Ở bên ngoài bụi cỏ, thanh âm Thẩm Thạch gọi Tiểu Hắc vang lên, đương nhiên Tiểu Hắc Trư và Tiểu Điêu đang tranh nhau với nó đều nghe thấy, thế nhưng Linh thảo còn ở phía trước, nên hai Yêu thú này cũng không thèm nhường nhau chút nào.
Tiểu Hắc Trư nghĩ thầm cây Linh thảo này rõ ràng là ta tìm ra trước, dĩ nhiên là thuộc về ta mới đúng, vì vậy càng nhìn Tiểu Điêu kiêu ngạo kia càng thấy chán ghét. . Nó rống lên một tiếng mang theo chút đe dọa, thậm chí còn nhe răng tỏ ra hung ác giống như muốn ăn sống nuốt tươi Tiểu Điêu vậy. Có điều đáng tiếc là cho tới bây giờ không hiểu tại sao răng nanh Tiểu Hắc Trư cũng không dài ra giống các Thạch Bì Trư khác, vậy nên dù nó có cố gắng nhe răng trợn mắt thì cũng chẳng có mấy sát khí.
Do đó, mặc dù Tiểu Hắc Trư đang biểu hiện thái độ đe dọa thì cũng chẳng làm Tiểu Điêu kia sợ chút nào, mà trái lại, Tiểu Điêu còn trợn mắt nhìn Hắc trư lớn gấp bội mình rồi dưới cái nhìn chăm chú của Tiểu Trư, nó chậm rãi vươn một cái móng vuốt về phía Linh thảo kia.
"Gừ ... gừ...!"
Tiểu Hắc Trư nhanh chóng bước về trước một bước.
Tiểu Điêu màu vàng bỗng kêu "Chi... chi" một tiếng, thân thể lập tức biến thành một đạo hoàng ảnh, vọt tới bên cạnh Tiểu Hắc Trư, móng vuốt duỗi ra liền đánh vào bụng của nó.
Động tác này của Tiểu Điêu cực nhanh, Tiểu Hắc Trư còn chưa kịp phản ứng, cũng không nghĩ ra con Tiểu Điêu này nhìn bình thường như vậy mà công kích lại nhanh như thế, nó không kịp làm gì cả đã bị Tiểu Điêu đánh trúng, thân thể liền lảo đảo một chút rồi lui về sau mấy bước.
Thế nhưng ngoại trừ việc phải lui lại mấy bước thì trên bụng Tiểu Trư cũng chỉ có một vết xước mờ nhạt mà thôi, hiển nhiên là lớp da heo cứng cỏi này đã cứu mạng nó.
Tiểu Điêu đang cực kỳ đắc ý vì một kích đã đánh lui con heo kia nên hưng phấn kêu chi... chi ... thị uy thì thấy cảnh trước mắt, nó liền trợn mắt nhìn. . Chỉ thấy công kích mà bình thường có thể cào rách bụng mấy con Yêu thú khác thì nay dùng với Tiểu Trư lại không xảy ra chuyện gì cả.
Trong nhất thời, Tiểu Điêu liền ngây ra, nhìn Tiểu Hắc Trư nửa ngày cũng không thốt ra một câu.
Tiểu Hắc Trư bị Tiểu Điêu đánh lén thì nổi giận, nó thét lên một tiếng rồi lao đến, mở miệng táp tới con Tiểu Điêu kia.
Có điều đầu Tiểu Điêu này cực kỳ nhanh nhẹn, nó né ra một chút đã tránh được công kích của Tiểu Trư, thậm chí còn có mấy lần tấn công ngược lại Tiểu Hắc Trư, thế nhưng cũng chỉ để lại vài vết bạch ngân mà thôi, lớp da của con heo này quả là làm cho người ta tức lộn ruột.
Qua một phen quần chiến, Tiểu Hắc Trư đuổi không kịp Tiểu Điêu, mà Tiểu Điêu nhìn thì có vẻ đang chiếm thượng phong, thế nhưng cũng chẳng thể gây ra tổn thương với con heo da dày thịt béo này, nên nó cũng cực kỳ căm tức kêu lên chi ... chi... không ngừng.
Một lúc lâu sau, trong lúc truy đuổi, đột nhiên, một bóng vàng lóe lên, con Tiểu Điêu kia từ một góc độ không tưởng đánh tới trước mặt Tiểu Trư.
Lần công kích này làm cho Tiểu Trư vô cùng hoảng sợ, nó vội vàng dừng bước. Lúc này, Tiểu Điêu đã đứng trên mũi nó, trừng mắt nhìn đầu heo đáng ghét này, chi... chi... kêu hai tiếng rồi vuỗi móng vuốt cào qua.
Giờ phút này, Tiểu Trư cũng không dám động đậy, mắt nhìn con Tiểu Điêu khó ưa kia, do vị trí đứng của Tiểu Điêu khá tai quái nên cũng có chút cố hết sức. . Vậy nên thời gian cứ trôi qua như vậy, hai con ngươi của Tiểu Trư cũng sắp hợp lại làm một đến nơi, liền biền thành một đôi mắt gà chọi đỏ au.
Lúc này, đôi mắt ngập tơ máu của Tiểu Trư đang trợn trừng nhìn đôi mắt màu vàng đầy tức giận của Tiểu Điêu.
Hai kẻ một heo một điêu trừng mắt nhìn nhau, mãi đến khi Tiểu Điêu đang nghĩ có nên thử xem mắt của hắn có cứng như da hay không thì đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trong lúc hoảng hốt nó liền thấy hai đồng tử vốn dĩ đen bóng của Tiểu Hắc Trư đã xảy ra biến đổi quỷ dỉ, hơn nữa biến hóa của mỗi con mắt lại khác nhau.
Lúc này, mắt phải đang ánh lên hào quang ba màu xanh vàng tím giao nhau giống như mấy vòng tròn quỷ dị đang chậm rãi chuyển động; . còn mắt trái thì tối lại vừa mang theo chút u ám làm cho người ta hít thở không thông, lại mang theo một ít khí tức của tử vong nữa.
Chẳng qua loại dị tượng này chỉ là thoáng qua một chút mà thôi, đặc biệt là nét u ám trong mắt trái, chỉ chớp mắt đã tiêu tán như chưa từng xuất hiện; . còn quang luân ba màu bên mắt phải còn giữ được một lát, quang luân phản chiếu vào đôi mắt tràn đầy kinh ngạc của Tiểu Điêu làm nó cảm thấy càng lúc càng lớn, trong chuyển động lại mang theo gào thét, thậm chí còn cảm thấy có tiếng hổ gầm lên.
Mà quang luân kia chuyển động một hồi liền hóa thành một vòng xoáy cực lớn, ba màu xanh vàng tím bao quanh màu đen ở giữa trở nên cao vạn trượng như muốn thôn phệ tất cả.
Sau đó là một mảnh đen kịt, không còn thấy gì nữa!
※※※
"BA~" , một tiếng vang nhỏ, Tiểu Điêu từ trên mũi Tiểu Hắc Trư rơi bịch xuống, té trên mặt đất.
Mà dị tượng trong mắt Tiểu Hắc Trư cũng chỉ kéo dài một thời gian rất ngắn đã nhanh chóng tiêu tán, đến Tiểu Hắc Trư còn chưa rõ chuyện xảy ra đã bị phản ứng cổ quái của Tiểu Điêu dọa sợ. . Nó vô thức nhảy về sau một bước, kéo ra khoảng cách với con Tiểu Điêu kia, trong mắt còn lộ ra một chút đề phòng nhìn chòng chọc vào Tiểu Điêu.
Xa xa, thanh âm Thẩm Thạch lại truyền tới: "Tiểu Hắc, mau ra đây, chúng ta còn phải đi."
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua nơi thanh âm Thẩm Thạch vọng lại, nó kêu lên hai tiếng đáp lại rồi mang theo vài phần khó hiểu, chậm rãi bước tới trước Tiểu Điêu lúc này đã trở nên cứng ngắc, dò xét một chút, hoàn toàn không hiểu tại sao đầu Tiểu Điêu vừa rồi còn kiêu ngạo lợi hại như vậy thì giờ lại ngất đi.
Tiểu Hắc Trư nhìn trái nhìn phải, nhìn mãi cũng chẳng ra cái gì cả, mũi nó co lại, nhẹ nhàng đến gần Tiểu Điêu ngửi ngửi vài cái. Đúng lúc này, thân thể Tiểu Điêu bỗng khẽ động, nó từ trong hôn mê chậm rãi tỉnh lại, sau đó quay đầu, từ từ nhìn về phía Tiểu Hắc Trư.
Tiểu Hắc Trư lập tức lui về sau hai bước, đề phòng nhìn lại Tiểu Điêu, trận chiến vừa rồi, Tiểu Điêu này hành động cực nhanh, đã mấy lần đánh trúng Tiểu Trư, tuy rằng không phá được lớp da heo cực kỳ cứng cỏi kia, thế nhưng cũng làm nó khá là đau đớn.
Bởi vậy, Tiểu Hắc Trư vẫn có phần sợ hãi Tiểu Điêu kia.
Chẳng qua là lúc Tiểu Điêu chậm rãi bò dậy, ánh mắt nhìn Tiểu Hắc Trư lại khác hẳn lúc trước, thoạt nhìn tràn đầy kinh ngạc. . Hai tiểu yêu thú nhìn nhau một hồi, Tiểu Điêu lại quẫy đầu mới cái, mới hoàn toàn khôi phục bình thường.
Đứng im tại chỗ, Tiểu Điêu dường như đang suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên, thân ảnh của nó lóe lên, lập tức xuất hiện bên cạnh khỏa Linh thảo, giống như có ý định cướp lấy nó.
Tiểu Hắc Trư giận tím mặt, gầm nhẹ hai tiếng, tuy rằng Tiểu Điêu này có vẻ lợi hại, thế nhưng mỹ thực trước mặt, Thiên Vương lão tử nó cũng không nhận, hừ lên một tiếng rồi lao tới, bộ dáng như muốn liều mạng với Tiểu Điêu kia.
Chẳng qua là Tiểu Điêu bỗng nhiên kêu lên hai tiếng, duỗi ra một cái chân trước, ngón chân khép lại như muốn ngăn cản Tiểu Hắc Trư. Thấy vậy, Tiểu Hắc Trư liền dừng lại, trừng mắt nhìn nó.
Tiểu Điêu liếc nhìn Tiểu Hắc Trư, dường như đang do dự một chút rồi duỗi ra móng vuốt, cắt đôi cây Linh thảo này thành hai phần.
Tiểu Hắc Trư ngây ngốc một chút như phản ứng không kịp, kinh ngạc nhìn Tiểu Điêu, sau đó chỉ thấy Tiểu Điêu đi tới hai bước, đến trước mặt Tiểu Hắc Trư, móng vuốt duỗi ra, đem một nửa cây Linh thảo cho nó.
Tiểu Hắc Trư có chút do dự, dường như còn chưa hiểu, thì Tiểu Điêu lại tiếp tục bước tới trước một bước, đưa nửa cây Linh thảo tới miệng Tiểu Trư.
Tiểu Hắc Trư chần chừ một chút, chậm rãi há miệng ra, cắn nhẹ nửa cây Linh thảo kia rồi từ từ nhai nuốt, mà Tiểu Điêu bên kia thấy vậy cũng nhếch miệng, dường như đang nở nụ cười, cũng nhét nửa cây Linh thảo trên tay mình vào miệng.
Một heo một điêu vẫn nhìn nhau, thế nhưng không khí giữa chúng đã hòa hoãn hơn nhiều, Tiểu Điêu nhai xong Linh Thảo, liền duỗi ra một chân, sờ nhẹ lên đầu Tiểu Trư.
Tiểu Trư lui lại một chút, thế nhưng dường như thấy Tiểu Điêu không có ác ý liền đứng yên lại. Tiểu Điêu lấy tay sờ nhẹ lên đỉnh đầu nó rồi vỗ nhẹ xuống, sắc mặt cực kỳ ôn hòa. . Tiểu Trư liếc nhìn nó, thấp giọng kêu lên hai tiếng.
Đúng lúc này, phía xa bỗng truyền tới một âm thanh, thế nhưng lại không phải tiếng Thẩm Thạch gọi mà là một tiếng còi huýt ở phương khác truyền tới.
Tiểu Điêu quay lại nghe ngóng một chút rồi kêu lên chi chi hai tiếng, như đã nghe được tiếng gọi rồi xoay người định rời đi. Chẳng qua là vừa đi được hai bước, nó bỗng quay đầu lại, liếc qua Tiểu Trư. . Tiểu Trư vừa được nhai Linh thảo thì đối xử với Tiểu Điêu cũng tốt hơn nhiều, gật nhẹ đầu với nó.
Tiểu Điêu thấy vậy thì cười nhẹ một tiếng, thân hình hóa thành một đạo quang ảnh màu vàng, bay về hướng tiếng còi, mau chóng biến mất trong bụi cỏ rậm rạp.
Tiểu Hắc Trư nhìn theo bóng nó đi xa, thấp giọng kêu lên hai tiếng rồi cũng chui vào trong một bụi cỏ khác.
Cách đó không xa, Thẩm Thạch đang vô cùng buồn chán ngồi chờ, thấy Tiểu Hắc Trư vất vả chạy tới, tức giận nói:
"Tại sao lại lâu như vậy, ngươi làm gì ở trong... Ồ, chờ chút, ngươi đang ăn gì vậy?"
Tiểu Hắc Trư vừa nhai vừa nhếch miệng cười.
Thẩm Thạch trừng mắt liếc hắn một cái, lắc đầu rồi cười nói: "Được rồi, ta sẽ làm điểm tâm cho ngươi, đợi tí nữa chúng ta tiếp tục tìm Linh thảo, khi nào tìm được năm cây sẽ cho ngươi Linh Tinh."
Tiểu Hắc Trư liên tục gật đầu, cực kỳ nhiệt tình chạy tới trước Thẩm Thạch. Thẩm Thạch bật cười, cũng theo phía sau nó đi thẳng về phía trước, đồng thời ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy trên không thời tiết sáng sủa, trời xanh không mây, là thời tiết tốt.
Chỉ còn ba ngày nữa, hy vọng có thể bình an trôi qua.
Trong lòng Thẩm Thạch nghĩ.
※※※
Có điều hắn lại không biết, lúc này, bên trong Đoạn Nguyệt thành đang sôi trào lên, vô số tán tu đều ra khỏi thành, đi về hướng hồ Ngân Nguyệt. . Mà Hắc Phong Đường vốn ngang hàng với Ngư Long Phái cũng hùng hổ đưa các cao thủ tới nơi này.
Thế nhưng được người ta quan tâm nhất lại là Huyền Kiếm Môn, bá chủ của khu vực này. Sau khi bọn hắn tới thành Đoạn Nguyệt thì mau chóng chiếm lĩnh Ngọa Hổ Sơn. . Từ đó về sau liền trông coi cẩn thận Linh mạch mới xuất hiện nơi đây, đối với chuyện khác chưa bao giờ hỏi tới. Vậy mà hôm nay, nhiều tán tu đều thấy Huyền Kiếm Môn đã cho đa số đệ tử rời khỏi Ngọa Hổ Sơn, cũng theo tới hồ Ngân Nguyệt.
Tình thế đột nhiên sinh biến, lời đồn đại lập tức truyền ra, phá vỡ không khí thanh bình bao năm qua. Bí mật mà Ngư Long Phái không tiếc đại khai sát giới để bảo vệ, chỉ trong một đêm đã truyền lưu khắp nơi trong thành.
Phong vân tế hội, dường như ngay tại hôm nay.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiên
Quyển 2 - Chương 14: Tranh ăn
Quyển 2 - Chương 14: Tranh ăn