Bên trong bóng tối mờ mịt, tiếng hít thở nhè nhẹ.
Mơ hồ như có tiếng tim đập.
Thân thể nàng đã bình tĩnh lại, đứng trước người hắn không còn run rẫy nữa, lòng bàn tay của hắn che trước đôi môi mềm mại, có một loại cảm giác ôn nhu kì lạ thầm lặng truyền đến. Trong bóng tối, tiếng gào thét của đàn thú đáng sợ phía trước dường như chợt xa xăm đi.
Một cỗ u hương nhàn nhạt từ trên người nàng truyền tới, Thẩm Thạch có chút thất thần, sau đó hắn tỉnh táo lại, đè ép âm thanh của mình đến thấp nhất, khẽ nói bên tai nàng:
“Khá hơn chưa?”
Chung Thanh Trúc không nói gì nhưng nhẹ nhàng gật đầu. Thẩm Thạch chợt phát hiện bàn tay của mình vẫn còn đang che miệng nàng, vội vàng buông tay ra, chẳng qua là không hiểu sao hắn chợt thấy động tác này có vài phần quen thuộc. Lúc trước ở Lưu Vân thành, hắn bắt gặp Lăng Xuân Nê đang bị mấy tu sĩ Mãnh Thú Minh truy sát, vì cứu nàng hắn đã kéo nàng tới bên mình giống như thế này.
Trong đầu hắn, hình ảnh Lăng Xuân Nê với dung nhan kiều mị nở nụ cười chợt loé lên. Thẩm Thạch im lặng một lát, nhẹ nhàng lui về sau một bước, cách xa thân thể Chung Thanh Trúc một chút.
Chung Thanh Trúc xoay người lại nhìn về phía Thẩm Thạch, trong bóng tối, gương mặt nam tử kia trong bóng tối sao có chút mông lung, mơ hồ. Cho dù giờ phút này thần sắc hay ánh mắt hắn có biến ảo như thế nào đi nữa thì nàng có chút nhìn không rõ thế nhưng thân hình vững chãi kia cùng hơi ấm thân thể này dường như vẫn còn đang ở trong tim nàng.
Nàng cúi đầu một chút, chợt thấy mặt mình nóng lên, trong nội tâm ngơ ngẩn, cũng có một ít vui vẻ trong lòng, chẳng qua là một lát sau nàng vẫn đè nén tâm tình, đem tâm ý giấu đi, khẽ nói:
“Ta không sao…đa…tạ ngươi”
“Ừ”
Trong bóng tối phía trước, truyền lại tiếng trả lời trầm thấp của Thẩm Thạch, nhưng hắn cũng không có nói thêm điều gì, làm cho Chung Thanh Trúc có chút thất vọng nho nhỏ, chẳng qua nàng rất nhanh bỏ qua tâm tình, nói: “Thạch Đầu, nơi đây có nhiều Yêu thú cao giai như vậy, chắc chắn chúng ta không thể nào địch lại rồi, phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Thạch nhìn thoáng qua phía sáng trong sơn động, tình hình đại chiến căng thẳng của mấy con Yêu thú cao giai chỉ mới là giằng co, to mồm gào thét vào nhau có vẻ rất tức cười. Chẳng qua là mấy năm nay hắn đã được ma luyện, chứng kiến bao sự sống chết nên vẫn duy trì được tỉnh táo, hắn trầm ngâm một lúc, liền kéo Chung Thanh Trúc lui về phía sau mấy bước, đứng sát vách hang, cố gắng đứng xa mấy con Yêu thú kia hơn một chút.
“Trước tiên bố trí ở đây một cái ‘Không Huyễn Trận’ đi đã”, Thẩm Thạch khẽ nói, “Mấy con Yêu thú cao giai này hình như còn chưa chú ý tới chúng ta, nhưng Yêu thú nhiều như vậy chưa chắc là không có con nào có cảm giác nhạy bén hơn bình thường, trước tiên chúng ta dùng Không Huyễn Trận ẩn dấu hành tung, theo dõi tình hình rồi tính sau.”
Chung Thanh Trúc nhẹ gật đầu, cũng không có dị nghị gì. Lập tức nàng nhìn về phía xa đúng là tình hình căng thẳng vẫn còn đang kéo dài, chưa có con Yêu thú nào chú ý tới động tĩnh bên này, nàng liền thò tay vào túi như ý lấy mấy đồ vật.
Ở rìa hang, ánh sáng không chiếu tới được, hầu như là một mảng đen kịt, cho dù Thẩm Thạch đứng rất gần Chung Thanh Trúc nhưng cuối cùng vẫn không thấy được nàng lấy ra cái gì, chẳng qua hắn nghĩ lại hẳn là các vật phẩm bày trận gì đó thôi.
Sau khi lấy ra mọi thứ, đứng trong bóng tối Chung Thanh Trúc hít sâu một hơi, sau đó cánh tay bắt đầu huy động, từng kiện từng kiện đồ vật không biết tên không tiếng động từ tay nàng bay ra ngoài, bay lượn xung quanh hai người bọn hắn tạo thành một cái vòng tròn nhỏ.
Sau khi nàng lấy ra khoảng mười một mười hai kiện đồ vật gì đó, Chung Thanh Trúc dừng lại một lát rồi lui về sau một bước, đứng sát vách hang, sánh vai với Thẩm Thạch, một đạo ánh sáng như ánh nến trên tay nàng chợt loé lên trong bóng tối rồi tắt lịm.
Tất cả, như chưa từng có gì xảy ra.
Nơi này vẫn là bóng tối âm u, thậm chí còn có vẻ âm trầm hơn lúc nãy một chút, lúc nãy vốn dĩ có thể thấy hai thân ảnh mơ hồ thì lúc này đã hoàn toàn biến mất, dường như không còn dấu vết.
Giống như mảng bóng tối này bỗng nhiên cô đặc lại càng trở nên âm u, trừ việc đó ra thì không còn gì nữa.
Giữa những tiếng gầm gừ, Thiết Dực Hắc Hạt ở phía dưới một cột ánh sáng đang bị mấy con Yêu thú cao giai vây quanh cũng tức giận gào thét, bỗng nhiên nó như cảm giác được gì đó, mạnh mẽ quay đầu thoáng nhìn về một phía khác.
Chẳng qua là nó đang chịu áp lực lớn từ mấy con Yêu thú xung quanh cho nên chỉ một lát sau Thiết Dực Hắc Hạt liền di chuyển ánh mắt quay về phía cột sáng và mấy con Yêu thú rồi lại bắt đầu thét gào đe doạ.
***
Không Huyễn Trận hoàn thành, bỗng Thẩm Thạch cảm giác bên cạnh mình tràn ngập một cỗ linh lực như có như không, như có ảo giác rằng đã ngăn cách hắn với bóng tối xung quanh, thế nhưng liếc mắt nhìn bóng tối xung quanh cũng không có gì khác biệt.
Tiểu Hắc ở bên chân hắn có vẻ bất an, hừ hừ vài tiếng trầm thấp, Thẩm Thạch vội vàng dỗ dành nó một chút, chẳng qua đúng lúc này Chung Thanh Trúc nói: “Trận pháp đã thành, chỉ cần đám Yêu thú bên kia không đến gần đây hoặc là chúng ta không làm ra động tĩnh gì lớn thì nương theo bóng tối này hành động sẽ khó bị phát hiện a.”
Thẩm Thạch thở dài một hơi, đảo mắt nhìn quanh, thoáng cảm thụ linh lực như có như không của trận pháp, sau đó nở nụ cười và nói: “Trận pháp chi đạo thật sự quá thần kỳ.”
Trong bóng đêm Chung Thanh Trúc nhìn hắn, nói: “Ta cũng chỉ là mới chạm đến cửa của trận pháp chi đạo mà thôi, còn có rất nhiều đại trận khác nữa, nghe nói có không ít tiền bối, tổ sư trong môn phái bạc đầu rồi mà vẫn còn là học đồ thôi cũng chưa có bao nhiêu người chạm tới đại đạo a.”
Thẩm Thạch nói: “Nàng thông minh như vậy, lại có thiên phú, tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu bất phàm thôi.”
Chung Thanh Trúc trầm ngâm, ánh mắt trong suốt nhìn khuôn mặt hắn có chút mơ hồ vì bóng tối. Chợt ngay lúc đó, giữa đàn Yêu thú đang gào thét bỗng nhiên truyền ra một âm thanh quái dị không hợp với tình hình xung quanh.
“BA~!”
Một âm thanh trong trẻo vang vọng, giống như có vật gì đó đang bị nứt ra.
Tức khắc, tất cả Yêu thú và hai người Thẩm Thạch đang ẩn núp đều quay đầu nhìn lại.
Âm thanh kia truyền đến từ nơi có ánh sáng chói loá nhất.
Phía dưới chùm ánh sáng đó, Thiết Dực Hắc Hạt đang gắt gao bảo vệ gốc Thiên Nhân Chu Quả.
Những chiếc lá trên cây ướt át, xanh biếc như phỉ thuý, phía trên chỉ có một trái màu đỏ, phân nửa trái cây còn đang được bao bọc giữa năm cánh hoa màu tím, tiếng vang lúc nãy chính là một cánh hoa đột nhiên rạn nứt rồi rơi ra bên ngoài.
Khi cánh hoa màu tím rơi ra, một mùi thơm vô cùng nồng nàn toả ra, lan rộng ra mỗi ngóc ngách của sơn động, dù cho Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc đang ở rìa hang động cũng có thể ngửi được mùi thơm này khiến cho tinh thần sảng khoái, trong lòng cũng chấn động.
Bọn hắn kinh ngạc nhìn nhau, mà ở phía trong sơn cốc, hiển nhiên Thiết Dực Hắc Hạt là kẻ chấn động và phản ứng lớn nhất, nhưng bao quanh nó còn có một vòng Yêu thú cao giai.
“Rống…”
Trong nháy mắt, hơn hai mươi con Yêu thú cao giai xung quanh như bị kích thích gần như đồng thanh bắt đầu gào thét, khí thế như bài sơn đào hải, phong ba huyết hải(*) từ trong sơn động ùa ra bên ngoài, uy thế khủng khiếp lan đến chỗ Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc, làm bọn họ cảm thấy một trận tức ngực.
(*) bài sơn đào hải, phong ba huyết hải: dời núi lấp biển, biển máu dâng trào sóng gió.
Không khí nương theo từng đợt thét gào càng khẩn trương hơn, từ bốn phía xung quanh, mấy con Yêu thú cao giai đồng loạt bước gần tới màn sáng.
Nhờ ánh sáng từ trên nóc động chiếu xuống, những bóng Yêu thú lúc nãy còn mờ ảo, đan xen nhau giờ đã dần rõ ràng hơn. Thẩm Thạch ở xa nhìn tới, sắc mặt càng khó coi hơn, những con Yêu thú này không khác với hắn đã dự đoán, đều là Yêu thú tứ giai: Ám Phong Lang, Huyền Giáp Thú, Phá Nguyên Lại(*)…, thậm chí còn có Thanh Lôi Sư Vương bình thường rất khó thấy, mỗi con Yêu thú đều có thực lực mạnh mẽ, thậm chí có mấy con Yêu thú thân hình quái dị mà Thẩm Thạch còn không nhận biết được.
(*) Phá Nguyên Lại: theo Coverter hungprods là con lười
Nhìn số lượng đông đúc của mấy con Yêu thú cao giai, dù là ở xa, khóe mắt Thẩm Thạch không tự chủ mà giật giật mấy cái, lạnh cả sống lưng. Đối mặt với tình hình này, đừng nói là hắn chỉ mới có tu vi Ngưng Nguyên Cảnh mà sợ là cao thủ Thần Ý Cảnh cũng phải chạy trối chết, có lẽ chỉ có chân nhân Nguyên Đan Cảnh có đạo pháp thông thiên mới có năng lực đánh một trận a.
Hắn đứng ở bên này mà da đầu còn có cảm giác tê dại thì áp lực của con Thiết Dực Hắc Hạt đang ở giữa thủ vệ cho Thiên Nhân Chu Quả không hỏi cũng biết như thế nào.
Nó nhìn xung quanh rống lên mấy tiếng liên tiếp, những con Yêu thú xung quanh cuối củng vẫn không nhịn được, chậm rãi bước tới từ bốn phía, Thiết Dực Hắc Hạt cũng như lâm vào điên cuồng, rít lên một tiếng thảm thiết, ý đồ như đe dọa đàn Yêu thú.
Nhưng mà cỗ hương thơm kì lạ từ Thiên Nhân Chu Quả toã ra thật hấp dẫn, mấy con Yêu thú bị Thiết Dực Hắc Hạt uy hiếp giống như bị kích phát ra sự hung ác từ trong huyết mạch, chúng vẫn tiếp tục nhích về phía trước có vẻ như đã không chịu đựng được nữa.
Một lát sau, một con Yêu thú ở phía sau Thiết Dực Hắc Hạt, toàn thân nó bao trùm bộ lông màu xám cứng như sắt thép, thân hình cao hơn một trượng chính là Ám Phong Lang. Con Yêu thú này cuối cùng đã không thể kiềm chế được khát vọng của mình, nó nổi giận gầm lên một tiếng, phóng lên đánh tới Thiết Dực Hắc Hạt.
Đàn thú xung quanh bạo động một hồi giống như thảy mồi lửa vào một thùng dầu, trong chốt lát tiếng gầm rống vang lên bốn phía, chuẩn bị bộc phát trận loạn chiến. Bỗng dưng, một tiếng rít bén nhọn, chói tai như đâm rách cả không gian, thân hình khổng lồ của Thiếu Dực Hắc Hạt quay ầm ầm, cái đuôi nó một mực vẫn ở phía sau đột nhiên dựng đứng, đâm thẳng vào không trung giống như một chia chớp.
Tiếng gào của Ám Phong Lang như gào thét tuyệt vọng, nó chuyển mình ở giữa không trung nhưng cái đuôi bò cạp kia như ác quỷ truy hồn, cứng rắn xuyên qua thân hình mình đồng da sắt của Ám Phong Lang phát ra tiếng phốc trầm đục.
Một tiếng kêu khủng bố, sắc nhọn mang theo vẻ tuyệt vọng vang vọng trong hang động, làm người ta sởn hết gai ốc, cũng làm cho đàn thú kích động xung quanh đột ngột dừng bước lại.
Một tiếng “Lạch cạch”, cái đuôi bò cạp chậm rãi thu về.
Thân hình bị xuyên thủng của Ám Ma Lang nặng nề rơi xuống đất đang không ngừng co quắp, vết thương trên thân con Yêu thú tứ giai này nhanh chóng chuyển thành màu đen hôi thối, một bãi dịch vàng từ trong huyết nhục chảy ra, không lâu lắm đầu sói đã rũ xuống, cứ như vậy chết đi.
Giờ khắc này, Thiết Dực Hắc Hạt như là Thần Linh trong sơn động, cường đại và đáng sợ, ánh mắt lạnh lẽo khép hờ đảo qua toàn bộ đàn Yêu thú, trong miệng nó phát ra tiếng rít gào chói tai. Chẳng qua là không hiểu sao, Thẩm Thạch chợt có cảm giác, thân thể con Yêu thú ngũ giai cường đại này so với lúc nãy giống như suy yếu hơn một ít.
…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiên
Quyển 2 - Chương 226: Cánh hoa
Quyển 2 - Chương 226: Cánh hoa