta cũng đều không nhìn tới hắn!
Danh hiệu Đại Sư Cơ Sở, là do những đứa trẻ con nhà hạ nhân Tần gia hô ra sớm nhất. Bởi vì coi như là con cháu hạ nhân Tần gia, cũng coi như là con cháu người ta, con cháu ở trong hào môn, ở trong hào môn bọn họ là nô bộc, nhưng bước ra ngoài cửa lại không biết bao nhiêu người hâm mộ đố kỵ bọn họ. Cho nên những con cháu hạ nhân này, chẳng những không coi thân phận nô bộc của mình là sỉ nhục, ngược lại còn cho đó là quang vinh. Có thể cười nhạo đứa con hoang Tần Lập lẽ ra thân phận phải cao hơn bọn họ vô số lần, tự nhiên là tận sức tận lực.
Nếu không phải ngày đó chẳng biết Tần Hổ phát điên cái gì, chạy tới cười nhạo Tần Lập một trận, đả kích niềm tin tinh thần Tần Lập đến mức hoàn toàn tan vỡ, tự nhiên sẽ không xuất hiện chuyện Tần Lập xuyên qua.
Cho nên, quay đầu ngẫm lại, bản thân mình cùng hai huynh đệ Tần Hổ Tần Phong thật đúng là rất có duyên.
- Tần huynh đệ, ngươi làm sao vậy? Đang suy nghĩ cái gì?
Tần Lập bỗng nhiên nghe thấy A Hổ gọi mình, chợt hồi thần lại, cười áy náy:
- Xin lỗi, có chút thất thần, chỉ là cảm giác huynh nói thật sự quá kinh người.Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Lãnh Dao không nhịn được cười ra tiếng, có lẽ nghĩ Tần Lập thật là hài hước. Võ giả trên Thiên Nguyên đại lục, người nào lại không biết uy lực của đan dược? Nhưng tiểu tử này cứ khăng khăng giả hồ đồ, tuy nhiên bỗng nghĩ đến thân thế Tần Lập, Lãnh Dao thu hồi thần sắc lại, trong lòng ít nhiều có chút hổ thẹn. Đã quên mất thiếu niên trước mắt này từ nhỏ đã chịu rất nhiều cái khổ, sợ rằng y sư bình thường cũng không mời nổi, làm sao hiểu được đan dược chứ.
A Hổ cười hàm hậu, sau đó nói:
- Đan dược Nhất Diệp Bách Niên Thảo luyện chế ra, một viên có thể tăng mười năm công lực! Một viên, vậy là ngang với mười năm khổ tu!
- Lợi hại như vậy!
Tần Lập kinh ngạc than thở một tiếng, sau đó nói:
- Vậy nếu như ăn hết trăm viên đan dược này, chẳng phải lập tức nhảy lên thành lão yêu ngàn năm công lực rồi sao?
Dù là tâm tình mọi người đều không tốt lắm, cũng bị Tần Lập nói một câu vừa ngốc vừa ngây thơ này làm cho dở khóc dở cười, Bộ Vân Yên gắt lên:
- Đệ đệ tốt của ta, đệ cho rằng đan dược này là đường đậu sao? Muốn ăn bao nhiêu thì ăn? Trước không nói một viên đan dược có giá hai vạn lượng bạc thì đã không phải ai cũng có thể chịu được, chỉ nói dược tính kia, đệ cho rằng đan điền của mình có dung lượng vô hạn sao? Không trải qua khổ tu không ngừng mở rộng dung lượng đan điền, không cần nhiều, chỉ cần ba viên đan dược, ba mươi năm công lực là có thể làm cho đan điền ngươi tan vỡ. Nếu ăn bốn năm viên, sợ rằng đan điền sẽ trực tiếp nổ tung...Dùng một viên đan dược, chí ít cần thời gian bế quan một tháng dùng để tiêu hóa dược hiệu, còn một trăm viên nữa, đệ thật là tưởng bở!
Tần Lập gãi gãi đầu, cũng có chút xấu hổ với chuyện mình không hiểu biết. Chẳng qua chút xấu hổ đó đối với người đường đường là Tần bang chủ mà nói, cũng không là cái gì cả, cười nói tránh sang chuyện khác:
- Lúc còn nhỏ đệ quá nghèo, đối với đan dược thật là dốt đặc cán mai. Cái này, các người nói cho đệ một chút được không.
Bộ Vân Yên trắng mắt liếc Tần Lập, lần đầu tiên phát hiện da mặt Tần Lập thật là có chiều dày, nói:
- Nói đến cái này, Lãnh Dao mới là chuyên gia, để nàng giải thích cho đệ đi. Lãnh Dao tỷ tỷ của đệ lại là một đại sư luyện đan nha! Bằng không đệ cho rằng thực lực của nàng chỉ có thể tu luyện đến Huyền cấp? Tần đệ đệ, trên người Lãnh Dao tỷ tỷ có rất là nhiều bí mật đó!
- Lắm miệng!
Lãnh Dao trợn mắt liếc Bộ Vân Yên, nhưng cũng không phải tức giận thật, chỉ là nhàn nhạt nói:
- Đều là chuyện quá khứ rồi, nói tới làm cái gì, phương diện đan dược ta cũng có chút ít tâm đắc. Trên Thiên Nguyên đại lục có rất nhiều loại đan dược, cũng có rất nhiều gia tộc cùng môn phái lấy đan dược là nghề chính. Thông thường nhất là các loại chữa thương đan, giải độc đan phổ biến quần chúng; Dịch dung đan bôi trên da mặt, có thể thay đổi dung mạo; còn có dưỡng nhan đan nhắm vào nữ nhân...Những thứ này, đều chỉ là đan dược sơ cấp.
Giọng Lãnh Dao lành lạnh trong trẻo, như tiếng chim hoàng oanh. Lửa trại lúc sáng lúc tối chớp động ánh sáng trên gương mặt lãnh diễm của nàng, khiến cho nàng tràn ngập một loại dụ hoặc thần bí.
- Đan dược tốt hơn thì là một ít đan dược đại bổ, chẳng hạn như là Phục nguyên đan, có thể khôi phục nguyên lực trong cơ thể trong thời gian ngắn, là thứ võ giả cao cấp không thể thiếu. Mà có thể xưng là đan dược thượng phẩm, thì chính là nói các loại đan dược có thể tăng trưởng công lực này, được gọi là Nguyên Lực Đan. Kỳ thật hiệu quả của Nguyên Lực Đan cũng chia theo loại người: như là các võ giả thiên tư bình thường, trong mười năm cũng chỉ có khả năng tu luyện đến cảnh giới Hoàng cấp bậc bảy bậc tám, cho nên người như vậy dùng Nguyên Lực Đan tăng thêm mười năm công lực, cũng chỉ có thể để hắn từ Hoàng cấp bậc một đến Hoàng cấp bậc bảy bậc tám; Còn một võ giả thiên tư trác tuyệt, trong mười năm có thể tu luyện đến Huyền cấp bậc bốn bậc năm, như vậy hắn dùng Nguyên Lực Đan, nếu hấp thu tốt thì ít nhất có thể vọt tới Huyền cấp bậc hai ba! Cuối cùng, tác dụng của Nguyên Lực Đan nói chung cũng chỉ có thể đến Huyền cấp cao giai, ít ra thì ta không nghe nói qua một cao thủ nào ăn Nguyên Lực Đan mà có thể lên Địa cấp.
Lúc này Tần Lập hiểu được khái quát các loại đan dược ở Thiên Nguyên đại lục, dù không lợi hại như hắn nghĩ, nhưng cũng không kém mấy. Thử nghĩ các hào môn siêu cấp vì sao thực lực cường đại như vậy? Giống như Nguyên Lực Đan này, tuy nói giá bán ra bên ngoài rất quý giá, nhưng mà phí tổn lại chỉ chiếm một phần mười một thôi. Đối với người bình thường mà nói là một cái giá trên trời, còn đối với các siêu cấp gia tộc lại không tính là cái gì cả. Xây dựng một chi quân đội võ giả Thiên cấp cũng không phải là chuyện gì khó.
Đây là một thế giới lấy thực lực làm đầu! Bỗng nhiên Tần Lập lại có một lý giải càng thêm sâu với những lời này.
Đề cập đến đan dược, dường như Lãnh Dao rất có hứng thú, lại nói tiếp:
- Kỳ thật, ngoại trừ những thứ này ra còn có một chút đan dược được xưng là tuyệt phẩm! Đây mới là mục tiêu chân chính mà những người luyện đan hướng tới, có thể có được một đan phương, thì đời này không hối tiếc nữa!
- Tuyệt phẩm?
Tần Lập có chút nghi hoặc.
Bộ Vân Yên nói:
- Trong truyền thuyết, loại đan dược Thiên Huyền đan phụ trợ chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, chính là tuyệt phẩm!
Lãnh Dao gật đầu:
- Đúng vậy! Cho nên ta rất chờ mong, cuộc đời này có thể nhìn thấy đan phương kia, xem có phải thần kỳ như người ta nói hay không!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Duy Ngã Độc Tôn
Chương 68: Đan dược
Chương 68: Đan dược