Cảm giác thân thể
trong lồng ngực cứng đờ, ngọn lửa màu xanh lam bay qua thắp cây nến bạc
lên. Vũ Dương mặt không hề cảm xúc nói: “Có thể a, nhưng mà trước tiên
xin ngươi thả Liễu Diệp ra được không?” (kỳ thực Quân Hoa suy nghĩ rất
lâu, là để nha đầu này ôm Kim Long, hay là ôm Liễu Diệp đây, nhưng là
nghĩ nghĩ nếu như ôm Kim Long phỏng chừng Vũ Dương sẽ bộc phát tức giận , vì lẽ đó vẫn là chọn Liễu Diệp thôi. ) Thần giới và Ma giới ký kết hiệp ước hòa bình, thỏa thuận đình chiến. Đào Hoa Tiên Tử này đúng là lợi
hại hơn ta rất nhiều, lập tức liền có thể giải quyết sự tình nan giải
như vậy.
Thời điểm nàng tìm đến ta, ta thật bất ngờ. Váy dài
hồng nhạt, rõ ràng là màu ấm, thế nhưng ở trên người nàng lại hiện ra
lạnh lùng cao quý.
Khi đó ta đang ngồi nghỉ mát trên băng ghế ,
suy nghĩ đến cơm trưa , góc váy nàng quét qua đám cỏ, tóc dài vấn lên,
giống như nàng đều cẩn thận tỉ mỉ. Ta thán phục sự khác biệt của hai
người, nhìn vào nàng thật giống như đang đứng trước gương xem một “bản
thân” khác. Đã từng, chúng ta từng là một người sao?
Nàng cũng
đang quan sát ta, trong con mắt mang theo uy nghiêm, khiến ta cảm thấy
có chút áp bức. Dương Phong và Liễu Diệp khẽ nghiên thân, lơ đãng chặn
trước mặt ta, ta nghiêng cổ nhìn nàng, ta tin tưởng nàng không có ác ý.
Nàng dùng tay đẩy ngã quân cờ trên bàn trước mặt ta, đột nhiên nói:
”Thật ra ta rất đố kị với ngươi.”
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, nàng
lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, giống như cái gì cũng chưa có nói.
”Ngươi có Nguyên Quân, ta có Vũ Dương, như vậy là tốt rồi.” Ta nhìn con
mắt của nàng, ta hi vọng hai người chúng ta cũng có thể hạnh phúc. Như
gió xuân mơn trớn mặt băng, trong mắt của nàng dẫn theo một tia ấm áp,
nàng cười nhạt nói: “ Mong là như vậy.”
Vũ Dương mang theo ta,
cùng đưa nàng ra khỏi khu vực của Ma giới. Thần giới biên cảnh, Vũ Dương nghiêng người mà đứng, gió vù vù thổi bay vạt áo của hắn, tóc đen như
tơ, y phục đỏ Như Mộng, tiếng nói của hắn, vẫn như cũ từng chữ từng câu
trong suốt băng ngọc: “Phong Phi Phi, đây là chuyện cuối cùng Vũ Dương
làm cho ngươi.”
Phong Phi Phi cũng nhìn về phía Vũ Dương, trầm
thấp nói: “Ta rõ ràng.” Bóng người hồng nhạt của nàng càng đi càng xa,
ta bây giờ chỉ biết, ký ức kiếp trước ở Hồng Hoang cốc , chân thân và
tạp niệm của Phong Phi Phi, Bách Hoa tiên tử và Đào Hoa Tiên Tử, đều đã
thành chuyện của quá khứ.
Ta quay đầu nhìn Vũ Dương, hắn cũng
nhìn ta, trong ánh mắt giống như ngọc lưu ly lưu động, ở dưới ánh nắng
ban trưa giống như tiên tử đi lạc vào nhân gian. Hắn dưới bầu trời đầy
nắng đưa tay về phía ta, ngón tay nhỏ bé ở dưới ánh nắng gay gắt giống
như ánh ngọc trong suốt , tuyệt mỹ như họa, giọng điệu như đối với con
chó nhỏ của chính mình: “Đến đây đi, chúng ta trở lại thôi.”
đi
dưới ánh nắng, vài sợi tóc đen tóc đen như tơ được thổi tung, tay áo
xiêu vẹo, người tựa như muốn cưỡi gió bay đi. Ta ngoan ngoãn đi tới, hắn hài lòng vuốt nhẫn cưới trên tay ta, ngón tay ngọc mơn trớn gò má của
ta, âm thanh trầm thấp tà mị, mang theo vô tận mê hoặc: “Chúng ta kết
hôn chứ?”
Ta cố ý bĩu môi nói: “Còn dùng chiếc nhẫn này a?” Hắn
liền cười, giải thích: “Đây là Hậu Thổ cho dù là ở dị độ Ma giới cũng
chỉ có Hoàng Thiên mới có thể sánh ngang với nó.”
Trở lại Ma
Cung, hắn bắt đầu để thần quan một lần nữa chọn lựa hôn kỳ. Buổi tối Vũ
Dương ở chòi nghỉ mát dạy ta chơi cờ, Kim Long vội vã chạy tới. Chỉ cúi
người trên tai hắn nói ra một câu, Vũ Dương sắc mặt liền trong nháy mắt
nghiêm nghị, nhưng vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, hắn đứng lên, vỗ vỗ đầu
của ta, cưng chiều nói: “Tự mình chơi đi.”
Sau đó liền cùng Kim
Long vội vã rời đi . Ta rất lo lắng Thần Ma hai giới lại phân tranh à,
thế nhưng vài ngày sau truyền đến tin tức về hồi nghị giảng hòa của Thần giới cùng Ma giới, ta mới chậm rãi yên lòng. Thời gian Vũ Dương ở lại
càng ngày càng ít, nhưng mỗi ngày đều sẽ tới, đến xem ta một chút, lại
phong thái chập chờn rời đi. Có lúc ta chọc ghẹo hắn, ôm lấy hông của
hắn, hắn thì sẽ yên tĩnh đứng im một lúc, để cho Kim Long mấy lần do do
dự dự nhắc nhở thúc giục, mới vội vã ra ngoài.
Sau đó ở chỗ của
Dương Phong Liễu Diệp , ta từ từ biết được chân tướng sự tình. Giải
thích theo cách phổ thông, chính là thế giới này ngoại trừ Thần giới và
Ma giới, còn có một cái dị độ Ma giới tồn tại. Cái dị độ Ma giới này nắm giữ sức mạnh kinh khủng, đủ để thôn tính hai giới Thần Ma. Hai giới vì
là muốn tự vệ, đồng thời tế luyện Thần Thủ Hộ và Thần Tàn Phá, cũng lợi
dụng lúc bọn họ không còn linh lực mạnh mẽ đem hai cái cổng không gian
phong ấn, ngăn cản bọn họ trở lại thế giới đấy.
Nhưng là lúc tế
luyện có tàn dư linh lực, Thế nhưng giống như lời tiên đoán của thần
giới, ngoại trừ Thần Thủ Hộ và Thần Tàn Phá, còn có một cái khác. . .
Khụ, tạp vật. Trong lời tiên đoán, cái tạp vật này có thể khống chế,
thậm chí phá hủy Thần Thủ Hộ và Thần Tàn Phá. Chuyện này. . . Là thuyết
tương sinh tương khắc chăng?
Lúc đó Thần giới không tiết lộ ra,
mà đưa nàng bí mật giấu đi. Mà nàng không giống như Thủ Hộ Thần cùng
Thần Tàn Phá khiến cả hai giới đều khiếp sợ, mà là rơi xuống đất mọc
thành cây đào. Sinh trưởng ở bên Đoạn Kiều, yên lặng mà tiếp tục tu
hành.
Sau khi hoàn thành phong ấn, Thần giới bởi vì chú trọng
huyết thống, không cùng ngoại tộc kết hôn, nên nhân số ít ỏi, liền lựa
chọn Thần Thủ Hộ, mà Ma giới vốn là hiếu chiến, hơn nữa lại thấy sức
mạnh khuynh đảo của Thần Tàn Phá, liền lựa chọn Thần Tàn Phá, cũng không có gây ra bất đồng. Không tốt chính là ở chỗ sau đó, Thần tộc nhân số
thịnh vượng ,thời điểm phát triển trở thành Thần giới , Thần Đế lại cảm
thấy Thần Tàn Phá so với Thần Thủ Hộ càng có uy hiếp, liền mưu tính diệt đi Phá Hư Thần.
Liền triệu Đào tinh bị người quên lãng đến,
phong làm Đào Hoa Tiên Tử. Theo lời tiên đoán của thần linh, thì một
ngàn năm sau Phá Hư Thần sẽ yêu Đào Hoa Tiên Tử, nhưng là không ngờ tới
mới hơn 100 năm, Đào Hoa Tiên Tử và Thần Thủ Hộ - Nguyên Quân trong lúc
đó, thế nhưng lại nảy sinh tình cảm.
Thần Đế lo lắng cây hoa đào này trước khi tiêu diệt Thần Tàn Phá đã diệt đi Thần Thủ Hộ đi diệt ,
liền lấy lí do nàng hành vi không biết kiềm biếm xuống thế gian. Có thể
là cô độc quá lâu, ngàn năm thời gian, cây hoa đào này lại yêu Thần Tàn
Phá - Vũ Dương.
Mà ma xui quỷ khiến, người vẫn luôn không gần nữ sắc - Thần Tàn Phá cũng yêu cây hoa đào này . Hết thảy đều như thần
linh tiên đoán, chỉ là tính thiếu tình cảm.
Hoa đào Niết Bàn Trọng Sinh, Nguyên Quân không đành lòng, chân thân cùng tạp niệm phân chia. . ..
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền
Chương 20: Nhân quả
Chương 20: Nhân quả