Tự nhiên vang lên một tiếng khóc vô cùng bi thảm, khác hắn tiếng khóc réo rắt thảm thiết bình thường, giống như là một nữ tử bị cự tuyệt, nội tâm đau đớn, cô độc bất lực không có gì để bấu víu vì vậy mà khóc sụt sùi, làm cho người khác sinh ra sự đồng cảm với nàng, không kềm lòng được muốn tìm đến bên nàng mà an ủi.
Nhưng Thẩm Thạch và Tiểu Hắc hiển nhiên sẽ không làm như vậy. Hai người bọn họ nghe tiếng khóc thì lùi về phía sau, thân thể cứng đờ. Thẩm Thạch phản ứng đầu tiên là cúi xuống nhìn Tiểu Hắc. Hành động của Tiểu Hắc rất thực tế “Vèo” một cái chạy trốn ra ngoài, cũng không quay đầu lại mà chạy trối chết.
Thẩm Thạch biến sắc, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến Tiểu Hắc vô cùng khẩn trương như vậy. Những năm gần đây một người một heo kề vai chiến đấu, cùng nhau vào sinh ra tử, tuy rằng nhiều lúc cùng nhau vui đùa ầm ĩ nhưng hắn tin tưởng tuyệt đối vào trực giác của Tiểu Hắc.
Hơn nữa nếu như lúc toàn thịnh, khí lực tràn trề còn dễ nói, nhưng lúc này hắn vừa mới phóng ra hai lần pháp thuật Thiên Lôi Kích, linh lực trong khiếu huyết ở mi tâm đã tổn hao hơn phân nửa, đối mặt với kẻ địch này không có gì có thể nắm chắc phần thắng được.
Cho nên khi nhìn thấy Tiểu Hắc chạy trốn, Thẩm Thạch không chút do dự lập tức chạy theo, không dám nhìn lại phía sau dù chỉ một lần.
Tổ hợp người-heo trong nháy mắt đã chạy đi thật xa, sau lưng tiếng khóc quỷ dị của nữ tử kia dần dần nhỏ lại, tựa hồ tiếng khóc đó mười phần thần bí nhưng tốc độ đuổi theo cũng không tính là nhanh.
Thẩm Thạch và Tiểu Hắc thoáng cái đã chạy qua mười hai cái ngã ba, trước mắt bọn hắn lại xuất hiện những thông đạo dài thật dài ở khắp nơi, không nói tới phương hướng thì những những thông đạo này giống nhau như đúc. Hiển nhiên lúc này Thẩm Thạch và Tiểu Hắc đã tiến nhập vào nội cung của Yêu Tộc
Thật đúng là đáng ăn mừng mà, trong truyền thuyết ở cung điện bên dưới mê cung của Yêu Tộc hết sức lợi hại, nó có thể giết người vô hình, dù là Nguyên Đan Cảnh chân nhân cũng khó lòng mà xông qua được cơ quan cấm chế. Nhưng cho tới tận bây giờ Thẩm Thạch cũng chưa từng gặp qua yêu thú cùng quỷ vật cường hãn, hung bạo. Từ đâu tới giờ hắn chỉ đụng phải một con Thực Thi Quỷ mà thôi.
Đương nhiên con Thực Thi Quỷ kia rất cường đại, nhớ lại một hồi chiến đấu vừa rồi mà hắn còn cảm thấy sợ hãi, quỷ vật trong cung điện này so với đám quỷ vật bên ngoài chỉ sợ cường đại hơn rất nhiều. Nếu không phải vừa rồi hắn bí mật thi pháp linh lực ẩn chứa trong khiếu huyệt mi tâm cùng với Thiên Lôi Kịch có công năng khắc chế quỷ vật thì chưa chắc hắn có thể rời đi như vậy.
Cho đến khi không còn nghe tiếng khóc quỷ dị kia nữa, Thẩm Thạch và Tiểu Hắc mới chậm rãi dừng bước, ổn định lại thân thể. Thẩm Thạch đưa mắt nhìn xung quanh địa cung yêu tộc, chỉ thấy Tiểu Hắc vẫn đang đứng ở một đầu đài lớn bên thông đạo ở giữa xung quanh có thể thấy được nhiều lối rẽ, tất cả đều có chung hình dáng.
Đến lúc này Thẩm Thạch cơ bản không biết rõ được phương hướng nữa, Thẩm Thạch cau mày lại rồi khẽ thở dài, hắn thầm nghĩ mình đã đi dọc theo suốt thông đạo này mà tại sao không gặp bất kì cơ quan cấm chế nào .
Nhưng một chút không cẩn thận, chỉ sợ thật sự cũng tìm không được đường ra ngoài, có thể cả đời bị nhốt chết tại đây, tại cung điện của mê cung sâu trong lòng đất.
Phải đi về hướng nào tiếp theo Thẩm Thạch cũng không có biện pháp, trước mắt việc thoát thân còn khó nói gì đến việc tìm kiếm Chung Thanh Lộ đây. Suy tư một lát, Thẩm Thạch ngồi xuống đối diện với Tiểu Hắc nói:
"Có thể tìm được đường sao?"
Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn Thẩm Thạch , trong miệng thấp giọng hừ một tiếng, tựa hồ có chút nghi hoặc.
Thẩm Thạch suy nghĩ một chút, nói: "Chung Thanh Lộ?"Tiểu Hắc lắc đầu.
Thẩm Thạch có chút thất vọng, nhưng cũng là nằm trong dự liệu, yên lặng một chút rồi gật đầu nói: "Có thể tìm được đường đi ra ngoài không?"
Tiểu Hắc lần này trầm mặc một hồi, sau đó lại là lắc đầu.Thẩm Thạch lông mày lập tức nhíu lại, nếu như ngay cả Tiểu Hắc ở trong cung điện dưới mặt đất của Yêu Tộc mà cũng lạc đường thì đúng là một chuyện thập phần nguy cấp. Trong lúc hắn tập trung tư tưởng suy nghĩ đến cùng nên làm cái gì, bỗng nhiên lại nghe Tiểu Hắc đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, trong âm thanh mang thêm vài phần cảnh giác đề phòng.
Nội tâm Thẩm Thạch chấn động mãnh liệt, ngẩng đầu lên, chỉ thấy lông cổ Tiểu Hắc chậm rãi dựng thẳng đứng, hai mắt trợn lên, trừng mắt nhìn về phía trước. Ở thông đạo bên kia, bỗng nhiên có một bóng đen đi ra, rõ ràng là một Khô Lâu to lớn, trên người còn sót lại vài miếng áo giáp rách nát, xương trắng lộ ra, trong hốc mắt quỷ hỏa lóe lên, hung tợn nhìn chằm chằm về phía này.
Lại là một cái Quỷ vật!
Thẩm Thạch sắc mặt trầm xuống, nhưng Thẩm Thạch cũng không bối rối, chẳng qua là hắn hít sâu một hơi rồi chậm rãi đứng lên, qua nhiều năm như vậy, trải qua nhiều lần như vậy ma luyện qua bao nguy nan, tuy là tình thế trước mắt không tốt, nhưng dù sao còn chưa tới mức sơn cùng thủy tận, tuyệt cảnh chi lộ, nên ý chí chiến đấu của Thẩm Thạch không suy yếu chút nào.
Lúc trước mới giết chết Thực Thi Quỷ mất khá nhiều linh lực, trên đường chạy trốn hắn cũng đã khôi phục được phần nào, giờ phút này hắn lại nghĩ xem như thế nào để giết được khô lâu nhìn qua không có vẻ gì là mạnh lắm.
Nhưng vào thời khắc này, khóe mắt Thẩm Thạch liếc qua bên Tiểu Hắc, thật ngoài ý muốn hắn phát hiện Tiểu Hắc Trư toàn thân căng thẳng, nhìn không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào phía trước, giống như lâm đại địch.
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, không khỏi nhiều đi nhìn lại Khô Lâu ở trước mặt, thầm nghĩ không lẽ Tiểu Hắc đã cảm giác được điều gì,có thể Khô Lâu này là một quỷ vật cường đại, thậm chí so với Thực Thi Quỷ kia chỉ có hơn chứ không kém.
Chẳng qua là hắn cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới Khô Lâu này, bất kể là từ quỷ hỏa hay là hài cốt trên người kể cả những mảnh giáp tàn tạ kia, thì chỉ thấy Khô Lâu này chỉ có bộ dáng hung ác, nhưng trên thực tế vẫn là một Quỷ vật bình thường mà thôi, thật sự không nhìn ra nó có cái gì kỳ dị?
Chẳng lẽ nó đã đoạt được vật gì giúp nó trở nên cường đại hơn hay sao?
Trong đầu hắn muôn vàn ý nghĩ xoay chuyển làm sao để đối phó quái vật này, bỗng nhiên ánh mắt Thẩm Thạch tập trung vào một chỗ, cũng chính lúc này hắn đã hiểu tại sao Tiểu Hắc lại đề phòng cao độ như vậy.
Phía sau lưng Khô lâu phía trong thông đạo lại có thêm bóng đen xuất hiện, không phải chỉ là một cái, hắn kinh ngạc ở phía đó có hơn hai mươi đầu quỷ vật lớn nhỏ, hầu như tất cả các lối ra đều xuất hiện, tất cả bọn chúng tràn ngập âm khí
Một khắc này, không biết có bao nhiêu Quỷ vật từ trong thông đạo đó đang chậm rãi đi ra.
Doạ người tuyệt đối là doạ người, một mảng đông nghịt, vô số thanh sắc hoặc hồng sắc quỷ hoả sáng lên trong từng hốc mắt của đám quỷ vật, vô cùng hung tợn, tham lam nhìn về phía có linh huyết.
Thẩm Thạch cảm thấy trong lòng đột nhiên trầm xuống, nhưng mà hắn đương nhiên không phải loại người bó tay chịu chết, sau một khắc liền quát khẽ một tiếng, nói: "Tiểu Hắc, chúng ta chạy. . ."
Còn chưa dứt lời, tiếng của hắn bỗng nhiên đứt quãng, mà Tiểu Hắc chấn động, giống như cảm giác được cái gì. Bởi vì lúc đó, phía sau bọn họ bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng khóc bi ai thê lương quen thuộc, thanh âm từ từ lớn dần, chậm rãi hướng bọn hắn tiến lại gần.
===============
Tiếng khóc như réo rắt
Hắc Trư bỏ chạy ngay
Tiếc rằng vận chẳng may
Bầy khô lâu trước mắt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiên
Quyển 3 - Chương 119: U hồn (5)
Quyển 3 - Chương 119: U hồn (5)