Ta không còn gặp lại
Vân La nữa, người của Cửu Vấn Ma Hoàng cũng không tệ, nói với ta rằng
sau này có thể tùy ý ra vào Ma Cung. Vũ Dương thì xấu xa hơn, bảo rằng
nhất định phải được hắn cho phép. Ta trở lại Hồng Hoang Cốc, tìm một cái ao nhỏ, gieo hoa sen vào, thả con vịt vào trong, cánh hoa đào bồng bềnh trên mặt nước, thật là cũng có mấy phần tư vị.
Hai ngày sau, có một con khác bay đến, ta thật hoài nghi rằng, có khi nào đây là con vịt đã mổ ta ở hồ hôm trước không. Tuy nhiên tình cảnh lúc đấy tối lửa tắt
đèn ta không tìm ra chứng cớ, cũng coi như xong, nuôi cả hai con vậy. An tĩnh dựa trên vai Vũ Dương, mái tóc đen mượt như tơ của hắn rũ xuống,
lành lạnh trơn trơn kề sát trên mặt ta. Nhìn hai con vịt một trước một
sau trong ao, ta đột nhiên rất tò mò: “Vũ Dương, trước kia ta là người
như thế nào?”
“Trước kia?” Vũ Dương dùng tư thế ưu mỹ mà vén tóc trên trán, ý cười nhợt nhạt: “Trước kia không đơn thuần bướng bỉnh như
bây giờ, thích đọc sách, khi tâm tình tốt sẽ gảy đàn, hát một vài khúc.
Khi biến thành cây thích để cho cánh hoa rơi dưới tàng cây. Lúc đó pháp
lực đạt trình độ trên trung bình, nàng lại rất có chủ kiến. Nhưng những
lúc chọc người khác tức giận, nàng sẽ vô cùng chân chó, tật xấu kia so
với hiện tại thật đúng là giống như đúc.” Hắn sủng ái mà vỗ vỗ đầu ta,
lại trầm thấp cười. Thanh âm rối loạn, giống châu ngọc rơi xuống từ trên rèm ngọc,ngọc lưu ly rơi xuống biển hoa.
Thích đọc sách? Khi
tâm tình tốt sẽ gảy đàn, hát một vài khúc? Pháp lực trình độ trên trung
bình? Ta bắt đầu có chút hoang mang, đó là ta sao?
“Vũ Dương.” “Sao?”
“Nếu như… Nếu như ta không phải là Phong Phi Phi kiếp trước, chàng còn thích ta hay không?” “Tại sao lại hỏi vậy?”
“Ách… Ta đang nói, Phong Phi Phi của kiếp này đang đứng trước mặt chàng,
chàng có thích hay không?” Hắn cười dịu dàng như nước, gió thổi bay mái
tóc đen, y phục đỏ phất phơ, giữa những cánh hoa rơi đầy trời hắn đứng
bên trong xinh đẹp như một đóa sen hồng: “Vũ Dương thích Phong Phi Phi,
cho dù là như thế nà, cũng thích.”
Trong nháy mắt đó, ta ghét
Phong Phi Phi, bởi ta không xác định được người kia có phải là ta hay
không.” “Vũ Dương, cho dù có phát sinh chuyện gì, chàng cũng sẽ mãi mãi
yêu ta, như lúc ban đầu sao?” Thì ra đây chính là tình yêu. Tình yêu
không phát sinh trong chớp mắt chỉ bởi vì người kia xinh đẹp hay hùng
mạnh, nhưng một khi bị nó quấn lấy, nó sẽ ở trong lòng mình mà sinh sôi, một đời một kiếp không rời.
“Ta có thể hiểu là ,nàng đang thổ
lộ với ta hay không?” Hắn nhẹ nâng đôi môi tuyệt mỹ, cười tà mị yêu dã,
khuynh thiên khuynh địa. “Đáng ghét, chàng trả lời ta đi!!!”
“Vậy cũng được.” Đôi mắt phượng hẹp dài của hắn nhìn sang, con mắt tỏa ra
ánh sáng như ngọc lưu ly chuyển động, giống như hồ nước mênh mông gợn
lên những cơn sóng mùa xuân, khiến người ta cam nguyện chết chìm bên
trong. Thanh âm vẫn băng lạnh trong vắt: “Cho dù có phát sinh chuyện gì, Vũ Dương mãi mãi sẽ yêu Phong Phi Phi, như lúc ban đầu, không rời,
không bỏ, không oán, không hối.” “Chuyện đó…” Ta nhìn hắn, cẩn thận từng li từng tí mà nói: “Cho dù ta đập nát Tinh cầu ma thuật trong thư phòng của chàng, chàng cũng vẫn vậy chứ??”
“?” — —|||||| Hắn nguy
hiểm nheo mắt phượng, bộ mặt hắc tuyến vạn năm. Ta vội vàng lảng sang
chuyện khác, chỉ vao hai con vịt trong ao: “Vũ Dương, chàng nói xem,
trong bọn chúng, con nào là cái, con nào là đực?”
“Con phía
trước là đực, con phía sau là cái.” Vũ Dương rốt cục cũng quay đầu nhìn
vịt trong ao, đầu ngón tay mân hồng nhặt lấy cánh hoa trên tóc ta, trầm
thấp nói: “Bỉ Dực Uyên Ương là chim của quý tộc Ma Giới, chỉ sinh trưởng ở vùng núi trống vắng, khi ở nơi khác thì rất khó sống sót, nên hầu hết các nơi ở Ma Cung đều bày kết giới, duy trì khí hậu, độ ẩm…” Những lời
đằng sau hắn có nói ta cũng nghe không lọt, chỉ nghe được bốn chữ —— Bỉ
Dực Uyên Ương, Bỉ Dực Uyên Ương…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền
Chương 18: Vậy thì, ngươi là chấp niệm của ai
Chương 18: Vậy thì, ngươi là chấp niệm của ai