Đi tới phía trước một đoạn, tuy rằng nhìn Thẩm Thạch có vẻ bình tĩnh nhưng trong mắt luôn có vài phần cẩn thận. Chẳng qua, trong khu rừng vẫn rất yên tĩnh; cây cối, bụi gai cỏ dại tươi tốt, xanh biếc dạt dào, thỉnh thoảng lay nhẹ khi gió núi thổi qua, nhìn lại thì thấy nơi này đúng là một chỗ dễ chịu.
Chỉ là Thẩm Thạch vẫn cảm giác có cái gì đó không thích hợp.
Hắn khẽ cau mày, trầm ngâm một lát sau lại tiếp tục đi thẳng về phía trước, chẳng qua tay phải của hắn đã nhẹ nhàng rũ xuống bên người đặt cạnh túi như ý.
Trong lòng Thẩm Thạch hồi tưởng lại vừa rồi khi ở trênTiên thuyền, phi hành dọc theo bên ngoài của Hắc Nha Lĩnh nhiều lần nhìn các đồng môn nhảy xuống ít nhất cũng cách nhau một khoảng xa cỡ hai dặm, vài chỗ có địa hình sơn cốc hay khe suối gì đó thì khoảng cách còn lớn hơn nữa.
Nói cách khác bắt đầu từ lúc này, trừ những đệ tử giàu có trực tiếp sử dụng phi hành Pháp bảo, chẳng qua ở nơi xa lạ này thì hành động nổi trội như vậy cũng không phải là biện pháp thông minh gì cho lắm, thì trong nửa ngày đầu này, đại đa số mọi người sẽ phải hoạt động một mình, hắn cũng không thể gặp được người khác.
Trong cái loại không khí lãng đãng mà quái dị này, làm cho người ta có chút không thoải mái nhưng dù sao cũng có thể chịu được. Thẩm Thạch tựa hồ nghĩ tới cái gì đó quay đầu nhìn Tiểu Hắc, lại phát hiện con heo này hình như hoàn toàn không có cảm giác gì khó chịu. Từ nãy đến giờ, nó vẫn hưng phấn chạy trong rừng cây nghe nghe, ngửi ngửi.
Theo lý, khứu giác của Tiểu Hắc so với người thường nhạy cảm hơn rất nhiều, đối với khí tức cổ quái ở Hắc Nha Lĩnh không thể nào không cảm giác được, hơn nữa phản ứng của nó phải mạnh mẽ hơn nhiều mới đúng. Nhưng nhìn bộ dáng điềm nhiên của nó, như thế nào lại không có phản ứng gì hết? Thẩm Thạch nghĩ tới nghĩ lui, chung quy vẫn có cảm giác rối loạn, cuối cùng cũng chỉ có thể quy ra là do trên người con heo này có nhiều cổ quái hoặc do trời sinh chỉ ngửi được mùi Linh thảo còn những mùi buồn nôn khác thì bỏ qua hết.
Chẳng qua khi nghĩ đến đây, ngược lại Thẩm Thạch nhớ ra một việc trọng yếu, vẫy vẫy tay gọi Tiểu Hắc lại. Hắn lập tức ngồi xổm người xuống, xoa xoa đầu Tiểu Hắc, vẻ mặt ôn hoà mà nói: “Tiểu Hắc nha, lần này tới Hắc Nha Lĩnh so với việc chúng ta đi thám hiểm hằng ngày rất khác nhau. Nếu như ngươi có thể tìm thêm nhiều Linh thảo, Linh tài thì chúng ta có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ rồi, cho nên ngươi chớ có làm biếng đấy.”
Nói xong, ngược lại Thẩm Thạch tự thấy kinh ngạc, liếc nhìn Tiểu Hắc nhiều hơn một chút.
Suy nghĩ cẩn thận lại, Thẩm Thạch vẫn thấy không yên tâm, nghĩ thầm cái đầu heo này ngày thường gian xảo đã quen rồi, nói không chừng khoảng thời gian này lại thông minh hơn vài phần. Vạn nhất nó học được bộ dáng tráo trở, hai mặt, như vậy thì nguy rồi, tục ngữ có câu không thể không đề phòng người, àh… phải là phòng heo lười biếng mới đúng. Nhưng mà, hình như với việc này hắn cũng không có biện pháp gì hay cả.
Thẩm Thạch gãi gãi đầu, dứt khoát vỗ nhè nhẹ lên đầu Tiểu Hắc, nói: “Tiểu Hắc à, theo luật lệ cũ, vì muốn khích lệ môn hạ đệ tử nên mỗi lần thí luyện tông môn căn cứ vào kết quả cuối cùng mà ban thưởng cho năm người xuất sắc nhất, những vật kia thật sự rất tốt, ta cũng muốn có được a. Đến lúc đó, nếu như ta thật sự có thể chen vào năm vị trí đó, ta liền cho ngươi…”. Hắn suy nghĩ một lát, thầm quyết định phải xuất huyết nhiều một chút nên nghiêm mặt nói với Tiểu Hắc.
“Nếu như, ngươi có thể tìm thêm nhiều Linh Thảo, Linh Tài gì đó nữa, rồi chúng ta sẽ tiến vào năm vị trí đầu, như vậy ta sẽ chia cho ngươi năm mươi khối Linh Tinh, ngươi thấy có được không?”
Thân thể Tiểu Hắc giật mình, lộ ra vài phần kích động, nhưng thoạt nhìn vẫn còn một ít nghi hoặc. Thẩm Thạch nhìn nó, con mắt đảo một vòng, lập tức tỉnh ngộ, cười hắc hắc, thò tay đến túi như ý sau đó lập tức một đống Linh Tinh trong suốt, sáng ngời, lấp lánh trên tay hắn.
Tiểu Hắc trợn mắt há mồm, nhìn đống Linh Tinh trong tay Thẩm Thạch, hai mắt liền sáng lên, trong miệng, nước miếng cũng ứa ra rồi.
Thẩm Thạch cười hắc hắc, nghĩ thầm năm nươi khối này cũng chưa dùng tới, lấy ra cho nó nhìn, một đống Linh Tinh chói loá bày ra trước mắt thì có hiệu quả ngay lập tức.
“Trọn vẹn năm mươi khối a!”. Vẻ mặt Thẩm Thạch chính khí lẫm liệt, vuốt đầu Tiểu Hắc, nói: “Thấy không, một đống to như vậy, có thể mua được một đống Linh Thảo đó! Lần này tiện nghi cho ngươi rồi, chúng ta đi tìm Linh Thảo được chưa?”
Miệng heo Tiểu Hắc mở rộng dốc sức liều mạng gật đầu, sau đó như mũi tên rời cung mà quay đầu, thoáng một cái đã xông tới trước, tràn đầy nhiệt huyết.
Thẩm Thạch cười cười, đứng lên, đi thẳng về phía trước, bỗng như nhớ ra cái gì, nhìn bóng lưng Tiểu Hắc mà hô lớn:
“Tiểu Hắc, ngậm miệng lại, đừng có chảy nước miếng đó.”
********
Hắc Nha Lĩnh là một toà núi lớn chiếm diện tích không nhỏ trong sơn mạch, núi non trùng điệp, địa hình cũng hết sức phức tạp, núi cao hiểm trở, thâm cốc lại có khói độc, chướng khí quanh năm,các loại địa phương nguy hiểm đều có đủ. Đồng thời có nhiều nơi bị bao trùm một tầng thổ nhưỡng quái dị màu tím đen dày đặc, làm cho người ta khi nhìn từ xa sẽ thấy phần lớn dãy núi đều là màu đen. Bởi vậy, tên Hắc Nha Lĩnh cũng từ đó mà có.
Thẩm Thạch cẩn thận phân biệt, thì xác nhận tầng bùn đất đen không bình thường này là Hấp Huyết Nhưỡng. Dựa theo ghi chép của một bản sách cổ mà Thẩm Thạch đã đọc thì loại bùn đất này rất hiếm thấy, nghe nói ở thời kì Thượng Cổ được khai thác rất nhiều, nhưng không hiểu sao, sau đó lại dần biến mất. Sau này, ở Hồng Mông chư giới tin tức phát hiện ra Hấp Huyết Nhưỡng cũng chỉ là lẻ tẻ. Nhưng không nghĩ tới, tại Bách Sơn Giới này lại có nhiều Hấp Huyết Nhưỡng như vậy.
Hấp Huyết Nhưỡng là loại bùn đất có tính âm hàn, trong bùn có máu, bình thường thì cũng không có gì khác lạ, nhưng nếu có vật sống, dã thú tử vong mà thi thể rơi trên loại bùn đất này, sẽ bị ăn mòn, tinh huyết bị hấp thu, còn những cây cối, thực vậy sinh trưởng ở đây lại không bịảnh hưởng.
Nhưng mà, nếu chỉ có một ít Hấp Huyết Nhưỡng thì cũng không có vấn đề gì, đằng này ở đây là cả một vùng đất lớn, gần như không có giới hạn đều là loại bùn đất này thì sẽ biến thành nơi cực kì nguy hiểm. Vô số âm khí, oan hồn tụ lại, cộng thêm không biết bao nhiêu là tinh huyết tích tụ, ngày qua ngày ở đây sẽ hoá thành nơi thiên hạ chí âm chí hàn. Lúc đó, trung tâm địa vực này sẽ trở thành nơi thích hợp để sinh sôi ra cái loài Quỷ vật hung hãn, vượt qua những gì mà người ta thể tưởng tượng ra được.
Truyền thuyết nói rằng, dưới Hoàng Tuyền, đất đai mênh mông, vô tận ở Cửu U Địa Phủ chính do là Hấp Huyết Nhưỡng trải qua vô số tuế nguyệt tạo thành. Ở đó là nơi bóng tối vĩnh hằng, Quỷ vật hoành hành, là nơi đáng sợ nhất trong hằng nghìn hằng vạn năm qua.
Đương nhiên, số lượng Hấp Huyết Nhưỡng trên Hắc Nha Lĩnh cũng không thể có quy mô kinh khủng như vậy. Thực tế, khi nhìn Hắc Nha Lĩnh từ đằng xa thì thấy một mảnh màu đen nhưng khi đi đến gần núi sẽ phát hiện ra mảnh đất màu đen tím này kì thật cũng không phải dính tất cả lại với nhau, mà là từng khối đá lớn nhỏ không đều nằm rải rác khắp nơi, tựa hồ nhưở trong minh minh có loại lực lượng nào đó ước thúc những thứ này, không để cho Hấp Huyết Nhưỡng dung hợp với nhau mà phát triển.
Vì vậy, Hấp Huyết Nhưỡng tuy nhiều nhưng đối với tu sĩ thì cũng không ảnh hưởng gì lớn. Chẳng qua Thẩm Thạch cũng không vì vậy mà xem thường, dù sao Hấp Huyết Nhưỡng này cũng là chí âm chi vật, nếu từ nơi này nhảy ra một con Quỷ vật thì cũng không có gì quá kinh ngạc.
Thẩm Thạch cảm thấy có chút hoang mang, nếu chỉ như vậy thì so ra kỳ thí luyện đệ tự của Lăng Tiêu Tông lần này cũng không quá khó. Chẳng qua, vấn đề này hắn cũng không nghĩ thêm được gì, dù hắn có muốn nghĩ cũng vô dụng mà thôi.
So sánh với hắn đang ôm một đầu ý niệm, thì Tiểu Hắc nhìn có vẻ nhiệt tình hơn. Con heo này cứ như biến thành con chó nhỏ trên Hắc Nha Lĩnh, mười phần nhiệt tình ở xung quanh rừng cây bay nhảy khắp nơi, nghe nghe ngửi ngửi tìm kiếm Linh Thảo. Nhìn Tiểu Hắc tràn trề sức mạnh cũng làm Thẩm Thạch cũng có nhiều cảm khái, nghĩ thầm không biết bao lâu rồi mới thấy được gia hoả này tích cực như vậy.
Tuy rằng như thế nhưng không biết tại sao, thu hoạch của Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc không được tốt lắm. Bọn hắn bôn ba, xông pha tả hữu trong rừng núi hết một canh giờ nhưng chỉ tìm được có ba gốc Linh Thảo, trong đó có hai gốc nhất phẩm Linh Thảo, còn một gốc thì miễn cưỡng lắm mới xem là nhị phẩm.
Tình huống này có vẻ không thích hợp lắm, Thẩm Thạch nhìn quanh khu rừng rậm, nghĩ thầm vô luận như thế nào thì với khứu giác nhạy bén dị thường của Tiểu Hắc thì việc tìm Linh Thảo ở chỗ này cũng không nên ít như vậy mới đúng. Mà lúc này, Tiểu Hắc cũng chạy về bên cạnh hắn, nhìn Thẩm Thạch kêu hừ hừ có vẻ nó cũng rất hoang mang.
Thẩm Thạch lắc đầu, thấp giọng nói với Tiểu Hắc: “Ta cũng không biết sao nữa.”
Thoạt nhìn Tiểu Hắc nhìn có phần uể oải, duỗi cái móng heo tuỳ ý đào bới dưới đất, tầng tầng đất đen tản ra một cổ khí tức đậm đặc.
Tiểu Hắc thấp giọng hừ một tiếng, có vài phần chán ghét nên nhảy lên đi tới bên cạnh Thẩm Thạch. Thẩm Thạch nhíu mày, nhìn qua bùn đất dưới chân trong mắt như có điều suy nghĩ.
Có lẽ khí tức của Hấp Huyết Nhưỡng này xem ra cũng không phải hoàn toàn không ảnh hưởng gì với Tiểu Hắc?
Loại bùn đất cổ quái trong truyền thuyết này thật là quái dị, Thẩm Thạch lắc đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Chúng ta đi thôi, tới phía trước xem sao.”
***************
Lúc này, Thẩm Thạch cũng không dừng lại quá lâu mà mang theo Tiểu Hắc một mực đi thẳng về phía trước. Ngược lại, trên đường đi Tiểu Hắc còn muốn tìm Linh Thảo xung quanh nhưng đều bị Thẩm Thạch gọi trở về.
Thu hoạch Linh Thảo trong khu rừng này ít như vậy cũng không phải vì khứu giác của Tiểu Hắc bịảnh hưởng bởi Hấp Huyết Nhưỡng mà chính là do trước đây đệ tử Lăng Tiêu Tông đã tới đây càn quét một lần cho nên số lượng Linh Thảo còn lại cũng không nhiều. Bất kể là như thế nào đi nữa, việc tiếp tục tìm kiếm Linh Thảo trong khu rừng này không còn là biện pháp tốt nữa. Cho nên Thẩm Thạch quyết đoán buông tha khu rừng tương đối an toàn này mà tiếp tục đi sâu vào trong Hắc Nha Lĩnh.
Địa phương phía trước có lẽ sẽ càng hung hiểm hơn nhưng thu hoạch chắc chắn tăng nhiều.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Thẩm Thạch phát hiện mình đã ra khỏi khu rừng, Hấp Huyết Nhưỡng tựa hồ cũng chỉ kéo dài tới biên giới khu rừng mà thôi. Đột nhiên, Thẩm Thạch thấy thân thể mình được buông lỏng cứ như trước đó có một tảng đá đè nặng trong lòng và nay được gỡ bỏ.
Ở bên cạnh hắn, Tiểu Hắc cũng có vẻ cao hứng hơn thân thể vô thức run vài cái, hò hét mà kêu lên hai tiếng.
Chẳng qua, thời điểm Thẩm Thạch rời Tiên thuyền đi lên núi cũng đã là buổi trưa, sau đó lại ở trong khu rừng kia một khoảng thời gian dài giờ phút này nhìn lại đã thấy trời tắt nắng cũng là lúc hoàng hôn, chạng vạng tối rồi.
Thẩm Thạch nhìn quanh bốn phía chỉ thấy sau lưng là khu rừng mới vừa đi ra, phía trước là một gò núi, bên trái lại là sơn cốc, nhìn lại cũng không sâu lắm có chút cỏ cây thưa thớt.
Chẳng qua mượn ít sắc trời ,Thẩm Thạch thấy rõ ngọn đồi phía trước có một ít Hấp Huyết Nhưỡng màu đen tím quen thuộc, ngược lại phía dưới sơn cốc thì có vẻ sạch sẽ hơn một chút.
Hắn trầm ngân một lát rồi liền dẫn Tiểu Hắc đi đến hướng sơn cốc.
Đi xuống theo thế núi, sơn cốc này cũng không tính là quá sâu nhưng lại thập phần thâm trầm, đến được đáy cốc lại tiến lên phía trước mãi cho đến khi trời đã tối đen nhưng Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc vẫn chưa đi đến cuối.
Gió núi như kêu khóc thổi qua, bóng đêm trải xuống, phía chân trời ánh lên màu xanh, những ngôi sao cũng lần lượt hiện ra.
Mà lúc này ở Hắc Nha Lĩnh, đêm đầu tiên của buổi thí luyện thần bí và nguy hiểm này, bóng tối cũng từ từ phủ xuống.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiên
Quyển 2 - Chương 212: Tiểu sơn cốc
Quyển 2 - Chương 212: Tiểu sơn cốc