Cảnh đêm thâm trầm, hắc ám như Quỷ Hải vô biên trong Minh giới trong truyền thuyết, vĩnh viễn không thể nào thay đổi, chỉ có bóng quỷ u ám lướt qua, trong gió rét phát ra tiếng gào khóc thê lương.
Nắm chặt cự phủ, một đường điên cuồng xông lên.
Trong mắt Trư Yêu dữ tợn, toà thành trì dần trở nên to dần lên, như con cự thú hung ác sắp tỉnh giấc, mở cái miệng lớn đáng sợ muốn đem bọn hắn nuốt chửng. Đằng sau hắn, một bóng đen như hòa nhập vào bóng đêm, âm trầm nhìn cửa toà thành.
Cuối và bóng tối cũng bị xua đi, một ánh lửa lập loè hiện ra, ánh sáng bắt mắt trong đêm tối, sáng rực cách cửa thành hơn một xích, đủ cho bọn hắn nhìn thấy cảnh tượng phía trước.
Cửa thành, đã mở...
Ngay lập tức, và với tiếng kêu vang trời, năm trăm Yêu tộc cường hãn đại phát hung tính chẳng kém gì các yêu thú tổ tiên, gầm lên xông vào thành. Dẫn đầu bọn hắn là Trư Yêu hùng tráng, hai mắt đỏ Thẩm dữ tợn.
Cự phủ lướt qua, máu tươi phun ra như suối, đám thủ vệ hoảng sợ không kịp trở tay, trong tích tắc đầu thân tách rời. Đội ngũ đột kích làm theo kế hoạch, nhanh chóng tản ra thành nhiều tốp nhỏ, chỉ sau một lát, cả Phượng Minh Thành đã ngập tràn tiếng hò hét, mấy chục ánh lửa được đốt lên, nhờ gió trợ thế, trong nháy mắt cả tòa thành đã trở thành một biển lửa.
Yêu tộc trong thành rốt cuộc tỉnh giấc, nhưng bao nhiêu tinh nhuệ của Hắc Phượng Yêu tộc giờ đều đang ở dốc núi Linh Hầu, ngoại trừ số ít thủ vệ bảo vệ bên ngoài, phần lớn người trong thành đều là người già yếu, phụ nữ và trẻ em, đối mặt với Thanh Xà Yêu quân do Thạch Trư cầm đầu, căn bản không có sức chống trả.
Chiến tranh Yêu tộc, từ trước tới nay đều là máu tanh tàn khốc, đi đến đâu là máu tanh tuôn ra đến đó, như một bức họa đẫm máu được mở ra mãi không hết. Xa xa phía sau họ, trong bóng tối lại xuất hiện Thanh Xà Yêu quân, giống như quỷ ảnh, đang tiến về phía này.
Cuộc tấn công dữ dội mãnh liệt và tàn khốc, chỉ gần nửa canh giờ, Phượng Minh Thành - nơi ngưng tụ tâm huyết tinh hoa mấy đời của Hắc Phượng Yêu Tộc suốt mấy trăm năm, đã rơi vào tay Thanh Xà Yêu Tộc. Cho dù ai cũng không thể nào ngờ được, kết quả cuối và của trận chiến lại thành ra thế này.
Nhưng lúc này bên trong Phượng Minh Thành, vẫn còn một nơi đang dựa vào địa thế hiểm yếu ngoan cố kháng cự, chính là phủ đệ bổn tộc Hắc Phượng. Các đời Hắc Phượng Yêu Tộc đều ở trong tòa phủ đệ cực lớn này, được bảo vệ rất kỹ lưỡng, cũng là nơi tập trung nhiều thủ vệ Hắc Phượng nhất, hết lòng liều chết chống cự, dù trước cửa phủ đệ đã chất đầy thi thể, có Thanh Xà Yêu Tộc binh sĩ, và rất nhiều xác thủ vệ Hắc Phượng, nhưng Thanh Xà Yêu quân vẫn chưa đánh hạ được chỗ này.
Song chống cự chỉ hoài phí công, hậu quân Thanh Xà Yêu Tộc liên tục chạy đến, thế công càng lúc càng mãnh liệt, như lớp lớp sóng lớn không ngừng đánh tới. Hắc Phượng thủ vệ còn sót lại dù đã hết sức nhưng vẫn không cản nổi, như sợi dây cung căng đến cực điểm thì sẽ đứt, không ngừng ngã xuống, cánh cửa mang ý nghĩa biểu tượng của Hắc Phượng Yêu Tộc rốt cuộc đã mở trước Thanh Xà Yêu quân.
Thanh Xà Yêu Tộc điên cuồng nhe răng xông vào, như muốn trút ra bao nhiêu phẫn nộ của mấy ngày nay lên đám phụ nữ và trẻ em.
Từ khi bắt đầu xông vào cửa thành, Thạch Trư đã biến thành ác quỷ Tu La, vì thắng lợi của Thiên Thanh Xà Yêu dốc toàn lực đại khai sát giới, chính hắn cũng không rõ có bao nhiêu kẻ địch đã ngã xuống dưới cự phủ của mình, lúc công phá Hắc Phượng Vương Phủ, hắn cũng ở trong nhóm Yêu tộc xông vào sớm nhất.
Màu đen dính trên người hắn, nhuộm hồng cả cây búa trong tay hắn, nhưng qua nửa đêm điên cuồng chém giết, huyết hồng trong mắt hắn cũng đã giảm đi rất nhiều.
Còn nam tử luôn ẩn trong bóng tối luôn đi theo sau lưng hắn, mỗi lần khi đến lúc chiến đấu kịch liệt nhất sẽ lặng yên không một tiếng động ra tay, lần nào cũng linh hoạt, nhạy bén, nhanh chóng đánh vỡ phòng ngự của kẻ địch giúp Thạch Trư chiến thắng dễ dàng, khiến Trư Yêu nhìn chẳng khác gì yêu ma bách chiến bách thắng.
Cũng không biết từ khi nào, Thạch Trư đã quen với việc Thẩm Thạch đứng ở phía sau như vậy.
Hắc Phượng phủ đệ chiếm diện tích vô cùng lớn, rất nhiều lầu các, quy mô hơn xa Ma Hổ Giản ngày đó, đủ thấy hai đại Yêu tộc Hắc Phượng và Xích Hổ có nội tình hoàn toàn khác hẳn nhau. Lúc lực lượng kháng cự hoàn toàn thất bại, Thanh Xà Yêu quân nhanh chóng tản ra, xông vào bất kỳ trạch viện nào nhìn thấy, tiến hành giết chóc và cướp bóc.
Thạch Trư cầm cự phủ đi nhanh về phía trước, không biết có phải vì từ lúc vào thành đến giờ chỉ luôn không ngừng giết chóc, giết đến mức hiện giờ toàn thân đẫm máu, nên đầu óc của hắn đã gần như chết lặng và mờ mịt.
Dục vọng giết chóc bất tri bất giác đã biến mất, cũng không hề có ý niệm cướp bóc trong đầu, giờ khắc này hắn tựa hồ không biết làm sao, cũng may ngay lúc đó, hắn nghe thấy tiếng kêu của bằng hữu mặc áo đen sau lưng mình, sau đó Thạch Trư vô thức đi theo người đó.
Đi qua một cái đình viện, giết sạch bảy tám tên thủ vệ muốn chống cự bên trong xong, Thạch Trư mới bừng tỉnh, cả kinh quay người nhìn xung quanh, mới phát hiện người kêu mình đang đứng xa xa sau lưng mình, xung quanh không còn bất kỳ Yêu tộc nào.
Chỉ có hai người hắn và Thẩm Thạch, đứng trong một đình viện lạ lẫm.
Thẩm Thạch thoáng nhìn xung quanh, khẽ nhíu mày, ý thức được nơi này không an toàn, vạn nhất lỡ còn một ít thủ vệ ẩn nấp trong Hắc Phượng phủ đệ, hắn với Thạch Trư lạc đàn như thế há lại không vừa vặn là mục tiêu của bọn chúng hay sao! Nghĩ đến đây, Thẩm Thạch vô thức liền dẫn Thạch Trư lùi lại.
Nhưng ngay lúc đó, xa xa bỗng nhiên có một tiếng rống như sấm sét đột nhiên vang lên, thanh âm như hổ gầm nơi sơn dã, phẫn nộ đùng đùng, trong nháy mắt át tất cả thanh âm trong Hắc Phượng phủ đệ.
Thẩm Thạch vội quay đầu lại, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc. Thoáng suy nghĩ qua, dẫn Thạch Trư nhảy lên tường cao, giương mắt nhìn ra xa, liền trông thấy ở một chỗ khói lửa kịch liệt nhất đằng xa, có vô số nhân ảnh lập loè, hình như là một nhóm Thanh Xà Vệ đang vây công kẻ địch.
Thạch Trư giật mình, có thể làm ra được tình trạng này hiển nhiên là kẻ địch còn sót lại là một kẻ cực kỳ mạnh mẽ. Hắn còn chưa kịp nghĩ sẽ làm gì tiếp theo, đã nghe đám người bên kia lại gào lên điên cuồng, xen lẫn có vài tiếng rên rỉ, máu tươi phun như suối trong không trung, mấy thân ảnh như diều đứt dây bay ra ngoài, không biết lại có bao nhiêu Yêu tộc bỏ mạng
Một thân hình vô cùng hùng tráng, thậm chí còn cường tráng hơn cả Thạch Trư, một Hổ Yêu toàn thân đẫm máu đột nhiên lao ra từ trong nhóm loạn chiến, từ xa nhìn lại, trong ánh lửa, cái thân ảnh khổng lồ kia vẻ mặt phẫn nộ, giống như Thần Linh Thiên giới trong truyền thuyết tức giận hạ phàm, thế không thể chống đỡ. Thấy hắn chỉ nhảy mấy cái, đã chạy ra khỏi vòng vây, chạy vọt ra ngoài, hướng tới cánh cửa hông cách bên phải Thạch Trư hơn mười trượng.
Nhờ ánh lửa hừng hực soi sáng, Thạch Trư lnhìn thấy toàn thân Hổ Yêu khắp nơi đều là máu tươi, trừ máu của kẻ địch, trên thân thể khổng lồ rõ ràng hiện ra bốn năm vết thương lớn sâu tới tận xương, mơ hồ thấy được cả xương cốt trắng hếu. Vây công Hổ Yêu đều là Thanh Xà Vệ thủ vệ Ngọc Lâm, nổi danh chiến lực cường đại trong Thanh Xà Yêu tộc, nên Hổ Yêu dũng mãnh mặc dù thực lực nhanh nhẹn nhưng vẫn chịu trọng thương, trong lúc chạy trối chết lộ ra thân hình có vẻ lảo đảo bất ổn.
Nhưng điều làm Thạch Trư kinh ngạc là trên lưng Hổ Yêu này lại cõng một đứa bé trai, tình thế nguy cấp vẫn không hề có ý vứt bỏ thằng bé, ngược lại là như nổi điên, gào thét liều lĩnh chạy.
Thạch Trư gầm nhẹ một tiếng, thân hình di chuyển như muốn qua chặn đường, Thẩm Thạch vừa muốn ngăn cản nhưng lại thôi, bất kể thế nào thằng bé Hổ Yêu cõng trên lưng cũng nhất định có thân phận bất thường, nói không chừng chính là đệ tử dòng chính của Hắc Phượng nhất tộc, nếu có thể bắt sống hoặc giết chết, chắc hẳn là lập được một cái đại công.
Nghĩ vậy, nhưng chưa kịp hành động, đã thấy Hổ Yêu nhanh nhẹn nhảy mấy cái đã tới gần chỗ cửa bên, bởi vì toàn lực chạy băng băng, vết thương của hắn lại bị xé rách, máu tươi chảy ròng ròng, ngay cả thằng bé trên lưng hắn cũng sợ hãi, kêu to: "A Hổ, A Hổ, ngươi đừng chạy nữa, máu, máu..."
Nhưng Hổ Yêu mắt điếc tai ngơ, trong mắt hắn, lúc này chỉ còn cánh cửa hông kia. Thạch Trư thấy đuổi theo không kịp, đang ảo não, đã nghe nổ to "Oanh" một tiếng, cửa hông ầm ầm mở ra, vô số Thanh Xà Yêu tộc xông vào, thì ra cửa ra vào này cũng đã bị Ngọc Lâm tính toán không bỏ sót, phái đợt yêu binh thứ hai đánh vào.
Hổ Yêu gào lên phẫn nộ, quyết định thật nhanh, quay người chạy sang hướng khác, nhưng hướng này tuy tránh được truy binh, lại tiện lợi cho Thẩm Thạch và Thạch Trư vọt tới.
Thạch Trư sắc mặt lạnh lùng, lợi búa nắm chặt trong tay, Thẩm Thạch cũng quyết định chỉ trong nháy mắt, kéo Thạch Trư nhảy xuống tường cao, thấy trong sân có mấy cây đại thụ, liền chạy tới trốn sau một thân cây.
Không phải chờ lâu, tiếng gió đã thổi tới, trong đó xen lẫn tiếng thở dốc nặng nề và tiếng thằng bé kinh hoảng, một thân ảnh không lồ mãnh liệt xông vào. Hổ Yêu khổng lồ gọi là A Hổ kia cũng không có ý dừng lại, dù lúc này hắn chẳng khác gì một chiến thần uy vũ, giết từ trong quân địch thoát ra, nhưng mục đích duy nhất của hắn hiện giờ là mau chóng chạy trốn. Nên hắn chỉ đánh giá sơ qua tình hình chỗ này, rồi ngựa không dừng vó tiếp tục chạy trốn về phía trước.
Chỉ có nhanh chóng chạy ra khỏi Hắc Phượng phủ đệ, chạy ra khỏi Phượng Minh Thành đã rơi vào tay Thanh Xà Yêu quân này, tiểu công tử mới được xem như an toàn, bằng không... Hổ Yêu căn bản không dám nghĩ thêm, với hắn, tính mạng mình có chết mười lần cũng không sao cả, tuyệt nhiên không so sánh được với thằng bé trên lưng hắn.
Thấy xung quanh không có địch nhân, hắn thở phào một hơi, định tiếp tục trốn chạy thì đột nhiên một tiếng rống dữ dội từ cách đó không xa vang lên, một thân ảnh cường tráng đột ngột nhảy ra, cầm một cây cự phủ, cuồng mạnh chém thẳng vào lưng Hổ Yêu.
Cây búa mang theo thanh âm dữ dội, tạo nên một luồng gió xoáy mãnh liệt, chém tới với khí thế không thể đỡ, dù vật gì chắn trước mặt nó cũng sẽ đều bị chém thành hai khúc.
Hổ Yêu cực kì sợ hãi bởi vì sau lưng hắn chính là thằng bé kia, hắn thì có thể miễn cưỡng nhảy vọt tới trước để tránh, nhưng thằng bé trên lưng thì không thể nào tránh kịp, trong nguy cấp, Hổ Yêu phẫn nộ và tuyệt vọng gầm lên, liều lĩnh quay người lại, dùng ngực mình để đỡ cự phủ đang chém xuống.
Toàn thân Hổ Yêu sáng lên một vầng hào quang đỏ Thẩm, rõ ràng là một loại thiên phú huyết mạch cực kỳ cường đại.
Nhưng đúng vào lúc này, trong bóng tối một đạo ô quang âm u đột nhiên loé lên, rơi vào ngực Hổ Yêu, mảnh hào quang đỏ Thẩm bị hắc quang đan vào dây dưa rồi đột ngột biến mất.
"A Hổ..."
Tiếng kêu thê lương vang lên, sau đó bị huyết vũ đỏ Thẩm chôn vùi.
Cự phủ khổng lồ chém vào lồng ngực Hổ Yêu, cơ thể cứng cỏi ấy gần như sụp đổ, hai hàng xương sườn bị lưỡi búa hoàn toàn chém gãy, máu thịt tuôn ra, Yêu tộc dù có cường đại cỡ nào bị trọng thương như thế cũng khó còn sống được.
Nhưng không biết một sức mạnh lạ lùng từ đâu đã giúp Hổ Yêu ngoan cường đứng sững, dù cự phủ đã cắm vào trong ngực hắn.
Đôi mắt hổ trợn to, mang theo tuyệt vọng và phẫn nộ vô tận, trừng mắt nhìn Trư Yêu. Dưới ánh mắt đáng sợ của hắn, Thạch Trư dù đã trải qua giết chóc vô số trong lòng vẫn sinh ra một tia sợ hãi khác thường, thân bất do kỷ lùi lại một bước.
Hổ Yêu không nhìn Trư Yêu nữa khó nhọc quay đầu, nhìn về phía kia trong bóng tối, người ở chỗ đó mới là địch thủ lớn nhất cũng là trí mạng nhất.
Một nam tử áo đen nhẹ nhàng đi ra, im lặng nhìn hắn.
"Quỷ Vu..." thanh âm Hổ Yêu khàn khàn trầm thấp, mang theo vài phần căm hận.
Thẩm Thạch im lặng, khoé miệng hơi giật giật, rốt cuộc vẫn không nói gì. Hổ Yêu nhanh chóng tiếp nhận vận mệnh của mình, không tiếp tục hãm sâu trong cuồng nộ nữa:
"Đừng... Đừng... Đả thương tiểu công tử..."
Thanh âm của hắn mơ hồ gần như không rõ, vì máu tươi đã tràn ra đầy miệng hắn, từ khoé miệng liên tục chảy xuống. Thạch Trư buông cán búa ra, lại lùi một bước, nhìn Hổ Yêu thật sâu, trầm mặc không nói gì.
"Hống..." Hổ Yêu phát ra tiếng gào thét phẫn nộ nhưng vô lực, thân hình lung lay sắp đổ, nhưng hắn vẫn cố gắng run rẩy đứng vững, mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Thạch, uy thế chiến thần trong mắt hổ lặng lẽ thối lui, chuyển thành vẻ khẩn cầu.
Sau lưng hắn, thằng bé khóc đến tan nát cõi lòng: "A Hổ, A Hổ, ngươi làm sao vậy, ngươi đừng có chết a..."
Những tình huống như thế này, cũng vẫn là máu tươi và giết chóc, ba năm nay, đã nhìn thấy quá nhiều lần a... trong nháy mắt trong đầu Thẩm Thạch bỗng hiện lên suy nghĩ ấy.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn bàn tay mình, mấy giọt máu tươi không biết từ lúc nào đã văng dính lên tay hắn, giọt máu loé ra hào quang chói mắt đang từ giữa ngón tay rơi xuống, mang theo mùi máu tanh gay mũi, nhuộm hồng cả mặt đất dưới chân hắn.
Vì mạng sống, nhất định phải dốc sức liều mạng mà... Giết chóc sao?
Hắn ngẩng đầu, do dự một chút, nhìn Hổ Yêu đang cố gắng chèo chống, chậm rãi nói:
"Ta sẽ không giết hắn."
Thân thể đầy máu tươi A Hổ thoáng co quắp một phát, trên mặt lộ ra một tia buông lỏng, nở nụ cười, mắt hổ chậm rãi nhắm lại, một lát sau, thân hình cao lớn rốt cuộc ầm ầm ngã xuống.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Tiên
Quyển 1 - Chương 142: A Hổ
Quyển 1 - Chương 142: A Hổ