Đi lên trên về sau, mới đi một vài bước đã thấy một cái giống như cửa đá trong các đền thờ, nó nằm ngay chính con đường giữa các ụ đá.Nhìn từ chỗ này, thì vẫn còn một vài ụ đá che khuất, nếu muốn đi đến cửa đá của cái đền trong rừng kia thì phải vượt qua đống ụ đá này, chả qua là không bên kia sẽ hiện ra cảnh tượng gì.
Thẩm Thạch dùng ánh mắt nhìn qua ụ đá phía bên kia, ánh mắt của hắn rơi vào trong khu rừng bên đường, giờ phút này không biết còn có người nào nữa không mà chung quanh đây đều là rừng cây Phệ Huyết rất quỷ dị, trước mắt xem ra con đường này chính là cái lựa chọn duy nhất.
Hắn liền bước đi lên phía trước, mới bước được hai bước vượt qua ụ đá bên cạnh thì ánh mắt của hắn nhìn thấy phía sau ụ đá đó trên mặt đất có mấy khối tàn đá bị vứt lởm chởm, xem các vết tích mặc dù đã lâu nhưng rõ ràng mấy khối tàn đá này đã được điêu khắc, xem ra nó là một bộ phận nào đó của một bức thạch điêu.
Thẩm Thạch trong nội tâm khẽ động, bước chân lập tức dừng lại,trầm ngâm một lúc, sau đó lại đi qua nhặt một khối tàn đá lên.Bắt đầu xem xét thật kỹ, thì thấy cái mảnh tàn đá to xấp xỉ đầu người này có chút kỳ lạ, nó có hoa văn tự nhiên nhưng lại có mấy chỗ thì bị đứt đột ngột, như là vết tích lưu lại của năm xưa từng bị vỡ ra.
Thẩm Thạch cầm trên tay lật qua lật lại ngắm nghía một hồi, sau khi xem xét một lúc thì ánh mắt lại nhìn phía trên ụ đá bên cạnh. Không ngoài dự kiến, hắn phát hiện ra ụ đá tựa hồ rất là tương tự cái khối tàn đá này.
Hắn trầm ngâm một chút, dứt khoát đến gần thêm một bước, đem cái khối tàn đá trên tay đi ghép vào ụ đá.Chỗ này di di, chỗ kia lúc lắc không lâu về sau cảm giác được là tay có chút trầm xuống,nhưng là phía sau khối ụ đá chừng 2 xích có lỗ hổng ăn nhập được với nhau,xem ra trước kia khối tàn đá đích thật là tại vị trí này.
Thẩm Thạch lui về phía sau một bước, nhìn thoáng qua ụ đá giờ đây đã có nhiều hơn một khối tàn đá ghép ở phía trên, tựa hồ cũng không có gì cải biến nhiều, bất quá xem hình dáng có vẻ hợp lý không ít, nhưng tổng thể xung quanh vẫn cứ trống rỗng như trước, phảng phất đâu đây vết tích của thời gian.
Thẩm Thạch lại vô thức nhìn thoáng qua mặt đất xung quanh.Nhưng ngoại trừ cái khối tàn đá này thì trên mặt đất không còn có hòn đá cùng loại, có lẽ những bộ phận còn sót lại của bức thạch điêu sớm đã không tìm thấy được rồi.
Thẩm Thạch nhún nhún vai, cũng không lưu tâm lắm,dù sao cũng chỉ là tiện tay mà thôi, hắn liền chuẩn bị tiếp tục đi tiếp lên phía trước, chả qua là đúng lúc này Tiểu Hắc ở bên cạnh đột nhiên kêu hừ hừ hai tiếng.
Thẩm Thạch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Hắc chẳng biết từ lúc nào lại chạy tới bên đường, chỗ đó vốn là có một đám cỏ dại um tùm rộng chừng vài thước, đi qua chỗ đó chính là cái thân cây màu xám Phệ Huyết Ma Thụ rồi.Hắn liền khẩn trương vội vàng kêu lên :” Tiểu Hắc, quay lại đây, đừng đến gần cái thân cây kia như thế.”
Tiểu Hắc trái lại cũng chả thèm quan tâm, vẫn cứ hừ hừ vài tiếng với vật gì đó trong bụi cỏ như là có chủ định trước.
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút cũng đã đi tới, đứng ở vị trí của Tiểu Hắc nhìn vào đám cỏ dại,lập tức ngơ ngẩn một chút, chỉ thấy trong bụi cỏ xanh biếc ngổn ngang lộn xộn bảy tám khối tàn đá nằm đó, hình thù kỳ quái to nhỏ không đều, nhưng xem ra chất liệu tựa hồ đều cùng cái tàn đá phía kia giống như đúc.
Thẫm Thạch nhìn thoáng qua Tiểu Hắc ở dưới chân, Tiểu Hắc cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Người không nói chuyện, heo không có kêu.
Bầu không khí tựa hồ đột nhiên im lặng thoáng một phát, cảm giác có chút kỳ quái.
Một lát sau, Thẫm Thạch nhẹ gật đầu, nói: "Xem qua một chút."
Tiểu Hắc thoạt nhìn lập tức có chút cao hứng,hừ hừ kêu hai tiếng, đã chuẩn bị chui vào bụi cỏ, ai ngờ vừa thân thể vừa động đã bị Thẩm Thạch ôm lấy rồi ném qua một bên, trợn mắt với nó nói : “ Đứng yên đừng nhúc nhích.”
Tiểu Hắc trong miệng "Hò hét" lấy lẩm bẩm rồi hai tiếng, tựa hồ còn liếc mắt.
Thẩm Thạch ngẩng đầu xem xét Phệ Huyết Ma Thụ chỗ đằng sau bụi cỏ, nhẩm tính ước chừng khoảng cách, sau đó cẩn thận từng li từng tí mà cúi thấp người xuống, một mặt nhìn xem những tàn đá kia ở trong bụi cỏ,vươn tay ra chộp một tảng đá gần nhất, một mặt liếc nhìn lưu ý cái Phệ Huyết Ma Thụ đằng trước. Thân thể luôn cảnh giác chỉ cần bên kia Ma Thụ có bất kỳ động tĩnh gì là hắn bỏ chạy ngay.
Nhưng mà cái Phệ Huyết Ma Thụ bên kia lại chả có bất kỳ dị động nào, Thẩm Thạch thuận lợi lấy được tảng đá phía trước, sau đó Thạch Đầu khua khoắng tay chân một thoáng rồi xem xét mảnh tàn đá. So với cái khối tàn đá vừa rồi thì có lớn hơn một chút, hắn lại đi trở về đến ụ đá rồi lại thử lắp ráp một hồi, chỉ chốc lát sau cũng có một chỗ phù hợp để khảm nhập miếng tàn đá này vào.
Thẩm Thạch tinh thần chấn động,xoay người lần nữa trở về, dùng biện pháp đó lặp lại nhiều lần, cẩn thận từng li từng tí mà đem tất cả những khối tàn đá nằm trong bụi cỏ dại từng cái nhặt về một, từ đầu tới cuối dù là hắn gần cây Phệ Huyết Ma Thụ nhất chỉ cách có 3 đến 4 xích thế nhưng cây Ma Thụ dường như vẫn bất động một chút dị trạng cũng không có. Tình huống như vậy lại làm cho hắn cảm thấy những miêu tả trong sách về Phệ Huyết Ma Thụ không quá giống nhau, bởi vì căn cứ trong sách cho rằng Phệ Huyết Ma Thụ đối với những vật sống gần với nó với một khoảng cách nhất định thì nó sẽ chủ động tấn công, mà đương nhiên cái khoảng cách nhất định thì trong sách lại rõ ràng không có ghi lại, cho nên Thẩm Thạch nghĩ thầm có lẽ Phệ Huyết Ma Thụ chỉ tấn công những vật sống khi chúng đến quá gần thôi.
Đem những khối tàn đá toàn bộ thu hồi đến chân ụ đá về sau, Tiểu Hắc cũng cùng đi qua, nó vòng quanh những khối tàn đá nơi đây hít hít,nghe ngóng, ngẫu nhiên còn dùng móng heo gõ gõ vài cái trên một khối tàn đá, tựa hồ như nó rất thích thú với việc đó. Mà Thẩm Thạch thì trái lật phải xem cầm lấy những khối tàn đá này với những vị trí trên ụ đá có khớp nhau không, rồi từng cái đem thử ráp lại phía trên ụ đá.
Theo từng động tác của hắn, từng khối tàn đá dần dần trở về vị trí cũ trên ụ đá, tàn đá từng cái khớp lại với những vị trí vốn có trên đó. Một cái pho tượng cũ bị hao mòn dần dần theo từng bước mà hiện lên, chả qua là những cái vị trí kia tùy ý có thể trông thấy được những vết bong tróc với những vết nứt trống rỗng, như là bằng chứng lưu lại của bức tượng không biết tên đã trải qua bao nhiêu năm tháng qua đi, vượt qua bao nhiêu tang thương của nhân gian, sau đó tại đây không biết bao nhiêu năm về sau, trải qua bao nhiêu thăng trầm cùng biến đổi giữa khung trời âm trầm lại lặng lẽ đoàn tụ.
Trong rừng cây vẫn yên tĩnh như cũ, không hề nghe thấy một tiếng động nào của sinh vật, giống như là chết lặng.Mà trái với vẻ yên ắng của rừng cây lại là bầu trời, chả biết từ lúc nào mây đen cũng dần dần tụ lại mỗi lúc một dày để cho sắc trời càng thêm âm trầm.
Phong vân chuyển động, rất lặng lẽ nhưng mà dường như có một thứ gì đó rất khắc nghiệt vô hình ẩn giấu ở bên trong, nó tản mát trong thiên địa trời xanh giờ đây theo bốn phương tám hướng mà hội tụ lại.
Tất cả những khối tàn đá đã về vị trí cũ, cuối cùng chỉ còn lại một chỗ lớn nhất, nhìn lại chỗ đó so với cái đầu heo của Tiểu Hắc thì to không kém, chỗ này có vẻ điêu khắc cẩn thận hơn. nhìn tổng thể bộ dáng đã khôi phục lại hơn một nửa rồi, chỉ còn thiếu cái đầu tượng nữa là không thấy.
Phải là cái khối này rồi.
Thẩm Thạch bê cái tảng đá cuối cùng này lên, chẳng hiểu tại sao cảm giác là lạ, tựa hồ như khối đá này so với những khối tàn đá bên kia có vẻ nặng hơn vài phần, nhưng mà dù sao hắn cũng có đạo hạnh là Ngưng Nguyên cảnh, chỗ đấy sức nặng còn không làm khó được hắn, chả qua là trong lòng hiện lên chút kỳ quái cho nên giờ khắc này cũng không có chú ý tới xung quanh nhất là trên đỉnh đầu mây đen đang dần dần tụ hợp lại một cách bất thường trên bầu trời.
Khi hắn đem cái khối tàn đá này để lên trên ụ đá, sau đó thử ráp lại vài lần, rồi tìm đúng góc mà để vào, chỉ nghe khe đá ở đó dường như mơ hồ có tiếng nhẹ nhàng lộp bộp va chạm, mà cái này tượng đá rút cục một lần nữa được tổ hợp thành hình.
Tuy liếc mắt nhìn qua, tượng đá vẫn tổn hại như trước,khắp nơi đều là những chỗ bị tàn phá và bong tróc nhưng tổng thể mà nói cái này tượng đá (thạch điêu) đem hình dạng vốn có hiện ra trước mặt Thẩm Thạch.
Thừa lúc mây mà đạp sương mù (*), Bức tượng thân rắn có sừng rồng, răng nanh và cắp mắt to lớn ngạo nghễ nhìn nhân gian,trông nó rất là bướng bỉnh lạnh lùng khó có thể thuần phục. Thẩm Thạch lui về phía sau 2 bước, cẩn thận nhìn tổng thể bức tượng đá bị tàn phá này, sau một lát hắn chợt giật mình phát hiện ra tượng này có chút quen mắt.
(*) thừa lúc mây mà đạp sương mù :có thể hiểu theo nghĩa là “thừa nước đục thả câu” trong trường hợp này thì tại hạ thấy câu này có nghĩa là hình dạng lúc lắp ghép tượng đang lộn xộn mà đoán xem đại khái nó hình thù như thế nào!
Bên cạnh hắn Tiểu Hắc cũng từ từ đi tới,nhìn mặt nó tỏ ra rất là hiếu kỳ, hai cái chân trước gác lên ụ đá, đem cái đầu heo nho nhỏ nhích tới gần hơn để xem xét, sau đó lại đi xung quanh để nhìn kỹ hơn.
Thẩm Thạch nhìn qua trên người Tiểu Hắc, trong lòng bất chợt hiện lên một cảm giác quái dị, một lát sau nói:
"Thì ra là tượng đá này cũng là một cái Âm Long."
Đúng vậy, nhìn bề ngoài hình dáng của tượng đá này có nhiều chỗ bị hư hại, thậm chí ngay cả phần đầu tượng một bộ phận sừng rồng có đoạn gãy cụt không tìm được nhưng xét một cách tổng thể sau khi phục hồi tượng đá thì cùng với tượng đá Âm Long nhìn thấy trước kia trong u cốc của Cao Lăng sơn thì hoàn toàn giống y như đúc.
Tiểu Hắc kêu Ba~ một tiếng rồi nhảy trở về, chạy đến bên người Thẩm Thạch, trong lúc quay lại đầu vẫn ngoái nhìn về phía tượng Âm Long bị tàn phá mới được phục hồi lại hình dáng, xem ra cũng trầm mặc lại.
Thẩm Thạch lặng yên dùng ánh mắt ngắm Âm Long thạch này một lát, khẽ lắc đầu thở ra một hơi rồi nói :” Tốt rồi, chúng ta đi thôi.”
Nói xong, hắn liền cất bước đi về phía trước, từ chỗ bức tượng Âm Long bị tàn phá này đi qua là đến bên con đường thẳng tắp này dường như bên đường phía khu rừng lại càng thêm âm u.
Tiểu Hắc cũng vội vàng chạy theo hắn từ phía sau, chả qua là thời điểm đi qua bức tượng đá nó không cầm lòng được mà ngẩng đầu nhìn lại, có lẽ là do thiếu ánh sáng hoặc là do bầu trời đang trở nên u ám mà cái đầu bức tượng Âm Long bị tàn phá này ở vị trí hai con mắt bỗng nhiên nó thấy có một tia ánh sáng nhạt chợt lóe lên.
Tiểu Hắc lập tức càng hoảng sợ, tự dưng bước chân bỗng nhiên ngừng lại, khi nó quan sát kỹ thêm lần nữa thì lại thấy bức tượng này chả có điểm khác biệt nào, tựa như bức tượng bị hư tổn này vẫn cứ y nguyên bộ dáng bất động, không hề có một tư thái nào hiện ra.
Phía trước tiếng gọi của Thẩm Thạch vọng lại,Tiểu Hắc chợt giật mình mà vội vàng kêu đáp lại,sau đó không biết nó nghĩ gì mà cũng không để ý bức tượng đá này nữa mà bước nhanh đuổi theo hướng Thẩm Thạch.
Bầu trời càng thêm âm u, tầng mây đen kéo đến càng dày, chẳng biết lúc nào mà trong rừng cây Phệ Huyết bắt đầu nổi lên một chút gió nhẹ.Những cái cây đáng sợ Phệ Huyết kia đều lắc lư cành lá trong từng đợt gió,chúng rất khẽ đong đưa cứ như là đang run rẩy vậy.
Không gian lại trở lại tĩnh mịch,sau khi Thẩm Thạch cùng Tiểu hắc bước đi xa trên con đường dẫn sâu vào trong khu rừng bên kia, bỗng nhiên ở chỗ hắc ám sâu nhất bên trong rừng Phệ Huyết ma thụ có một mảng sương mù dày đặc chậm rãi bay ra.
Một mảng sương mù màu xám trắng lạnh như băng từ từ tràn ngập ra ngoài đem con đường kia nhẹ nhàng che đi, sương mù đi qua có cảm giác như không sảy ra việc gì, nhưng mà ngoại trừ những cái cây Phệ Huyết ra thì những đám cỏ dại xanh biếc không một âm thanh tiếng động lập tức héo rũ suy tàn,dường như tất cả sức sống đều bị tước đoạt đi mất.
Sương mù tỏa ra khắp nơi, càng lúc càng dày,lặng yên trôi qua bên phía tượng đá làm cho cảnh tượng càng thêm mơ hồ không rõ, mà từ chỗ sâu trong sương mù bỗng nhiên truyền đến những âm thanh kỳ dị, nếu có một chút ánh sáng nhẹ ở đây thì chúng ta có thể chứng kiến ở bên kia tượng đá sảy ra một hồi biến hóa kinh người.
Từng khối tàn đá, dường như đều có chút rung lên, những chỗ nứt ra từng khe đá nhanh chóng kép lại với nhau phát ra những tiếng khanh khánh âm thanh, chúng hòa tan với nhau như sữa pha vào nước, thật là kỳ lạ những vết nứt to như vậy mà nhanh chóng được nối liền.
Những khe nứt từng cái từng cái một biến mất, tượng đá toàn thân đầy vết tích hư hại dường như bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ vô hình nào đó dần dần xóa đi, trong sương mù hiện lên một bức tượng đá hoàn toàn mới, nó dần dần như đang chậm rãi sống lại,mà càng quỷ dị hơn là những ánh sáng trên thân tượng đá thời điểm này cứ từ từ sáng lên rồi tắt đi, mà chỗ phát ra ánh sáng đó chính là từ đôi mắt Âm Long.
Gió, dường như càng lúc càng lớn.
Sương mù, tựa hồ cũng càng ngày càng đậm.
Mọi thứ trong rừng cây đều chìm vào yên tĩnh và trầm lặng, chỉ có rất nhiều Phệ Huyết Ma Thụ tại phía sâu kín trong góc u ám khi gió đưa sương mù qua có chút run lên cầm cập.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiên
Quyển 2 - Chương 62: Tàn ảnh
Quyển 2 - Chương 62: Tàn ảnh