DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 17 - Chương 7-1: Hỗn độn (p1)

Tuy chưa bao giờ thánh điện kỵ sĩ thấy đại giáo chủ ra tay nhưng không ai dám nghi ngờ thực lực của họ hay dám yêu cầu họ chứng minh.

Theo sau giáo chủ còn có mười vị thánh tế ti.

Thủ hộ kỵ sĩ, thánh tế ti, thần sử, còn có giáo chủ tất cả đều hiện thân, có thể thấy được thánh điện cũng điều động toàn bộ lực lượng.

Nhìn khắp nơi trên đất đều là thi thể thánh điện kỵ sĩ , hai đại chủ giáo lửa giận bừng bừng, thánh điện thành lập hơn vạn năm cho tới nay, chưa từng có người dám tập kích.

- Các ngươi dám khinh nhờn thần linh, đám dị đoan ngỗ nghịch to gan lớn mật này quả thực muốn làm phản sao!

Thuần Vu không nhanh không chậm nói:

- Khinh nhờn thần linh e là một kẻ khác, các ngươi là tay sai trung thành nhất của giáo hoàng, mọi hành động, việc làm của hắn hẳn là các ngươi rất rõ ràng.

Nhìn thấy Thuần Vu, trong lòng giáo chủ áo lam dâng lên cảm giác kỳ quái.

Người này dường như đã từng quen biết, mặc dù vẻ ngoài của hắn rất xa lạ.

Hơn nữa, giáo chủ áo lam đã hơn ba nghìn năm không rời khỏi thánh điện, không có khả năng biết bất kỳ kẻ nào trên Tạp Địch đại lục mới đúng.

Nhưng mà, hắn càng nhìn càng có cảm giác người này đã từng gặp qua ở nơi nào đó, nhíu mày nói:

- Ngươi ...

- Lão bằng hữu, không nhớ rõ ta sao?

Thuần Vu thở dài một hơi:

- Cũng khó trách, đã qua mấy ngàn năm rồi, có ai còn có thể nhớ được ta chứ?

Nói đến đây, ánh mắt hắn phút chốc biến đổi. Bá đạo tuyệt luân, kiêu ngạo, khí thế hoàng giả, tất cả đều xuất hiện trên người trung niên nhân trông phúc hậu, chất phác.

- Lý Ngang đại đế!

Giáo chủ áo lam thất thanh kêu, rồi lập tức phát giác lỡ lời.

Đám thánh điện kỵ sĩ hiểu biết lịch sử cũng rất là kinh ngạc, Lý Ngang đại đế không phải đế quân của La Áo đế quốc sao?

- Tà ngôn hoặc chúng! (Ý nói bịa đặt mà mê hoặc người khác)

Giáo chủ áo lam vội vàng bưng bít nhưng trong lòng lại vô cùng rung động.

Lý Ngang đại đế không phải là bị ám toán chết rồi sao? Phải biết rằng, đích thân hắn ra tay, cũng chính hắn đại biểu thánh điện tới xem thi thể Lý Ngang bị đưa vào quan tài rồi hạ táng.

Hơn nữa, đã hơn ba nghìn năm rồi, cho dù lúc ấy Lý Ngang thoát được một mạng thì cũng không có khả năng sống được lâu như vậy chứ?

Hóa ra kẻ đứng sau hậu trường xúi giục Nghịch Thiên Giáo là Lý Ngang đại đế, chẳng trách đám dị đoan này có thể thành công như này.

Mặc kệ như thế nào, người này, nhất định không thể lưu!

- Nghịch Thiên Giáo là dị đoan, tội ác tày trời, chết không đủ đền tội!

Giáo chủ áo lam hạ quyết tâm, nhanh chóng niệm chú ngữ, quát khẽ:

- Toái (Vỡ)!

Lần này những người khác đều không hề bị thương, bởi vì tinh thần công kích của Giáo chủ áo lam là nhằm vào Thuần Vu.

Một luồng áp lực từ bốn phương tám hướng ập lên người của Thuần Vu, tựa như vô số kim châm đâm chọc vào linh hồn của Thuần Vu, như muốn linh hồn hắn bị đâm thành trăm ngàn lỗ hổng.

Lúc trước công kích toàn bộ mà đã rất lợi hại rồi, giờ công kích lại chỉ nhằm vào một người thì càng không cần phải nói.

Đáng tiếc là, Thuần Vu có một thân phận khác là hồn sư, hồn sư mạnh nhất đại lục. Mấy ngàn năm tích lũy đã khiến cho hắn trở thành người đầu tiên nắm giữ lĩnh vực linh hồn, cũng là cao thủ luôn đùa chơi với hồn phách, thì há lại sợ hãi tinh thần công kích của Giáo chủ áo lam.

Hai tay khẽ gạt đi một cái, những mũi châm vô hình liền bị từ chặt đứt.

Giáo chủ áo lam cũng cảm thấy được công kích của mình không có kết quả, hắn chỉ là thử dò xét mà thôi. Ba ngàn năm trước, Lý Ngang đại đế được ca tụng là đệ nhất cao thủ đại lục, liệu hiện giờ hắn có còn mạnh mẽ như xưa không.

Kết quả làm cho Giáo chủ áo lam kiêng kỵ không thôi, bởi vì Lý Ngang đại đế đúng thâm sâu không lường được, chỉ hời hợt mà đã phá được tinh thần công kích của mình.

Thuần Vu mỉm cười:

- Lão bằng hữu, lâu như vậy không gặp, ngươi dùng phương thức này để chào đón ta sao, thật khiến cho ta thất vọng? Được rồi, nếu như vậy, có qua có lại thì hơn.

Hắn cong ngón tay lên, bắn một tia hắc khí về hướng Giáo chủ áo lam, luồng hắc khí không có khí thế sắc bén, thoạt trông yếu đuối, nhẹ nhàng, có vẻ giống hoa cây bông.

- To gan, dù ngươi ngươi là ai, dám mạo phạm giáo chủ đại nhân của chúng ta, thì đều phải chết!

Một thánh điện kỵ sĩ nóng lòng thể hiện trước mặt Giáo chủ áo lam, trường mâu nhanh chóng đánh về phía hắc khí.

- Không được đỡ đòn!

Giáo chủ áo lam vội hét lên.

Luồng hắc khí đụng tới trường mâu, nhất thời liền thẩm thấu chui vào.

- Mau vứt bỏ vũ khí!

Lời cảnh báo của Giáo chủ áo lam hơi chậm, đối với thánh điện kỵ sĩ mà nói, vứt bỏ vũ khí là loại sỉ nhục lớn lao. Cho nên kỵ sĩ hơi đắn đo một chút, đợi tới khi ra quyết định thì thân thể đã chấn động, cả người ngẩn ngơ như tượng điêu khắc gỗ, không hề nhúc nhích, nhưng hai tròng mắt lại lộ ra vẻ đau đớn, sợ hãi gần chết, giống như là nhìn thấy gì đó hết sức kinh khủng.

Lam quang chợt lóe, Giáo chủ áo lam đã đến phía sau hắn, bàn tay chụp mạnh phía sau lưng:

- Há!

Thánh điện kỵ sĩ đó không tự chủ được mà há to miệng ra, từng tia hắc khí từ hắn trong miệng bay ra, chỉ có điều còn dày đặc hơn so với lúc trước.

Sau khi hắc khí bắn ra khỏi thân thể thì thánh điện kỵ sĩ có thể hành động nhưng mà bộ dạng hắn đã vô cùng kỳ quái, khuôn mặt méo mó, miệng cứ cười ngây dại, nước dãi không ngừng chảy ra khỏi miệng, nhưng hắn lại hoàn toàn không biết.

Dường như tên thánh điện kỵ sĩ này đã biến thành ngu ngốc.

Chỉ là chớp mắt, hắc khí đã ăn mòn hồn phách thánh điện kỵ sĩ, từ giờ trí tuệ của hắn không khác gì đứa trẻ lên ba, hành vi tự nhiên thì quái gở.

Điều này đối thánh điện kỵ sĩ luôn ưu nhã, thong dong mà nói thì tuyệt đối không thể tiếp nhận, chứ không bọn họ thà chết cũng phải hoàn hảo.

Giáo chủ áo lam giận dữ, tổn thất một gã thánh điện kỵ sĩ thì cũng không có gì, nhưng mà lại đả kích trầm trọng tới tinh thần bên mình, những thánh điện kỵ sĩ khác chứng kiến đều run sợ trong lòng, như vậy mục đích của Thuần Vu đã đạt được.

- Giết bọn hắn, đem linh hồn ghê tởm của đám dị đoan vào chỗ sâu nhất trong địa ngục!

Lúc này tất cả thánh điện kỵ sĩ cơ bản cũng tụ tập lại, Giáo chủ áo lam hô một câu mở màn cuộc đại chiến, chẳng qua hắn phát giác đám dị đoan này không dễ phá vỡ giống như trước đây.

Ngoại trừ Lý Ngang đại đế ra, đám người đang kịch chiến với tam đại thần sử và thủ hộ kỵ sĩ cũng không phải loại thiện lương gì.

Nhân yêu Clark, phản đồ thánh điện, vốn cũng là một tên thần sử, thực lực tất nhiên không cần phải nói!

Bôn Lôi quyền, Kiếm Thôn Sơn Hà, Thần Mộc Đấu Khí, Huyễn Thuật, Mãn Thiên Hoa Vũ, Độc Cô Cửu Kiếm, trận pháp......

Bảy đại cổ tộc còn lại, tất cả đều công khai làm phản sao?

Không, phải nói tám đại cổ tộc, hai người có thể sử dụng Bạch Hỏa Diễm, còn có thể dùng Linh Huyễn Cửu Chuyển, không hề nghi ngờ, đây là thành viên của Thuần Vu gia tộc đã bị Hắc Ám Cân tiêu diệt trước đây!

Căn cứ theo tin tức nhân được, những người này đã mất tích hơn 6 năm. Trong 6 năm này họ đã đi đâu? Sao giờ lại xuất hiện.

Bay được lên cao.

Còn có Đại Ma đạo sư, Chiến Thần, Nhẫn Giả, Thần Xạ Thủ…

Không ngờ tuyệt thế cường giả của đại lục lại tụ tập dày đặc trong Nghịch thiên giáo!

Càng kinh người là, ngay cả đám tiểu lâu la ở sau lưng bọn họ, cũng có rất nhiều tên có thực lực không thua gì Thánh kỵ sĩ.

Mẹ nó, rốt cục đã phát sinh chuyện gì?

Giáo chủ áo lam không nhịn được nguyền rủa, phóng tinh thần lực ra ngoài, rất nhanh hắn đã rất phát hiện vấn đề.

Rất nhiều tín đồ của Nghịch thiên giáo có tinh thần lực cực kỳ hưng phấn, hơn thường nhân nhiều lần, thậm chí còn có một chút hỗn loạn. Hơn nữa bọn họ vô cùng dũng mãnh gan dạ, có ý chí kiên cường hơn cả thánh điện kỵ sĩ, cho dù bị thương, thậm chí dù cánh tay bị chém đứt cũng không hề nhíu mày, giống như không hề cảm giác đau đớn. Hai mắt bọn họ đỏ như máu khiến thánh điện kỵ sĩ táng đởm kinh hồn, quả thực không khác gì dã thú!

Thật sự là một đám người điên!

Rất dễ nhận thấy, phía sau biểu hiện bất bình thường của đám người dị đoan chắc chắn có bí mật.

Thoáng suy một chút tư, Giáo chủ áo lam như phán đoán ra, nói với đám thánh tế ti phía sau:

- Đám dị đoan này được tà thuật kích động nên mới có thể hung tàn như vậy, dùng ‘Thánh quang chú’ để tẩy rửa cho bọn chúng đi!

- Vâng, giáo chủ đại nhân!

Hai tay Thánh tế ti tạo thành chữ thập bắt đầu phát động thần thuật, một vòng bạch quang thánh khiết lấy lòng bàn tay bọn họ làm tâm, bắn về phía kẻ thù.

‘Thánh quang chú’ là một loại thần thuật cao cấp, đối với ực lượng tà ác, nhất là Vu sư Ma tộc thì có hiệu quả đặc biệt, cũng giải trừ được nhiều bệnh trạng xấu bên phe mình.

Rất đáng tiếc là, đám hắc bào nhân dù đắm chìm trong thánh quang không hề có cảm giác gì, bọn họ vẫn điên cuồng như vậy, vẫn chiến đấu tốt như vậy, làm lộ ra hàm răng nhọn hung tợn, thánh điện kỵ sĩ chính là con mồi của bọn hắn.

Bởi vì tín đồ Nghịch thiên giáo là bị vi rút sinh hóa kích thích tiềm lực trong cơ thể người, có nguyên lý hoàn toàn bất đồng với tà thuật, nên cho dù là ‘Thánh quang chú’ cũng không có tác dụng.

Trên chiến trường thây rải khắp nơi, có tín đồ Nghịch thiên giáo, cũng có thánh điện kỵ sĩ. Thiên Không Thành bị máu tươi nhuộm đỏ, khắp nơi vương đầy tàn chi cụt tay, tim gan phèo phổi.

Chiến tranh cho dù là phát sinh ở nơi thần thánh thiêng liêng nhất trên đời này, cũng khó tránh khỏi cảnh khó coi, máu thịt văng khắp nơi vĩnh viễn đều không thay đổi được.

Mắt thấy đám kỵ sĩ từng người từng người ngã xuống, Giáo chủ áo lam chỉ huy từ xa cũng đứng ngồi không yên, bồi dưỡng ra thánh điện kỵ sĩ ưu tú ko phải chuyện đùa mà là rất tổn hao tâm huyết, cứ bị hủy hoại trong chốc lát như thế này, thì không có tới trăm năm là không thể khôi phục nguyên khí được.

Hắn vừa đau vừa phẫn, rốt cục như quyết định được điều gì đó, nhảy lên không trung, bắt đầu cao giọng ngâm xướng.

Âm trầm, bình thản, trang nghiêm, hàng dài những chữ chậm rãi từ trong miệng Giáo chủ áo lam phun ra, tựa như ngâm nga, lại như ca hát.

"Quang Minh thần bất diệt, mỹ lệ, người cha vĩ đại, thánh khiết, chính trực. Cầu xin người hãy hạ xuống trần thế......"

Ma thần biến sắc:

- Thần chúc!? Nhanh, ngăn cản hắn!

Ma thần nói tất nhiên là có đạo lý, cho dù mọi người không rõ, đều buông tha cho địch nhân của mình, chuyển người bay lên không, mục tiêu đều nhằm vào Giáo chủ áo lam.

- Bảo vệ giáo chủ đại nhân!

Lôi thần sử hét lên như sấm rền, truyền tới tai từng thánh điện kỵ sĩ.

Mười hai vị thủ hộ kỵ sĩ dẫn đầu bay trở về bên cạnh Giáo chủ áo lam, những thánh điện kỵ sĩ khác cũng đều thế công bằng thủ.

- Không cần hoảng sợ, chức trách các ngươi là hiệp trợ Giáo chủ đại nhân hoàn thành thần chúc, sự tình khác, giao cho ta xử lý.

Giáo chủ áo vàng nói xong, nhẹ nhàng phun ra một chữ:

- Phong!

Một quả cầu bán trong suốt, đường kính hai hơn trăm thước, hiện lên trên không trung, từ xa trông nó tựa như một cái bong bóng siêu lớn.

Bong Bóng có lực lượng kỳ quái, thánh điện kỵ sĩ tiến vào trong đó một cách thuận lợi, nhưng những người khác lại bị văng ra, như đụng vào một vách tườngvô hình.

Có thể thấy được, đây là một kỹ năng phòng ngự đặc thù, nó có tính chất lựa chọn, ngoại trừ những người có được quang minh thánh lực, những người khác không cách nào tiến vào bong bóng.

Một vị Hắc bào nhân đột ngột ngoi lên từ mặt đất, là Hiên Viên gia tộc - Hiên Viên Vô Tình, người này trời sanh coi thường danh lợi, toàn tâm chuyên chú với kiếm, mới bốn mươi tuổi tuổi, trình độ chỉ kém gia chủ - cường giả đệ nhất trong gia tộc mà thôi.

Hai tay Hiên Viên Vô Tình cầm kiếm, chuyển động tốc độ cao, cả người hóa thành một cơn gió lốc phóng lên cao, người tinh mắt đều nhìn ra được chiêu này dựa theo thế xoay tròn như lốc xoáy, đem kình lực tập trung vào một điểm, như thế sẽ làm cho tính chất xuyên thấu tăng ít nhất gấp ba lần.

Người trong Hiên Viên gia tộc nhân rất thông minh, muốn phá vỡ một cái bong bóng, thì không nên dùng sức mà nên dùng châm châm 1 lỗ, đó chính là lấy điểm phá mặt trong kiếm pháp, chiêu "Phá thiên" này chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Trường kiếm đâm vào bong bóng, đấu khí bá đạo hình xoắn ốc từ mũi kiếm chui ra, hình thành nên một lực siêu nén. Cho dù là kim cương có độ cứng rắn nhất trên đại lục cũng bị nó chọc thủng một lỗ nhỏ. Trên hành trình đi Ác ma Hải vực, Cổ Diêu đã từng thấy Hiên Viên Tam Quang dùng chiêu này xuyên thủng một con kình ngư dài 50 thước.

Nhưng mà, chiêu "Phá thiên" lần này lại mất đi hiệu lực, đến khi đấu khí xoắn ốc tiêu hao hết mà cái bong bóng lớn này vẫn không bị đâm thủng.

Khuôn mặt ẩn giấu dưới cái khăn đen của Hiên Viên Vô Tình thẫn thờ vô cảm, lại cũng lộ ra vẻ cổ quái, cái bong bóng kia quả là cứng đến hoàn hảo, kình lực của hắn giống như trâu xuống biển, , biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

- Để cho ta nổ nát nó!

Hạ Hầu Cẩn quát một tiếng điên cuồng, tử điện rung đùng đùng, đúng là Bôn Lôi Vô Giới Quyền.

Cùng lúc đó, một đóa hoa lửa màu trắng cũng bay ra, đây là "Hỏa Chủng ", ngọn lửa tinh thuần nhất trong tự nhiên.

Hai loại hình thái nguyên tố tối cao có thể phá hủy cả lĩnh vực, nhưng khi rơi vào bong bóng thì tiếng sét tiêu thất, hoa lửa dập tắt, đúng là không có chút tổn thương nào.

Đọc truyện chữ Full