DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiên
Quyển 3 - Chương 274: Uy lực của thuật pháp

Con cóc lớn nằm ở trong phòng, đắm chìm trong ánh sáng màu bạc như ánh sao từ trong góc phát ra, nó có vẻ cực kì mãn nguyện, hai mắt nhắm nghiền, nếu như không có người quấy rầy thì nó cứ nằm yên như vậy.

Đáng tiếc tâm tình thoải mái của nó đã sớm bị đánh vỡ.

Từ bên ngoài bức tường sụp của căn phòng đổ nát bỗng nhiên có một cái đầu thò ra, dáng vẻ rụt rè lo sợ, mỏ nhọn tại to, mắt đen lay láy, bộ lông xinh đẹp màu trắng khi trước bây giờ đã bị cạo trông vô cùng thê thảm khó coi, cái đầu liếc nhìn bốn phía bên này một chút rồi bên kia một chút.

Con cóc lớn ngay lập tức đã nhận ra sự uy hiếp đột ngột này, phẫn nộ ngẩng đầu nhìn về phía tường, nhìn thẳng vào con hồ ly, trong miệng phát ra những tiếng “oa oa”có ý đe đọa.

Hồ Ly trụi lông hoảng sợ, đầu co lại, bất quá một lát sau nó phát hiện con cóc cũng không có ý lao tới đánh nó nên lá gan lại lớn hơn một chút, thò đầu ra liếc nhìn, lần này nó nhìn rõ tình cảnh trong căn phòng đổ nát kể cả ánh sáng kì dị trong góc phòng.

Hồ Ly trụi lông hiển nhiên chưa bao giờ thấy ánh sáng màu bạc kì dị này nên nó khẽ giật mình còn con cóc lớn phẫn nộ đứng dậy, hiển nhiên là vì việc ánh sáng được mình bảo vệ đã bị kẻ đánh cắp nhìn thấy thì rất bất mãn, giận tím mặt, gào lên hai tiếng “oa oa”, hai chân bật lên nhảy thẳng ra bên ngoài.

Hồ Ly trụi lông quay người bỏ chạy, tốc độ không chậm, ngày xưa lúc còn ở trên Cực Bắc Tuyết Nguyên, vì để tránh né những yêu thú hung mãnh ở đó nên động tác và khả năng chạy trốn của Tuyết Hồ luôn rất nhanh chóng, hơn nữa lúc này dưới bụng nó còn dán một tấm phù lục màu xanh giúp cho động tác của nó nhanh nhẹn hơn ngày thường ít nhất gấp đôi, mới chỉ nhảy mấy cái thôi mà đã chạy được rõ xa.

Hồ Ly trụi lông khẽ giật mình, cúi đầu thấp giọng kêu “ô ô” thoạt nhìn có vẻ kinh hỉ. Ở sau lưng nó con cóc lớn kia cũng không nghĩ tới con Hồ Ly này lại nhanh như vậy, thoắt một cái đã trốn ra xa tới mấy trượng, con cóc đứng cạnh bức tường sụp tan hoang, có chút do dự có vẻ như không yên tâm về bảo bối của mình, liền rống lên một tiếng thị uy đối với Hồ Ly trụi lông, sau đó thân hình khẽ chuyển, chuẩn bị quay vệ.

Ai ngờ nó còn chưa quay người thì con Hồ Ly trụi lông kia lại đi về phía căn phòng đổ nát, ý khiêu khích lộ ra rõ mồn một, hơn nữa một đôi mắt cáo luôn ngắm nhìn vào căn phòng đổ nát, tựa hồ có vẻ hứng thú với thứ trong căn phòng kia.

Con cóc lớn từ trước tới giờ vẫn độc chiếm ánh sao kỳ dị trong căn phòng đổ nát, lúc này thấy được cử động của Hồ Ly không kìm được kêu lên một tiếng “oa” rồi hai má phồng lên, miệng rộng nhắm về phía Hồ Ly trụi lông, có vẻ như sắp có hành động.

Một cơn gió núi thổi qua, không khí bỗng nhiên trở lạnh, Hồ Ly trụi lông lập tức chạy nhanh về phía sau, con cóc nhìn thấy điều đó thì mắt lộ vẻ khinh thường. Cơn gió âm lãnh này khiến nó thấy hết sức thoải mái, so với khu vực phòng nát khô ráo bẩn thỉu này thì nó vẫn thích dòng sông hoặc đầm lầy, những nơi ẩm thấp, bất quá bảo bối đó lại ở đây.

Lúc này con cóc cũng đã nhìn ra, con Hồ Ly kia chỉ là một con thú không có đạo hạnh gì mà thôi, tuy không biết vì sao nó lại có tốc độ nhanh như vậy nhưng chiến lực thực tế không mạnh, tuyệt đối không thể gây uy hiếp gì với mình. Chỉ cần mình không rời khỏi căn phòng này thì con Hồ Ly kia không thể trộm bảo bối đó được.

Vừa nghĩ tới đây con cóc lớn cũng chẳng muốn cùng Hồ Ly trụi lông so đo tính toán nữa mà ngẩng đầu cảm thụ cơn gió lạnh và những bông tuyết nho nhỏ đang rơi từ trên trời xuống, vừa định quay người vừa nghĩ tuyết thật là thoải mái quá.

Tuyết rơi…

Đột nhiên thân thể con cóc cứng đờ, nó dường như cảm giác được cái gì đó nhưng đúng lúc này nhiệt độ quanh người nó hạ thấp, trên bầu trời ngưng kết rất nhiều băng sương, một thanh băng kiếm óng ánh cực lớn đột nhiên xuất hiện từ trên trời chém thẳng vào nó.

Tiếng gió thê lương, tiếng rít sắc nhọn phá không lao tới, con cóc lớn gầm lên giận dữ, không kịp né tránh, trong lúc sắp sức bị thanh băng kiếm đâm trúng, nó đôt nhiên mở to miệng, một quả Yêu đan trông như một viên thủy châu bay ra, đụng vào thanh băng kiếm.

“Ầm”

Một tiếng động thật lớn vang lên, trong giây phút điện quang hỏa thạch tựa hồ nhưng xung quanh con cóc tạo nên một tầng khí lãng vô hình như sóng cả khiến xung quanh tựa hồ run lên, nhất thời cát bay đá chạy, tường xiêu cửa phá tình cảnh hết sức đẹp mắt.

Sau một bức tường đá cách khoảng mười trượng Thẩm Thạch xuất hiện, trên mặt có chút nhíu lại, nhìn con cóc lớn trên mặt đất có vẻ ngoài ý muốn thấp giọng lầm bầm nói: “Yêu đan? Tứ giai yêu thú à.”

※※※

Hồ Ly trụi lông tuy sớm có dự cảm đã chạy tới chỗ xa xa nhưng luồng khí lãng vô hình này tràn ra bên ngoài vẫn rất mạnh, Hồ Ly trong lúc vội vàng nên chuẩn bị không kịp bị khí lãng đuổi kịp sau đó hất nó lăn mấy vòng trên mặt đất khiến nó nhe răng trợn mắt tỏ vẻ căm tức

Bất quá nó lập tức bị một cuộc kịch đấu phía xa xa hấp dẫn, dưới cái nhìn của nó, con cóc đáng sợ kia là hết sức cường đại, lúc này trong cơn thịnh nộ, tiếng kêu như sấm rền bên tai lao tới Thẩm Thạch.

Nhưng mà đón lõng con cóc này là vô số đạo hào quang chen nhau ập tới, nói đúng hơn là Thẩm Thạch bắt đầu dùng một tốc độ khó tin phóng ra các loại thuật pháp, nhất giai thuật pháp đương nhiên không thể khiến con cóc da dày thịt béo này tổn thương nghiêm trọng nhưng mà Hỏa Cầu Thuật vẫn có thể đốt cháy lớp da bên ngoài, khi Thẩm Thạch phát hiện ra điều này vội đổi sang nhị giai thuật pháp kiểu như Thiên Lôi Kích, điều đó khiến con cóc có vẻ kiêng kị.

Thuật pháp như gió táp mưa sa, con cóc vốn đang giương nanh múa vuốt (mịe cóc mà cũng có nanh à) đã bị bức lui, cùng lúc đó sắc mặt Thẩm Thạch trầm tĩnh khẽ giơ tay, hơi tập trung tư tưởng, ước chừng hai ba hơi thở một lần nữa trên bầu trời lại xuất hiện Băng Kiếm Thuật,

Băng kiếm vừa hiện khiến không khí xung quanh trở nên rét lạnh, con cóc oa oa vài tiếng thoạt nhìn có vẻ sợ hãi nhưng lại vô kế khả thi, khi băng kiếm lao xuống lần nữa thì nó lại phải phun Yên Đan ra, lấy cứng chọi cứng chống lại công kích của Bằng kiếm.

Ngay sau đó lại là một lớp sóng khí hung mãnh vô bì bắn ra xung quanh.

Trong nháy mắt Thẩm Thạch đã bắt được mấu chốt cuộc chiến, vội tiến lên, trước dùng nhất giai nhị giai thuật pháp bức lui cóc sau đó dùng thuật pháp mạnh nhất Băng Kiếm Thuật công kích nó, cóc không thể không dùng Yêu Đan ngạnh kháng. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, cóc ngăn không nổi, oa oa vài tiếng có ý bỏ chạy nhưng dưới sự vây công của thuật pháp, thì nó không còn khả năng chạy nữa rồi.

Lần thứ năm băng kiếm đâm xuống, con cóc này rốt cuộc kêu lên một tiếng đau đớn, băng kiếm đâm vào đầu nó, hào quang của Yêu Đan lập tức ảm đạm, rồi rơi xuống đất lăn ra thật xa.

Thân hình lớn như vạc nước té xuống trên nền đất, Thẩm Thạch đứng phía xa nhìn chằm chằm vào nó, một lát sau mới chậm rãi đi tới, chỉ có điều là khi liên tục thi triển pháp thuật bậc này dù có Phù Lục phụ trợ nhưng hắn vẫn có cảm giác thoát lực, thậm chí cả tiếng hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Hắn chậm rãi đi tới bên con có, cũng không đi vào nhà mà đứng ở đó trầm mặc một lúc sau đó tự nhủ:

“Uy lực của thật pháp không đủ mạnh...”

Đọc truyện chữ Full