Hôm đó, Thẩm Thạch đã ngồi rất lâu trong động phủ của mình, cho đến khi sắc trời chạng vạng tối và hoàng hôn cũng dần buông xuống hắn mới bừng tỉnh từ trong trầm tư suy nghĩ khi có tiếng gõ cửa trên cửa đá vang đến.
Tiếng gõ cửa với tiết tấu hết sức quen thuộc, lông mày Thẩm Thạch nhíu lại một chút, liền bước qua mở hé cửa một chút thì có một đạo hắc ảnh lập tức chạy vào, hắc ảnh đó đúng là Tiểu Hắc. Nhìn dáng vẻ của nó rất kích động nhưng nhìn cũng giống như muốn nhảy thẳng vô phòng lên giường ngủ một giấc ngáy o.. o…
Thẩm Thạch lắc đầu, trên môi nở một nụ cười, nhưng khi hắn nhìn ra ngoài động phủ thì khẽ giật mình, trên con đường núi bên kia cách động phủ của mình mấy trượng có một nam tử mặc áo bào xám đang đứng yên ở đó, hai tay rũ xuống, hai cánh tay đã bị che đi bởi tay áo dài, vẻ y mặt bình tĩnh, gương mặt có vài phần quen thuộc, đúng là người hàng xóm mà mình đã gặp trước kia, Bách Lý Tuyệt.
Không hiểu sao lúc này y lại đứng trên con đường này và nhìn phía động phủ của Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch có chút nghi hoặc, liền nhìn xem bên ngoài cửa động phủ của mình có gì không nhưng phát hiện ra chẳng có gì dị thường, lập tức chắp tay nói với Bách Lý Tuyệt: “Bách Lý sư huynh có chuyện gì vậy?”
Bách Lý Tuyệt nhìn Thẩm Thạch nhưng trong ánh mắt chẳng có chút biểu hiện gì, một lát sau hỏi ngược lại Thẩm Thạch một câu: “Tiểu Hắc Trư kia là ngươi nuôi à?”
Thẩm Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy Tiểu Hắc là của ta. Có chuyện gì vậy, không lẽ nó làm phiền sư huynh.” Thẩm Thạch nở một nụ cười rồi nói tiếp: “Tiểu gia hoả này có chút ngỗ nghịch, bình thường ta cũng không quản được nó, nếu nó có chỗ nào đắc tội với huynh, ta xin nhận lỗi.”
Bách Lý Tuyệt lắc đầu, nói: “Nó không làm gì ta cả.” Nói rồi y xoay người rời đi theo con đường núi mà đi giống như muốn chấm dứt cuộc đối thoại kì quái này, nhưng khi y vừa đi được hai bước thì bỗng nhiên quay đầu lại nói:
“Tiểu trư đó không làm gì sai.”
“A…” nhất thời Thẩm Thạch cũng chẳng biết nói gì cho phải, thuận miệng đáp lại, còn Bách Lý Tuyệt thì cũng không nói thêm lời nào cứ như vậy xoay người rời đi.
Cứ như là một quái nhân Thẩm Thạch thầm nghĩ như thế, nhưng hắn cũng lập tức nghĩ lại trong sơn cốc yên ắng, quạnh quẽ này, vị Bách Lý sư huynh này đi quanh đây còn nhiều hơn so với mình, tuy tính tình có quái gở một chút nhưng cũng không đến mức quá kì quái.
Trong lòng ôm những suy nghĩ này, Thẩm Thạch trở về động phủ của mình tiện tay đóng thạch môn lại. Động phủ lập tức yên tĩnh trở lại, hắn đi được hai bước liền nghe từ phía phòng ngủ truyền đến một hồi âm thanh lạ, hắn liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng đi đến, Thẩm Thạch đi đến cửa phòng thì thấy Tiểu Hắc tứ chi giang rộng, bụng phệ ưỡn lên, ngáy o o, làm một giấc say sưa.
“ Mỗi ngày chỉ có ăn rồi ngủ, khi tỉnh thì chạy đi chơi, khoảng thời gian của nó…trôi qua giống như thần tiên vậy.” Thẩm Thạch lắc đầu cười khổ, trong miệng thì thầm một câu tự nhiên cảm thấy buồn cười, tự nhủ:
“Là Heo Thần Tiên nha…”
Một lát sau, Thẩm Thạch đi đến bên cạnh bàn lớn, nhìn qua hai thứ trên bàn, sau một lát thì khẽ thở dài, đưa tay cầm lấy bình ngọc.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến ngày thứ mười là thời điểm ước hẹn.
Sáng hôm nay, sau khi rời khỏi giường hắn đã đem mọi thứ sắp xếp thoả đáng, gọi Tiểu Hắc thức dậy rồi rời khỏi động phủ, đi lên trên Quan Hải Đài.
Gió biển từ Thương Hải thổi qua, nhìn ra xa thật xa chỉ thấy bảy cây Hồng Quân Trụ bên dưới là Bạch Ngọc điêu lan, là địa phương náo nhiệt nên có không ít đệ tử Lăng Tiêu Tông lui tới. Thẩm Thạch chẳng tốn nhiều sức lực đã tìm được Chung Thanh Trúc đã đến đây sớm hơn hắn.
Cho đến hôm nay Chung Thanh Trúc ở trong Lăng Tiêu Tông chính là nhân vật trẻ tuổi kiệt xuất, thanh danh hiển hách về cả thiên tư lẫn đạo hạnh, hơn nữa nàng lại có dung mạo xinh đẹp nên danh tiếng trong đám đệ tử trẻ tuổi thậm chí còn vượt trội hơn so với Cam Trạch. Là con gái, đây chính là một điểm chiếm lợi ích không nhỏ a.
Nàng đứng một mình bên dưới Hồng Quân Trụ, có không ít người đến chào hỏi nàng, Chung Thanh Trúc mỉm cười bắt chuyện với vài người, thần sắc thản nhiên, nàng gật đầu đáp lễ nhìn qua cũng không mấy thiện ý nhưng tạo cho người khác cảm giác tự nhiên, đại đa số những người quen biết đến nói chuyện với nàng cũng chẳng có vẻ gì là tức giận.
Nhưng nàng cũng không nói chuyện lâu với ai, cho nên một đám người ở xa xa có tiếng bàn luận, cũng có người len lén nhìn về nơi này, phỏng đoán là nàng đang đợi người nào đó.
Sau một hồi suy đoán thì Thẩm Thạch dẫn Tiểu Hắc đi đến, lúc này mọi chuyện đã có đáp án, những tiếng bàn luận, xì xào trở nên lớn hơn rất nhiều.
Đi đến trước mặt Chung Thanh Trúc thì Thẩm Thạch liền ho khan một tiếng ý bảo là mình đã đến rồi.
Chung Thanh Trúc đứng dựa lưng vào Hồng Quân Trụ to lớn, kiên cố, nàng mỉm cười, gió biển thổi phần phật làm hai lọn tóc mai của nàng bay bồng bềnh phớt qua đôi gò má trắng nõn, nàng nói khẽ: “Chàng đã đến rồi.”
Thẩm Thạch “Ân” một tiếng rồi nói: “Ta cảm thấy mọi người xung quang đang nhìn chúng ta nha?”
Chung Thanh Trúc giống như vui vẻ thêm mấy phần, miệng mấp máy, mỉm cười nói: “Muội cũng đang không hiểu đây.”
Thẩm Thạch nhún vai nói: “Được rồi, kệ bọn họ, chúng ta đi thôi.”
Chung Thanh Trúc nói: “Được.”
Hai người liền sóng bước rời đi, muốn đến Bách Sơn Giới họ không có đi tiếp lên Kim Hồng Sơn mà từ nơi này đi xuống núi rồi tiến về phụ cận hải vực của Kim Hồng Sơn, nơi đây có một toà thượng cổ truyền tống pháp trận trên Huyền Quy đảo, từ đây có thể tiến vào nơi được gọi là hậu viên của Lăng Tiêu Tông, Bách Sơn Giới.
Hai người chẳng để ý đến những ánh mắt đang nhòm ngó chung quanh, cùng nhau đi đến bên kia núi, ánh nắng buổi sáng từ bầu trời xanh thẳm chiếu rọi xuống, hai người như đắm chìm trong ánh sáng ôn hoà, nhìn qua quả thực rất xứng đôi.
Ở Linh Dược Điện xa xa, Chung Thanh Lộ đứng trước cửa nhìn về nơi đây, sắc mặt nhàn nhạt rồi xoay người bước vào trong đại điện.
Lúc đi đến rìa của thềm đá trên núi, Thẩm Thạch chợt thấy phía dưới có hai người đi tới, rõ ràng là người quen, là Tôn Hằng cùng Hạ Tiểu Mai. Hai người kia đồng thời cũng nhìn thấy hai người Thẩm Thạch, giống như rất kinh ngạc liền ngừng lại.
Thẩm Thạch thở dài, nói: “Mấy ngày qua ta đều thấy hai người các ngươi, hình như mỗi lần hai người các ngươi đều ở chung một chỗ a.”
Tôn Hằng sửng sốt một chút, Hạ Tiểu Mai thì hai má ửng đỏ lên, phì một cái rồi nói với Thẩm Thạch: “Nói bậy, có chuyện đó sao?”
Thẩm Thạch cười trừ, Tôn Hằng khôi phục lại tinh thân, cười khan một tiếng, những ngày gần đây y và Hạ Tiểu Mai tay trong tay, tình cảm ngày càng sâu đậm, y nhìn qua thì thấy Hạ Tiểu Mai xấu hổ, Tôn Hằng có chút đau lòng, vội vàng chuyển đề tài cười nói với Thẩm Thạch:
“Hai người các ngươi sao lại cùng đi với nhau, có kế hoạch gì không?”
“A, hai người chúng ta chuẩn bị đi Bách Sơn Giới một chuyến.”
Thẩm Thạch thuận miệng đáp lại một câu, nhưng lời này vừa thốt ra thì thân thể Tôn Hằng khẽ chấn động, mà Hạ Tiểu Mai đứng cạnh y gương mặt lúc trước ửng đỏ do xấu hổ thì giờ phút này đột nhiên tái nhợt.
================
Ngồi trong bóng tối u minh
Ngẫm xem lựa chọn của mình ra sao
Cuối cùng chả biết thế nào
Thôi đành thu xếp đi vào Bách Sơn
Biết rằng nàng sẽ dỗi hờn
Nhưng mà chữ tín nặng hơn chữ tình
Nàng giờ chỉ biết lặng thinh
Cô đơn lặng ngắm bóng hình xa xa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiên
Quyển 3 - Chương 186: Tái nhợt
Quyển 3 - Chương 186: Tái nhợt