- Tiểu Lập, nếu như còn không muốn đi, vậy thì đừng đi. Mẫu thân thừa nhận con là một nam tử hán, nhưng nam tử hán co được dãn được...
Tần Hàn Nguyệt vừa kiên trì sửa sang quần áo cho Tần Lập, vừa ôn nhu nói:
- Hiện giờ Thi Vũ đi rồi, mẫu thân cũng nghe nói một chút thái độ Thượng Quan gia bên kia đối với con. Miếng thịt béo Tần gia ăn vào miệng còn bị bọn họ lấy trở lại, trong lòng trên dưới Tần gia đều bị nghẹn một hơi. Bọn họ không dám làm gì với mẫu thân, nhưng đối với con...Ôi, đều là mẫu thân không tốt.
Trong lòng Tần Lập một mảnh ấm áp, khẽ cười nói:
- Mẫu thân, ngài lo lắng ta đều biết, cứ yên tâm là được. Có thể không va chạm với bọn họ, nhi tử tuyệt đối sẽ không đi chọc tới phiền phức.
- Vậy là tốt rồi!
Tần Hàn Nguyệt sửa sang trang phục mới mua cho con trai, nhìn ngắm đánh giá con trai mình, cảm giác nó mới là nam nhân anh tuấn nhất trên đời, trên mặt hiện vẻ tươi cười hài lòng:
- Nhi tử bảo bối của ta lớn rồi, mẫu thân rất vui vẻ!
Mang theo lòng mẹ nồng đậm, Tần Lập ra khỏi cửa phòng. Vốn Tần Hàn Nguyệt muốn Tần Tuyết đi theo cùng, nhưng Tần Lập đã dự tính trước tràng cảnh cần đối mặt hôm này, mang theo Tần Tuyết chẳng qua là thêm một người chịu nhục mà thôi, cho nên từ chối.
Thượng Quan gia bỏ công biểu hiện mặt ngoài cũng tương đối tốt, chuyên môn phái một chiếc xe ngựa xa hoa đến đây tiếp Tần Lập. Đến khi tới phủ đệ Thượng Quan gia, nơi này đã sớm đông như trẩy hội!
Các đại nhân vật ngày thường khó gặp, hầu như toàn bộ đều xuất hiện ở chỗ này. Bọn họ đều tự tìm kiếm người quen chào hỏi, trên mặt đều treo mặt cười chân thành, mỗi người đều rất vẻ vang.
Xe ngựa gắn dấu ấn Thượng Quan gia khiến cho một số người quan tâm đến, dù sao ở thành Hoàng Sa này, có thể để Thượng Quan gia tự thân tiếp đón cũng không nhiều. Ngoại trừ tộc trưởng hai đại gia tộc khác, cũng chỉ có thành chủ đại nhân. Chỉ là những đại nhân vật này, người nào không có một đống lớn tùy tùng hộ vệ, cho nên không ít người đều hiếu kỳ đánh giá chiếc xe ngựa này.
Lúc Tần Lập bước xuống xe ngựa, lập tức cảm giác được có rất nhiều ánh mắt bắn về phía mình. Miệng khẽ nổi một tia mỉm cười nhàn nhạt, thoạt nhìn cực kỳ thong dong, mặt không đổi sắc theo người Thượng Quan gia đi vào trong.
- Này, tiểu tử kia anh tuấn vừa nãy là ai vậy? Làm sao ngồi xe ngựa Thượng Quan gia tới đây, xem ra lai lịch không nhỏ đâu!
- Đúng vậy, nhìn khí chất kia, giống như là công tử đại nhân vật nào đó!
- Mặt mũi thật là tuấn tú, rất được người ta ưa thích!
Một nữ trung niên trang điểm nồng đậm, mặc trang phục chói lóa gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tần Lập nói.
- Cái gì lai lịch không nhỏ, đó chính là đứa còn hoang nhà Tần gia kia, con rể Thượng Quan gia!
Có người từng thấy qua Tần Lập, liền đứng ra khinh thường một câu.
- A?
Mấy người vừa thảo luận kia đều sững sờ, cái nữ trung niên trang điểm dày đậm kia càng khoa trương bĩu môi:
- À, thì ra hắn là thứ tai tiếng của Tần gia!
Có mấy người nhìn phu nhân trung niên này cười lạnh, trong lòng nói bằng cái hạng như ngươi, dù người ta là con hoang, ngươi cũng không xứng nổi!
Đối mặt với ánh mắt hiếu kỳ dị dạng, Tần Lập rất là thản nhiên. Người dẫn hắn đi vào chính là hắc giáp kỵ sĩ hộ vệ bên người Thượng Quan Thiết!
- Tần công tử, ngày hôm nay phủ chúng ta tới một ít người, có khả năng thái độ không tốt lắm, xin ngài xem mặt mũi gia chủ đừng tính toán với bọn họ! Cho dù như thế nào, gia chủ đối với Tần công tử luôn luôn chấp thuận! Điểm này coi như tiểu thư không có ở đây, cũng sẽ không thay đổi.
Tần Lập có chút bất ngờ nhìn thoáng qua hắc giáp kỵ sĩ xưa nay chất phác ít lời này, mới phát hiện người này không ngờ cũng có một trái tim linh hoạt. Ngẫm lại cũng phải, người có thể trở thành tâm phúc của Thượng Quan Thiết thì làm sao có thể là kẻ tài trí bình thường.
Gật đầu, Tần Lập vừa cười vừa nói:
- Cứ việc yên tâm, ta đều hiểu rõ.
Hắc giáp kỵ sĩ thoáng nhìn hai bên, nhỏ giọng nói:
- Người Tần gia ở chỗ này sẽ không dám làm gì với ngài! Tần công tử, ta là Thượng Quan Hồng Phi, là một võ giả Huyền cấp bậc bảy. Có gì khó khăn ngài cứ việc tới tìm ta, chuyện có thể giúp được ta sẽ tuyệt không đứng nhìn!
Tần Lập nhìn Thượng Quan Hồng Phi vẻ mặt chân thành, không giống như đang giả vờ, cười nói:
- Vậy phải cảm ơn ngươi rồi!
Thượng Quan Hồng Phi gật đầu, dẫn Tần Lập vào trong đại sảnh yến hội, sau đó thối lui.
Phòng khách yến hội trước mắt, lúc Tần Lập ở Thượng Quan gia cũng từng được giới thiệu một lần, chẳng qua không tiến vào. Hiện giờ quay lại nơi này, vẫn không nhịn được thổn thức như trước, đây mới là nhà giàu có chân chính!
Phòng khách yến hội này, bề rộng chừng năm mươi thước, dài khoảng ba trăm thước! Trên cao đính ngọc bích sáng ngời rực rỡ hết sức xa hoa, làm cho người ta đặt mình vào trong đó, có một loại cảm giác như trong cảnh mơ!
Thảo nào hàng năm một ít quý tộc trung tầng có thể được thiệp mời từ Thượng Quan gia, đều sẽ hưng phấn mấy ngày ngủ không yên, cái này không phải nói quá đáng! Có thể đi tới nơi này, bản thân đã nói lên một loại tượng trưng thân phận!
Trong đại sảnh bày đủ các loại chậu cảnh trang trí, bàn ghế đều dùng loại gỗ quý giá, hoàn toàn chế tác bằng thủ công. Tần Lập từng thấy qua hoàng cung như thế nào, nhưng so với cố cung kiếp trước hắn từng đi qua, những thứ ở trước mắt này tuyệt không kém hơn cố cung bao nhiêu!
Một phòng yến hội lớn như vậy, Tần Lập giống như là một giọt nước trong biển rộng. Có thể bên ngoài còn có vài người quan tâm đến hắn, nhưng ở chỗ này căn bản không ai quan tâm đến hắn là kẻ nào.
Nơi nơi có thể thấy nam nữ trẻ tuổi tụ một chỗ, ăn mặc trang phục sang quý, nam nhân thân sĩ nữ nhân rụt rè cười nói. Các nhân sĩ thượng lưu lớn tuổi một chút, thì nhỏ giọng đàm luận các chuyện làm ăn, vô số mua bán mỗi năm đều được thúc tiến từ nơi này.
Tần Lập tùy tiện tìm một góc ngồi xuống, trường hợp này hắn không thích nhưng cũng sẽ không phản cảm gì. Dù sao những người này không có quan hệ gì với hắn, yến hội kết thúc thì hắn sẽ theo người rời đi.
Tần Lập tùy tiện lấy một phần điểm tâm bày trước mặt cho ra vẻ, ngồi ở chỗ đó nhắm mắt điều tức. Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể đều vận hành tùy lúc, chỉ là chậm hơn tu luyện rất nhiều.
Lúc này, một giọng nói sang sảng vang lên:
- Vị này chính là Tần huynh đệ Tần Lập phải không?
Tần Lập mở mắt, nhìn thấy trước mặt là một nam thanh niên thân hình cao lớn ăn mặc cao quý, nhìn rất quen mặt. Nghĩ lại một chút, thanh niên này chính là người thanh niên ngồi ở trong võ quán Phương Chính lúc trước. Sau này mới biết, thì ra võ quán đó là Phương gia mở ra, như vậy người thanh niên này cũng có thể là người từ Phương gia.
- Xin giới thiệu một chút, ta là Phương Hạo Nam. Chuyện ngày hôm đó thật là có lỗi, sau đó ta bị lão gia tử cấm túc mấy tháng, muốn tìm ngươi giải thích vẫn không có cơ hội, mong rằng Tần huynh đệ đừng để ý tới!
Phương Hạo Nam vẻ mặt chân thành xin lỗi với Tần Lập.
Tần Lập thoáng sững sờ, lập tức vươn tay cười nói:
- Chuyện nào chứ? Ta đã sớm quên, hơn nữa Phương huynh cũng không làm sai gì cả, lại vào thời điểm hiểm nguy cứu ta một lần. Nói tới ta còn phải cảm tạ ngươi mới phải, làm sao mới để bụng chuyện kia chứ.
Vẻ mặt Phương Hạo Nam mỉm cười ôn hòa:
- Đã sớm biết Tần huynh đệ không phải vật trong ao, hôm này được gặp quả là thế. Tại hạ muốn kết giao bằng hữu với ngươi, chẳng hay ý Tần huynh đệ thế nào?
Tần Lập cười khổ một chút, nói:
- Phương huynh nói đùa, nếu nói kết giao thì phải là Tần Lập trèo cao mới đúng. Hôm nay bản thân Tần Lập khó bảo toàn, lẽ nào Phương huynh sẽ không sợ đắc tội Tần gia?
Phương Hạo Nam lơ đễnh cười cười, nói:
- Giữa tam đại gia tộc thành Hoàng Sa đã đấu tranh lẫn nhau qua lại rất nhiều năm, rất nhiều thế hệ không phải đều như vậy? Bọn họ đấu của bọn họ, chúng ta kết giao của chúng ta. Về phần ai đắc tội ai, ha ha, ta không quan tâm!
Tần Lập khẽ nhướng mày, phát hiện Phương Hạo Nam này thật là một người rất thú vị. Đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe một tiếng nữ nhân lạnh băng vang lên.
- Tần Lập? Ngươi lại còn có mặt mũi xuất hiện ở nơi này? Thật không biết xấu hổ! Cho rằng leo lên được hào môn, ngươi liền thành quý tộc?
Phương Hạo Nam nghe đến giọng nói này, đầu tiên là nhíu nhíu mày, lập tức trên mặt hiện biểu tình bất đắc dĩ. Quay sang Tần Lập đánh một ánh mắt, có ý bảo Tần Lập đừng chấp nhặt với nàng.
Tần Lập cười cười thản nhiên, nâng ly trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà. Tư thế hắn nâng ly trà cùng bộ dáng uống trà, làm cho trong mắt Phương Hạo Nam xẹt qua một tia dị sắc. Chưa từng được chuyên môn huấn luyện lễ nghi quý tộc, sẽ không làm được bộ dạng như thế, Tần Lập này không phải từ nhỏ chưa từng được đi học sao? Thú vị, thật là thú vị!
- Phương huynh, Thượng Quan gia không hổ là gia tộc đứng đầu thành Hoàng Sa! Ngươi xem, trà này chẳng những lá trà tốt, nước cũng rất tốt!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Duy Ngã Độc Tôn
Chương 54: Thịnh yến
Chương 54: Thịnh yến