Tiếng gió thét gào, Cự Xà sau lưng, Sinh tử nhất tuyến, chẳng qua giữa tình cảnh nguy cấp này, Thẩm Thạch vẫn không khỏi run rẩy, cúi đầu nhìn nữ tử kia, chỉ thấy nàng sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo, tựa như không phải ở trong tình thế cấp bách, tựa như những lời vừa qua chỉ là những câu hết sức bình thường.
“Grào…”
Một tiếng gầm rung trời, đầu rắn dữ tợn lại táp xuống, thân rắn khổng lồ tiến lại gần với khí thế khai thiên phá địa, không thể địch nổi khiến cho người ta có cảm giác tuyệt vọng. Khuynh Tuyết Kiếm bạch quang có phần ảm đạm nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, hai người Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc lúc cao lúc thấp, bay tán loạn, xuyên qua miệng lớn răng nhọn thậm chí là những khe hở của thân thể khổng lồ kia, miễn cưỡng kéo dài chút hơi tàn.
Chỉ là tiếng thở dốc của Thẩm Thạch càng lúc càng trầm trọng.
Còn Chung Thanh Trúc ở trong lồng ngực hắn, không nói gì thêm, yên lặng nhìn hắn, đồng tử của nàng phản chiếu gương mặt của hắn, tựa như chưa từng gần gũi như thế, tựa như chưa bao giờ được ngắm nhìn hắn thỏa thích như vậy, tựa như đã đem tương lai và tính mạng của mình gửi gắm cho hắn.
Nếu cả đời này cứ như vậy, liệu có thể coi là một loại an bình không?
Trán Thẩm Thạch rơi xuống một giọt mồ hôi, có lẽ vì mệt mỏi cũng có lẽ là vì khẩn trương.
Chỉ một khoảng thời gian ngắn mà tựa như dài đến vô tận.
Giọt mồ hôi chảy từ đuôi lông mày hắn xuống, ánh mắt của hắn cũng trở nên kiên định, nhìn Chung Thanh Trúc một cái, hít một hơi thật sâu. Thân thể Chung Thanh Trúc vẫn thẳng tắp, tuy thần sắc bình tĩnh nhưng ánh mắt không giấu nổi một chút kích động, một lát sau, Thẩm Thạch khẽ gật đầu với nàng, giữa lúc “bay” trối chết hai tay hắn bỗng nắm chặt lại.
Ôm nàng vào ngực, thật chặt, Khuynh Tuyết Kiếm phát ra một tiếng rít sắc nhọn, bạch quang đại thịnh, phóng thẳng lên trời, sau đó quay ngược về phía sau.
“Liều mạng!”
Tay hắn ôm chặt lấy nàng, miếng hắn gào lớn.
Thân thể Chung Thanh Trúc có chút run rẩy, không biết là vì khẩn trương hay là vì tâm ý của hắn, gương mặt xinh đẹp của nàng khẽ đỏ ửng, ánh mắt càng thêm kiên định. Trước mặt là một bóng đen to lớn, đầu rắn dữ tợn ghê tởm cuồng bạo hiển lộ trước mặt bọn họ hệt như vực sâu địa ngục, còn hai người giống như đang tuyệt vọng rơi vào hố sâu đó.
Thế nhưng khóe miệng nàng lộ ra vẻ tươi cười, dường như trong thân thể chất đầy dũng khí và sức lực, mái tóc nàng tung bay trong gió, cánh tay nàng ôm chặt hông hắn.
Ôm lấy hắn thật chặt
Dù cho phía trước có là gì?
Dù là vực sâu thì chỉ cần cùng nhau nhảy xuống là được? Có cái gì đáng sợ đâu?
Trong hắc ám cuồn cuộn, trong tuyệt vọng bao quanh, chẳng phải giống với thời niên thiếu lắm sao?
Nàng ngẩng đầu lên, ôm chặt lấy hắn cười lớn nói:
“Được”
※※※
Cuồng phong đập vào mặt mang theo hơi thở tanh hôi từ đầu rắn khổng lồ truyền tới, hai con mồi nho nhỏ kia đột nhiên quay lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cát An Phúc, khiến cho đòn tấn công hung hãn của gã rơi vào khoảng không, đồng thời cũng khiến Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc tới sát thân rắn hơn.
“Grào”
Gầm lên một tiếng dữ tợn, thân rắn uy thế không gì sánh được kia liền quay ngược lại, Cát An Phúc trên đầu rắn khuôn mặt vặn vẹo, sau khi nhìn thấy hai người ôm nhau trốn chạy trong bạch quang, gã lại càng trở nên điên cuồng hơn.
“Chết đi…” Gã ngửa mặt lên trời gào thét, hai tay điên cuồng vũ động, thân rắn hợp với động tác của hắn cũng ầm ầm lao tới, khí thế như bài sơn đảo hải, quyết tâm nghiền nát Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc.
“Hai tên cẩu nam nữ, vô sỉ! Gian phu dâm phụ, ta sẽ phanh thây xẻ thịt các ngươi ra…”
Toàn thân Thẩm Thạch căng cứng, toàn tâm toàn ý thao túng Khuynh Tuyết Kiếm, trốn tránh công kích của Cự Xà, cũng từng chút từng chút tiến tới gần Cát An Phúc, nhưng áp lực đè lên hắn rất lớn, sắc mặt của hắn nhanh chóng trở nên tái nhợt, trán chảy đầy mồ hôi.
Chung Thanh Trúc gần hắn trong gang tấc, cơ hồ là dính cùng một chỗ đương nhiên thấy được Thẩm Thạch đang cố hết sức, trong mắt cũng xuất hiện một chút lo lắng, đúng lúc này nàng nghe thấy tiếng gào rú chửi bới của Cát An Phúc.
Sắc mặt nàng có chút trầm xuống, trầm ngâm một lát rồi phát ra tiếng cười lạnh, cao giọng nói với Cát An Phúc: “Ngươi thì tốt đẹp lắm sao, dựa vào cái gì mà chửi chúng ta là cẩu nam nữ vô sỉ?”
Cát An Phúc gầm lên một tiếng, vừa muốn mở miệng thì lại bị Chung Thanh Trúc nói trước:
“Còn gian phu dâm phụ, ngươi bị mù hả? Hắn chưa vợ ta chưa chồng, không khiến ngươi phải xía mồm vào! Nói cho ngươi biết ta cùng Thạch Đầu lưỡng tình tương duyệt, từ này về sau đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn bên nhau quyết không xa rời”
“Grào…”
“Đời này kiếp này ta là người của hắn!”
“Grào…”
“Cho dù có chết ta cũng sẽ cùng hắn chết chung một chỗ, không đến lượt ngươi đâu!”
“A…”
Hai mắt Cát An Phúc đã tràn ngập màu huyết hồng, từng mảnh lân phiến dựng đứng, cơ bắp căng phồng, giống như trong thân hình không phải người cũng chẳng phải thú kia đã thiêu lên một ngọn cuồng hỏa, tùy lúc đều có thể lan ra thiêu đốt vạn vật xung quanh.
Trong lúc cuồng nộ, động tác của Cự xà dưới thân gã càng thêm cuồng bạo, những nơi thân hình nó lướt qua đều vỡ vụn tựa như sơn băng địa liệt, nhưng quan sát cẩn thận thì thấy hình như động tác của Cự xà lại thiếu đi sự linh hoạt như lúc trước, chỉ dựa vào man lực để công kích.
Thẩm Thạch là người cảm giác rõ ràng nhất, sau khi Chung Thanh Trúc châm chọc Cát An Phúc lần nữa, hắn cảm thấy áp lực quanh mình có chút buông lỏng, tuy rằng vẫn nguy cơ tứ phía, cảnh tượng cát bay đá chạy vẫn đáng sợ nhưng tránh né đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Thêm vài lần né tránh nữa Thẩm Thạch đã mang theo Chung Thanh Trúc vượt qua thân rắn khổng lồ tới gần đầu rắn còn Cát An Phúc đối với việc này cũng không lo lắng chút nào, thậm chí còn nổi giận, gầm lên một tiếng, thao túng đầu rắn tiến lên nghênh chiến.
Song phương giống như tên rời khỏi cung tiến lại gần nhau, Thẩm Thạch còn chưa tới nơi mà vài tờ phù lục đã nhanh chóng bốc cháy trên đầu ngón tay hắn, biến hóa thành nhiều loại ánh sáng đập vào người Cát An Phúc.
Nhưng khác với dĩ vãng đánh đâu thắng đấy, Ngũ Hành thuật pháp lúc này như đá chìm đáy biển, không có một chút ảnh hưởng nào. Cát An Phúc ngửa mặt cuồng tiếu, dữ tợn nói: “Chút tài vặt mà cũng dám thể hiện ra trước thân thể Xà Thần của ta hả?”
Thẩm Thạch cảm thấy trầm trọng, trong lòng xẹt qua một cái bóng mờ, nhưng việc đã tới nước này, tự nhiên không thể lùi lại được nữa, chỉ có thể liều mệnh tương bác mà thôi. Hắn gầm lên giữa không trung, khống chế Khuynh Tuyết Kiếm vọt nhanh lên trên đầu rắn, đẩy Chung Thanh Trúc về phía trước, sau đó thả người nhảy xuống đồng thời quát lớn với nàng:
“Đi mau!”
Lời còn chưa dứt Khuynh Tuyết Kiếm đã bay ra ngoài còn Thẩm Thạch lăng không rơi xuống, ở giữa không trung hít một hơi sâu, đột nhiên hàn khí bắt đầu ngưng kết xung quanh người hắn, một tờ phù lục màu tím vô cùng phức tạp bắt đầu bốc cháy.
Chính là thuật pháp tam giai cường đại nhất hắn có thể dùng được lúc này – Băng Kiếm Thuật.
Nhưng khí tức băng hàn mới tụ lại thì một thân ảnh đã rơi xuống cạnh hắn, vạt áo bồng bềnh, mái tóc tung bay, chính là Chung Thanh Trúc. Thẩm Thạch chấn động, muốn mở miệng thì thấy Chung Thanh Trúc liếc qua, trong mắt nàng chỉ có bình tĩnh và kiên định, gió thổi mái tóc nàng phất qua đôi má trắng nõn, tựa như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không thể nói ra.
Ôn nhu trong ánh mắt.
Tâm ý ở trong lòng.
Thẩm Thạch sau cùng cũng nói không nên lời, hắn quay đầu lại, nín hơi ngưng thần, trong một sát na, Thiên Địa chợt yên tĩnh chỉ có băng sương phong tuyết ngập trời.
Dị tượng xuất hiện khiến Cát An Phúc kinh hãi, huyết nhãn điên cuồng lúc này lại có chút thanh minh, thân thể đang hùng hổ lao tới bỗng nhiên khẽ dừng lại. Khi còn ở Kim Hồng Sơn, Cát An Phúc là kẻ có tính âm trầm đa nghi, không phải là loại điên cuồng lỗ mãng, chẳng qua là sau khi hợp thể với quái xà, bản tính có chút ảnh hưởng, hơn nữa cảm thấy đã có được sức mạnh vô địch mới trở nên càn rỡ. Nhưng lúc này giữa không trung xuất hiện băng tuyết phong sương dường như ẩn chứa lực lượng cường đại khiến cho lòng gã nảy sinh cố kỵ.
Gã xoay chuyển cặp mắt, gầm nhẹ một tiếng, mặc cho đang chiếm ưu thế tuyệt đối vẫn tránh sang một bên. Mà cơ hồ là ngay tại lúc gã tránh né, thì một thanh băng kiếm cực lớn bắn ra từ bão tuyết trong không trung đâm thẳng xuống.
Thân rắn khổng lồ không thể nào tránh được hoàn toàn nhưng đại bộ phận đều đã tránh được chỉ có một mảng nhỏ của thân rắn bị đánh trúng, lập tức bị đông kết, thoạt nhìn giống như hóa thành một khối tượng băng.
Một lát sau tượng băng vỡ ra còn mang theo một phần nhỏ huyết nhục trên thân rắn.
Uy lực của thuật pháp lại có thể làm tổn thương trên thân rắn hiển nhiên có chút ngoài ý muốn của Cát An Phúc bất quá sau khi tránh được một kích cường đại này, gã lại một lần nữa chiếm thượng phong, nhe rằng cười lớn, đầu rắn một lần nữa quét tới.
Trong không trung Chung Thanh Trúc kinh hãi kêu lên một tiếng nhưng vì Thẩm Thạch mới thi pháp, phản ứng không kịp đã bị đầu rắn đánh trúng
Một tiếng gãy xương vang lên khiến người ta sởn hết gai ốc, Thẩm Thạch cũng không bị đánh bay ra ngoài bởi tại thời khắc này, Cát An Phúc đã cúi người dùng tay trái tóm lấy Thẩm Thạch kéo hắn lại gần.
Chung Thanh Trúc kêu lên sợ hãi, phi thân lao tới nhưng đã không còn kịp nữa, Cát An Phúc sau khi hợp thể với thân rắn, lực lượng lớn đến kinh người, Thẩm Thạch đã bị trọng thương, phun ra một ngụm tiên huyết không còn sức đánh trả.
Cát An Phúc trong mắt tràn đầy cừu hận và chán ghét, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, rống to một tiếng, tay phải khép lại như đao, đâm mạnh tới.
Trong tiếng kêu bi thương tuyệt vọng của Chung Thanh Trúc, tay phải của gã đâm vào huyết nhục của Thẩm Thạch sau đó xuyên qua bụng hắn.
=================
Tìm mắt nhau giữa muôn trùng gian khó
Chỉ có chàng và ở đó thời gian.
Ôm thật chặt!
Giữ thật gần!
Dẫu rằng địa ngục chỉ cần ở bên
Một câu nguyện ước thốt lên giữa trời.
Băng Kiếm Thuật, chỉ một hơi
Rắn kia lách tránh, kinh người phản công.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiên
Quyển 3 - Chương 68: Phá bụng
Quyển 3 - Chương 68: Phá bụng