Một tiếng động như vậy vừa truyền tới, thân thể Thẩm Thạch nhất thời cứng đờ, quay đầu nhìn lại với vẻ kinh ngạc. Chỉ thấy bộ y phục màu vàng kia khẽ động đậy sột soạt, một khúc xương tay vốn đang lộ ra ngoài lại rút về trong tay áo bào, cũng không còn thấy thứ màu sắc trắng hếu âm trầm kia nữa.
Cánh tay kia tuy đã thu về nhưng cỗ khí tức khủng khiếp đó không vì thế mà suy yếu đi, một âm thanh khàn khàn trầm thấp vang lên, từng chữ phát ra như là phải cố hết sức kèm theo đó là sự mệt mỏi. Nhưng Thẩm Thạch cũng không có nửa điểm dám xem nhẹ thân ảnh kia. Trong lòng hắn mơ hồ có một cảm giác, “Quỷ Vật” trước mắt này là cường đại nhất mà hắn đã gặp từ trước tới giờ, thậm chí, sức mạnh Hoàng y nhân này còn không đứng dưới Vu Quỷ ở Trấn Hồn Uyên tại Cao Lăng Sơn.
Hoàng Y run run, bóng lưng vốn dựa vào tài đá màu vàng kia lúc này chậm rãi đứng dậy, càng làm lộ ra hình dáng của hắn nhiều hơn nữa. Thẩm Thạch cố nén cảm giác hồi hộp, nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia.
Một bộ hoàng y bao phủ từ đầu đến chân, kể cả cổ của người đó, giống như là hắn chui trong bộ quần áo vậy. Trong tưởng tượng của Thẩm Thạch, khi hắn chứng kiến một bàn tay xương trắng thò ra Thẩm Thạch cảm giác mình sẽ lại thấy một khô lâu có thực lực cường đại. Nhưng vượt qua ý liệu của hắn là, lúc cái bóng kia đứng dậy trên bộ hoàng y đó không phải khô lâu mà là một đầu người.
Điều này làm cho Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, đưa mắt nhìn qua bóng lưng thần bí đó, đầu của hắn rất có sinh khí, tóc tai hơi lộn xộn, không phải trắng phau hoàn toàn mà là tóc đen tóc bạc xen lẫn. Sau một lúc thân ảnh hoàng y bỗng nhiên động đậy, từ trong bộ quần áo phát ra âm thanh ken két quỷ dị, thân ảnh đó chậm rãi xoay người lại.
Thẩm Thạch thấy được mặt của hắn.
Một khuôn mặt hết sức bình thường, không hề có một chút tử khí nào, ngoài trừ trên khuôn mặt không còn sáng bóng, mịn màng, căng tràn của tuổi trẻ cộng thêm một ít tóc bạc càng làm hắn lộ ra vẻ già nua, giống như sắp bước vào tuổi trung niên, hoang y nhân này giống như không có liên hệ gì với bàn tay bạch cốt lúc trước.
Ngoại trừ ấn tượng về vẻ bè ngoài, thì người nam nhân này thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, từ đầu,làn da, ngũ quan thậm chí cả đôi mắt cùng với cử chỉ lộ đều ra sự mệt mỏi không thể giấu giếm, giống như là đã rất lâu rồi không có ngủ. Trong ánh mắt đó không có vẻ tinh anh, chỉ đơn giản là đưa mắt nhìn về phía Thẩm Thạch.
Mặc dù đôi mắt của hoàng y nhân quỷ dị này nhìn có vẻ vô thần mệt mỏi, ánh mắt cũng bình thản hờ hững, nhưng không hiểu sao khi Thẩm Thạch bị ánh mắt đó đảo qua liền cảm thấy một luồng hàn ý lạnh lẽo, giống như trong chớp mắt Thẩm Thạch liền biến thành trong suốt dễ dàng bị người đó nhìn thấu.
Thẩm Thạch vô thức lui về sau một bước, hít sâu một hơi trầm giọng nói: “ Ngươi là ai? Bảo ta làm cái gì?”
Hoàng y nhân đảo mắt qua người Thẩm Thạch, nguyên bản sắc mặt không chút biểu tình nhưng đến khi nhìn tới hông của Thẩm Thạch thì ánh mắt của hắn dừng lại đó, thần sắc lộ ra vẻ kinh ngạc. Ngay khi nghe Thẩm Thạch hỏi, ánh mắt hắn chớp lên, vừa muốn mở miệng nói cái gì đó thì bất ngờ bên ngoài Yêu Hoàng Điện vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, ầm ầm nổ vang như muốn nghiền nát hết thảy mọi thứ.
Thanh âm của cuộc đại chiến bên ngoài rất dữ dội, rất có thể phá huỷ luôn cung điện duới mặt đất này, Thẩm Thạch liền biến sắc nhưng hoàng y nam tử đứng trong cỗ quan tài màu vàng vẫn bình tĩnh đưa mắt liếc về hướng đó một cái, ngay sau đó lập tức thu hồi ánh mắt, một lần nữa xem xét kĩ lưỡng trên người Thẩm Thạch.
Hắn không nói một lời mà cứ nhìn chằm chằm Thẩm Thạch, trong đầu Thẩm Thạch lúc này sinh ra một chút sợ hãi, cố lấy dũng khí để nói gì đó, bỗng nhiên liếc mắt xuống chân thì thấy tên Tiểu Hắc vốn rất kiêu ngạo mà giờ phút này lại có bộ dáng sợ hãi rụt rè như một con mèo nhỏ trốn đằng sau lưng Thẩm Thạch.
Khoé miệng Thẩm Thạch giật giật, nhịn không được trừng mắt nhìn con heo vô dụng này, nghĩ thầm lúc đầu là gia hoả này cố sống cố chết chạy vào, kết quả là lúc này gặp phải đại quái vật thì cũng sợ chết như ai.
Hoàng y nam tử liếc qua Tiểu Hắc một cái nhưng cũng không để nó ở trong lòng, so sánh với Thẩm Thạch thì thật là khác, hắn tựa hồ rất có hứng thú với Thẩm Thạch, hắn nhìn đi nhìn lại rồi cuối cùng dừng lại trên khiếu huyệt mi tâm trên mặt Thẩm Thạch.
Một lát sau, âm thanh khàn đục mệt mỏi một lần nữa vang lên bên tai Thẩm Thạch, hắn chậm rãi nói: “ Ngươi tu luyện Âm Dương Chú sao?”.
Thẩm Thạch chấn động, ngẩng đầu lên vẻ mặt hoảng sợ, kinh hãi biến sắc, không kìm được mà lui về sau hai bước. Nhiều năm trở lại đây, hoàng y nhân là người đầu tiên có thể trực tiếp nhìn ra công pháp bí mật mà Thẩm Thạch tu luyện, phải biết rằng Âm Dương chú chính là bí mật lớn nhất, là tất cả căn nguyên lực lượng. Cho dù là người thân cận nhất, Thẩm Thạch cũng chưa từng đề cập đến việc này
Nhưng ngay lúc này, khi đang đối diện vói hoàng y nam tử, Thẩm Thạch đã bị hắn khám phá ra bí mật lớn nhất, thử hỏi làm sao mà Thẩm Thạch không kĩnh hãi cho được.
Thấy bộ dáng hoảng sợ của Thẩm Thạch, hoàng y nhân khoé miệng khẽ nghiêng một chút, tựa hồ nhớ đến điều gì đó hắn khẽ cười, nhưng do da thịt hắn giống như đã cứng ngắc từ lâu, nên nụ cười cũng vì vậy mà trở nên khô héo, gương mặt giật giật, nói:
“Không có gì phải kinh ngạc cả, ngươi tu thành “ Linh Khiếu”. Từ trước tới nay cũng chỉ có Âm Dương chú mới có dấu hiệu này, vừa nhìn là biết ngay thôi.
Thẩm Thạch không nhịn được khoé mắt giật giật, im lặng, trong lòng hắn đã vô cùng khiếp sợ, dĩ nhiên không còn từ ngữ nào có thể hình dung, đồng thời trong đầu hắn liền có suy nghĩ, nguời kia tuỳ tiện liếc nhìn một cái có thể nhìn thấu huyết nhục, phát hiện ra điều thần bí ở khiếu huyệt mi tâm, phải đạt đến trình độ nào mới có thể a?
Thực lực của Hoàng y nhân này thật sự sâu không lường được.
Đúng lúc này, hoàng y nhân bỗng nhiên nhíu mày, như nhớ ra điều gì đó, nói: “ Không đúng, ngươi rõ ràng là nhân tộc, theo lẽ thường không thể có được công pháp này. Chẳng lẽ là…”. Gương mặt tiều tuỵ của hắn biến sắc, một luồng khí thế mãnh liệt xuất hiện quanh người hắn, như là một ngọn lửa vô hình trong nháy mắt làm cho người ta có cảm giác chột dạ.
Hoàng y nhân nhìn chằm chằm vào Thẩm Thạch, hai mắt dột nhiên trở nên sắc bén, trầm giọng nói: Công pháp này làm sao mà ngươi có, chẳng lẽ đại ca ta năm đó đã không giữ lời đem bộ công pháp này truyền xuống sao? “.
Thẩm Thạch bị ánh mắt đó nhìn tới, hô hấp lập tức khó khăn, nghe xong câu hỏi Thẩm Thạch lại càng ngây người ra một lúc. Âm Dương chú từ lúc hắn biết là có ấn kí của Yêu Tộc, đây là lí do vì sao hắn không dám nói cho người khác biết, dù sao việc này mà tiết lộ ra hắn cũng không biết giải thích sao cho rõ ràng được. Nhưng giờ phút này Thẩm Thạch nghe hoàng y nhân nói như vậy làm cho Thẩm Thạch có phần kinh ngạc, chút ít hiểu được ý tứ của hoàng y nhân chính là hắn và Âm Dương chú chắc chắn có quan hệ. Nhưng trong nhất thời Thẩm Thạch cũng không biết trả lời vấn đề này như thế nào, Thẩm Thạch ngơ ngác một chút rồi vô thức hỏi lại một câu, nói:
"Đại ca? Đại ca ngươi là ai vậy?"
"Nguyên Vấn Thiên." Hoàng y nhân lạnh lùng nói.
===============
Âm Dương Chú đấy bí mật riêng
Hoàng y nhân nhìn thoáng rõ liền
Từ ngạc nhiên chuyển sang lửa giận
Phải Vấn Thiên bí pháp đem truyền?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiên
Quyển 3 - Chương 134: Yêu hoàng điện (5)
Quyển 3 - Chương 134: Yêu hoàng điện (5)