Lúc Hoàng Minh giơ cánh tay lên, ống tay áo của lão nhẹ nhàng tuột xuống. Thẩm Thạch lần nữa thấy bàn tay vô cùng quỷ dị, không có chút da lông, máu thịt nào, chỉ có các đốt xương trắng hếu. Nhìn qua, bàn tay này hoàn toàn giống hệt đám quỷ vật, vong linh. Nhưng khi nhìn lên phía trên, đầu của Hoàng Minh cũng giống như người bình thường, không có gì khác.
Hoàng y trên người lão rộng thùng thình, thẳng thớm, không biết là được làm bằng vật liệu gì. Lúc nãy thấy lão ngồi dưới đất hồi lâu mà Thẩm Thạch không hề phát hiện có nếp nhăn nào. Ngoại trừ những lúc ngẫu nhiên hắn mới thấy bàn tay của Hoàng Minh, còn các bộ phận khác trên người lão thì không hề lộ ra ngoài.
Cũng chính vì vậy mà hình ảnh bàn tay toàn xương trắng hếu và cái đầu còn nguyên vẹn càng thêm đối lập với nhau, cố gắng lắm Thẩm Thạch mới kìm nén không nghĩ đến rốt cuộc bên trong bộ quần áo kia, thân thể của Hoàng Minh có hình dạng gì. Mà chuyện quan trọng nhất, đó là, trong đầu hắn không ngừng nghĩ về câu nói hồi nãy của Cẩu Đầu Nhân, nó vô tình tiết lộ: “chỉ cần ăn nàng ta thì thân thể Đại vương có thể hồi phục…”
Nếu cơ thể Hoàng Minh không có vấn đề thì cần gì phải hồi phục?
Trông thấy ánh mắt âm u, khó hiểu của Hoàng Minh nhìn thân thể Chung Thanh Lộ, không tự chủ được, nội tâm Thẩm Thạch trầm xuống. Không gian bên trong Yêu Hoàng Điện rất rộng rãi nhưng bầu không khí lúc này hoàn toàn yên tĩnh, thân thể Chung Thanh Lộ bay lơ lửng trước người Hoàng Minh, nhất thời Thẩm Thạch không dám làm loạn, chỉ có thể chăm chú theo dõi từng cử chỉ của Hoàng Minh.
Chỉ là nhìn qua, hình như Hoàng Minh không có ý lập tức làm ra hành động gì tổn thương đến Chung Thanh Lộ. Lão chỉ cẩn thận xem xét thân thể của nàng. Một lát sau, mặt lão từ từ hiện ra một tia nghi hoặc.
“Kỳ quái…”
Lão tự nhủ, nói nhỏ một câu. Tim Thẩm Thạch đập mạnh lên, tuy không biết rốt cuộc trên người Chung Thanh Lộ có chứa thứ gì mà lão quái vật rất có thể là đã sống trên vạn năm này lại kinh ngạc. Nhưng sau đó, hình như mọi chuyện có chút bớt căng thẳng. Hắn vội vàng tiến lên một bước, cảm thấy cả người thêm vài phần khẩn trương nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, nói: “Tiền bối, thật sự trên người nàng không có thứ gì gọi là Già La Diệp, có lẽ là ngài lầm…”
Lời còn chưa dứt, Hoàng Minh đã lắc đầu, ánh mắt vẫn rơi vào trên người Chung Thanh Lộ, chậm rãi nói: "Không, ta có thể ngửi được mùi của Già La Diệp ngay chỗ này. Nhưng mà…" Lông mày lão nhíu lại, tập trung suy nghĩ hồi lâu nhưng hình như vẫn chưa nghĩ ra, nói tiếp: “Có điều tựa hồ Già La Diệp không ở trong cơ thể cô gái này. Hơn nữa, nếu nàng thật sự nuốt Già La Diệp thì với đạo hạnh từng này, tuyệt đối nàng không có khả năng sống đến bây giờ. Nhưng kỳ lạ là nếu nàng mang theo bên người thì không có chuyện ta không thể nhìn thấy. Rõ ràng mùi ở chỗ này, tại sao… tại sao ta tìm không ra nhỉ?”
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, sau đó nhìn kỹ Hoàng Minh, thấy thần sắc lão nghiêm túc, không có vẻ gì là nói dối. Hơn nữa lúc trước, nhãn lực của lão cực kỳ đáng sợ, chỉ cần liếc mắt là lập tức nhận ra hắn luyện Âm Dương Chú và có Linh khiếu(*). Thẩm Thạch không chút nghi ngờ về việc lão có thể nhìn ra đồ vật trên thân thể người khác. Nếu quả thật Già La Diệp có trên người Chung Thanh Lộ thì hắn không thể nào tìm ra được.
(*) Linh khiếu: huyệt nằm giữa trán.
Nhưng kỳ quái là hình như Hoàng Minh không tìm thấy thứ gọi là Già La Diệp mặc dù lão khẳng định nó trên người Chung Thanh Lộ.
※※※
Thấy Hoàng Hoàng Minh có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào người Chung Thanh Lộ, ra dáng nhíu mày trầm tư. Ý nghĩ trong lòng Thẩm Thạch nhanh chóng xoay chuyển. Tuy xem ra tạm thời Hoàng Minh không có hành động gì bất lợi cho Chung Thanh Lộ nhưng Thẩm Thạch cũng không thể yên tâm. Dù nói thế nào thì rất có thể Già La Diệp vẫn giấu trong người nàng, chỉ là không biết Chung Thanh Lộ dùng phương pháp thần bí nào để che giấu, thậm chí ngay cả Hoàng Minh cũng tìm không ra.
Dù vậy, Thẩm Thạch không cảm thấy nhẹ nhõm đi chút nào. Nếu xảy ra tình huống xấu nhất, chỉ sợ lão Hoàng Minh này không thèm quan tâm bất cứ điều gì, theo như lời Cẩu Đầu Nhân nói, lão sẽ ăn sống Chung Thanh Lộ, làm vậy thì hơn phân nửa Già La Diệp sẽ nằm trong bụng lão.
Đã nhiều năm rồi, từ lần đầu tiên hắn nghe tới cái tên Hoàng Minh - một trong bảy đại nghịch tặc của nhân tộc - đến giờ, cái tên tưởng như hết sức bình thường kia lại khiến hắn rất tò mò. Mặt khác, thời gian gần đây, Thẩm Thạch cũng muốn biết người năm đó đứng ngang hàng với Lục Thánh nhưng cuối cùng tên tuổi lại biến mất một cách quỷ dị trong lịch sử Nhân tộc kia là nhân vật thế nào?
Mãi cho tới hôm nay, hắn mới tận mắt thấy Hoàng Minh còn sống sờ sờ trước mặt.
Thẩm Thạch suy đoán rất nhiều nhưng thật sự chưa bao giờ nghĩ tới sau hàng vạn năm, Hoàng Minh lại còn sống, dù là có sống ẩn thân nơi tăm tối của Địa cung Yêu tộc. Chỉ là hiện giờ những chuyện này chỉ lóe lên rồi tắt, việc cấp bách lúc này là tìm biện pháp cứu Chung Thanh Lộ.
Trong lúc đầu óc đang nghĩ trăm phương ngàn kế thì đột nhiên Thẩm Thạch nhớ ra điều gì liên quan đến Hoàng Minh. Tuy thoạt nhìn có chút khó tin nhưng nó khiến nội tâm Thẩm Thạch chấn động, ngẩng phắt đầu nhìn lão.
"Ách. . . Tiền bối, tôi, tôi có khả năng giúp được ngài."
Hoàng Minh nghe câu nói khô khốc của Thẩm Thạch, giương mắt nhìn hắn, hỏi: "Cái gì?”
Thẩm Thạch hít sâu một hơi, nói: "Tiền bối, thứ tiền bối muốn chẳng qua là Già La Diệp, tôi sẽ tìm thử giúp ngài một chút.Nếu có thể tìm được, làm phiền tiền bối có thể thả tôi và vị cô nương này được không?"
Mắt Hoàng Minh chớp một cái, sau một lát, lão chậm rãi đứng thẳng người. Cùng lúc đó, thân thể Chung Thanh Lộ từ tự hạ xuống, nhẹ nhàng đặt lên mặt đất vang lên một tiếng trầm thấp.
"Ngươi có thể tìm ra?" Hoàng Minh có vẻ hứng thú với Thẩm Thạch, nhìn hắn hỏi.
Thẩm Thạch im lặng một lát, thấp giọng nói: "Tôi nghĩ tới một chuyện, có lẽ sẽ giúp được. Đối với tôi và vị cô nương này, Già La Diệp không hề có tác dụng, có lẽ nàng chỉ lấy nó trong lúc vô tình thôi. So với tính mạng của nàng, những thứ này đều là vật ngoài thân."
Hoàng Minh gật đầu, nói: "Được, ta có thể đáp ứng ngươi."
Thẩm Thạch không nhiều lời bước nhanh tới. Hoàng Minh không ngăn cản, cũng không hạ lời cảnh cáo, đe dọa nào. Thậm chí lão còn lui về phía sau hai bước, nhường ra chỗ này cho hắn, ánh mắt lóe lên nhìn kỹ Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch mơ hồ có thể cảm giác được ánh mắt Hoàng Minh đang nhìn mình. Áp lực vô hình càng lúc càng nặng nhưng hắn vẫn cố gắng ổn định lại tinh thần, bước tới trước người Chung Thanh Lộ ngồi xổm xuống. Sau một khắc, hắn vươn tay phải tìm kiếm nơi hông Chung Thanh Lộ.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn thật sự tự mình dùng tay chạm vào thân thể Chung Thanh Lộ. Tuy cách một lớp áo nhưng các đầu ngón tay của hắn vẫn cảm nhận được sự mềm mại của da thịt thiếu nữ, bất chợt trong lòng Thẩm Thạch có chút khác thường. Đương nhiên lúc này không phải là thời điểm suy nghĩ lung tung, đặc biệt bên cạnh còn có một lão quái vật đang chăm chú nhìn mình.
Một lát sau, từ chỗ hông của Chung Thanh Lộ, Thẩm Thạch lấy ra một vật, sau đó đứng lên đưa cho Hoàng Minh.
Lông mày Hoàng Minh nhíu lại, đưa tay cầm lấy, ánh mắt lần nữa lóe lên một tia nghi hoặc nhưng Thẩm Thạch đã thở nhẹ ra một hơi, nói: “Tiền bối, ngài xem kỹ một chút, Già La Diệp có nằm trong này không?"
Đó là một túi Như Ý màu sắc xinh đẹp, đúng là loại mà đại đa số nữ tu ưa thích mang theo. Lúc nãy chợt Thẩm Thạch nhớ đến một chuyện, nếu hắn nhớ không lầm thì thời Hoàng Minh và Lục Thánh Nhân tộc nổi dậy thì khi đó Nhân tộc mới quật khởi, luyện khí chi đạo(*) chưa được mạnh lắm.
(*) Luyện khí chi đạo: phương pháp luyện khí.
Nói cách khác, một vạn năm trước, những năm cuối của Thiên Yêu Vương Đình, rất có thể chưa có vật nào tương tự như túi Như Ý này!
==============
Thanh Lộ lơ lửng dưới tay
Rõ mùi linh diệp tìm hoài thấy lâu
Thẩm Thạch chợt nhớ trong đầu
Túi Như Ý Đại người xưa đâu dùng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiên
Quyển 3 - Chương 140: Sinh tử luân hồi (5)
Quyển 3 - Chương 140: Sinh tử luân hồi (5)