DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiên
Quyển 2 - Chương 19: Hắc kiếm

Phù lục?

Thuật pháp Ngũ Hành?

Chỉ với hai chữ ngắn gọn và một câu nói, lập tức làm cho Nam Cung Oánh khi nãy bất ngờ ra tay phải cảm thấy kinh ngạc, về phía Cảnh Thành và ba người còn lại cũng biến sắc, gần như là đồng thời cùng nhớ tới hôm đó ở trong Hôi Tích Lâm, tuy rằng những dấu vết nơi rừng sâu đã bị ai đó chủ động xóa đi thế nhưng vẫn còn sót lại một ít tàn tích của thuật pháp.

Có một việc rất rõ ràng là nếu trước khi chết Tiền Nghĩa đã giao đấu thì nhất định có người dùng thuật pháp Ngũ Hành, vậy nên khả năng rất cao kẻ này chính là hung thủ, mặc dù trong lòng bọn họ còn đang nổi lên một nghi vấn lớn, đó là với đạo hạnh của tu sĩ Luyện Khí Cảnh và sử dụng thuật pháp Ngũ Hành thì làm sao có thể làm tổn thương được tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh? Thế nhưng hiện tại không phải lúc để cân nhắc vấn đề này.

Bỗng tiếng gió từ đâu chợt nổi lên, bóng người chớp động, bọn Cảnh Thành nhanh chóng từ chung quanh đi vòng sang, mơ hồ hình thành một vòng vây, riêng Đinh Hòa phóng thẳng tới cửa ra vào của tửu lâu, chặn đứng đường lui của Thẩm Thạch.

Ngược lại, Nam Cung Oánh vẫn giữ nguyên vị trí lạnh lùng quan sát Thẩm Thạch, nét mặt nàng điềm đạm và trong sáng nhưng luồng khí thế kia lại vô cùng sắc bén, nàng gằn giọng hỏi:

“Ngươi giết Tiền Nghĩa?”

Tay phải Thẩm Thạch chậm rãi nắm lại thành quyền, tấm Phù lục Thủy Tiễn Thuật bị hắn dần dần vo tròn nằm gọn trong lòng bàn tay. Thời khắc này hắn cảm thấy dường như lòng mình đang chìm xuống đáy vực, bốn người kia ai cũng là đệ tử danh môn, đạo hạnh hơn xa mình, trong đó Nam Cung Oánh lại càng thâm sâu không lường được, vừa rồi nếu nàng không thu tay thì chỉ sợ một kiếm kia đã có thể lấy đi tính mạng của mình, cơ bản chẳng có cơ hội để đánh trả. 

Nhưng cái tội danh này đâu thể nhận bừa được, Thẩm Thạch quan sát chung quanh chỉ thấy ánh mắt của đám người Cảnh Thành lạnh như băng, hùng hổ nhìn mình, nếu có thể dễ dàng hiểu rõ sự việc thì bọn họ tại sao phải cố làm cho to chuyện?

Đến lúc này Thẩm Thạch chỉ có thể nhẫn nại cắn răng lắc đầu nói: “Không phải, ta không biết ngươi đang nói gì?”

Nam Cung Oánh khinh khỉnh nhìn hắn rồi chậm rãi thu kiếm, trong mắt hiện lên chút coi thường. Hôm nay tất cả manh mối đều tập trung về người này, nhìn biểu hiện của hắn đúng là dám giết mà không dám nhận, thật sự chẳng có chút phong độ gì cả, thậm chí trong khoảnh khắc nàng còn coi khinh không muốn dây dưa với người này.

Hiện giờ Nam Cung Oánh không nói thêm gì nữa, ba người còn lại bên phía Cảnh Thành việc gì đáng làm thì phải làm, dù sao kẻ đã chết Tiền Nghĩa cũng là đệ tử của Huyền Kiếm Môn, vô duyên vô cớ mất mạng trong Hôi Tích Lâm, nhất định không thể kết thúc như vậy được. Thấy Nam Cung Oánh thu kiếm đứng im chẳng nói chẳng rằng, Cảnh Thành liền dẫn Phó Tuấn và Đinh Hòa xông tới, đồng thời cười khẩy nói: “Tiểu tặc to gan lớn mật, còn không thúc thủ chịu trói!”

Thẩm Thạch lui về phía sau một bước, sắc mặt thoáng tái nhợt, trầm giọng nói: “Chỉ vì thấy ta sử dụng thuật pháp Ngũ Hành mà các ngươi liền kiên quyết khẳng định ta giết tên Tiền Nghĩa kia ư? Trong thành Đoạn Nguyệt có bao nhiêu tán tu, rất nhiều người dùng thuật pháp, tại sao các ngươi không đi hỏi bọn họ?”

Bước chân ba người bọn Cảnh Thành hơi chững lại nhưng vẫn cười nhạo nói: “Nói láo, hôm đó chỉ có ngươi và Tiền Nghĩa là người cuối cùng ở trong Hôi Tích Lâm, không phải ngươi thì còn ai vào đây nữa?”

Thẩm Thạch chỉ thấy sau lưng dâng lên một cơn ớn lạnh, dường như ngay lập tức trên lưng mồ hôi đã vã ra ướt nhẹp, nhưng nét mặt vẫn như thường lớn tiếng đáp lại: “Trong các ngươi có ai thấy tận mắt ta giết hắn sao? Ta nói hôm ấy ngay sau đó ta liền rời đi, vì lẽ gì các ngươi lại không tin? Còn nữa, chẳng nhẽ các ngươi thật sự cho rằng một tên tu sĩ Luyện Khí Cảnh như ta có thể giết được hắn ư?”

Mấy câu hỏi vang lên khiến đám người Cảnh Thành nhất thời cứng miệng, dù sao từ đầu tới đuôi, tuy rằng tìm được một ít dấu vết để lại tại hiện trường, nhưng nếu thật sự cẩn thận suy xét thì việc quy chụp cho Thẩm Thạch là hung thủ đúng là chỉ do bọn họ tự đoán mò rồi đưa ra kết luận chứ chẳng có chứng cứ xác thực gì cả. Giờ đây, nhìn Thẩm Thạch phẫn nộ xen lẫn vài phần tuyệt vọng hỏi lại mấy câu, lập tức làm cho bọn họ có chút do dự.

Thật ra điều quan trọng nhất chính là nằm ở câu nói sau cùng của Thẩm Thạch, theo lý thì một tu sĩ Luyện Khí Cảnh hầu như không có khả năng giết chết tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh, hiện nay ở trong Tu Chân Giới vấn đề này đã được coi là kiến thức phổ thông. Dù sao một kẻ chỉ cường tráng hơn phàm nhân chút ít đem so sánh với một kẻ đã chính thức bước lên con đường tu tiên, có thể nắm giữ Linh khí, Pháp bảo và các loại đạo thuật thần thông, dễ dàng thấy ngay được sự chênh lệch vô cùng lớn.

Chân thực mà nói, cho tới bây giờ bọn Cảnh Thành cũng không quá tin tưởng rằng Thẩm Thạch có khả năng giết chết được Tiền Nghĩa.

Nhưng khi bọn họ còn đang do dự thì Nam Cung Oánh ở phía sau bỗng thản nhiên nói: “Một mình hắn giết không được, chẳng lẽ không có đồng bọn sao?”

Ba người bọn Cảnh Thành đột nhiên tỉnh ngộ, Cảnh Thành cười khẩy tiếp lời: “Đừng vội nói nhăng nói cuội, bây giờ ngươi theo chúng ta trở về môn phái, đến đó tất sẽ có thủ đoạn khiến ngươi phải phun ra sự thật”.

Thấy ba người của Huyền Kiếm Môn thêm một lần nữa lại đe dọa cưỡng ép, Thẩm Thạch cắn răng nói: “Các ngươi, các ngươi chẳng lẽ không cần phân rõ phải trái sao?”

Ở sau lưng Thẩm Thạch, Đinh Hòa hừ một tiếng, vừa áp sát vừa cười nhạo: “Phân rõ phải trái, nói đạo lý với ngươi? Cảnh giới của chúng ta cao hơn ngươi, đạo hạnh sâu hơn ngươi, thực lực lại càng mạnh hơn ngươi nhiều lắm, tại sao phải giảng lý với ngươi?”.

Thẩm Thạch cảm thấy như lâm vào tuyệt cảnh, vô kế khả thi và lúng túng không biết phải làm thế nào. Hắn chua xót nghĩ thầm, sau ba năm chịu bao khổ cực, vất vả trong Yêu giới, đến giờ mới quay lại được Nhân tộc, chẳng lẽ ngay cả tông môn cũng không thể trở về mà phải chết ở cái chốn này sao? Nỗi tuyệt vọng ập tới, một lần nữa tay hắn nắm chặt tấm Phù lục, dù bất cứ thế nào cũng không thể thúc thủ chịu trói, đồng thời cố gắng vớt vát nói:

“Các ngươi đừng quên, ta là đệ tử của Lăng Tiêu Tông…”.

“Kệ xác Lăng Tiêu Tông của ngươi!”. Một tiếng gào to vang lên, trước đó Cảnh Thành đã sớm mất hết kiên nhẫn nên thét lớn cắt đứt lời Thẩm Thạch rồi cười khẩy nói: “Giết người của Huyền Kiếm Môn chúng ta, ngươi còn muốn như thế nào nữa, đừng vội nói Lăng Tiêu Tông đến cùng có nhận người hay không, một tu sĩ Luyện Khí Cảnh như ngươi thì ở Lăng Tiêu Tông có là cái thá gì? Chẳng lẽ giết người còn muốn bỏ đi?”

Lời vừa dứt, hắn đã vọt đến trước mặt Thẩm Thạch, vươn tay chộp vào ngực hắn.

Tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh chủ động ra tay, uy thế khác hẳn tu sĩ Luyện Khí Cảnh bình thường, chớp mắt đã đến trước người Thẩm Thạch. Thẩm Thạch tránh không thể tránh, dù trong tay nắm Phù lục nhưng chưa kịp kích phát thì đã bị một lực lượng khóa chặt tay phải của mình khiến hắn không có cách nào phóng thích pháp thuật, nháy mắt Thẩm Thạch đã bị Cảnh Thành khống chế và sắp bị hắn tóm được ngực áo.

Thực lực giữa tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh và Luyện Khí Cảnh quả thật có sự khác biệt rất lớn, vào lúc này điều đó hiện lên rõ ràng và không thể nghi ngờ, khi đối phương động thủ trước cũng đã đề phòng tình huống Thẩm Thạch phóng ra Phù lục nên làm cho hắn hầu như không có sức phản đòn, mắt thấy sẽ bị Cảnh Thành bắt giữ trong một chiêu.

Trong lòng Thẩm Thạch xẹt qua một tia tuyệt vọng, còn nét mặt Cảnh Thành lại dãn ra, hắn nghĩ rằng như vậy là đã có thể giao nộp cho sư môn được rồi. Ai ngờ vào đúng lúc này bỗng nhiên không biết từ chốn xa xôi nào đó truyền đến một tràng những tiếng cười, tức thì ở phía trước vang lên một tiếng kêu la kì quái xen lẫn sự kinh hoảng, Nam Cung Oánh đứng đằng

sau chợt ngẩng đầu, còn trước mắt Cảnh Thành đột ngột hiện ra một bóng đen rồi đập thẳng vào mặt hắn.

Cảnh Thành giật mình, buông tay lùi nhanh về sau hai bước, đồng thời giơ hai tay lên chống đỡ, nhưng trong khoảnh khắc hắn lại nhận ra thứ đang bay tới kia chính là Đinh Hòa, sư đệ của mình. Cảnh Thành kinh ngạc và tức giận hét lên: “Đinh Hòa, ngươi làm cái gì thế?”.

Chưa dứt câu, Cảnh Thành chợt phát hiện ra có gì đó không đúng, toàn bộ thân thể Đinh Hòa giống như bị ai ném đi, hoàn toàn không có chút chủ động, loáng một cái đã bay thẳng đến trước mặt của hắn. Tất nhiên Cảnh Thành không có ý định ngạnh kháng vì sợ đả thương Đinh Hòa, hắn đành hét lớn, hai tay vận sức đỡ lấy sư đệ của mình.

Nhưng Đinh Hòa bỗng kêu lên sợ hãi, thân thể hắn lao vụt tới mang theo một luồng sức mạnh hừng hực đầy hoang dại và không thể kháng cự. Với thực lực Ngưng Nguyên Cảnh của Cảnh Thành mà cũng phải vô cùng chật vật lùi lại bảy bước liên tục, bất đắc dĩ từ trước người Thẩm Thạch lui về phía sau.

Sự việc diễn biến quá nhanh khiến đám người ở trong tửu lâu là Cảnh Thành và kể cả Thẩm Thạch không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nam Cung Oánh quát khẽ, thân hình lướt tới, thanh linh kiếm của Tiền Nghĩa ở trong tay lại sáng lên đâm thẳng về phía Thẩm Thạch, trong nháy mắt kiếm mang đầy trời, thêm một lần nữa cuốn tới như dời non lấp bể.

Kiếm quang chưa đến mà kiếm ý đã đến, Thẩm Thạch cảm thấy toàn thân lạnh buốt và không thể cựa quậy nổi. Nhưng đúng lúc hắn sắp bị kiếm ảnh đầy trời bao phủ thì một tiếng nổ lớn bỗng vang lên, như sấm sét từ chín tầng trời giáng xuống trần gian, kinh thiên động địa, phong vân cuồn cuộn chấn động khắp bốn phương tám hướng, trong nháy mắt làm cho cả tòa Tam Xuân Lâu cũng phải rung lên bần bật. Từ trong không trung rơi xuống trước người Thẩm Thạch một vật thô to và đen xì xì, thay hắn chặn lại kiếm ảnh vô cùng sắc bén.

Thật bất ngờ đó lại là một thanh Hắc Kiếm khổng lồ, sau khi rơi xuống đã cắm thẳng vào mặt đất cứng rắn, đập nát vụn mấy khối đá lớn. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc chào đời đến giờ Thẩm Thạch mới được nhìn thấy một thanh kiếm khổng lồ thế này, nó có vỏ, toàn thân đen tuyền như được đúc bằng gang, tuy xù xì nhưng lại sáng bóng và toát lên vẻ kiên cường xen lẫn sự lạnh lùng băng giá. So với Thẩm Thạch, nó còn cao hơn một cái đầu, to bè và dài gần chín xích, điều này thật sự khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi kẻ nào mới có thể sử dụng được nó?

Hiện tại thanh Hắc Kiếm chặn ngay trước mặt Thẩm Thạch, thân kiếm khổng lồ không rời vỏ nhưng tựa như hóa thành tường đồng vách sắt che kín Thẩm Thạch, giúp hắn tránh thoát thế kiếm của Nam Cung Oánh, Thẩm Thạch không kìm lòng được thở phào nhẹ nhõm.

Ở phía trước lúc này, nháy mắt luồng kiếm quang mang theo linh lực như phô thiên cái địa đâm thẳng lên cự kiếm.

“Tang tang tang… Keng keng keng …”

Ngay lập tức những âm thanh quái dị và chói tai vang lên, lúc giống như cơn mưa rào xối xả trút nước, lúc lại như thợ rèn điên cuồng dập sắt, xuyên thẳng vào màng nhĩ mọi người đang có mặt tại đây, sức ép mạnh đến nỗi khiến tất cả phải nghẹt thở. Thế nhưng kiếm quang như mưa to gió lớn của Nam Cung Oánh công kích lên Hắc Kiếm lại chẳng mảy may làm nó lay động, lúc này cự kiếm đã chặn đứng thế công, giống như ngọn núi đứng sừng sững trong im lặng. Chỉ lát sau, chợt có một bóng người hiện ra bên cạnh thanh cự kiếm và cùng chắn ở trước mặt Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch ngơ ngơ ngác ngác, ở cái nhìn đầu tiên hắn chỉ cảm thấy đôi mắt sáng lên, dường như có hào quang phản chiếu, tuy chưa nhìn rõ tướng mạo của người đứng trước mặt mình nhưng lại thấy một cái đầu trọc lóc và bóng loáng…

Lúc này, nam tử trọc đầu đứng giữa những tia lửa đang bắn ra tung tóe dường như vung tay ra làm cho cả trời kiếm ảnh bỗng đông cứng lại rồi nhanh chóng tiêu tán. Ngay sau đó một tiếng quát khẽ vang lên mang theo vài phần kinh sợ và bất ngờ của Nam Cung Oánh, thanh linh kiếm của Tiền Nghĩa còn sót lại ở trong tay nàng đã phát huy uy lực còn cường đại hơn

chủ nhân trước đây của nó, hiện tại đột nhiên bị man lực đập vào, chỉ trong tích tắc đã “rắc” một tiếng gãy lìa thành hai đoạn.

Ở bên cạnh, đám người Cảnh Thành biến sắc, khuôn mặt lộ rõ sự kinh hoảng, chỉ có Nam Cung Oánh tuy sợ nhưng không loạn, nàng chẳng những bình chân như vại mà chiến ý còn tăng vọt, thân hình nàng phóng vút lên tạo ra những tiếng gió rít, nhẹ nhàng và thanh thoát như chim hạc bay múa giữa chín tầng trời, đồng thời từ trong tay nàng luồng kiếm quang sáng ngời lại một lần nữa đang bừng lên rực rỡ. 

Kiếm ảnh thấu trời không xuất hiện mà chỉ có một thanh trường kiếm trong suốt như nước mùa thu, tuy khí thế kém hơn lúc trước nhưng kiếm ý đã tăng lên gấp bội. Một lần nữa cả tòa tửu lâu lại rung rinh, hình như nó bắt đầu không chịu nổi gánh nặng của thứ kiếm ý uy lực và lạnh như băng này, vẻn vẹn chỉ là tia kiếm quang trắng tinh lớn hơn một xích ngưng tụ lại, chẳng những làm cho xà nhà, cửa sổ rung lên bần bật mà ngay mặt đất dưới chân mọi người cũng bắt đầu nứt thành những khe hở.

Đây là uy thế cỡ nào!

Đây là thần thông đạo pháp cỡ nào!

Vào lúc này Thẩm Thạch hoa mắt chóng mặt ngây nhìn, còn trong đầu hắn chỉ tồn tại duy nhất một ý nghĩ: Thiên Kiếm Cung nổi tiếng trong Tứ Chính, thật sự là có chỗ hơn người, đạo pháp thông thiên cũng không phải là nói ngoa.

Giữa không trung chỉ còn lại ánh cầu vồng rồi ngưng tụ thành vầng kiếm quang trắng tinh nhỉnh hơn một xích, nếu khi trước nam tử đầu trọc không rõ lai lịch còn thoải mái chắn trước người Thẩm Thạch thì hiện giờ chợt khẽ giật mình và cau mày lại. Thẩm Thạch từ phía bên nhìn sang, lúc này mới nhận ra dung mạo của nam tử đó khá anh tuấn, ở giữa hai lông mày mơ hồ toát lên một khí thế tựa như trời sinh tính tình vốn đã cương quyết cùng bướng bỉnh, nhưng có điều đầu hắn lại trọc lóc bóng loáng nên khiến người khác không nén được cảm giác quái dị và buồn cười, thật ra điều này lại làm trung hòa bớt cái vẻ vênh váo, hung hăng của hắn.

Lúc này tuy hắn cau mày nhưng vẫn rất tiêu sái, khí thế và anh tuấn.

Nam tử đầu trọc nói: “Thiên Kiếm Cung, Thương Hà kiếm thức?”

Giữa không trung, kiếm quang vốn to hơn một xích bỗng nhiên phình ra rồi bung nở như hoa, như sao vỡ, như pháo bông tiêu tán, như suối nước phun trào, một dòng sông lớn xanh biếc xuất hiện lăng không lao xuống, sóng cả cuồn cuộn bắn tung mà đến, nhằm thẳng vào nam tử đầu trọc.

Mỗi một giọt nước đều là một thanh kiếm.

Kiếm ở khắp nơi, kiếm ý đã lên tới đỉnh phong.

Một khắc sau chính là vạn kiếm xuyên tim.

Con ngươi của nam tử thoáng co lại, đồng thời sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng rồi bất ngờ vung tay phải lên, không rõ động tác của hắn thế nào nhưng thanh Hắc Kiếm khổng lồ như đội trời đạp đất bỗng nhiên đã nằm trong tay hắn. Thật khó lòng tưởng tượng nổi, với một thanh cự kiếm còn dài hơn cả một người cao lớn, đến tột cùng thì làm như thế nào mới sử dụng được, nhưng vào lúc này tất cả mọi người đều đã thấy.

Thanh Hắc Kiếm bị nam tử nắm trong tay nhưng chưa tuốt ra khỏi vỏ, hắn cầm lấy chuôi rồi thản nhiên quay tít như đang sử dụng một cây Hắc Côn khổng lồ, với phương pháp cực kỳ thô bạo, thậm chí là man dại, trần trụi và không cần biết đến đạo lý, mãnh liệt gào thét đập thẳng vào dòng sông kiếm quang xanh biếc.

“Bùng!”

Âm thanh đáng sợ nổ vang như muốn chấn động cả hồn phách, Linh lực trong mỗi tấc vuông theo đó cũng điên cuồng bạo liệt làm cho mọi người phải run lên bần bật, dòng sông kiếm quang màu xanh va chạm với Hắc Kiếm, trong nháy mắt bắn ngược về phía sau.

Thế nhưng thanh Hắc Kiếm không hề lui lại chút nào mà vẫn tiếp tục đuổi theo, trong vùng ánh sáng màu xanh giữa không trung vang lên tiếng hừ lạnh của Nam Cung Oánh, thân hình nàng bay ngược về phía sau, còn bóng đen kia lại ù ù ập đến, dường như trong nháy mắt càng mạnh hơn gấp mười lần như muốn hủy thiên diệt địa và đập tan tại chỗ dòng sông kiếm quang xanh biếc còn rơi rớt lại.

“Ầm ầm!”

Âm thanh vang dội như tiếng nổ khai sinh ra thiên địa thủa sơ khai khiến khắp nơi đều chấn động, gỗ đổ, tường sập, khói bụi tung bay mù mịt, chỉ có bóng thanh Hắc Kiếm phóng vụt lên trời, còn lại tất cả đều tan vỡ. Một tòa tửu lâu to lớn như Tam Xuân Lâu cũng bị xé nát làm cho ai nấy ở bên trong cũng phải kinh hoàng, run rẩy, tinh thần suy sụp.

Ánh nắng chiếu xuống, bóng kiếm tan đi, người người kinh hãi, một kiếm cuồng vọng phá tan lầu các, cày xới mặt đất khiến tất cả những ai chứng kiến đều khó lòng tin nổi. Từ trong bụi mù, cự kiếm trở về, thêm một lần nữa cắm xuống mặt đất vốn đã nát nhừ, còn sắc mặt nam tử đầu trọc vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt và đứng ở trước người Thẩm Thạch.

Như một bức tường chắn.

Không thể phá vỡ.

Đằng trước, sắc mặt của ba người phe Huyền Kiếm Môn đều trắng bệch, với tầm nhìn và thực lực Ngưng Nguyên Cảnh của bọn họ cũng chưa bao giờ được thấy đạo pháp cùng kiếm thế đáng sợ như vậy. Từ giữa không trung, Nam Cung Oánh từ từ hạ xuống, thời điểm này sắc mặt của nàng tái nhợt, khóe miệng mơ hồ còn vương một vệt màu đỏ nhàn nhạt, dường như sau cuộc quyết đấu vừa rồi nàng đã bị nội thương.

Lúc này nàng chăm chú nhìn chằm chằm vào nam tử đang đứng trước người Thẩm Thạch, nhưng trên khuôn mặt chưa từng tỏ ra nghiêm trọng trước đây của nàng thì bây giờ đôi mắt bỗng trở nên sáng rực đánh giá nam tử kia, sau cùng mới dừng ở thanh Hắc Kiếm.

“Khai Thiên Ma Kiếm! Ngươi là…”

Nam tử quay đầu lại nhìn Thẩm Thạch rồi mỉm cười, dáng vẻ tươi vui, tuấn lãng, ôn hòa, sau đó ngoảnh mặt đối diện với những người bên kia, đưa tay sờ sờ cái đầu trọc và cười ha ha, nét mặt hưng phấn hăm hở như không thèm quan tâm đến bất kể cái gì, cũng như chẳng coi ai vào đâu, dù ở phía đối diện là Huyền Kiếm Môn hay còn có đệ tử của một môn phái nổi tiếng thiên hạ trong Tứ Chính là Thiên Kiếm Cung đi chăng nữa, hắn vẫn cương quyết và bướng bỉnh như cũ, tay vịn trên cự kiếm rồi cười nhạt nói :

‘’Ta họ Đỗ, Đỗ Thiết Kiếm’’.

Đọc truyện chữ Full