Chia đều xuống mỗi tu sĩ mang theo ít thì năm ba , nhiều thì mười tộc nhân một đường không ngừng nghỉ liên tục chạy ba ngày ba đêm về phía đông, rốt cuộc phải dừng lại nghỉ ngơi.
Trên tay các tu sĩ có đầy đủ đan dược ngược lại thì không sao, chẳng qua là tộc nhân Đan tộc thậm chí có người tu vi Luyện Khí Kỳ thì bây giờ cũng là người bình thường, cho dù Tích Cốc đan có thể làm cho bọn họ không cần ăn uống trong mười ngày nửa tháng thì cũng không thể duy trì đi liên tục như vậy. Đến cuối cùng có lẽ sẽ có một nhóm người không thể tiếp tục theo kịp đại đội, không có cách nào có thể trước khi kỳ hạn bảy ngày kết thúc mà vượt qua biên cảnh chạy đến Vũ quốc
Một nhóm lớn tu sĩ cao cấp Đan quốc đang bám theo phái sau họ cách đó không xa, cũng không ra mặt ngăn cản bọn họ rời đi nhưng cũng không hề che dấu hành vi của mình. Như vậy tỏ rõ ràng rằng sau khi hết kỳ hạn bảy ngày, bọn họ sẽ không khách khí tiến lên bao vây chặn đánh.
Mặc dù cũng có một ít tu sĩ cao cấp đến đây hỗ trợ nhưng dù sao bọn hắn cũng không phải là người của Đan tộc, đến giây phút cuối cùng bọn họ cũng không thể vì Đan tộc liều mạng
Chu Chu đứng trên đỉnh núi thả thần thức cảm ứng động tĩnh phụ cận, vẻ mặt từ chút từng chút trở nên ngưng trọng. Đuổi theo phía sau có ít nhất mười tên tu sĩ Nguyên Anh cộng thêm gần trăm tên tu sĩ Kết Đan còn có số lượng lớn yêu thú từ cấp bốn đến cấp sáu, nếu hỗn chiến, đội hình như vậy đủ sức khiến cho bọn họ bị cản lại gắt gao, hơn nữa Diễm Thí Thiên…..
Chu Chu hít một hơi thật sau, trở lại nơi đóng quân nói với Đan Nhiễm, Phần Bích Thấm cùng Trịnh Quyền : “Kỳ hạn bảy ngày đã đến, các ngươi có thể đưa bao nhiêu người thì cố hết sức đưa bấy nhiêu người, con ở lại cản phía sau.”
“Không được!” Ba người cơ hồ cùng lúc phản đối
“Tu vi của con cao nhất, lại có thiên hoả trong tay, Diễm Thí Thiên cũng chỉ muốn bắt được con chứ không phải là giết con, chỉ cần các người có thể thoát khỏi hiểm cảnh, một mình con chạy trốn cũng có thể dễ dàng hơn rất nhiều “ Chu Chu tận lực giảng giải đạo lý với bọn họ.
“ Vẫn không được.” Ba người đều ngoan cố vô cùng, không có người nào chịu làm theo yêu cầu của Chu Chu.
“ Con đã quyết định, các người muốn dẫn nhiều tộc nhân chôn cùng con như vậy thì con cũng không còn biện pháp.” Chu Chu cắn răng một cái cũng quật cường hơn.
Từ trước tới giờ tính tình của nàng nhu hoà, hiếm khi cố chấp như vậy, hơn nữa lấy thực lực bây giờ của nàng, nếu như bản thân nàng cứ kiên trì thì thật đúng là không có cách nào giữ nàng lại.”
Hai bên giằng co trong chóc lát, Trịnh Quyền gật đầu nói : được, vậy ta cùng ngươi lưu lại
Chu Chu đang muốn phản đối, Trịnh Quyền bỗng nhiên trầm giọng quát lên : “ Đây chính là giới hạn của ta, con còn xem ta là sư phụ thì phải nghe ta nói.”
Ông đã thật lâu không có nói những lời nghiêm nghị với Chu Chu, Chu Chu bị ông làm cho hết hồn. Nhất thời không dám phản bác.
Sắc mặt Trịnh Quyền hoà hoãn nói : “ Bàn về thực lực ta không bằng con, nhưng bàn về chạy trốn, tuyệt đối không chậm hơn con bao nhiêu. Hơn nữa, ta có chí bảo ẩn thân của sư mẫu con cho, chỉ cần ẩn thân trong đó, cho dù là Diễm Thí Thiên cũng không phát hiện ra được.
Vừa nói vừa mở lòng bàn tay ra, để lộ ra một khối đá nho nhỏ.
Khối đá này nhìn qua vô cùng bình thường, giống hệt như những viên đá vụn trên mặt đất, không hề khác biệt. Chu Chu lấy viên đá cầm trên tay cũng không cảm nhận được chỗ đặc biệt của nó.
Trịnh Quyền âm thầm truyền âm chỉ cho nàng phương pháp mở ra. Chu Chu thử một lần, đột nhiên cảm giác được một lực hấp cường đại đáng sợ từ khối đá nhỏ truyền đến. Nàng còn chưa kịp phản ứng, trước mắt đã tối sầm, lập tức thay đổi cảnh tượng, bốn phía chỉ còn một màu đen nhánh tĩnh mịch
Đây chính là không gian bên trong khối đá mà sư phụ nói sao ? Quả nhiên rất thần kỳ. Ở trong này nàng phát hiện thần thức hoàn toàn bị ngăn cách với bên ngoài nếu như vậy theo lý thuyết người bên ngoài cũng không thể nào dùng thần thức cảm ứng được sự tồn tại của nàng.
Thứ này quả nhiên là một bảo bối tốt.
Chu Chu từ trong không gian của khối đá nhỏ ra ngoài, rốt cuộc không hề kiên trì, đáp ứng để cho Trịnh Quyền lưu lại cùng nàng cản ở phía sau.
Bọn họ dọc đường vô cùng vội vã. Thời gian cũng trôi qua thật nhanh, những tu sĩ Đan quốc vốn theo sát phía sau bắt đầu bao vây tứ phía, phần lớn lại chạy đến phía trước đội ngũ, chuẩn bị chỉ cần thời hạn bảy ngày vừa hết liền ra tay chặn lại
Rạng sáng sắc trời vẫn một màu đen nhánh như mực, lúc mặt trời lên cao cũng chính là thời khắc kỳ hạn bảy ngày đã hết!
Đội ngũ Đan tộc gần năm trăm người vẫn tiếp tục lên đường, hi vọng cố sức gần biên giới Vũ quốc hơn một chút mà các tu sĩ có thực lực trong đội ngũ đều không dám tiếc rẻ đan dược, cố gắng giữ trạng thái bản thân ở mức tốt nhất, chờ đợi nghênh đón một cuộc huyết chiến.
Hai người Chu Chu và Phần Bích Thấm ỷ vào Huyễn Mị Linh Thạch có thể che dấu hành tung, liền vượt lên trước ẩn nấp chuẩn bị phục kích tu sĩ Đan Quốc. Các nàng muốn trong thừa dịp thời gian cuối cùng này tiên hạ thủ vi cường. Tiêu diệt chiến lực mạnh nhất của đối phương.
“ Cái gì…..Ách” Một tên Nguyên Anh Tu Sĩ đột nhiên phát hiện sát ý lạnh thấu xương tiến đến gần, đang muốn lớn tiến quát hỏi thuận tiện nhắc nhở đồng bạn của mình, bỗng nhiên cảm thấy một trận đau đớn điên cuồng từ bụng truyền đến. Một hơi cũng không nói nổi, ngửa mặt nhìn lại
Một khắc cuối cùng, hắn loáng thoáng nhìn thấy bụng của mình thủng một lỗ to, một đóm lửa trong suốt loé lên rất nhanh rồi biến mất, khiến cho hắn còn nghĩ đó là ảo giác.
Làm sao có thể ? Trên người hắn mặc một bộ bảo giáp hộ thân, cho dù là tiên khí thượng phẩm bất ngờ đánh tới cũng không thể xuyên thủng bụng hắn trong nháy mắt huỷ diệt một tu sĩ Nguyên Anh. Cho đến trước khi chết, tu sĩ Nguyên Anh này mắt vẫn trừng lớn, trong mắt đều là không thể tin….
Chu Chu cực kì ít khi giết người. Nhưng đã đến giờ khắv này, nàng không thể lùi bước, phía sau nàng là tính mạng của mấy trăm tộc nhân!
Tu sĩ Nguyên Anh chết phía trước phát ra tiếng động kinh động đến ba tên đồng bạn còn lại cùng với một nhóm tu sĩ Kết Đan
Trong đó một tên tu sĩ Nguyên Anh chạy tới thấy đồng bạn của mình hoàn hảo đứng ở bên gốc cây. Liền thở phào nhẹ nhõm nói : “ Không có việc gì đi, ngươi có sao không ?”
Vừa dứt lời sau lưng hệt như bị hoả thiêu, hắn vội vàng nhảy lên phía trước đồng thời phóng pháp bảp phòng thân ra sau, nhưng đã quá muộn. Một ngọn lửa ánh vàng không chút chướng ngại xuyên qua pháp bảo phòng thân của hắn đâm thẳng vào lưng hắn.
Hắn há mồm rống to một tiếng liền vung tay ném ra ba đạo ánh sáng màu đen muốn khiến cho người đánh lén hắn đồng quy vu tận.
Trong đêm tối chỉ nghe chi chi mấy tiếng, ba đạo ánh sáng đen bị vây trong ngọn lửa trong suốt toàn bộ tan rã, hoá thành tro phiêu tán trên mặt đất. Mà chủ nhân của bọn chúng cũng ngã xuống mặt đất.
Sắp hấp hối, tu sĩ kia rõ ràng phát hiện căn bản là trên cây cũng không hề có bất cứ một bóng ảnh nào. Đồng bạn của mình đã sớm ngã lăn xuống đất nằm cách đó không xa.
Là huyễn thuật! Là một huyễn thuật rất lợi hại! Một bóng ảnh màu đen nhanh nhẹn chợt loé lên trong rừng cây sau đó biến mất, hắn dường như nhìn thấy một đôi mắt màu vàng vô cùng yêu mị
Chu Chu và Phần Bích Thắm, Yêu Hồ hợp trong nháy mắt giết hai tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của đối phương lại nhanh chóng ẩn nấp ở phía sau bóng cây trùng trùng điệp điệp, cho dù là kẻ đến sau dùng thẩn thức tìm tòi cũng không thu hoạch được gì
Cuối cùng một tên tu sĩ Nguyên Anh té xuống, chân trời cũng lộ ra một mảnh sáng bạc, Chu Chu nhẹ nhàng thở ra một hơi nói : “Diễm Thí Thiên đến rồi! Chuyện phía sau, nhờ cậy Thấm tỷ tỷ.”
Vừa nói xong liền chậm rãi đứng thẳng dậy, nhìn về hướng đông.
Bên trong nắng sớm mịt mờ, một nam tử toàn thân mặc cẩm bào màu đen mỉm cười đứng phía cuối đường núi, ngũ quan tuấn mỹ lộ ra vẻ yêu dị dày đặc.
Ba ba ba! Hai tay của nam nhân vỗ vào nhau, tán thưởng nói : “Tiểu mỹ nhân của trẫm vậy mà có thể độc ác ra tay ám toán giết người như vậy , quả nhiên quá khác với lúc trước.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nga Mỵ
Chương 486: Tiên hạ thủ vi cường
Chương 486: Tiên hạ thủ vi cường