Gió núi ấm áp thổi qua khu rừng, trên từng nhánh cây ngọn cỏ, cỏ dại xanh mướt đung đưa phiêu phù trong gió. Tuy xung quanh là những phế tích đổ nát, lộ ra khí tức hoang vu, thê lương, nhưng khi có thể đứng ở đây nhìn lên bầu trời trong xanh thỉnh thoảng có vài gợn mây trắng bay qua. Nhớ lại mới đây còn ở dưới mê cung trong lòng đất, mỗi ngày đều không có mặt trời thật là làm cho người ta có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Giống như đi qua Quỷ Môn Quan một vòng, rồi lại từ hoàng tuyền địa phủ trở về một cách khó khăn.
Cái hố cạn đó nằm an tĩnh trong bụi cỏ, có lẽ tiếp theo một đoạn thời gian nữa cỏ dại sẽ mọc tràn lan che đậy đi mọi dấu vết, giống như chưa từng có ai đi đến nơi này.
Thẩm Thạch nhìn hố đất trầm mặc một hồi, một lát sau quay đầu lại nhìn Chung Thanh Lộ rồi cười ôn hòa, nói: “Chúng ta về thôi.”
Chung Thanh Lộ thở dài một tiếng gật đầu, mỉm cười nói: “Được, đi về."
Hai người vai kề vai cùng nhau rời đi, dẫm lên lên những đám cỏ dại đã mọc ở đây không biết bao nhiêu năm tháng, trước kia nơi đây có lẽ đã từng là cung điện tráng lệ nhưng đến hôm nay chỉ còn là phế tích, hai người cứ như vậy đi về phía trước.
Vào thời Thiên Yêu Vương Đình thì Thanh Long sơn mạch chính là thánh địa của Yêu Tộc, nó kéo dài dằng dặc, chiếm một diện tích vô cùng lớn, nhất thời Chung Thanh Lộ và Thẩm Thạch không thể xác định mình đang ở đâu. Nhìn xung quanh toàn là đồi núi, hiển nhiên phương hướng hoàn toàn trái ngược với lúc đầu mới đến.
Thiên Hồng Thành chính là thành lớn nhất trong các giới Hồng Mông, diện tích thành trì rất lớn, đến nỗi có thể ôm trong lòng nó cả dãy Thanh Long sơn mạch. Cho nên mặc dù Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ không thể tìm được đường trở về ngay lúc này nhưng trong lòng cũng không hoảng hốt bởi vì chỉ cần đi qua khỏi ngọn núi này tiến đến chân núi thì sẽ thấy được sự phồn hoa của Thiên Hồng Thành. Đến lúc đó kiếm người hỏi một chút, tự nhiên sẽ tìm được đường về Thanh Sơn khách sạn, nơi Lăng Tiêu Tông đang trọ.
Lúc này, Thẩm Thạch đang nghĩ tới nên kiếm một lí do khác là mình và Chung Thanh Lộ vì nhàm chán mà lên phế tích của đế cung Yêu Tộc trên Thanh Long sơn chơi, sau đó vô tình đi lạc. Tuy lý do này có chút gượng gạo nhưng chỉ cần nói ra thì không lâu sau mọi chuyện cũng sẽ qua đi. Dù sao, Lăng Tiêu Tông cũng là môn phái hùng mạnh, đối với đệ tử có đạo hạnh còn thấp, bình thường cũng không quản thúc quá nghiêm khắc. Nếu có đệ tử đi ra ngoài thám hiểm, du lịch... mấy ngày không trở về, một khoảng thời gian ngắn không có tin tức thì cũng là chuyện bình thường.
Trước mắt hai người nơi này xem ra chính là nơi sâu nhất trong Thanh Long sơn mạch, xung quanh lưu lại vài phế tích của cột đá nhưng không có nhiều kiến trúc, di tích khác so với nơi hai người vừa đi lên Thanh Long sơn, nơi đó có rất nhiều lầu các cung điện nối nhau liên tiếp, còn nơi này rất thanh tĩnh vắng vẻ, trải qua vài vạn năm nó lại càng hoang vu hơn.
Đi được một đoạn, nhìn lại nơi này giống như là hoa viên của Yêu Tộc đế cung năm đó, trên hai cột đá nhìn giống như là mái đình đã rách nát khó mà nhận ra, xa hơn một chút là có một cái rãnh sâu trên mặt đất, trên nó còn lại một nửa quả cầu đá.
Cái rãnh kia năm xưa có lẽ từng có một dòng nước tràn đầy chảy xuôi qua nó nhưng hôm nay dĩ nhiên nó đã khô cạn. Tất cả cả những điều hoàn mĩ tốt đẹp đều bị mưa gió cuốn trôi, ăn mòn hầu như không còn, chỉ để lại cho người ta sự phiền muộn, một tia tịch liêu. Thẩm Thạch khẽ nhíu mày, không nói gì mà Chung Thanh Lộ ở bên cạnh hắn nhìn qua cũng lộ ra vài phần cảm xúc, ánh mắt đảo qua đình viện đổ nát trước mặt, thần sắc có chút tiếc hận, quay đầu lại nói với Thẩm Thạch:
“Thạch Đầu, trước kia nơi đây nói không chừng là một khu vườn cực kì xinh đẹp a?”
Thẩm Thạch gật gật đầu nói: “Chắc là như vậy, dù gì thì đây cũng là Đế cung của Yêu Hoàng được xưng tụng là tinh hoa chi địa vài vạn năm của các giới, chỉ là một hoa viên thôi cũng đã hơn hẳn bình thường.”
Chung Thanh Lộ thoạt nhìn có chút thất thần, giống như là đang suy nghĩ cảnh tượng xa hoa của vạn năm trước, nhịn không được liền nói: “Chỉ là một vườn hoa mà đã xinh đẹp như vậy, còn đế cung của Yêu Tộc đồ sộ đến mức nào thật muốn trở lại vạn năm trước để nhìn một lần.”
Thẩm Thạch nhịn không được bật cười, nói: “Đồ ngốc, nếu có thể trở về vạn năm lúc trước, nhân tộc chúng ta đang bị nô bộc thê thảm bởi yêu tộc, bị giết chết thì cũn không nói, một nữ hài xinh đẹp như nàng không chừng sớm đã bị người ta đoạt…Ách.”
Thanh âm của Thẩm Thạch đột nhiên ngưng lại, hiển nhiên biết được lời vừa rồi của mình có chút không đúng, hơi có vẻ khinh bạc, lập tức có chút lúng túng, mà Chung Thanh Lộ nhìn cũng có vẻ ngạc nhiên, nhưng không có vẻ gì là giận dỗi, tuy đôi má hơi ửng đỏ một chút không rõ là đang giận hay là vui, vượt qua Thẩm Thạch rồi liếc hắn một cái, thấp giọng nói: “Nói vớ nói vẩn.”
Thẩm Thạch cười khan một tiếng, sờ sờ đầu, cảm thấy bầu không khí này có chút không thích hợp, vội vàng tiến về phía trước đồng thời mở miệng nói: “Ách, là ta nói sai, nàng đừng để ý. A…, ta đã xem qua nơi đây rồi, để xuống núi…”
Còn chưa dứt lời thì Chung Thanh Lộ ở đằng sau lưng hắn hét lên một tiếng kinh hãi như nhìn thấy điều gì đó rất kinh khủng.
Thẩm Thạch giật mình, thân thể lập tức di chuyển, Tiểu Hắc từ nãy giờ thỉnh thoảng chui rúc vào bụi cỏ giờ phút này cũng nhanh chóng nhảy ra ngoài, đứng bên cạnh Thẩm Thạch mà nhe răng trợn mắt, phát ra một hồi âm thanh trầm thấp mang theo ý tứ đe doạ.
Chung Thanh Lộ đi nhanh vài bước về bên cạnh Thẩm Thạch , còn hắn lúc này lông mày nhíu lại nhìn chằm chằm vào nơi sâu nhất mảnh phế tích hoa viên ngay tại chỗ khi hai người vừa mới đi qua, đó là hướng của nơi có một cây cầu ngắn.
Chỗ đó có một đám cỏ hoang mọc trên mảnh đất bằng phẳng, có vài cây đại thụ xanh ngắt cành lá đang rủ xuống nơi trước kia từng là dòng sông. Mà không khí ở đây thật quỷ dị, Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ đều hướng ánh mắt về đoạn kiều, nơi đó chậm rãi thò ra một con vật được che kín bởi lân giáp, nó có móng vuốt, giống như một con yêu thú có đầu thằn lằn trông rất dữ tợn, phun ra cái lưỡi dài như lưỡi rắn, ánh mắt hung ác, đi ra từ cái cầu đá ở sau lưng hai người.
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào quái vật ở đằng sau cái cầu đá kia, rất nhanh ánh mắt dừng lại ở dưới quai hàm của nó, nơi hiện ra vài đường vân màu xanh lá, đồng tử lập tức co rụt lại, thấp giọng nói:
“Lục Nha Tích Dịch.”
Chung Thanh Lộ ngơ ngác một chút, nói: "Cái gì?"
Thẩm Thạch nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi, lập tức trầm giọng nói: "Tứ giai Yêu thú, độc hành có độc, da dày rất khó làm thương tổn, sợ lửa nhất, sợ Hỏa hệ trong Ngũ Hành thuật pháp. . ."
Lời nói của Thẩm Thạch bỗng nhiên nhỏ xuống, như là ngơ ngác, ánh mắt loé lên, đột nhiên có chút quái dị, tại sao nơi phế tích hoang vu này lại có yêu thú, làm cho trong lòng hắn không khỏi có một tia quen thuộc.
Giống như không lâu trước đây bên dưới cung điện trong lòng đất mình cũng đã thấy qua các loại quái vật cường đại hơn.
Thẩm Thạch nheo mắt lại một chút, nhìn về phía yêu thú dữ tợn dù là khoảng cách thật xa nhưng có thể nhìn thất con yêu thú này rõ ràng,
“Oành” một tiếng, ngón giữa của hắn xuất hiện một viên hoả cầu, chậm rãi cháy lên trước người Thẩm Thạch, lửa cháy hừng hừng phản chiếu trong đôi mắt hắn.
===============
Đế cung Yêu Hoàng một hoa viên
Bụi mờ năm tháng thấy muộn phiền
Lục Nha Tích Dịch đâu xuất hiện
Hỏa hệ thuật pháp dụng đầu tiên.
===============
Tự do một thoáng thảnh thơi
Tình chàng ý thiếp vui chơi khắp vườn
Ngờ đâu gặp phải con lươn
Yêu thú cấp bốn đang vươn nanh dài
Thạch ta chẳng biết sợ ai
Ngũ hành hỏa hệ trổ tài hàng yêu!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiên
Quyển 3 - Chương 171: Hỏa diễm
Quyển 3 - Chương 171: Hỏa diễm