Cuối cùng giờ phút quan trọng chờ đợi từ lâu đã đến, không biết có phải vì bất ngờ thời gian chờ đợi quá dài hay không mà mấy trăm đệ tử trẻ tuổi của Tứ Chính danh môn nhìn cửa vào thông đạo bí cảnh Vấn Thiên, cảm thấy nó có chút đáng sợ, không khí trở nên yên tĩnh khác thường.
Không có người nào mở miệng bàn tán, ánh mắt tất cả mọi người đều dán chặt vào khe hở màu đen giữa không trung, trông nó như một cái động tăm tối kéo dài đến vô cùng vô tận đi thông đến cửu u địa phủ, trong lòng mỗi người cảm thấy có chút sợ hãi.
Sau khi được mấy vị chân nhân thi pháp thúc dục, duy trì được một lúc, vầng sáng trên Mãng Cổ Thận Châu lưu chuyển, khe hở tăm tối từ từ hạ xuống, dừng lại trên Nghênh Tiên Đài. Mãi tới lúc này, thần sắc mấy vị chưởng môn chân nhân mới thả lỏng được một chút, Chưởng môn Nguyên Thủy Môn Nguyên Phong Đường tiến lên trước một bước, phất tay áo một cái, thản nhiên nói:
- “Đệ tử Nguyên Thủy Môn tiến lên, đi vào thông đạo.”
Nguyên Thủy Môn đứng đầu Tứ Chính, thêm vào đó lại là chủ nhà, cho nên người đầu tiên tiến vào bí cảnh Vấn Thiên cũng là chuyện “thuận lý thành chương”(*), ngoài ra, nhìn khe hở tăm tối kia có chút đáng sợ, dường như bên trong chỉ toàn là bóng tối, tinh thần của đám đệ tử lại đang bất an, không ổn định, việc Phong Đường chân nhân cho đệ tử Nguyên Thủy Môn tiến vào đầu tiên quả thật có vài phần đại khí.
(*) Thuận lý thành chương: theo lẽ thường mà làm.
Chưởng môn chân nhân đã hạ lệnh, tất nhiên đám đệ tử Nguyên Thủy Môn không có lý do gì để do dự, chần chờ, cùng một chỗ tất cả đáp một tiếng sau đó xếp hàng theo thứ tự đi tới bên ngoài khe hở màu đen kia
Đứng lẫn trong đám người, Thẩm Thạch giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trên mặt của hơn mười người đệ tử kia lộ ra vẻ hưng phấn, khí khái hào hùng, bừng bừng tuổi trẻ, sự tự tin kiêu ngạo có thể thấy rõ, tất nhiên bọn họ đều là đệ tử tinh anh của Nguyên Thủy Môn. Trong nhóm người, Thẩm Thạch thấy có Tống Phi đứng trong đó, hắn có chút giật mình, hôm trước y bất ngờ bại dưới tay tiểu hài nhi Nam Cung Anh, thương thế cũng không nhẹ nhưng bây giờ nhìn lại thì hình như không việc gì, chỉ là sắc mặt hơi tiều tụy, tái nhợt và có chút uể oải.
Vừa nhìn là biết Tống gia hết sức coi trọng hắn, không biết chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã cho hắn ăn linh đan diệu dược gì mới có thể khiến thương thế của y nhanh chóng hồi phục như vậy. Có điều tuy răng như thế nhưng trong lòng Thẩm Thạch cũng không lo lắng quá nhiều, nếu như sau khi tiến vào bí cảnh Vấn Thiên vạn nhất gặp y thì có khả năng mọi chuyện hắn bịa đặt sẽ bị vạch trần nhưng theo truyền thuyết thì bí cảnh Vấn Thiên cực kỳ rộng lớn, tỷ lệ hai người gặp nhau là rất thấp; thứ hai, bí cảnh hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, Tống Phi lại không có gia tộc để dựa vào thì với chiến lực hiện giờ của mình thì Thẩm Thạch cũng không có gì phải sợ y.
Phía bên kia, nhìn đám đệ tử Nguyên Thủy Môn đứng trước người, Nguyên Phong Đường chân nhân tỏ vẻ hài lòng, khẽ vuốt cằm rồi nói:
- “Đi đi.”
Chúng đệ tử đồng loạt khom người hành lễ, sau đó quay người đi về phía khe hở tối đen, người đi đầu là một nam tử trẻ tuổi mắt sáng mày kiếm, hắn đến bên cạnh khe hở hít sâu một hơi, sau đó không chút do dự bước một bước vào thông đạo tối tăm.
Trong thông đạo, biến hóa lập tức xuất hiện, nếu nói thông đạo lúc nãy là đại dương tối tăm yên tĩnh thì bây giờ trên mặt biển bao la ấy nổi lên từng vòng từng vòng sóng rung động tỏa đi khắp nơi, sau đó run lên một chút rồi bao trọn thân ảnh đệ tử trẻ tuổi kia.
Sau giây lát, thân ảnh đệ tử nọ biến mất trong bóng đêm, chẳng biết vì sao, bên trong màn đêm sâu thăm thẳm lại lóe lên chút ánh sáng, như là ánh sao làm đẹp cho bầu trời khuya.
Bốn vị chưởng môn chân nhân đứng cạnh Mãng Cổ Thận Châu thấy cảnh tượng này đưa mắt nhìn nhau, đều đưa tay khẽ vuốt cằm.
Sau đó, những đệ tử Nguyên Thủy Môn khác theo thứ tự tiến vào thông đạo, giống như một màn vừa rồi, thân ảnh từng người từng người một biến mất trong bóng tối, hóa thành từng điểm như ánh sao chiếu lấp lánh ngày một nhiều.
Sau khoảng thời gian chừng nửa chén trà nhỏ, toàn bộ đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh của Nguyên Thủy môn đã tiến vào bí cảnh Vấn Thiên, Nguyên Phong Đường chân nhân thởi dài một hơi nhìn mười ngôi sao đang lập lòe sáng sau bóng tối. Sau đó tới lượt Thiên Kiếm Cung Nam Cung Lỗi chân nhân bước ra, hạ lệnh cho đệ tử Thiên Kiếm Cung nhập cảnh.
Thẩm Thạch nhìn kỹ đám người Thiên Kiếm Cung nhưng không thấy gương mặt nử tử quen thuộc, vốn Nam Cung Oánh là tu sĩ Thần Ý Cảnh nên lần này sẽ không tiến vào bí cảnh Vấn Thiên, hắn chợt nghĩ tới vấn đề khác, không biết lần này người thiếu niên thiên tài Nam Cung Anh có tiến vào bí cảnh hay không, nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn không phát hiện thân ảnh tiểu nam hài kia, có lẽ phía Nam Cung thế gia vẫn là không yên tâm nên tình nguyện buông bỏ cơ hội khó có được này.
Đang quan sát thì bỗng Thẩm Thạch nhận ra cái gì, quay đầu nhìn lại thì thấy Chung Thanh Trúc chẳng biết từ lúc nào đã đến bên cạnh mình, đôi mắt trong veo đang nhìn lại.
Hắn nhìn nàng rồi cười nhẹ, gật đầu một cái.
Thần sắc trên mặt Chung Thanh Trúc không vui vẻ mà tỏ ra ngưng trọng, ánh mắt nhìn hắn mơ hồ có chút lo lắng, sau một lúc trầm mặc, nàng thấp giọng nói:
- “Sau khi tiến vào bí cảnh Vấn Thiên, tất cả mọi chuyện đều phải để ý.”
Thẩm Thạch gật đầu, mỉm cười nói:
- “Biết rồi, ngươi cũng vậy a.”
Một lúc sau, môi Chung Thanh Trúc mấp máy nói khẽ:
- “Nếu gặp phải nguy hiểm thì bất kể là nơi hiểm yếu tuyệt địa hay yêu thú hung hãn thì ngươi cũng không nên cậy mạnh, tự bảo vệ mình vẫn là cần nhất. Trên đời này cơ duyên vô số nhưng ngàn vạn lần không được không để ý đến tính mạng mà cưỡng cầu, nghe không?”
Thẩm Thạch có chút kinh ngạc, nhìn nàng thật sâu một cái, bờ môi khẽ nhúc nhích như muốn nói cái gì nhưng sau đó lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng, một lúc sau mỉm cười nói:
- “Ta biết rồi, có điều người đừng có nhắc mình ta, chính ngươi cũng phải cẩn thận…”
Nói tới đây, hắn cười một cái nhìn Chung Thanh Trúc:
- “Nếu như gặp hung hiểm quá lớn thì ngươi cũng chớ cưỡng cầu a.”
Mặt Chung Thanh Trúc có chút cứng ngắc, đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy sắc mặt Thẩm Thạch ấm áp, ánh mắt ân cần, nàng thở dài một hơi gật đầu đáp ứng sau đó đi sang một bên.
Hai người Thẩm Thạch nói chuyện cũng mất một khoảng thời gian; ở bên kia, người của Thiên Kiếm Cung cũng đã tiến vào bí cảnh hơn một nửa rồi; cứ như vậy từng người từng người tiến vào khe nứt. Thông đạo tối đen như trời khuya u tối, từng điểm sáng kì dị đang từ từ loé lên như điểm tô cho ánh bình minh đang dần kéo đến.
Sau khi đệ tử Thiên Kiếm Cung tiến vào bí cảnh gần hết thì chưởng giáo Hoài Viễn của Lăng Tiêu Tông cũng bước ra, vẻ mặt lão không chút biểu tình nhìn về phía đệ tử của tông môn mà vẫy tay. Ngay lập tức, tám mươi tên đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh đều nghiêm người rồi bước nhanh đến.
Ánh mắt Hoài Viễn chân nhân đảo qua một lượt, nhìn những đệ tử đang vô cùng phấn khích thì lão khẽ vuốt cằm; lúc ánh mắt lão lướt đến chỗ Thẩm Thạch thì dừng lại một chút rồi lập tức bỏ qua, vẻ mặt cũng không có chút biến hoá nào; cuối cùng lão thản nhiên nói:
“Bên trong bí cảnh chứa đựng vô số cơ duyên nhưng cũng kèm theo muôn vàn nguy hiểm, các ngươi nên tự lo liệu cho mình.”
Nói xong lão vung tay áo, nhường ra một con đường.
Đám đệ tử Lăng Tiêu Tông đều hành lễ rồi đi đến khe hở kia mà bước vào, chẳng qua người đi đầu tiên lại chính là Cam Trạch. Chỉ thấy thần thái hắn bình tĩnh, bước chân kiên định, không chút do dự mà bước vào trong khe nứt kia. Xa xa, Cam Văn Tinh đang đứng trong đám người Lăng Tiêu Tông cũng lo lắng không thôi.
Sau khi Cam Trạch đi vào, lần lượt từng đệ tử khác cũng theo sau; có không ít những gương mặt mà Thẩm Thạch quen biết, kể cả Tôn Hằng - vị Đại công tử bị thất thế của Tôn gia cũng nằm trong nhóm người đầu tiên bước vào bí cảnh Vấn Thiên.
Mà không biết từ khi nào, Tôn Hữu đã bước đến đứng sóng vai cùng Thẩm Thạch rồi nghiêng đầu liếc Thẩm Thạch, bỗng nhiên cười nói: “Thạch Đầu, ngươi nói xem một tháng sau chúng ta có còn gặp nhau ở đây nữa không?”
Thẩm Thạch đẩy hắn một cái, tức giận mà cười mắng: “Chỉ cần ngươi không làm mấy chuyện xằng bậy hay đi tìm chết trong bí cảnh thì tất nhiên chúng ta sẽ gặp lại.”
Tôn Hữu cười ha ha, vỗ vai Thẩm Thạch rồi chợt bước nhanh về phía trước, đoạt lấy vị trí của Thẩm Thạch rồi sải bước đi vào khe hở kia rồi hoá thành một điểm sáng, biến mất trong bóng đêm.
Thẩm Thạch lắc đầu khẽ cười, đang định tiến lên thì chợt nghe một tiếng gọi từ phía sau; quay lại chỉ thấy Chung Thanh Lộ đang đi tới và khẽ cười với hắn. Thẩm Thạch mỉm cười gật đầu, đang định nói gì thì chợt ánh mắt đảo về một đôi mắt đầy hàn ý ở phía sau Chung Thanh Lộ.
Thẩm Thạch nhíu mày nhìn về đám người phía sau Chung Thanh Lộ nhưng ánh mắt kia đã nhanh chóng liếc về phía khác. Thẩm Thạch nhìn kĩ hơn một chút thì thấy một gương mặt quen thuộc trong đó, chính là Cát An Phúc.
Trong lòng Thẩm Thạch khẽ hừ một tiếng rồi thu hồi ánh nhìn nhưng bỗng nhiên một ý nghĩ chợt loé lên, hắn liền nắm chặt tay Chung Thanh Lộ rồi lui về bên cạnh hai bước nhường cho người đứng sau tiến về khe nứt.
Chung Thanh Lộ thấy hơi kinh ngạc, nói: “Sao vậy Thạch Đầu?”
Thẩm Thạch khẽ nở nụ cười, tuy rằng hắn không nhìn nữa nhưng cũng cảm giác được ánh mắt kia lại bắt đầu nhìn về phía này; hơn nữa khi hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Chung Thanh Lộ thì ánh nhìn kia càng thêm phẫn nộ.
Nội tâm Thẩm Thạch cười nhạo một hồi, nghĩ thầm việc này chắc chắn làm cho ngươi tức chết đi, tốt nhất là khiến cho tâm thần của tên tiểu nhân nhà ngươi không được yên ổn khi tiến vào bí cảnh. Thẩm Thạch lại làm ra vẻ không biết gì cứ ôn hoà nhìn Chung Thanh Lộ, nhã nhặn mà nói: “Thanh Lộ, nàng đã chuẩn bị đầy đủ hết chưa?”
Chung Thanh Lộ gật đầu, chợt khuôn mặt hiện ra một chút quan tâm nói: “Thạch Đầu, đan dược của ngươi có đủ không? Nếu như không đủ thì ta còn có dư một chút…”
Thẩm Thạch vội ngắt lời nàng, cười nói: “Đủ rồi, đủ hết rồi! Ta chỉ muốn dặn nàng một chút thôi, sau khi đi vào phải luôn chú ý cẩn thận, dù cho cơ duyên gì đi nữa nhưng hung hiểm quá thì thôi, đừng có cưỡng cầu làm gì, tất cả đều phải lấy an toàn làm đầu.”
Chung Thanh Lộ liếc nhìn hắn, răng ngọc khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trong mắt ánh lên một tia vui vẻ, khẽ nói: “Ta biết rồi.” Thẩm Thạch cũng khẽ cười, gật đầu cũng không nói thêm gì, nhẹ buông tay nói: “Ta vào trước đây.”
Chung Thanh Lộ mỉm cười gật đầu, nói: “Ngươi cũng phải cẩn thận đó, hẹn gặp lại ngoài này.”
Thẩm Thạch cười ha ha nói: “Cái đó cũng không chắc lắm nha.”
Vẻ mặt Chung Thanh Lộ chợt đổi, Thẩm Thạch liền tỉnh ngộ, nhìn vẻ lo lắng của nàng mà vội vàng cười nói: “Ý của ta là biết đâu chúng ta sẽ gặp nhau trong bí cảnh thì sao?”
Lúc này Chung Thanh Lộ mới bật cười, lắc đầu nói: “Chắc là không có khả năng đó rồi.”
Thẩm Thạch cười ha ha, vẫy vẫy tay rồi quay người đi về phía khe nứt kia, sau một khắc, bóng đen như sóng biển cuồn cuộn, cuốn thân ảnh hắn biến mất trong bóng tối âm u, rồi biến thành một điểm sáng lập loè trong hư không.
Cũng chính lúc này, bốn vị Chưởng môn chân nhân của tứ đại phái đang lãnh đạm đứng một bên chợt động, sắc mặt họ liền biến đổi nhìn về phía viên Mãng Cổ Thận Châu.
Chỉ thấy viên bảo châu đang toả ra ánh sáng rực rỡ và linh khí bức người kia chợt phóng ra ánh sáng chói lọi rồi lắc lư, rung động không thôi.
===============
Tiến bí cảnh, hiểm nguy tuyệt địa
Ngày trở về, ta hẹn gặp nhau.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiên
Quyển 3 - Chương 18: Ý trong lời tạm biệt
Quyển 3 - Chương 18: Ý trong lời tạm biệt