DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiên
Quyển 3 - Chương 179: Ngọn tháp màu xám

Lưu Vân Thành, Hứa gia.

Đình viện dài thật dài, những sương phòng tịch mịch, vài tia sáng từ bên ngoài chiếu vào, từng cơn gió nhẹ thổi qua, trên đại thụ cành lá đung đưa nhè nhè theo làn gió, mọi thứ nhìn rất an tĩnh bình thường, ngoại trừ một sương phòng trống rỗng, yên tĩnh tọa lạc tại đâu đó trong Hứa gia, nó giống như vĩnh viễn đã mất đi chủ nhân, lộ ra sự cô độc,tịch liêu.

Sắc mặt Thẩm Thạch có chút tái nhợt, kinh ngạc nhìn gian phòng đã không còn người ở, đứng đó thật lâu không nói một lời. Tôn Hữu ở bên cạnh hắn vẻ mặt có vài phần áy náy, xấu hổ, vài lần muốn mở miệng an ủi, nhưng rồi lại thôi vì y không biết nói gì cho phải.

Ngoại trừ hai người bọn họ, ở khoảng sân nhỏ cách đó không xa còn có vài người, đều là người của Hứa gia. Hứa Đằng gia chủ Hứa gia, bên cạnh là Hứa Hưng vừa mới qua bạo bệnh đi lại không được tốt lắm, còn có một thiếu nữ xinh đẹp như hoa là Hứa Tuyết Ảnh.

Mấy người Hứa gia cứ đứng đó, Hứa Đằng, Hứa Hưng cau mày, Hứa Tuyết Ảnh thì cắn chặt môi dưới, hai mắt hồng lên, thần sắc có chút kích động hơn người khác một chút, cũng không biết là vì cái gì. Thẩm Thạch đứng đó cũng chẳng lên tiếng, vẫn thuỷ chung trầm mặc. Khi Tôn Hữu dẫn Thẩm Thạch tới đây thì Hứa gia đã biểu lộ sự hổ thẹn cùng xin lỗi thành khẩn, đến giờ phút này thật sự nói nhiều không phải là tốt.

Thẩm Thạch trầm mặc một hồi, khó khăn xoay người lại, nhìn Tôn Hữu thấp giọng hỏi: “Nàng…Nàng như thế nào mà lại không thấy vậy?”

Lời này vừa nói ra, làm người bên cạnh nhíu mày, Thẩm Thạch bởi vì tâm tình kích động, thanh âm trầm thấp, khàn giọng, cộng thêm sắc mặt hắn hiện tại, tuy đã cố hết sức duy trì sự trấn tĩnh nhưng giờ phút này ai cũng có thể nhìn ra nội tâm của hắn sợ đã dậy sóng rồi.

Tôn Hữu vừa định nói, bỗng nhiên Hứa Đằng đi tới than nhẹ một tiếng: “Để ta nói rõ chuyện này. Ai, chuyện này…Quả thực là do Hứa gia chúng ta chiếu cố Lăng cô nương không được tốt, ngày đó không lâu sau khi ngươi đi tham gia Tứ Chính đại hội, đại khái khoảng hai ngày thì Lăng co nương nói là có việc muốn ra ngoài, sau đó…không thấy cô nương ấy nữa.”

Khoé miệng Thẩm Thạch giật giật, trong mắt hiện lên vẻ mê hoặc, mờ mịt, thấp giọng nói: “ Nàng, nàng đên cùng làm sao phải rời đi chứ, vì cái gì…”Thân thể hắn đột nhiên chấn động, giống như nghĩ tới điều gì đó, hai hàng lông mày dựng đứng lên trong mắt xẹt qua một tia sát khí, nhìn về phía Hứa Đằng nói: “Hứa tiền bối, có phải là tàn dư của Mãnh Thú Minh đã bắt cóc nàng trên đường?”

Hứa Đằng ngơ ngác một chút lập tức lắc đầu, một thân ảnh khác đi tới ngăn cản trước mặt của hắn, đúng là Hứa Tuyết Ảnh. Thẩm Thạch cùng Tôn Hữu có chút bất ngờ, ngạc nhiên nhìn cô bé, mà Hứa Đằng cùng Hứa Hưng đồng thời nhíu mày, Tôn Hữu liền nói:

“Biểu muội, Thach Đầu cùng ta đang nói chuyện, ngươi…”

Hứa Hưng ở phía sau cũng lớn tiếng hét: “Tuyết Ảnh, quay lại đây.”

Không ngờ Hứa Tuyết Ảnh giống như làm ngơ, nàng nhìn Thẩm Thạch với đôi mắt trong veo, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một tia khổ sở, thấp giọng nói: “Thẩm…Đại ca, kì thật Xuận Nê tỷ tỷ mất tích vào hôm đó là do tỷ ấy cùng ta đi ra ngoài."

“A…” Thẩm Thạch cùng Tôn Hữu đều không biết chuyện này, nhất thời kinh ngạc, Hứa Đằng cùng Hứa Hưng giống như đã biết trước, nghe Tuyết Ảnh nói như vậy liền nhíu mày, trầm giọng nói: “Việc này ta sẽ nói rõ với Thẩm huynh đệ, con không cần phải nhiều lời.”

Ai ngờ Hứa Tuyết Ảnh nhìn lại có chút thương tâm, khổ sở, nhất định muốn nói hết mọi chuyện cho Thẩm Thạch nên mở miệng nói: “Thẩm đại ca, ngày hôm đó Lăng Xuân Nê tỷ đến tìm muội, nói là ở lâu trong phòng nên cảm thấy bức bối, muốn cùng muội ra ngoài cho khuây khoả. Ta liền đáp ứng tỷ ấy, hai người bọn muội liền đến Nam Bảo Phường trong thành dạo chơi.”

“Vốn dĩ…mọi chuyện đều tốt cả, bọn muội cũng đi dạo như thông thường, cũng không có ai chú ý đến, rồi muội đi đến một cửa hàng, muội liền thấy một cây trâm rất đẹp, nhịn không được liền muốn đi xem một chút, Xuân Nê tỷ tỷ bảo muội vào xem, còn tỷ ấy chờ ở ngoài. Thế nhưng…thế nhưng khi muội trở ra thì…”

Nói đến đây Hứa Tuyết Ảnh, cúi đầu gằm xuống sát ngực, khoé mắt như ngấn nước, lời nói không ngớt run rẩy, nghẹn ngào nói: “Thế nhưng sau đó muội cũng đi ra tìm tỷ ấy, nhưng tỷ ấy..tỷ ấy cứ như vậy mà biến mất.”

Thân thể Thẩm Thạch chấn động, sắc mặt trắng bệch, Tôn Hữu ở bên cạnh thở dài rồi nói với Thẩm Thạch: “Ta với hai cậu đã suy nghĩ rất cẩn thận vấn đề này, khẳng định không phải do tàn dư của Mãnh Thú Minh gây ra. Lăng cô nương sau khi mất tích, Hứa gia chúng ta ra sức tìm khắp cả thành, cũng hỏi qua các chủ tiệm tiểu nhị, nhưng mọi người không ai gặp cô nương ấy, cũng có người thấy Lăng cô nương nhưng sau đó cũng rời đi. Về sau thật sự không có tin tức gì về Lăng cô nương cả.”

Thẩm Thạch im lặng, chậm rãi xoay người về chỗ khác, nhìn vào căn phòng trống rỗng, sau lưng hắn là Hứa Đằng nói với hắn mấy câu mang theo vẻ áy náy:

“Thẩm huynh đệ yên tâm chuyện này Hứa gia tuyệt đối sẽ không buông bỏ, trong thành không có, chúng ta sẽ ra ngoài thành, một này không tìm thấy thì mười ngày, mười ngày không thấy thì trăm ngày, nghìn ngày, chúng ta sẽ cho huynh đệ một cái công đạo…”

Những lời này như gió thổi qua tai Thẩm Thạch vang lên không ngừng, mà trong lòng hắn giờ phút này chỉ quanh quẩn một thanh âm:

“Xuân Nê giờ muội đang ở đâu, muội đã đi nơi nào…”

Cùng lúc đó, ở một dị giới xa xôi, nơi tất cả các sinh linh đã bị tuyệt diệt, chỉ có Âm sát khí lạnh như băng tràn ngập khắp nơi. Một sơn mạch nằm ở nơi sâu trong Phi Hồng giới.

Nói là sơn mạch cũng có chút miễn cưỡng, đến cả một ngọn núi cũng bị ăn mòn kinh khủng sau vạn năm bị Âm sát khí bao phủ, khắp nơi đều là cảnh tượng sụp đổ, vỡ vụn, thậm chí biến thành bột phấn. Chỉ có duy nhất một nơi trong sơn mạch là còn có bóng dáng của một toà tháp cao vẫn đứng sừng sững ở đó.

Tuy nhìn toà tháp còn nguyên vẹn vậy nhưng nếu nhìn kĩ có thể thấy được vô số vết nứt , tuỳ thời có thể sập xuống bất cứ lúc nào.

Mà ở dưới chân tháp tĩnh mịch này, có một thân ảnh của nữ tử, nàng ngồi dựa vào toà tháp cao, quần áo trên thân thể xinh đẹp của nàng lúc này đã bị Âm Sát khí ăn mòn hầu như không còn, làm lộ ra những đường cong đẫy đà động lòng người.

Một viên thuỷ tinh màu đen khảm trên ngực nàng, trên vùng da thịt trắng nõn, dị quang không ngừng loé lên, chẳng hiểu tại sao những Âm sát khí khủng bố kia lại không gây cho nàng bất kì thương tổn nào.

Một một tia khí tức màu xám từ trên ngọn tháp mờ mịt phiêu phù trên không trung, sau đó tia khí tức này hướng về nữ tử đang ngồi bay tới rồi vô thanh vô tức xông vào thân thể nàng, so với thời điểm mới tới thì toà tháp lúc này đã thấp hơn lúc trước một ít.

Gió lạnh như băng phong chậm rãi thổi qua, nữ tử đang ngồi hình như cảm thấy có chút lạnh, hay là cảm giác được điều gì đó nàng bỗng nhiên mở mắt nhìn về một nơi xa xa vô định, trong ánh mắt của nàng không có chút tình cảm nào, trong ánh mắt ấy nếu có thì chỉ là một khoảng u ám.

Một lát sau nàng từ từ nhắm mắt lại.
================
Người đi phòng trống, chàng đau đớn
Hút Âm Sát khí, mắt hững hờ.

Đọc truyện chữ Full