Trong bóng tối, là ai đã ngừng hít thở?
Bàn tay lạnh như băng không có chút hơi ấm, cơ thể nàng từ trong ra ngoài dường như tất cả địa phương đều đã đông cứng lại. Thời khắc sinh tử, chỉ một bước ngắn bước ra cũng đã không thể quay đầu lại, ai lại có dũng khí bước ra một bước cuối cùng kia?
Ngoài phòng âm thanh đột nhiên ồn ào hẳn lên, có thể nghe rõ ràng những tu sĩ Mãnh Thú Minh nhe răng cười. Đúng lúc này, nửa cánh cửa còn đang mắc trên khung bị ai đó hung hăng một cước đá văng ra, rầm một tiếng bay ra ngoài.
Trên xà ngang, Chung Thanh Trúc thần sắc lạnh lùng, đối với tình hình phía dưới cũng không thèm nhìn một cái, tay của nàng vẫn đặt ở trên cổ Lăng Xuân Nê, nàng còn đang đợi Lăng Xuân Nê mở miệng trả lời. Thế nhưng dưới cái nhìn bức bách của nàng, tuy rằng thân thể Lăng Xuân Nê có hơi run rẩy còn có mấy phần khẩn trương lại vẫn như cũ, từ đầu đến cuối, nàng vẫn trầm mặc im lặng, không nói chuyện, cũng không phản kháng.
Một tích tắc này dường như dài vô tận, nàng trầm mặc trong bóng đêm, đối mặt với lựa chọn sinh tử.
Ván cửa bị đá văng ra lướt qua hơn phân nửa phòng rồi rơi xuống, không còn được pháp trận giữ lại trên không như lúc nãy. Trên thực tế trong lần tấn công này, pháp trận không biết tên kia không có bất kì dấu hiệu gì bỗng nhiên phát động, lại giữ vững được một ngày đã làm cho hơn mười tên tu sĩ Mãnh Thú Minh thương vong, làm bọn hắn vô cùng đau đầu và thống hận.
Trong phòng trống rỗng, không còn có chút dấu vết trận pháp nào, không còn lực lượng, cũng không còn linh lực, tất cả giống như sau một giấc mộng.
"Phanh!" một tiếng vang lớn, cánh cửa bay vào đập lên trên giường, lập tức làm cho giường chiếu lay động run run một chút, mà cảnh tượng này cùng lúc trước đột nhiên bất đồng ngược lại làm cho đám người Mãnh Thú Minh đang lao đến đồng loạt bất ngờ, không hẹn mà cùng dừng bước lại ở ngoài cửa, sau đó vài tiếng lộn xộn vang lên, hơn mười đạo ánh mắt từ các nơi cùng tập trung nhìn về một chỗ trong phòng nhỏ.
Từ trong ra ngoài bỗng nhiên lại yên tĩnh không một tiếng động.
Dường như chỉ một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được.
Sau một lát, bỗng nhiên một thanh âm từ trong phòng truyền ra, lập tức ánh mắt mọi người đều hướng về phía đó, từng điểm ánh sáng nhạt chiếu xuống, cánh cửa trên giường bỗng nhiên lắc lư một cái, tiếp theo hơi rung rung, càng lúc càng mạnh, cuối cùng rốt cuộc bị lật ngược lại, "rầm" một tiếng, rơi trên mặt đất.
Bụi bay nổi lên bốn phía.
Trong đám bụi, đệm chăn trên giường chẳng biết được xốc lên từ lúc nào, một con heo nhỏ màu đen từ bên trong rung đùi đắc ý chui ra, đứng ở bên cạnh mép giường, một thân dính đầy bụi đất.
Tiểu Hắc Trư nhìn một vòng xung quanh, rồi lắc mạnh toàn thân để cho bụi đất trên người rơi xuống, sau đó trừng mắt liếc khối ván cửa rơi trên mặt đất, thoạt nhìn bộ dạng rất là căm tức, ngẩng đầu nhìn đám tu sĩ Mãnh Thú Minh còn đang kinh ngạc bên ngoài rống lớn một tiếng.
Dù là đám tu sĩ ngoài cửa hung thần ác sát, dù là vô số lưỡi đao hàn quang lập loè, dù là đối diện người đông thế mạnh.
Thế nhưng con heo nhỏ này thoạt nhìn dường như đang tức giận.
Một con heo nhỏ, có cái gì đáng sợ?
Đám tu sĩ Mãnh Thú Minh ngày thường giết người rất nhiều còn không coi vào đâu, làm sao lại đi sợ hãi một con heo nhỏ dáng vẻ bình thường như vậy được, dù sao nó cũng chỉ có hai cái răng nanh hơi dài mà thôi. Đám người sau khi nhất thời kinh ngạc liền không còn ai tiếp tục để ý đến Tiểu Hắc, bọn chúng đưa mắt nhìn bốn phía, lại trong khoảng thời gian ngắn không thấy bóng dáng hai nữ nhân kia, trong phòng nhỏ hoàn toàn trống không.
Đang kinh ngạc, bỗng nhiên có một tên mãnh liệt ngẩng đầu, thấy được mơ hồ có hai cái bóng dáng trong bóng tối phía trên xà ngang, lập tức cao giọng kêu lên. Đám người Mãnh Thú Minh lập tức tinh thần chấn động, đến giờ khắc này, bọn chúng hơn phân nửa đã nghĩ ra hai nữ nhân này chống đỡ lâu như vậy cuối cùng cũng đã tiêu hao hết linh lực, tiếp theo còn không phải là thời cơ báo thù rửa hận tốt nhất hay sao?
Một tràng cười quái dị vang lên, đám người khuôn mặt dữ tợn xông vào căn phòng.
Nhưng mà không chờ bọn họ có hành động, trước mắt mọi người bỗng nhiên lóe lên một đạo hắc quang, một tên tu sĩ Mãnh Thú Minh mãnh liệt kêu lên một tiếng thảm thiết thê lương, toàn bộ thân thể liền ngã về phía trước.
Mọi người chấn động, dừng lại qua, bất thình lình chỉ thấy Tiểu Hắc Trư mới vừa rồi còn đứng ở cạnh giường chẳng biết lúc nào đã lao đến, nhìn lại không giống một con heo ngốc ngược lại có dáng vẻ một con chó điên, nó hung hăng cắn lấy mắt cá chân người nọ, phía dưới răng nhọn, đã thấy mắt cá chân lệch ra, cái chân gãy vặn vẹo góc độ kia làm cho người ta sởn hết cả gai ốc, hắn rút cuộc không cách nào đứng yên, máu tươi phun ra.
Điều này chẳng khác nào trực tiếp phế đi hơn phân nửa chiến lực một tên tu sĩ. Ánh sáng nhạt đi, Tiểu Hắc Trư nhảy sang một bên, trong bóng đêm nhìn mọi người rồi nhe răng, tướng mạo hung ác, vết máu còn dính trên răng nanh của nó, làm người ta cảm thấy có chút hung tàn.
"Hống hống hống. . ." Nó đang thấp giọng tru lên.
Một tên tráng hán trong đám người kia bước ra, là một tên tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh có pháp khí phi kiếm, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiểu Hắc, trên nét mặt tuy có chút giật mình, nhưng cũng không sợ hãi, ngược lại hắn bất ngờ nâng tay lên, bạch quang xẹt qua, phi kiếm xuất hiện lần thứ hai, thay mặt suất lĩnh mọi người xông lên vây công.
Đúng lúc này đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết mãnh liệt lại vang lên, tráng hán kia lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ mình vẫn còn xem thường cái con heo này hay sao? Chẳng qua khi hắn lập tức tập trung nhìn vào, lại phát hiện Tiểu Hắc Trư rõ ràng vẫn đứng tại chỗ bất động, mà tiếng kêu thảm thiết kia lại là từ sau lưng mọi người truyền đến.
Một hồi ầm ầm huyên náo như sóng dữ đột nhiên truyền đến, lập tức bao phủ cả tòa trạch viện, tiếng đánh nhau binh binh pằng pằng trong chốc lát vang vọng trong ngoài. Trong đám hỗn loạn, tên nam tử mặt ngựa kinh sợ rống lên giận dữ, ở bên ngoài sân phẫn nộ quát:
"Đây là nơi Mãnh Thú Minh làm việc, các ngươi là ai, không sợ. . ."
Chưa đợi hắn nói xong, bỗng nhiên một tiếng sắc nhọn rít gào từ trên trời giáng xuống, dù chưa trực tiếp nhìn thấy cũng làm cho người ta cảm thấy nghiêm nghị, một thanh tuyệt thế bảo kiếm theo cái này âm thanh này đột nhiên xuất hiện ầm ầm chém xuống, khí thế cường đại vô cùng. Tên nam tử mặt ngựa lập tức im bặt, bên ngoài tiếng đánh nhau lập tức đình trệ trong chốc lát, sau đó lại là một mảnh càng lớn càng hỗn loạn tiếng động huyên náo, Tuy nhiên tiếng kêu thảm thiết trong đó liên tục vang lên, dường như không phải một cuộc thế lực ngang nhau chém giết, mà là thiên về một bên nghiền ép cùng đồ sát.
※※※
Phía bên ngoài tòa tiểu viện Lăng Xuân Nê ở, vốn dĩ bóng đêm bao phủ một mực yên tĩnh, lúc này mười mấy cái tu sĩ cầm đuốc chiếu sáng cả một vùng, đứng thành một nửa vòng tròn vây quanh hai người.
Người cầm đầu là một vị bà lão, tóc bạc chống gậy điêu khắc hình phượng hoàng, chính là Hứa lão phu nhân - vị lão tổ tông của Hứa gia, một trong tứ đại thế gia, bên cạnh là con trai trưởng của bà, đồng thời cũng là gia chủ Hứa gia hiện tại - Hứa Đằng.
Ánh lửa chiếu rọi xuống dưới, trên mặt đất cách bọn họ vài chục trượng, có bảy tám bộ thi thể tu sĩ không có sinh khí, nhìn phục sức trên người bọn họ, tựa hồ là Xích Cẩu Môn, Sơn Hùng Đường thậm chí Thiết Hổ Môn ... đám môn hạ đệ tử đều có, có lẽ là Mãnh Thú Minh bố trí trên đường phố làm nhiệm vụ phong tỏa cảnh giới, chẳng qua là ở dưới hành động cường thế đột nhiên như lôi đình của Hứa gia, hết thảy cảnh giới đều trở nên không dùng được.
Đứng ở trên đường dài, có thể nghe được tiếng chém giết cùng với tiếng quát mắng gào thét từ trong phòng nhỏ truyền đến, Hứa lão phu nhân cùng Hứa Đằng hai người thần sắc trên mặt một mảnh lạnh nhạt. Sau khi tiếng hét phẫn nộ của tên mặt ngựa kêu một nửa lại im bặt truyền đến, Hứa Đằng mới giễu cợt một tiếng, quay đầu hỏi Hứa lão phu nhân:
"Mẹ, người nói những tên ác đồ này có buồn cười hay không, tiểu viện này là sản nghiệp của Hứa gia chúng ta, người ở bên trong tất nhiên là khách nhân của Hứa gia chúng ta, chính là bọn hắn không biết rõ ràng chân tướng, thật đúng là tưởng Mãnh Thú Minh là lão đại của Lưu Vân thành ai cũng không chọc nổi hay sao?"
Hứa lão phu nhân thần sắc nghiêm nghị, sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên trả lời: "Lão Tam thật là an trí người chu đáo, lại tìm chỗ vắng vẻ như vậy, ngay cả chúng ta là người trong nhà cũng thiếu chút nữa giấu giếm được."
Hứa Đằng thoạt nhìn có vẻ cảm tình cùng huynh đệ Hứa Hưng không tệ, nghe vậy mỉm cười nói: "Tam đệ hắn cũng là vì Tiểu Hữu, lại nói nữ tử trong phòng cùng Thẩm Thạch có chút liên quan không rõ ràng, còn xích mích với đám người Mãnh Thú Minh bỉ ổi này, cho nên cẩn thận một chút cũng là nên làm."
Hứa lão phu nhân tất nhiên cũng không tức giận, khẽ gật đầu, nói: "Vừa vặn mấy ngày nay chúng ta đã tìm được đệ tử Mãnh Thú Minh không sai biệt lắm, còn có thể làm Thẩm Thạch nợ một điểm ân tình ngày thường khó có, càng không cần nói tới lúc trước bọn chúng hạ thủ làm lão Tam trọng thương. Tổng cộng lại, vậy thì kết thúc một lần."
Bà nhẹ nhàng khoát tay áo, gió đêm thổi qua, ánh lửa loạn chiến, một đầu tóc bạc tơ vân không loạn, thản nhiên nói: "Ngày mai bắt đầu, ngươi an bài trừ tận gốc năm môn phái bỉ ổi đui mù trong Lưu Vân thành đi."
Hứa Đằng gật đầu đáp ứng, sắc mặt cũng không khẩn trương, dường như chẳng qua chỉ là đồng ý rồi một sự tình rất bình thường. Bất quá hắn thoạt nhìn đối với một chuyện khác có vẻ quan tâm hơn, hỏi nhỏ: "Mẹ, nghe ý tứ của người là hết sức coi trọng Thẩm Thạch kia sao?"
Hứa lão phu nhân nhìn hắn một cái, lại hỏi lại: "Những ngày này theo tin tức từ Kim Hồng Sơn truyền trở về ngươi cũng không phải không thấy được, hắn là thân truyền đệ tử của một vị trong ngũ đại trưởng lão của một trong Tứ Chính danh môn vạn năm truyền thừa đại phái, còn có ngày đó bao nhiêu biểu hiện, nếu người bậc này còn không đáng được kết giao tài bồi, vậy ngươi còn để ý ai?"
Dừng một chút, bà thở nhẹ thở ra một hơi, rồi cười nhạt một tiếng, lại hỏi tiếp, "Đương nhiên, thiên tài trẻ tuổi từ trước đến nay đều là tầng tầng lớp lớp, cuối cùng có thể bước lên Chân Nhân vị cũng rải rác, chẳng qua là, người kiệt xuất bậc này, chẳng lẽ sẽ đợi đến lúc họ tiến lên Nguyên Đan Cảnh mới khiến cho ngươi đi giao hảo sao?"
Hứa Đằng cười cười, đối với Hứa lão phu nhân quyết định này cũng không có gì phản đối, mỉm cười trả lời: "Mẫu thân nói rất đúng."
Hứa lão phu nhân hừ một tiếng, Phượng đầu quải trượng trên mặt đất có chút dừng lại, nói: "Đằng Nhi, ngươi thân là gia chủ, ánh mắt lòng dạ nên biết nhìn xa trông rộng, bất quá là một ít Linh tài tu luyện mà thôi, tu sĩ bình thường có lẽ coi trọng như Thái Sơn, nhưng ngươi thân là Hứa gia gia chủ, điều khiển người khác, một chút ngoại vật được coi là rồi cái gì, một chút trân bảo được coi là cái gì? Có thể ghi khắc nhân tâm nhân tài, mới là căn cơ để gia tộc trở nên thịnh vượng lâu dài!"
Nói đến câu cuối cùng, âm điệu Hứa lão phu nhân cũng không tự chủ đề cao ba phần, Hứa Đằng sắc mặt lập tức nghiêm nghị, cúi đầu nói: "Con đã rõ."
Trong lúc Hứa gia mẫu tử hai người đang nói chuyện, âm thanh đánh nhau ồn ào trong phòng nhỏ đã dần dần yên lặng xuống, nguyên bản sát khí loạn xị bát nháo cũng dần dần tiêu tán, sau một lúc lâu, chỉ thấy một tu sĩ đi nhanh chạy ra, đi đến trước người Hứa lão phu nhân cùng Hứa Đằng, còn chưa kịp mở miệng, Hứa Đằng đã mang theo vài phần vội vàng mà hỏi:
"Hứa Đán, tình huống trong phòng như thế nào, vị Lăng cô nương kia có bị thương không?"
Người tên là Hứa Đán xem ra là một tiểu đầu mục của Hứa gia, đầu tiên kính cẩn thi lễ với Hứa lão phu nhân cùng Hứa Đằng, sau đó trả lời: "Bẩm báo Lão phu nhân, gia chủ, Lăng cô nương cũng không đáng lo, thuộc hạ đã phái người bảo vệ rồi."
Hứa Đằng thở dài một hơi, nhẹ gật đầu, tuy nhiên ánh mắt Hứa lão phu nhân liếc qua, nhìn thấy Hứa Đán tựa hồ nói vẫn còn chưa hết, khẽ nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy, còn có việc sao?"
Hứa Đán do dự một chút mới trả lời: "Bất quá trong phòng còn có một cô nương khác, bị thương có vẻ nghiêm trọng, nghe Lăng cô nương nói, hình như nàng cũng là một vị đệ tử thân truyền trong Lăng Tiêu Tông."
Hứa lão phu nhân cùng Hứa Đằng đồng thời khẽ giật mình, liếc mắt nhìn nhau, mà Hứa Đán đứng ở một bên sau khi suy nghĩ một chút, lại có chút do dự, cuối cùng cười khan một tiếng, lắp bắp nói: "Ách, ngoại trừ hai vị cô nương, bên trong còn có một con heo."
"Một con heo rất hung hãn!" Hắn cuối cùng bồi thêm một câu.
===============
Nhị kiều trong phút hiểm nguy
Tiểu trư có mặt, hiển uy bức người
Hứa gia trong lúc vui cười,
Giật mình chợt biết có người Lăng Tiêu
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiên
Quyển 2 - Chương 177: Nhân tình
Quyển 2 - Chương 177: Nhân tình